Đọc truyện Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh – Chương 36(Hết)
Chương 23
Tiết trời tháng Tám mát mẻ và trong lành, vài đám mây lững lờ trên nền trời xanh biếc. Trang trại Samhain hôm nay trăm hoa đua nở, nho các loại tròn căng đang độ chín, các cây sung trĩu nặng trái xum xuê, mọi khu vườn trong điền trang rộng lớn rực rỡ hương sắc. Khoảng một trăm khách được mời tay bắt mặt mừng ngoài thảm cỏ, nhâm nhi sâm panh và cùng cười vui trong gió. Trẻ con và chó cưng đuổi nhau nô giỡn chui ra chui vào dưới các tấm khăn trải bàn. Josie không thể ngăn được cảm giác hồi hộp và tò mò. Cô đứng trên ban công tầng hai phủ đầy dây leo của căn nhà gỗ dành cho khách mà nhìn lén ra, và không thể rời mắt khỏi khung cảnh nhộn nhịp phía dưới.
Hôm nay là ngày cưới của cô. Có ai ngờ đám cưới của Josephine Agnes Sheehan lại đẹp như trong chuyện cổ tích thế này chứ? Ai lại có thể tưởng tượng được cô sẽ cưới một người như Rick Rousseau?
Thực lòng mà nói, ai lại tưởng tượng nổi sẽ có ngày Josie lên xe hoa nữa kìa?
Chợt cô nghe tiếng Beth từ dưới nhà nói với lên. “Nếu chị không mặc cho xong váy cưới vào thì sẽ chẳng có đám cưới nào cả đâu!”
“Josie, chẳng ai thấy cái khăn thắt dây lưng của bố con đâu cả!” Đấy là giọng mẹ cô. “Chắc ông ấy lại để quên ở nhà mất rồi! Ôi, lạy Đức Mẹ Đồng Trinh!”
“Suỵt!” Josie ngạc nhiên thấy Rick ló đầu trên bậu cửa sổ phòng ngủ.
Cô bật cười ngạc nhiên, tim cô reo vui khi nhìn thấy anh. “Làm sao anh trèo lên đây được? Với lại chú rể không được gặp cô dâu trước khi lễ cưới bắt đầu cơ mà.”
“Tiếc quá nhỉ.” Rick dõng dạc tiến đến cô, nhưng chợt ngừng lại. “Chúa ơi, em đẹp quá.”
Josie rời ban công và quay người về phía anh và lập tức ánh mắt si mê của anh làm toàn thân cô nóng rực. Josie mới mặc xong tất dài màu trắng kèm nịt bít tất, giày sa tanh, cùng áo chẽn và quần lót ren trắng. Cô chống nạnh nói đùa. “Thôi, em hy vọng anh thích những gì anh đang nhìn thấy bởi anh vừa làm hỏng niềm vui bất ngờ lớn nhất đêm tân hôn rồi đấy anh Rousseau.”
Rick cười rạng rỡ. Anh xoa xoa cái cằm vừa cạo râu nhẵn nhụi. “Thì anh đành giả vờ như anh chưa từng nhìn thấy bao giờ chứ sao. Thề đấy.” Anh cười khẽ. “Mà này, dù sao thì anh cũng đã thấy rồi nên em quay một vòng cho anh nhìn xem nhé? Chỉ một lần thôi mà.”
Josie quay nửa vòng và giơ hai tay lên, lắc hông uyển chuyển như diễn viên múa bụng. Lúc cô quay lại nhìn, Rick đang đỏ mặt bối rối.
“Anh ổn không?”
“Không,” Rick nhảy từ bậc cửa sổ xuống và chỉnh ống quần của bộ lễ phục. “Theo anh thì chú rể quá cương cứng trong đám cưới thế này là không được rồi. Có khi còn bị coi là phạm luật nữa ấy chứ.”
