Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh

Chương 32part 2


Đọc truyện Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh – Chương 32: part 2

Khi bình minh ló dạng, Josie đã nghĩ ra được nhiều điều. Thứ nhất, cô biết mình đang bị mắc kẹt như con ruồi nằm trong hũ thủy tinh nút chặt. Mọi cửa ra vào trong nhà này đều khóa chặt bằng khóa số và cần biết mật mã mới ra vào được. Mọi cửa sổ đều được hàn kín lại và dán nilon che kín bên ngoài để cô không biết vị trí của nhà này. Josie thậm chí không biết mình đang ở tầng trệt sát mặt đất hay ở tầng thứ 20 ngang lưng chừng trời. Josie thấy trong túi áo lão Cummings có chiếc điện thoại di động gập, còn ngoài ra trong nhà không có điện thoại, máy tính hay bất kỳ thiết bị nào giúp liên lạc với thế giới bên ngoài. Ngay cả chiếc tivi trong phòng dành cho cô cũng không thấy tín hiệu bắt được sóng – chỉ thấy đầu đĩa DVD và một chồng đĩa phim.
Còn nữa, Josie thấy rõ là lão Bennett Cummings không phải tội phạm rắn mặt, càng không phải kẻ bắt cóc người bẩm sinh. Bennett không thể chịu đựng được nếu phải nhìn hai cổ tay tấy đỏ vì dây trói của cô. Cứ sau mỗi lần nhắc đến chuyện lão nhất định phải bắn chết cô, Cummings lại nghe càng giống diễn viên tồi trong phim hạng bét hơn, như thể lão cần phải dùng cái kế hoạch tàn độc của mình để lên gân lên cốt cho mình cũng như cho cô. Lão Cummings đang sợ lắm. Tối qua, lão uống những sáu ly rượu và đi tới đi lui suốt mấy tiếng đồng hồ. Josie thấy tận mắt vì cô nhìn trộm lão qua khe cửa phòng ngủ.
Tuy nhiên, Josie còn cảm nhận được một điểm nữa ở lão – Bennett Cummings đang sa lầy bởi không bao giờ lão cho phép mình được than khóc đứa con yêu. Suốt tám năm qua, Josie quan sát không ít những khuôn mặt buồn khổ, vậy nên cô rất hiểu mình trông thấy gì. Lão Cummings đang giận quá mất khôn, đồng thời lão tưởng nếu trả thù được Rick, lão sẽ bớt đau khổ hơn. Tất nhiên, sự đời đâu phải là thế, nhưng ta không thể giải thích chuyện này với một người đang mắc kẹt trong căm ghét thù hận như lão Cummings đây.
Josie không ngăn được suy nghĩ rằng liệu toàn mối tơ vò này có được tránh khỏi không nếu Bennett Cummings tìm được cách giải tỏa được nỗi đau. Chính lúc ấy, Josie chợt hiểu – biết đâu vũ khí duy nhất mà cô cần là một cuộc trò chuyện thân tình.
“Tôi hy vọng cô không đang lập mưu cho một cuộc đào tẩu thảm bại.” Cummings nói với cô như vậy khi lão đi từ khu nhà ăn đến chỗ cô đang ngồi trong căn phòng khách sang trọng. Lão trao cho cô cà phê đựng trong ly dùng một lần rồi bỏ mua ngoài siêu thị.
Josie nhìn quanh. Nơi này như được bài trí theo cuốn Architectural Digest. Josie nhận ra nếu đúng là mình bị bắt cóc, thì cái kiểu bị cầm tù như thế này đến là xa hoa – nội thất sang trọng hiện đại, nền nhà lát bằng tre, tranh lập thể, một thác nước bằng đá đen xây chính giữa căn phòng rộng. Phòng này sẽ còn đẹp hơn nhiều nếu ánh mặt trời được phép chiếu qua mấy khung cửa sổ rộng lớn kia.
Josie dõi theo Cummings khi ông này tiến đến gần cô và ngồi xuống chiếc ghế bọc da khung chrome. Trông ông ta có vẻ mệt mỏi.
“Thưa ông Cummings, tôi không mưu tính kế đào tẩu. Tôi chỉ đang nghĩ về Margot thôi.”
Ông ta trừng mắt lên. Josie nhìn thấy động mạch cổ của ông phập phồng sau làn da mỏng. “Con bé không phải chuyện của cô mà suy với nghĩ,” ông gắt. “Cô không được phép nghĩ đến nó.”
Josie nhún vai. “Chẳng qua những gì tôi biết về cô ấy đều là do Rick kể lại. Tôi chỉ băn khoăn không biết cô ấy là người thế nào thôi.”
Cummings quắc mắt nhìn cô. Ông ta quả là người thông minh. Đột nhiên Josie không tin tưởng lắm vào phương pháp tiếp cận của mình.
“Margot xinh đẹp. Thông minh. Vui tính. Thế rồi, sau khi thằng người yêu của cô xài xể nó xong, nó buồn bã, ủ rũ, mất hết sức sống và trí não không còn hoạt động.” Ông nhếch mép. “Còn hỏi gì nữa không?”
Josie nuốt khan, “Ông có mang theo tấm hình nào của cô ấy không?”

Ông không nhúc nhích, cũng không nói nửa lời.
“Tôi chỉ tò mò một chút thôi mà.”
Ông Bennett vẫn ngồi yên như tượng.
Josie cố gắng nói hết sức nhẹ nhàng. “Tôi rất lấy làm tiếc, ông nhất định phải tha lỗi cho tôi. Nhưng có lẽ ông không biết là tôi chuyên viết bài tưởng nhớ người đã khuất cho tờ Herald, và tôi học được rằng thân nhân người đã khuất rất đau đớn khi phải nhắc đến người thân vừa lìa trần. Tôi xin cáo lỗi. Đây chỉ là thói quen nghề nghiệp và tôi chân thành xin lỗi ông.”
Không nói nửa lời, Cummings đứng lên và ra khỏi phòng. Josie sắp phải rên lên và tự trách mình ngu khờ thì ông ta quay lại cầm theo tờ Herald trong tay. Ông ném tờ báo lên mặt bàn nước.
“Tất nhiên là tôi biết cô chứ, cô Sheehan.” Ông bật cười khô khốc. “Sáng nay, mọi người dân San Francisco này đều biết đến cô mà.”
Josie há miệng ra vì sốc. Cô vội cầm tờ báo lên xem. Bên góc trái của trang đầu có dòng tít lớn:
PHÓNG VIÊN TỜ HERALD MẤT TÍCH
CẢNH SÁT TÌM THẤY DẤU HIỆU MỘT VỤ BẮT CÓC
Dù cô ghét phải thừa nhận thế này, nhưng đúng là bài báo làm cô cảm động. Dòng tít khá là bắt mắt. Bài viết khéo léo nhưng lại không hé lộ phương pháp điều tra của cảnh sát trong vụ này. Ban biên tập chọn đăng bức hình chụp Josie ngồi cạnh Genghis trong công viên Dolores Park, tấm này hẳn là do chị Bea cung cấp đây, trong hình tóc cô trông rất đẹp. Bạn bè và người thân của cô treo giải năm trăm ngàn đô la cho ai cung cấp thông tin hữu ích mà có thể từ đó cảnh sát sẽ bắt giữ được thủ phạm. Bài báo còn đăng trích dẫn lời của bố mẹ cô, của Beth, Rick và chị Bea. Bài báo mô tả cô là người được nhiều người yêu mến, ai cũng nhớ cô và mong cô bình an trở về.
Josie ngước lên chăm chú nhìn Cummings. Cô sẽ còn sống ra khỏi đây. Cô không hề nghi ngờ khả năng đó. Bởi vì bài báo mô tả cuộc sống của cô thật tươi đẹp, thế nên cô nhất định phải trở về và sống tiếp cuộc đời ấy.
Josie bắt đầu nức nở. Lúc đầu, cô khóc như một chuyện tất nhiên – cô khóc biết ơn khi thấy cuộc đời mình phong phú quá, cô khóc vì cô may mắn được mọi người yêu mến đến nhường kia. Nhưng sau vài phút, cô biết tiếng khóc của mình có tác động đến Cummings – trông ông ta cực kỳ khổ sở. Thấy thế, Josie bèn khóc toáng lên, kể lể về người thân, về Genghis, nói rằng cô muốn có cơ hội được sống vui và hạnh phúc bên cạnh họ. Josie cứ khóc mãi, kể lể mãi cho đến khi Bennett Cummings không thể chịu đựng thêm được nữa.
Sau cái mốc 24 giờ đồng hồ, nhân viên điều tra có tiến triển ở vài khâu nhưng lại bế tắc ở nhiều khâu khác. Một viên cảnh sát ở sân bay phát hiện chiếc Buick Skylark đời 1998 mang biển số bang Rhode Island đậu trong bãi xe ngắn ngày của sân bay. Người ta đã mang xe ấy về phòng xét nghiệm chứng cứ của cảnh sát San Francisco, nhưng cho đến nay họ chưa tìm được bằng chứng cho thấy chiếc xe có liên quan đến vụ bắt cóc Josie. cảnh sát kiểm tra đã xem hàng giờ băng ghi hình an ninh để xem thử có ai ra hay vào xe ấy. Nhưng cho đến nay vẫn chưa có kết quả.

Số điện thoại di động do Gwen Anders cung cấp là số điện thoại trả trước mua bằng tiền mặt từ một đại lý bán sỉ ở Minneapolis cách nay một năm. Chẳng có cách nào xác định được ai đã mua hay có đang sử dụng nó hay không. Tuy nhiên, FBI bắt đầu lấy số liệu từ tháp thu phát sóng để tìm xem liệu máy ấy có liên lạc với số máy nào khác trong vòng một tuần trở lại đây không. Nếu có thì ít ra diện điều tra sẽ được thu hẹp lại.
Rick biết nhân viên điều tra cố gắng hoàn tất công việc một cách nhanh nhất có thể. Anh không hề phàn nàn gì cả. Thanh tra cảnh sát San Francisco và nhân viên FBI làm rất tốt phần việc của mình. Tuy nhiên, tốc độ ấy không làm anh hài lòng. Kết quả không làm anh thỏa mãn – bởi vì họ vẫn chưa tìm được Josie.
Bố mẹ cô bình tĩnh một cách đáng nể phục. Dù bố Josie bảo trong vụ Josie mất tích, gia đình không trách cứ anh, nhưng ánh mắt mẹ Josie đã nói thật lòng mình – tốt hơn hết là anh nên đưa Josie bình an trở về. Trong lúc đó, con Genghis nhớ cô chủ và suốt ngày chỉ nằm bẹp trong nhà anh ở Pacific Heights. Sau này Josie bình an trở về, Rick sẽ vui mừng báo với cô rằng Genghis là một đồng sự trung thành.
Anh lo cho cô. Rick tưởng tượng Josie bị trói, bị nhét giẻ vào miệng, bị bỏ đói bỏ khát. Anh còn lo lão Cummings sẽ đánh cô nữa. Rick sợ Josie sẽ không còn tin anh, cho rằng anh đã bỏ cô và không nhọc công tìm kiếm. Ý nghĩ đó đẩy anh đến ngay bờ vực của sự điên loạn.
Anh phải ra khỏi nhà thôi. Anh gọi Teeny và kéo Genghis đi dạo từ đầu này sang đầu khi khu Pacific Heights, đa phần là trong im lặng, leo hết quả đồi này đến quả đồi khác trong suốt hai tiếng đồng hồ. Khi chỉ cách nhà ba dãy phố, chuông điện thoại của Teeny đổ hồi.
Rick quan sát Teeny gật gù và nói, “Anh đùa sao?” Teeny liếc nhanh Rick. “Đương nhiên rồi. Cảm ơn nhé.”
“Họ đã khoanh vùng được trong phạm vi hai dãy nhà,” nụ cười của Teeny không hợp lắm với sự ngạc nhiên còn chưa hết trên khuôn mặt anh. “Một cuộc gọi cách đây hai ngày từ máy ấy đã được xác định, khoảng một tiếng trước lúc Cummings đến nhà Gwen. Họ đã xác định địa điểm của số máy ấy là khu Presidio District.”
Tim Rick đập rộn ràng trong lồng ngực.
“Dù cậu có nghĩ gì thì cũng không được manh động,” Teeny nói tiếp.
“Họ đang tổ chức phối hợp đội giải cứu con tin, một phần là FBI và một phần là đội phản ứng nhanh SWAT…”
Rick đã chạy được nửa dãy nhà.
“Rick!”
>“Tên bài hát là gì vậy cháu? Mà này, đừng có bảo đó là ‘Big Shit Poppin’ nữa đấy nhé.”

LaShelle cười khúc khích. “Cháu chưa biết đặt tên cho nó là gì. Cháu chỉ vừa nghĩ ra thôi.”
Ông Bennett không phải chuyên gia nhạc pop. Ông thích nghe những loại nhạc kiểu Bản giao hưởng số 5 của Mahler hơn. Tuy nhiên ông cũng biết phân biệt giọng hát xuất sắc và giai điệu hay. Và LaShelle vừa cho ông nghe cả hai thứ ấy.
“Cháu có thể hát nữa được không? Nếu kết thúc bài cháu vừa hát thì càng hay.”
Cô gái cúi xuống chiếc ba lô kẹp giữa hai chân và lấy ra cuốn tập gáy lò xo đầy những chữ viết nguệch ngoạc và chữ cái viết theo kiểu graffiti. “Cháu sáng tác bảy mươi bài hát và chép hết vào đây. Bác chỉ cần nói một chủ đề, cháu sẽ viết ngay một bài hát về nó cho bác xem.”
Trời đất, ông Bennett thầm nghