Đọc truyện Khiết Phích FULL – Chương 13: Đôi Mắt
Du Khinh Hàn ở sân bay nhìn người đến người đi đến mòn mắt.
Chuyến bay này người đi đón rất nhiều, hai người Du Khinh Hàn đến hơi trễ, cổng ra đã đứng đầy người, các cô không chen vào được, không thể làm gì khác hơn là đứng trong đoàn người ở xa mà nhìn ngó xung quanh.
Tính toán một chút, lần cuối cùng gặp mặt Mạc Tịch Nguyên là khi Du Khinh Hàn vẫn còn học cao trung, chớp mắt một cái đã mười năm trôi qua, vậy mà Mạc Tịch Nguyên chưa một lần trở lại.
Lúc đầu Du Khinh Hàn còn tức giận chị chưa nói với mình tiếng nào đã xuất ngoại, đến điện thoại cũng không gọi về một lần, đến sau đó cũng dần nguôi, chỉ còn dư vị nhớ nhung, sau đó nữa thì cũng ít nghĩ đến, giấu chị ở đáy lòng, thỉnh thoảng trong một vài giấc mơ bất chợt đem ra thưởng thức.
“Sao giờ này còn chưa tới? Đã trễ hơn nửa tiếng rồi!” Du Khinh Hàn rướn cổ lên, mắt cũng không dám chớp mà nhìn chằm chằm cửa ra, thời gian dài cả cổ lẫn mắt đều đau, quay đầu oán giận với Thường Lâm Nhiễm, chỉ thấy Thường Lâm Nhiễm dựa người vào tường xem cô như thể trò vui, cười đến đê tiện.
Du Khinh Hàn gần như không còn kiên nhẫn chuẩn bị khạc lửa, vừa nhìn thấy Thường Lâm Nhiễm như vậy liền không nhịn được, đá bắp chân cô một cái, cả giận nói: “Thường Lâm Nhiễm, không phải cậu lại chơi mình chứ?”
Thường Lâm Nhiễm lắc người né tránh, cười hì hì nói: “Đừng nóng đừng nóng, vừa nãy không phải cậu cũng nghe thấy sao, máy bay vừa hạ cánh, sẽ ra ngay thôi.”
Vừa nói xong, hành khách trong chuyến bay cũng lục tục đi ra, Du Khinh Hàn không thèm cợt nhả cùng Thường Lâm Nhiễm nữa, nhanh chóng đứng thẳng người, dùng tay vuốt sơ lại tóc, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong cửa kính chỉnh trang lại y phục, rồi lại nhìn chằm chằm những người đi ra, nhìn đến không chớp mắt, đôi mắt trước giờ thường xuyên híp lại nay mở trừng ra.
Thường Lâm Nhiễm quen biết cô nhiều năm như vậy, chưa có lần nào thấy cô nghiêm túc thế này, không khỏi cảm khái, cõi đời này vẫn có người khiến cho Du Khinh Hàn thật lòng.
Rất nhanh, dòng người chen chúc nhau dần tản đi, cửa ra chỉ còn hai người Du Khinh Hàn và Thường Lâm Nhiễm, Mạc Tịch Nguyên mới từ đầu kia chậm rãi đi ra, tóc đen xoã vai, dáng người thon cao, đeo một cặp kính mát lớn, che khuất nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi môi tô son diễm lệ cùng chiếc cằm tinh xảo, váy ngắn giày bó, mỗi một bước chân đều vững vàng uyển chuyển, giống như người mẫu đang trình diễn trên sân khấu thời trang quốc tế, khiến người ta trầm trồ.
Chị vừa ra tới, ánh mắt Du Khinh Hàn ngay lập tức dán lên, không dứt ra được, mãi đến tận khi chị đi tới trước mặt Du Khinh Hàn, đứng lại, qua một lớp kính nhìn vào Du Khinh Hàn, khóe miệng cong lên một độ cong dịu dàng, vỗ vỗ vai Du Khinh Hàn, vui mừng tràn ngập trong giọng nói, “Mười năm không gặp, Tiểu Hàn của chị đã thành một cô gái xinh đẹp như vậy.”
