Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh

Chương 34part 1


Đọc truyện Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh – Chương 34: part 1

Chương 22
Josie mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa bọc nhựa trong nhà bà Gloria Needleman và nhìn quanh căn phòng, bụng thầm nghĩ đây chính là nơi thiên tiểu thuyết bắt đầu, chỉ cách nay hơn một tháng. Cô đến nhà này để bắt đầu một cuộc phỏng vấn và ra về với quyết tâm thay đổi cuộc đời của mình.
Đây không phải lần đầu Josie băn khoăn liệu cuộc đời cô có tốt đẹp hơn nếu cô đừng viết bản danh sách đó, nếu cô chưa từng gặp Rick và chưa từng yêu anh quá say đắm.
Josie chống hai khuỷu tay lên đầu gối và thở dài. Có lẽ một cuộc phiêu lưu vĩ đại của đời không hẳn vĩ đại như nó trông như thế. Có lẽ số phận của Josephine Agnes Sheehan là suốt đời làm bạn với chú chó Labradoodle và sống buồn tẻ khô khan. Có lẽ cô không có phần tìm thấy tình yêu. Có lẽ cô đã chống đối số phận và từ giờ đến cuối đời cô sẽ bị trừng phạt bởi sự xấc xược ấy.
“Uống thứ này đi cháu. Nó sẽ làm tâm hồn cháu mạnh mẽ hơn đấy.”
Bà Needleman đến bên cô tự lúc nào, tiếng bà làm Josie giật nẩy mình. Mấy phút trước bà vào bếp pha trà và từ đó Josie mải suy nghĩ miên man nên quên hẳn.
Cô nheo mắt nhìn bà Gloria. “Bà có pha thuốc vào nước hay sao thế?”
Bà lão bật cười và ngồi xuống bên cô. “Trời đất, làm gì có chuyện ấy. Đây chỉ là trà đen bình thường thôi mà – pha bằng lá trà đấy. Nào, uống đi cháu.”
Josie rón rén uống một ngụm rồi đặt cả ly lẫn tách sang cạnh bàn. Cô buồn bã gục xuống, hai tay ôm đầu.
Bà Gloria vỗ nhẹ mấy cái lên lưng cô. “Quan trọng nhất là cháu bình an vô sự và ông ta đã bị bắt giam.”
Josie ngồi đung đưa trên ghế, tóc cô xõa xuống như bức màn dày phủ quanh đầu và vai cô. Josie đến với mục đích xin bà Needleman lời khuyên, vậy mà bây giờ cô chỉ muốn chui vào chăn và trốn tránh tất cả, như cô đã làm suốt mười ngày qua. Josie chỉ ra khỏi nhà khi dắt Genghis đi dạo. Khách đến thăm cô chỉ có người thân, chị Bea, Ginger và Roxie mà thôi.
“Cháu phải giáp mặt anh chàng ấy mới được.”
“Cháu không làm được đâu,” Josie kêu lên, tay và tóc cô vẫn che kín khuôn mặt như trước.
“Vớ vẩn! Chúng ta đã tận mắt chứng kiến cháu can đảm đến thế cơ mà.”
Trời ạ, Josie phát ngấy với từ này rồi. Lòng can đảm đã đưa cô đến đâu nào? Cô đã can đảm viết bản danh sách, mời Rick đi chơi, theo đuổi anh đến cùng, chấp nhận con người của anh, sống sót sau hai ngày bị bắt cóc – thế rồi, kết quả ra sao nào? Cô trở về điểm khởi đầu, nơi mà dường như cả đời cô luôn kết thúc – cô đơn, một người đàn ông biến mất khỏi đời cô, không một người tri kỷ.
Điểm khác biệt duy nhất trong lần này là nỗi đau khổ qua lớn đến độ cô sẽ không bao giờ vực dậy được nữa.
Josie ngẩng đầu nhìn bà Needleman. Nét mặt thấu hiểu và thông cảm của bà khiến cô thấy khó chịu đến mức khó lòng ngồi yên được. “Cho cháu sử dụng nhà vệ sinh được không ạ?” Josie xin phép.