Giờ đến lượt Josie thầm ngưỡng mộ chú rể của cô. Tóc anh hôm nay cắt gọn ghẽ và chải mượt ra sau làm nổi bật gương mặt đẹp trai và cương nghị. Đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo ánh lên tia nhìn tươi vui, đối lập với áo sơ mi và cà vạt trắng trang trọng. Nhưng đặc biệt, màu mắt anh tiệp màu với mực của hình xăm hai con rắn bò lên tận mé cổ bên trái. Áo gi lê và quần đen hiệu Armani vừa in làm tôn lên vẻ đẹp bảnh bao và tinh tế của Rick. Kết lại toàn bộ mớ phục trang này là đôi giày thể thao cũ sờn bên ngoài đôi bàn chân không mang vớ.
Rick nhìn ra vẻ mặt cô. “Em đừng lo. Lát nữa anh sẽ đổi sang giày khác. Anh không muốn leo lên giàn mắt cáo với đôi giày đó. Chẳng có độ bám gì cả.”
“À phải,” Josie mỉm cười. Họ đắm đuối nhìn nhau một lúc lâu, chẳng nói năng gì, thầm lặng chiêm ngưỡng nhau. Cô cảm nhận được. Cô biết. Rick sinh ra là để dành cho cô. Cô chính là nửa còn lại của anh.
“Sáng nay anh đã soạn xong lời thề đọc trong hôn lễ,” Rick báo với hơi chút tự hào. “Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng và xếp lên xe limo rồi em.”
“Hay quá.”
Anh đến bên cầm tay cô. “Em không sao chứ cưng? Trông em hơi lặng lẽ hơn ngày thường.”
Tuy gật đầu và nói mình không sao nhưng mắt cô đã có dấu lệ. “Em vẫn còn bàng hoàng anh ạ. Trời đất – hôm nay là đám cưới của tụi mình đấy!” Josie chấm chấm nước mắt. “Giờ em không thể khóc được, bằng không em nín không nổi mất!”
“Không sao đâu, em yêu.” Rick kéo cô lại gần và dịu dàng ôm cô trong vòng tay. Anh cẩn thận để không làm hỏng tóc và gương mặt đã trang điểm xong của cô. Anh thận trọng hôn lên đỉnh đầu cô. “Em biết là em có thể tâm sự với anh bất cứ chuyện gì mà, dù là gì cũng được.” Anh chợt ngừng lời trước khi hỏi. “Hay em nghĩ lại và không muốn tiếp tục nữa?”
Josie ngẩng lên nhìn anh ngạc nhiên. “Anh điên à?” cô hỏi. Cả hai cùng cười phá lên. “Hay chính anh mới là người đổi ý?”
“Ồ không đâu. Anh đang là người hạnh phúc nhất trên đời đây.”
“Chị đang nói chuyện với ai đấy?”
Beth lại gào tướng lên nhưng lần này tiếng cô gần hơn khi nãy. “Trời đất! Ra ngay!” Beth vừa chỉ Rick vừa đi giật lùi khỏi phòng cô. “Mẹ ơi! Anh Rick lẻn vào phòng chị Josie kìa!”
“Cái gì?” Tiếng mẹ cô rổn rảng từ dưới nhà vọng lên. “Beth đâu? Con xuống ngay đây giúp mẹ với cái áo quỷ tha ma bắt, trời đánh thánh đâm này coi nào!”
Rick nhướn mày hỏi. “Kịch Henry đệ ngũ đấy à?”
“Hamlet đấy.”
“Anh đi đây.” Rick rời vòng tay ôm riết của cô và đi nhanh ra cửa sổ.
“Rick này?” Josie gọi theo.
Đã leo được quá nửa đường, Rick quay lại.
“Cảm ơn anh.” Josie không hiểu tại sao cô nói câu ấy. Chỉ biết rằng cô nhất định phải nói ngay với anh vào lúc này.
“Vì cái gì, em yêu?”
“Vì hôm ấy anh đã đồng ý đi uống cà phê với em. Em biết anh đồng ý tuy trong lòng chưa hẳn đã muốn nhận lời.”
Rick nhìn cô. Josie quan sát nụ cười anh lặng đi khi làn sóng xúc cảm tràn qua mặt anh. Josie tưởng anh cũng sắp khóc như cô. “Cảm ơn em đã mời anh,” anh nuốt khan. “Anh biết em cũng phải cố gắng vì lúc ấy trong lòng em chưa hẳn đã muốn đề nghị như vậy.”
Josie gật đầu.
Rick gửi cho cô một cái hôn gió. “Rồi đây mỗi ngày anh sẽ cho em thấy anh hạnh phúc như thế nào vì có em trong đời.”
“Josephine Agnes?”
Josie quay lại và thấy mẹ và em gái đứng ngoài hành lang, tay nâng chiếc váy cưới trắng muốt lên cao. Sau lưng họ là chị Bea, Ginger, và Roxie cùng mặc một kiểu váy xanh lam và cùng tủm tỉm cười nhìn cô. Chị Bea làm hai mắt chụm vào nhau nơi sống mũi, chu môi và chĩa hai ngón tay trên đầu Beth làm Josie không nhịn được cười.
“Con có muốn tiếp tục làm đám cưới không đây?” Mẹ cô hất đầu về phía hàng mét vải sa tanh trắng kem đang được bà cẩn thận ôm trong tay. “Anh chàng thợ chụp ảnh bạn Rick đang cáu tiết kia kìa. Trong khi đó, con vẫn bận đồ lót. Còn bố con quên thắt lưng ở nhà!”
Josie liếc nhanh về phía cửa sổ nhưng Rick đã biến mất tự lúc nào. Cô vội chạy ra ban công kịp lúc trông thấy anh đang lẻn đi ngang qua thảm cỏ về phía nhà chính trong bộ lễ phục sang trọng và đôi giày thể thao. Trên thềm nhà chính, Teeny đang nổi xung và hoa chân múa tay rối rít vẫy anh.
Josie cảm thấy niềm hạnh phúc dâng trào, bắt đầu bằng cảm giác xao xuyến nhẹ nhàng trong bụng. Rồi sau đó nó lướt nhanh đến tim cô, mỗi lúc một nhanh một mạnh, và nở thành nụ cười rạng rỡ.
Cô quay lại những người phụ nữ đứng ngoài cửa. “Bắt đầu cuộc vui thôi!”
Bởi bà Needleman cao chưa đến 1m50 nên cho dù đã đi giày cao gót giành cho người thấp khớp, Rick và Teeny vẫn phải đóng bục gỗ dành riêng cho bà đứng khi làm lễ. Họ bọc bục gỗ ấy bằng khăn trắng và kết hoa viền xung quanh. Lúc đầu, trông nó cũng tàm tạm, nhưng giờ đây khi thấy bà Needleman cầm tập thơ trên tay và đứng lên chiếc bục, Rick nhận ra bà này trông như hình người trang trí gắn ở tầng trên cùng của chiếc bánh cưới ngoại cỡ vậy.
Anh không sao nhịn được cười.
Teeny ghé sát tai anh bảo nhỏ. “Này cậu đừng có cười đấy. Cậu không biết là cười dễ lây hơn khóc hay sao?”
May cho Rick là đúng lúc ấy, nhóm nhạc bốn người cử lên điệu nhạc cổ điển báo hiệu nghi lễ bắt đầu. Giây phút trọng đại của đời anh đã đến.
Các cô phù dâu bắt đầu đi vào giữa hai hàng ghế, từng người từng người một, họ lướt vào thảm cỏ xén tỉa công phu. Beth đi đầu, gương mặt bừng sáng bởi niềm vui vô bờ bến. Kế đến là chị Bea, trông hồ hởi nhưng lại di chuyển như thể 40 năm nay chị chưa mặc kiểu váy ấy bao giờ, mà theo như lời Josie, thì đúng là chị chưa mặc thật. Roxie xinh đẹp với mái tóc đen bới gọn sau gáy. Ginger vẫn u hoài như mọi ngày nhưng bộ váy của cô rất vừa vặn, chả trách anh chàng thợ ảnh Lucio không thể rời mắt khỏi cô.