Du Khinh Hàn bất động nhìn chị, vừa nghe một câu nói này, viền mắt đột nhiên đỏ lên, nắm chặt tay, đi lên một bước, ôm chặt lấy vai Mạc Tịch Nguyên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mạc Tịch Nguyên, chị cũng còn biết trở về!”
“Đương nhiên là phải về chứ, đây là nhà của chị mà.” Mạc Tịch Nguyên bất đắc dĩ than thở, cũng đưa tay ôm lại Du Khinh Hàn, “Tiểu Hàn, mười năm, chị rất nhớ em.”
Nhìn dáng vẻ hai người không biết sẽ còn chán ngán đến khi nào, Thường Lâm Nhiễm nhún nhún vai, đi lên phía trước, vừa cười vừa nhận lấy hành lý của Mạc Tịch Nguyên, “Chị Tịch Nguyên, mừng chị về nhà.”
Mạc Tịch Nguyên rời khỏi cái ôm của Du Khinh Hàn, tháo kính râm xuống, khẽ mỉm cười với Thường Lâm Nhiễm, “A Nhiễm, mười năm không gặp, em đúng là trưởng thành không ít.”
Bên dưới kính râm là đôi mắt khiến người ta sững sờ, đôi mắt lấp lánh phát ra ánh sáng rực rỡ, đặc biệt là ở khóe mắt phải có một nốt ruồi nhàn nhàn nhạt, càng nhìn càng thấy điềm đạm đáng yêu, càng làm cho đôi mắt này thêm xinh đẹp rung động lòng người.
Thường Lâm Nhiễm nhìn vào đôi mắt Mạc Tịch Nguyên, nhưng trước mắt lại hiện lên gương mặt của Tiêu Đồng, lịch sự cười đáp lại chị, thầm thở dài.
Trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy, hai người tướng mạo hoàn toàn khác nhau, thế nhưng lại có đôi mắt giống nhau không sai một li, nếu như không phải vì đôi mắt này, Du Khinh Hàn sẽ không trêu chọc đến Tiêu Đồng, nếu như không phải vì đôi mắt này, Tiêu Đồng cũng sẽ không bị dày vò mười mấy năm qua.
Đáng tiếc, trên đời không có nếu như, Thường Lâm Nhiễm xua đi những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu mình, nói với Mạc Tịch Nguyên: “Chị Tịch Nguyên ở trên máy bay có đói bụng không? Chúng ta đi ăn trước nha, chị muốn ăn gì?”
“Chị à…
Chị không muốn ăn gì cả, chỉ là ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đặc biệt nhớ bánh kem Tiểu Hàn tự tay làm.” Mạc Tịch Nguyên hướng Du Khinh Hàn nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm nở nụ cười, tuổi chị không nhỏ, nhưng nụ cười như thế lại vẫn có dáng vẻ như thiếu nữ.
Du Khinh Hàn bị một nụ cười của chị làm cho tim đập nhanh hơn, đừng nói bánh kem, ngay cả Mạc Tịch Nguyên có muốn hái sao hái trăng, Du Khinh Hàn cũng có thể hái xuống cho chị.
Du Khinh Hàn liền gật đầu vỗ ngực cam đoan: “Không phải một cái bánh kem thôi sao? Chị Tịch Nguyên, đi, chúng ta cùng đến chỗ A Nhiễm, em làm cho chị, bảo đảm giống hệt mùi vị hồi trước chị thích!”
Mạc Tịch Nguyên thích ngọt, đặc biệt yêu thích món điểm tâm là những chiếc bánh ngọt nhỏ xinh.
Khi còn bé, Du Khinh Hàn vì muốn làm chị vui, đặc biệt cùng đầu bếp ở Du gia học nghề, những loại bánh kem bình thường căn bản là không so sánh được, lại bởi vì là Mạc Tịch Nguyên muốn ăn, cô hoàn toàn để tâm mà làm, khi bánh ra lò cả phòng ngát mùi thơm, ngay cả Thường Lâm Nhiễm là người không ưa đồ ngọt cũng nhịn không nổi mà chảy nước miếng.
“Chị Tịch Nguyên, chị cũng không thể ăn một mình nha, cho em ăn ké với.” Thường Lâm Nhiễm thèm thuồng nói.
“Đi đi đi, không có phần của cậu.” Du Khinh Hàn đem Thường Lâm Nhiễm vứt sang một bên, hai người đùa giỡn, chọc Mạc Tịch Nguyên che miệng cười ra tiếng, thế là ba người đồng thời cười to lên, trong phòng quẩn quanh mùi thơm của bánh.
Cười đùa xong, Du Khinh Hàn cảm giác hình như mình đã quên chuyện gì, nhưng khi cô nhìn thấy Mạc Tịch Nguyên cười tươi như hoa, trong đầu làm gì chứa được thứ nào khác? Đã sớm không nhớ được mình quên mất chuyện gì.
…
Từ buổi chiều Tiêu Đồng đã bắt đầu đứng ngồi không yên, ánh mắt vô thần nhìn máy tính, cách năm phút đồng hồ lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thời gian hôm nay trôi qua thật chậm chạp, trợ lý liền trêu ghẹo: “Chị Đồng, buổi tối chị có hẹn à?”
“Không biết sao? Hôm nay là sinh nhật của chị Tiêu Đồng, thế nhưng không chịu ăn mừng cùng fans, ngày kỷ niệm có ý nghĩa như vậy, khẳng định là muốn chúc mừng cùng bạn trai rồi!” Thực tập sinh trêu chọc.
“Ah, chị còn không biết là sinh nhật chị Đồng sao?” Trợ lý lườm một cái, đuổi thực tập sinh ra khỏi văn phòng, mới khuyên Tiêu Đồng: “Chị Đồng, chị có hẹn thì đi trước đi, công ty cũng không quy định giờ làm việc của chị, nếu bên này có chuyện gì em sẽ gọi cho chị.
”
“Cảm ơn em Tiểu Triệu, chỉ là hiện tại chị không đi được…”
“Ồ —— em biết rồi nha, nhất định là anh rể tới đón chị đúng không? Aizzz, chị Đồng, em thật hâm mộ chị, tìm được anh rể yêu thương chị như vậy…”
Tiêu Đồng vì bị trợ lý trêu ghẹo mà mặt đỏ bừng, vừa đuổi vừa dỗ trợ lý ra khỏi văn phòng, tựa người trên cánh cửa, chờ đợi kim đồng hồ từng chút từng chút xoay đến giờ tan làm, nhịp tim không khống chế được mà tăng nhanh, chờ Du Khinh Hàn gọi điện thoại cho nàng, nói với nàng rằng cô đã đến.
Rốt cuộc cũng tới giờ tan tầm, Tiêu Đồng không dám thả lỏng nhìn vào di động, chỉ lo lỡ mất cuộc gọi của Du Khinh Hàn.
Hôm nay là sinh nhật Tiêu Đồng, Tiêu Đồng đã nhiều năm chưa từng có ngày sinh nhật.
Khoảng cách từ lần sinh nhật trước đã là mười năm, lúc nàng vừa tròn mười tám tuổi.
Khi đó Du Khinh Hàn đối với nàng còn rất tốt, Tiêu Đồng nhớ được ước nguyện của bản thân năm ấy, là cả đời được ở bên cạnh Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn như có thuật đọc tâm mà nói ra thành lời nguyện vọng của nàng, ôm lấy eo nàng từ phía sau, cùng nàng thổi tắt ngọn nến sinh nhật.
“Tiểu Đồng, cậu ước điều này làm gì? Uổng phí hết một cơ hội.”
Tiêu Đồng quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt cô trong ánh nến chập chờn thâm tình sâu đậm, Tiêu Đồng gần như chìm vào nơi đó, không thể không tin tưởng.
.