Bà Needleman chỉ ngón tay thấp khớp ra hành lang. “Cánh cửa thứ hai bên tay phải. Cháu cứ từ từ, không phải vội đâu nhé.”
“Cảm ơn bà.” Josie đi nhanh ra hành lang nhưng chẳng kịp đi qua hết cánh cửa thứ nhất ở bên trái hay bên phải gì cả. Cô đứng khựng lại. Hai bức tường hành lang treo toàn hình chụp lồng khung kính. Josie chớp mắt lia lịa vì cô không tin vào mắt mình – Gloria Needleman, bao nhiêu là cô dâu chú rể, ngoài bờ biển, trong vườn cây hoa lá xanh tươi, ngay ngoài bậc tam cấp của phòng đăng kết hôn. Trong vườn sau nhà, trên du thuyền sang trọng hoặc trong những khu vườn rộng trên cả mái nhà. Gió thổi bạt váy ôm sát cặp chân gầy guộc của bà.
Các bức hình, có bức đen trắng, có bức là hình màu, có hình là người già chống gậy, có hình sinh viên đại học, có hình là người trung niên với con cái bên cạnh. Người là người da đen, da trắng, người Hoa, người Mỹ la tinh và nhiều chủng tộc khác. Phục trang là sa tanh trắng tinh, là đồ jean và giày cao cổ, hay quần áo kiểu hippie. Năm tháng ghi trên hình có từ thập niên 60 cho đến thập niên đầu của thế kỷ 21.
Josie ngạc nhiên không sao tả xiết.
“À phải, ta là nhân viên phòng đăng ký kết hôn của bang California,” một giọng nói líu lo vang lên cạnh cô.
Josie giật nảy mình. Trời đất! Bà lão này sao cứ thích đi theo rình mò mình thế nhỉ?
“Nhưng mà…” Josie trừng mắt nhìn xuống gương mặt nhăn nheo. “Cháu không hiểu. Bà là mục sư hay giáo sĩ Do Thái là gì thế ạ?”
Bà Needleman cười sảng khoái. “Sao thế, tình cờ ta được ban cho đức tin không giống ai mà. Ta đồng thời còn làm công chứng viên nữa. Nhưng điều quan trọng là ta có chút thiên khiếu, và có nghĩa vụ phải sử dụng chúng.”

“Nghĩa vụ của bà là tìm cách ghép đôi cho người khác thành chồng vợ ư?”
Bà Gloria lại cười. “Nghĩa vụ của ta là kết nối mọi người với nhau, dùng tài năng bẩm sinh của mình để dẫn dắt mọi người đến với tình yêu một cách tế nhị.”
Josie nheo mắt. “Nói thế có nghĩa bà là bà mối ư?”
Josie quay lại nhìn bức tường treo đầy ảnh, cố tìm nguyên nhân giải thích cơn giận đang đột ngột trào sôi trong cô. Bất ngờ Josie quay ngoắt lại nhìn bà lão. “Bà đã dàn xếp chuyện giữa cháu với anh Rick ư? Bà đã lên kế hoạch ngay từ đầu sao?” Josie thấy mình giận run người. “Bà không có quyền làm thế đâu nhé bà Gloria.”
“Không đâu, cháu yêu. Ban đầu ta không hề biết có một người tên Rick trên đời. Nào, hãy ngồi xuống nghe ta giải thích đã nào.”
Josie như người mộng du khi cô theo bà Gloria trở lại phòng khách.
“Lúc cháu đến gặp ta sau khi ông Ira mất, nhìn cháu, ta biết ngay mình có nhiệm vụ mới.”
Josie bật cười. “Cháu biết thể nào hỏi xong câu này, cháu cũng phải hối hận. Nhưng ai giao nhiệm vụ cho bà thế ạ?”
Bà Gloria cười khúc khích như thi thoảng bà vẫn cười, hai vai rung rung với hai bàn tay chắp vào nhau. Trông bà giống một cô gái trẻ. “Cũng trong hôm ấy, cháu là người giao nhiệm vụ cho ta thôi, Josie ạ.”
Cô nhìn bà lão hồ nghi.
[ alobooks ]
“Ta thấy cháu đã xù lông lên như thế nào khi nghe ta kể về cuộc sống hạnh phúc của ta với ông Ira.”
“Cháu xù lông à?” Josie ngồi thẳng lưng dậy. “Cháu không nhớ là mình đã xù lông cơ đấy.”
“Ta có thể cảm nhận được cháu mới cô đơn làm sao. Hôm ấy ta thấy cháu rất muốn tìm ý trung nhân, tuy nhiên lại phải cần, ừm, chút khuyến khích.” Bà Gloria ngừng lời và cầm lấy bàn tay cô. Làn da người già hơi khô và lạnh. “Ta thấy trường hợp của cháu rất đặc biệt.”
Josie nhìn lên trần nhà, cố tỏ ra lịch sự nhưng xét thấy không thể làm được. Cô đến đây mong được giúp đỡ. Nhưng cách ăn nói cầu kỳ của bà Gloria làm cô nản lòng.
“Chắc có lẽ cháu nên đi thôi.” Josie đang định đứng lên thì bà Gloria giữ tay cô lại.
“Cháu nên ngồi yên đó và lắng nghe nếu cháu biết cái gì là tốt cho mình.”
Giọng nói trách móc của bà Gloria khiến Josie giật mình. Nó nhắc cô nhớ hồi học lớp 4, bà xơ dạy lớp cô rất hay bắt cô ở lại sau giờ học lau bảng đen bằng giẻ ấm và nước xà phòng hôi thối.
“Ta có cảm giác rằng nếu không có chút để ý kỹ lưỡng hơn, cháu và ý trung nhân sẽ đi qua nhau và không bao giờ tìm được hạnh phúc người kia đáng lẽ sẽ trao cho mình.” Bà vỗ nhẹ vào tay cô. “Ta không thể để điều đó xảy ra.”
Josie hồ nghi, nghiêng đầu hỏi. “Có lần cháu cũng nghĩ giống như bà vậy. Hôm ấy cháu ngồi trên thềm nhà anh Rick trong trang trại Samhain.”
Bà Gloria mỉm cười dịu dàng. “Cháu không muốn kể cho ta nghe ư?”
“Cháu nhớ lúc ấy đang ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, và cảm nhận mình được sống trong tình yêu đích thực lần đầu tiên trong đời, thế rồi, đùng một phát, cháu nghiệm ra rằng chính phép lạ đã đưa chúng cháu đến với nhau. Thực tế, khả năng cháu và anh Rick không bao giờ được gặp nhau rất dễ xảy ra. Dường như kết cục ấy có khả năng xảy ra cao hơn cả, thật đấy.”
“Chính xác.”
Josie chăm chú nhìn bà Gloria một lúc lâu. “Vậy là việc viết bản danh sách hôm đó giúp cháu định hướng lối suy nghĩ phải không ạ? Nó giúp cháu nhận biết con người Rick lúc chúng cháu gặp nhau lần đầu ư? Đồng thời nó cũng giúp cháu có đủ dũng cảm theo đuổi anh ấy?”
Mắt bà Gloria sáng lên. “Cháu nói rất đúng.”

Josie lắc đầu mạnh để tâm trí tập trung hơn rồi đứng dậy rời ghế sofa. Cô đi ngang qua phòng khách, trái tim nặng trĩu cô đơn và thất vọng. Josie quay phắt lại và chỉ tay về phía bà Gloria. “Nhưng bà sai rồi – Rick không phải nửa còn lại của cháu!” Biết giọng mình lạc đi nhưng cô mặc kệ. “Giờ cháu lại quay về điểm xuất phát, chỉ có điều nỗi đau khổ tăng lên gấp bội mà thôi.”
Cô không muốn khóc nữa. Trước khi đến đây, cô chỉ mong được an ủi, chứ không phải chịu thêm bao điều hoang mang mới.
“Hãy nói cho ta xem vì sao cậu ta không phải là một nửa của cháu nào.” Bà Needleman vỗ lên mặt nệm ghế bọc nilon trong suốt. “Lại đây. Ngồi xuống và kể hết cho ta nghe xem nào.”
Josie thở dài, lệt xệt quay lại ghế. Cô kể hết với bà Gloria – mọi chi tiết về quá khứ của Rick, về chuyện anh long trọng hứa với cô anh chưa bao giờ làm cô gái nào có bầu với mình, rằng anh sẽ làm mọi cách để làm người cha tốt nếu quả thực anh đã có con. Sau đó, cô kể nốt cho bà chủ nhà nghe câu chuyện đau lòng ông Bennett Cummings về con gái mình từ lúc cô ta có thai, nạo thai và chết thảm.
“Rick đã nói dối cháu.” Josie nói đơn giản. “Cháu có thể bỏ qua quá khứ của anh ấy – bỏ qua mỗi hành động íck kỷ hại người mà anh gây ra – vì Rick không gây ra có chủ đích. Cháu còn tự nhủ anh ấy đã thay đổi. Cháu đã tin anh ta! Cháu còn nhẹ dạ đến mức nào nữa cơ chứ?”
Bà Needleman nghiêm nghị gật đầu. “Khi cháu cho Rick cơ hội giải thích, cậu ấy đã nói gì nào? Bà Gloria chớp mắt chờ câu trả lời. Nhưng khi Josie làm thinh, bà hỏi lại. “Cậu ấy thanh minh gì khi cháu kể cho Rick nghe toàn bộ câu chuyện vừa rồi?”
Josie ngẩng đầu, nhìn bà bằng ánh mắt thẫn thờ. “Cháu chưa yêu cầu anh ấy giải thích. Từ khi anh ấy cùng nhóm cảnh sát phá cửa vào cứu cháu cho đến giờ, cháu chưa nói chuyện với anh ấy.”
Bà chủ nhà đan hai tay vào nhau và để trong lòng. “Nhưng Rick vẫn tìm cách liên lạc với cháu chứ, Josie?”
Josie thề là bà lão đang cố nhịn cười, cô chẳng thích thái độ ấy chút nào. “Ngày nào anh cũng gọi cho cháu nhiều lần. Nhưng cháu không bao giờ trả lời cả.”
“Ta hiểu rồi.”
“Để làm gì cơ chứ?” Josie hỏi lại, mỗi lúc càng sôi máu. “Lần này cháu đã có một bài học xương máu rồi. Từ nay cháu sẽ không muốn có thêm tay đàn ông nào nữa đâu. Sao cháu phải mất công vì họ nào? Họ toàn lợi dụng, dối trá và cuối cùng bỏ cháu mà đi thôi.”
Bà Gloria chậc lưỡi hỏi cô. “Vậy, cháu gái nhắc ta nhớ xem nào? Rick lợi dụng cháu ra sao thế?”
Josie chết sững. Thật là một câu hỏi thú vị. Cô quyết định liệt kê tội của Rick và kể hết với bà Gloria. Rủi thay, đầu óc cô trống rỗng.
“Josie?”
Rick làm cô cười. Anh dạy cho cô biết thú yêu đương tuyệt vời như thế nào. Anh đặt sự an nguy và hạnh phúc của cô lên trên cả bản thân mình. Anh chọn cô làm người anh có thể tâm sự, tin cậy và yêu thương. Anh khen cô gợi cảm và xinh đẹp. Anh tặng cô bức tranh đẹp lộng lẫy chỉ vì cô thích tranh ấy. Anh thích món cà Parmesan cô nấu. Anh còn nấu ăn cho cô – khi trên người không mặc gì.
Lạy Chúa, anh còn yêu cả con chó của cô nữa.
“Ừ… à…” Josie ấp úng.
Bà Gloria vui vẻ mỉm cười. “Và chính xác là Rick bỏ cháu khi nào vậy?”
Josie ngồi ngây như tượng. Chẳng nói chẳng rằng.
“Thế lỡ Rick không bao giờ nói dối cháu thì sao, Josie?” Bà Needleman nhìn xoáy vào Josie làm cô khó chịu. “Lỡ như Rick là người đáng tin, nhưng cháu mới là người quyết định bỏ cậu ấy chẳng vì một lý do chính đáng nào?”
Josie vẫn ngồi yên nhưng trong đầu cô nghe có tiếng gào thét.
“Nếu cháu không hỏi cho ra lẽ, làm sao cháu biết được nguồn cơn hả Josie?”
Thế này là quá đủ rồi. Josie đứng bật dậy và vơ vội túi xách. Nước mắt giàn giụa trên má, cô đi thẳng ra cửa. Lúc đặt tay lên nắm cửa, mấy ngón tay cô run bắn.
“Cháu yêu quý, đừng dễ dàng vút bỏ tình cảm của mình nhé.”

Josie quay ngoắt lại – một lần nữa, cô lại thấy bà chủ nhà đến sát bên mình tự lúc nào. Cô lắc đầu. “Nếu cháu có gặp Rick, anh ấy sẽ nói những gì cháu muốn nghe. Nếu vậy, làm sao cháu biết đâu là thật, đâu là giả đây? Lúc nào trong đầu cháu cũng có tiếng thì thầm bảo cháu rằng mình đang phạm một sai lầm vĩ đại nếu tin anh ấy một lần nữa. Rồi cháu sẽ nơm nớp cả đời chờ tai ương kế tiếp xảy ra.”
Bà Gloria gật đầu. “Vậy cháu chỉ còn một lựa chọn cuối cùng mà thôi.”
“Lựa chọn gì thế ạ?”
“Hãy lắng nghe con tim mình mách bảo. Phải có niềm tin vào tình yêu, cháu ạ.”
Bàn tay cô trượt khỏi nắm cửa sau lưng.
“Ông Ira và ta không ai hoàn hảo cả. Oái! Còn khuya ấy chứ.” Bà Gloria nhún vai. “Có nhiều khi ta còn không muốn ở chung phòng với ông ấy nữa kìa.”
Thật hay ho làm sao khi bà Gloria không hề nhắc đến chuyện ấy trong bản cáo phó của ông Ira nhỉ.
“Ôi nhưng mà ta yêu ông ấy.” Một nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt nhăn nheo của bà và ánh mắt bà lão vui hẳn lên. “Rất nhiều lần ta ngắm nhìn ông và cảm nhận trong tình cảm của mình có điều gì đó rất thiêng liêng. Ta biết ông ấy là tri kỷ của ta, là nửa kia của ta đã được vũ trụ tự tay chọn để giúp ta sống trọn vẹn trên thế giới này.”
Josie sững sờ. “Quả là sâu sắc,” cô chầm chậm vặn nắm cửa.
“Ông Ira là nửa còn lại của ta. Và không phải vô cớ khi ta khẳng định rằng Rick là một nửa của cháu.” Bà Gloria nhìn chăm chăm vào đôi mắt cô mở lớn. “Có một số đạo giáo cho rằng, nếu ta may mắn tìm được nửa còn lại của mình, Thượng đế sẽ can thiệp và tạo nên một thực thể thứ ba – hay còn gọi là linh hồn phù trợ. Thực thể này sẽ toàn tâm toàn ý phù hộ cho cặp uyên ương suốt đời.”
Josie nuốt khan. Cô mở hé cánh cửa và dợm bước ra ngoài. “Ý tưởng hay đấy.”
“Nhưng nếu cháu quay lưng lại với người mình yêu…” Bà Gloria áp tay lên ngực chỗ trái tim như thể những gì mình sắp nói là quá sức chịu đựng của bà. “Cháu yêu, nếu cháu cố tình quay lưng lại với người yêu, người được Thượng đế tạo nên để hoàn thiện cho cháu, thì linh hồn phù trợ sẽ bỏ rơi cháu. Và không bao giờ trở lại. Những gì tốt đẹp của cuộc nhân duyên trời định sẽ không bao giờ đến với cháu.”
Josie chớp mắt lia lịa, cố gắng thấu hiểu những gì mình vừa nghe thấy. Hay thật, cô tự nhủ. Lần này, cô không chỉ khốn đốn vì thất tình – một lần nữa – mà cô còn bảo thần linh phù trợ của mình cuốn xéo mà đi chết đi.
“Đi gặp Rick đi cháu. Nói hết mọi lẽ đã. Sau đó, nếu cháu cảm thấy Rick không phải ý trung nhân của mình…” bà xỉa đầu ngón tay vào bụng Josie, “thì hãy nói thẳng với cậu ta như vậy rồi đường ai nấy đi. Quyết định hoàn toàn tùy thuộc vào cháu đấy.”
Josie thấy vai mình rũ xuống. Cô chậm chạp gật đầu, thở dài và xốc lại quai túi trên vai. “Thôi được. Có lẽ cháu nên đến gặp anh ấy. Có lẽ cho chuyện tình cảm của mình một cái kết cũng chẳng làm ai tổn hại gì, phải không bà?”
“Phải thế mới được chứ!” Dứt lời, bà trao một thứ vào tay cô. Josie nhìn xuống đọc tấm danh thiếp của bà Gloria: Nữ giáo sĩ Gloria Needleman, dòng đạo Đấng Tạo Hóa thiêng liêng; Công chứng viên; Nhân viên phòng đăng ký kết hôn; Chủ hôn. Có sẵn chi tiết thanh toán.
Josie bật cười. Cô ngỡ bà Gloria đang trêu chọc mình.
Ngược lại, bà ghé sát tai cô thì thầm với vẻ mưu mô, “Ta đã đặt chỗ dứt khoát là tháng Sáu rồi đấy.”
Bà Gloria nói đúng, Josie bướng bỉnh. Rick xứng đáng một cơ hội giải thích rõ ràng mọi chuyện. Chẳng phải cô từng hứa sẽ rộng lượng và hiền hòa, từ tâm với anh đó sao? Mười ngày qua cô sống trong đau khổ, uất hận, đau đớn vì bị phản bội, và nói chung toàn những cảm xúc khó chịu. Cô hết chịu nổi rồi.
Khi lên đến đỉnh đồi ở trong công viên Dolores gặp các bạn, Josie đã hạ quyết tâm. Cô sẽ không chùn bước nữa.
Ba người bạn sững sờ nhìn cô rảo bước đến gần, không chỉ vì họ không mong cô đến, mà còn vì diện mạo Genghis đã thay đổi quá nhiều. Các bạn cô trợn mắt không tin, mồm há hốc, mắt mở to.
“Trời đất ơi!” chị Bea quát. “Con này mới đánh nhau với Edward Bàn tay kéo hay sao vậy?
“Nó trụi lủi rồi,” Ginger khẽ kêu lên. “Trông nó như khúc giò Vienna có bốn chân vậy.”
Josie nhún vai. “Cảm ơn các chị quá khen.”
Lilith nhảy xồ ra nhe nanh với Genghis, một con chó đực mà nó tưởng không quen. Roxie cười rũ rượi. “Việc quái gì xảy ra với nó thế?”
“Hôm qua chị mới đưa nó đi cắt lông đấy mà.”
“Phải nói là đi lột da mới đúng,” chị Bea chữa.
Ginger ngạc nhiên. “Celestial Pet cho em cái thứ miễn phí ấy à? Nếu quả thực là thế thì chị nghĩ em thà tốn tiền cho xong.”
“Được rồi. Em biết nó trông lạ thật.” Josie có thể thêm cảm giác hối hận vào bản liệt kê những cảm xúc tiêu cực đang muốn nhấn chìm cô. “Sau hôm đi dạo với cả nhóm về, em dẫn nó đến một tiệm nhỏ trên phố 21. Mỗi khi buồn, em hay nổi hứng lên như vậy đấy.”

Ginger lắc đầu ngao ngán. “Vì lòng kính yêu Chúa, lần sau buồn thì đi mua sắm thôi nhé Joze – lỡ mua giày xấu, em còn mang ra đổi được.”
Roxie ngước lên nhìn cô. “Em nhớ chị quá. Em mừng vì chị đến.” Cô gái ôm chầm lấy cô rồi nhanh chóng buông tay ra.
“Em cũng nhớ mọi người nữa,” Josie bảo. “Hôm nay em muốn mọi người biết là em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em sẽ đến gặp anh Rick nói chuyện.”
“Ơn trời!” chị Bea reo lên, nhảy tưng tưng trên đôi Reeboks. Chắc hẳn Martina tưởng đó là một động tác tập luyện nên nó cũng nhảy theo và mừng rỡ sủa ầm lên.
Roxie và Ginger cùng ôm chầm lấy cô mà lắc lư, reo lên vui vẻ. Dây xích trong tay họ quấn vào nhau, rối tinh. Một người dắt chó đang đi đến buộc phải đi vòng quanh nhóm người ầm ĩ này vì con Lilith lại gầm gừ.
“Chị biết thế nào chị cũng thuyết phục được em đến tìm Rick mà,” chị Bea thôi nhảy nhót.
Josie gỡ sợi tóc của Ginger dính vào môi cô. “Thực ra là bà Needleman đã bảo em làm thế.”
“Thật à?” chị Bea có vẻ phật ý.
“Nhưng ý kiến của chị cũng giúp em rất nhiều,” Josie nhanh chóng thêm vào. “Cả chị Ginger và Roxie nữa.” Cô buông Ginger và Roxie ra.
Ginger bắt đầu phe phẩy khuôn mặt đỏ bừng. “Rick là người đàn ông quý giá. Mà Josie ạ, cậu ta rất yêu em. Chẳng phải đấy là sự thật không nào?” Ginger nhìn Roxie chờ đợi sự đồng tình.
Roxie hưởng ứng ngay. “Đúng thế. Anh ấy yêu chị lắm đấy. Từ sau vụ bắt cóc, trông anh ấy thật tội nghiệp như chú chó con đi lạc khi không có chị. Anh ấy tự trách mình vì đã đặt chị vào vòng nguy hiểm – Rick tưởng chị cũng nghĩ thế nên mới giận anh ấy.”
“Không phải đâu,” Josie lặng lẽ nói. “Như em đã nói với mọi người rồi đấy, em buồn Rick chuyện khác cơ. Nhưng một mình em không giải quyết được. Em cần anh ấy giúp em làm rõ chuyện này.”
Ginger thở dài. “Nếu hai người quay về với nhau, chị sẽ được chứng kiến một chuyện tình lãng mạn nhất trên đời.”
“Vụ bắt cóc không phải do lỗi của Rick,” chị Bea nhận xét.
“Chẳng phải lỗi ai hết đâu chị ạ,” Josie nói thêm.
“Có chứ sao không!”
Cả nhóm hốt hoảng khi chị Bea hét tướng lên như vậy.
“Là lỗi của chị!” chị Bea vuốt mái tóc xịt keo cứng, nói bằng giọng của người đang dằn vặt. “Nếu không vì chị xía vào thì hẳn Rick đang ở bên em rồi! Em sẽ không thành miếng mồi ngon cho gã tội phạm ấy!” Môi chị run run. “Chị xin lỗi em, Josie. Xin em hãy tha thứ cho chị.”
“Ôi Bea ơi.” Josie vội đến bên ôm chị Bea đang khóc như mưa vào lòng, “Ơn trời phù hộ cho em có những người bạn yêu thương và lo lắng cho em nhiều như vậy. Nhưng nhớ là lần sau…” Josie nhìn các bạn cười buồn. “Nếu có lo lắng cho em, mọi người cứ gặp thẳng em nhé?”
“Tất nhiên rồi!” Ginger đồng tình.
“Nhưng chị Josie cũng được giấu tụi em chuyện quan trọng gì cả nhé, dù mình có thề bồi, hứa hẹn sến súa đến đâu chăng nữa,” Roxie cười toe.
“Không bao giờ nữa,” Josie đáp ngay.
“Nhưng mà sẽ không có lần sau chứ, đúng không?” chị Bea có vẻ lo lắng. “Em sẽ đi giải quyết với Rick chứ nhỉ? Em không định bỏ cậu ấy đấy chứ?”
Josie nhìn quanh ba khuôn mặt lo âu của những người bạn và bật cười không nói.
“Chị suýt để mất một người yêu tuyệt vời như Rick Rousseau mà chị lại thấy buồn cười ư?” Roxie ngạc nhiên.
“Em không được làm thế,” Ginger trợn mắt lên. “Đi tìm Rick ngay đi, Josie.”
“Em phải giữ tình yêu này bằng mọi giá.” Giọng chị Bea lạc đi và chị nắm lấy cánh tay Josie. “Nỗ lực hết khả năng. Nếu phải cầu xin thì cứ cầu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.