Cuối cùng là Josie.
Rick khó nhọc nuốt xuống trong lúc trái tim anh òa vỡ niềm hạnh phúc vô bờ khi nhìn thấy cô dâu xinh đẹp của mình. Nếu anh tưởng Josie trông đẹp trong bộ nội y, thì đấy chỉ là khởi động mà thôi. Cô trông lộng lẫy khi chầm chậm tiến về phía anh trong tay bố mình.
Josie đang hồi hộp – Rick biết thế khi nhìn hai má cô đỏ bừng. Nhưng cặp má đỏ bồ quân chỉ làm cô thêm rực rỡ. Josie cười xinh, tóc lượn sóng bồng bềnh và hai mắt sáng long lanh. Đường cong của cơ thể cô được vận trong chiếc áo không tay dài chấm đất, vừa giản dị mà lại trang nhã. Hoàn toàn phù hợp với cô. Cả với khung cảnh của đám cưới.
Khi cô đến bên, Rick bắt tay bố cô rồi dẫn cô dâu đến trước mặt bà Needleman. Rick liếc nhanh cô và nháy mắt trước khi nghi lễ bắt đầu. Cô bật cười khe khẽ.
Rick cố tập trung để ghi nhớ mọi khoảnh khắc của thời điểm trọng đại này. Nhưng quả thực buổi lễ như thực như ảo đối với anh. Bà Needleman nói nhiều lời êm ái và ân cần về cô dâu và chú rể, rồi nói thêm rằng số phận đã dẫn dắt hai người đến với nhau. Dù trong lòng thấy lo lo, nhưng đến lúc đọc lời thề anh vẫn hoàn thành rất trôi chảy. Josie nghẹn ngào xúc động khi nghe anh bày tỏ tình yêu của cô đã hồi sinh cho anh như thế nào khiến Beth phải đưa cho cô chiếc khăn tay ren rua.
Lời thề của Josie ngắn gọn và trìu mến không kém. Cô nói không ai có thể thay đổi được quá khứ, và rằng mọi người chỉ có được hiện tại mà thôi. Cô hứa sẽ đối xử với chồng bằng tình cảm chân thành và sự ân cần và cô sẽ chào đón từng ngày họ bên nhau bằng sự nâng niu. Đến lúc ấy, Rick chìa tay và để Beth chuyền cho anh chiếc khăn.
Khi bà Needleman nói thêm vài lời, Rick không nghe được gì nữa. Anh chỉ nghĩ đến gương mặt kiều diễm của cô dâu và đôi môi ngọt ngào của cô mà từ nay đến cuối đời, anh sẽ được đặc ân hôn lên đấy mỗi ngày.
Tưởng bà Needleman vừa bảo anh có thể hôn cô dâu, Rick vội làm theo ngay. Môi anh vừa chạm môi cô thì tiếng cười đã rộ lên và Teeny là người cười to nhất. Rick ngượng quá vội ngẩng lên nhìn.
“Tôi là ai mà dám cản con đường tình yêu chứ?” Bà Needleman điệu đà nhún vai. “Hãy đi tận hưởng niềm vui bất tận! Hãy nhớ rằng sự kết hợp của hai con luôn được được ơn trên phù hộ và ban phước lành.”
“Xong rồi ư?” Rick hỏi, mọi người lại cười ồ lên. Cả vợ anh cũng cười. Tuy buổi lễ không thật suôn sẻ như anh dự tính, nhưng thực lòng, nội việc anh có từng làm đám cưới không thôi cũng đã là ngạc nhiên lớn rồi. Một niềm ngạc nhiên ngọt ngào hơn tất cả.
“Vậy cháu hôn vợ được chưa ạ?” Rick thì thào. Bà Needleman gật đầu, thế là Rick vùi mình vào tình yêu, vào hôn thê, vào lẽ sống của anh. Mấy phút sau, họ đã tay trong tay đi giữa tiếng reo hò và chúc tụng. Chị Bea hồ hởi huýt sáo thật to.
Sau khi cô dâu chú rể dành một giờ đồng hồ ăn bánh cưới và uống sâm panh cùng khách khứa, Rick đưa Josie ra chiếc Harley. Chiếc mô tô đang dựng trên đầu một lối vườn nho, được kềnh càng trang trí bằng hoa trắng và những lá cờ đuôi nheo bé xíu. Trong lúc người thân và bạn bè đứng hai bên đường cổ vũ, Rick giúp Josie thu gom xống áo và ngồi lên yên sau. Anh đội nón bảo hiểm cho cô rồi hôn lên chóp mũi cô. Có thể họ chỉ đi đến cuối đường đất, nơi có chiếc limo trắng đang đợi sẵn thôi, nhưng Rick vẫn không muốn mạo hiểm chút nào.
Rick nhận ra một nghịch lý: Họ chuẩn bị đến Bắc cực bằng con đường qua Phần Lan và Nga, rồi thêm một tuần kế tiếp, họ sẽ ăn ngủ trên tàu phá băng chạy bằng năng lượng hạt nhân, vậy mà với anh, đoạn đường chạy mô tô ngắn ngủi trước mặt lại là chặng đường khó khăn nhất của cuộc hành trình.
“Anh muốn đi tiếp con đường này với em không?”
“Hơn tất thảy những gì trên đời.”
Josie nhìn anh mỉm cười. “Em có cảm giác đây sẽ là cuộc phiêu lưu kỳ thú nhất.”
Rick hôn nhanh cô dâu và đội nón của anh cẩn thận. Josie vòng tay ôm ngang người anh trong lúc Rick rồ máy chiếc Harley. Dưới cơn mưa hoa và những lời chúc tụng, Rick và Josie tiến thẳng đến tương lai, thận trọng di chuyển với tốc độ hai mươi cây số/giờ.
Bà Gloria Needleman ngả đầu lên lưng ghế tựa bằng mây ngoài thềm, gác chân lên chiếc ghế đẩu thấp cùng bộ, đưa tay chỉnh lại một nếp vớ xoắn vào gây khó chịu. Bà nhắm mắt lại. Hôm nay là môt ngày huy hoàng – một trong những hôn lễ vui vẻ và dễ thương nhất bà từng làm chủ sự – nhưng, không nghi ngờ gì nữa, đám cưới của Rick và Josie không phải dấu chấm hết cho nhiệm vụ của bà. Thực tế, nó mới chỉ bắt đầu.
Mình quá già cho sứ mạng này rồi, bà Gloria thở dài.
“Cá năm mươi đô là cô ấy sẽ có mang trong vòng một năm.”
Tiếng cười khúc khích vang lên từ nhóm bạn của Josie khi cô nàng lớn tuổi nhất, Beatrice, đưa ra lời nhận xét, mà khả năng ấy rất có thể xảy ra.
Bà Gloria hé mắt vừa đủ để quan sát nhóm phụ nữ mà không bị phát hiện. Họ đang ngồi cách bà chỉ hơn mười bước chân trên hiên trước thềm nhà chính, ánh nắng chiều muộn rải hào quang lên họ, những tà váy phù dâu đồng màu tung bay trong gió thổi từ quạt trần trên đầu. Họ đã tháo giày. Gương mặt họ mãn nguyện và thư giãn.
Bà Gloria thấy vui vui vì biết ba người này cho rằng họ chỉ tình cờ quen nhau, tình cờ làm chung tòa báo và rồi từ đó thân nhau dù tính cách mỗi người mỗi khác. Bà thì biết rõ hơn nhiều. Bà biết rằng những người bước vào đời ta là để giúp ta học lấy bài học cần thiết, Josie và nhóm bạn của cô không phải là ngoại lệ.
“Chị Bea lại sai nữa rồi,” cô gái xinh đẹp tóc đen tên Roxanne phản đối. “Em thì em cá chín tháng nữa tính từ hôm nay thôi. Cứ chờ xem rồi biết nhé.”
Bà Gloria lắc đầu không hiểu. Hôm qua, cô bé Roxanne này đưa bạn đến đây trên chiếc xe sơn dòng chữ lạ, quảng cáo rằng cô bé ói lên đầu giới đàn ông. Cô dán dòng chữ to đùng ngay trước thanh giảm xóc của xe! Cô này nghĩ là mình đã hiểu hết sự đời rồi – ở tuổi 28, không hơn. Oài! Rồi cô bé sẽ sốc nữa cho xem!
Ginger, cô gái yêu kiều nói xen vào, còn bà Gloria quan sát cô duỗi thẳng đôi chân miên man bất tận, như mấy anh chàng thời trẻ của bà hay nói. Nhưng trời ạ, chiếc váy phù dâu kia có bó sát quá không cơ chứ! Thật kỳ diệu là cô ấy còn có thể thở được!
“Chị không quan tâm chuyện gì sẽ đến với Josie, cứ mãi hạnh phúc thế là được,” Ginger ý tứ kéo phần trên của chiếc váy sát nách lên cao. “Câu chuyện lãng mạn hôm nay suýt chút nữa – chỉ suýt chút nữa thôi đấy nhé – làm chị sẵn lòng tin tưởng tình yêu trở lại!”
Bà Gloria cười thầm. Cái cô Ginger này quá đoan trang nên tình yêu có đến, cô ấy cũng chẳng hay biết. Mà nó sắp đến rồi. Cô nàng này quá sợ tuổi già đến nỗi, nếu không cẩn thận, cô gái sẽ bỏ lỡ niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời mất.
“Chị cá là mình biết điều gì khiến em tin tưởng trở lại rồi đấy,” Bea nói, giọng cô nôn nóng đến mức bà Gloria biết câu nói quyết định sắp đến. “Chàng thợ ảnh đa tình như Casanova!”
“Xin lỗi à?” Ginger ngồi thẳng lên hơn.
Roxanne gật đầu đồng tình. “Tầm quan sát của chị tỏa nhiệt nhiều đến nỗi em chỉ sợ tiệc cưới sắp bùng cháy đến nơi.”
Ginger nheo mắt hoài nghi nhìn Roxanne. “Thật sao? Thế còn em với anh chàng chuyên gia tâm lý động vật mà Rick mời đến dự tiệc hôm nay thì sao? Sao em với anh ấy thân nhau nhanh quá vậy?”
“Công việc thôi mà,” Roxanne ưỡn hai vai ra sau, chống chế. “Eli là nhà tâm lý phân tích hành vi của vật nuôi và anh ấy định giúp em huấn luyện con Lilith cho bớt hung hăng.”
“Vậy chị cũng bàn công việc giống em thôi,” Ginger bảo. “Lucio chỉ định chụp hình chân dung cho chị với con HeatherLynn thôi.”
“Thì đấy,” Roxanne đáp.
“Hay nhỉ,” Ginger uống cạn ly của mình. “Có ai biết người ta còn phục vụ cocktail sâm panh pha nước cam không nhỉ?”
Bà Gloria khúc khích. Roxanne và Ginger kém chuẩn bị sẵn sàng nhất trong những cô mà bà từng giúp đỡ. Họ đều bị tổn thương quá sâu sắc nên đã trở nên kháng cự với hạnh phúc si mê. Họ hồ nghi khi mà việc mở lòng đón nhận phép màu có thể trở nên hữu dụng. Rào cản của Roxie là nỗi tức giận. Còn với Ginger là sự sợ hãi. Từ thuở sơ khai đến giờ, hai thứ ấy luôn là kẻ thù đáng gờm nhất của tình yêu.
Bà Gloria biết rằng con người không có phương cách chuẩn mực để giúp họ sẵn sàng đón đợi nửa còn lại của mình. Chẳng có phương pháp huấn luyện gì cho kỹ năng ấy. Nó chỉ đến một lần trong đời – mà đấy là khi ta cực kỳ may mắn. Hoặc được trợ giúp.
Chính vì thế, bà Gloria chưa thể nghỉ ngơi được. Ít nhất là bây giờ.
“Bà Needleman, bà buồn ngủ phải không ạ? Để cháu đưa bà lên phòng nghỉ một lát trước khi dùng bữa tối nhé?”
Bà mở bừng mắt và thấy Beatrice đang lo lắng nhìn mình. Đây là một gương mặt nhân hậu. Một gương mặt thông minh. Là gương mặt của một kẻ thông minh tọc mạch không bao giờ biết thôi không nhúng mũi vào chuyện của người khác.
Chả trách bà mến chị.
“Cháu đỡ ta đứng lên với,” bà bảo. Chị Bea khỏe đến nỗi xém chút nữa hất bà qua lan can và ngã xuống thảm hoa bên dưới.
“Cháu xin lỗi.”
“Có sao đâu.” Vỗ vỗ lên tay chị, bà thầm nghĩ đây là thời điểm thích hợp để khuyên chị đôi điều. “Khéo léo, Beatrice à. Sự giúp đỡ càng tế nhị thì càng có hiệu quả cháu ạ. Nhớ kỹ nhé.”
“À, ờ, vâng ạ.” Chị đỡ cánh tay và dìu bà xuống bậc tam cấp, đi qua cửa bếp và xuống lối đi dẫn đến phòng dành cho khách dưới tầng trệt.
Khi ba cô gái chắc chắn bà Gloria đã về đến phòng, họ dặn sẽ quay lại sau ba tiếng nữa để đưa bà đi ăn tối. Lúc các bạn Josie quay lưng đi ra, bà Gloria vỗ nhẹ vào vai Ginger.
“Vâng ạ?” Cô gái mỉm cười quay lại.
Bà Gloria buồn vô hạn khi một cô gái xinh đẹp và tốt bụng như Ginger phải sống phần lớn những năm tháng của đời mình bên cạnh một người không phải nửa còn lại của cô. Một tay schnegegi đích thực, bà nghe bảo thế. Chuyện vợ chồng không hợp nhau xảy ra rất thường hơn là những gì người ta dám thú nhận, và theo bà Gloria, đó là thảm kịch ghê gớm nhất của loài người. Cũng may là trong trường hợp của Ginger, mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn được.
“Cháu yêu, cháu có thể ở lại một lát được không?” Bà Gloria nói bằng giọng bà lão ngọt ngào nhất. “Có chuyện này ta muốn bàn với cháu…”
* * *
[1] Thành Cát Tư Hãn.
[2] Tôi nôn vào cả thế giới đàn ông.
[3] Thế vận hội Mùa hè 1980 tổ chức tại Moscow: Mỹ và một số nước khác tẩy chay không tham dự để phản đối quân đội Xô Viết xâm lược Afghanistan.
[4] Các triệu chứng của tiền mãn kinh.
[5] East Coast: tên gọi chung cho các bang nằm trên miền duyên hải cực Đông của lãnh thổ Hoa Kỳ.
[6] Biển Aegea là vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải, nằm giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ. “Patrakis” là họ của người Hy Lạp.
[7] Nguyên văn: Shaky Town – một tên tục để chỉ thành phố San Francisco, vốn nổi tiếng với tần suất động đất dày đặc.
[8] Khu tập trung dân đồng tính của quận Mission, thành phố San Francisco.
[9] Tạm dịch: Tai ương đang đến.
[10] Missing In Action: mất tích trong khi thi hành nhiệm vụ.
[11] Thao diễn thể hiện.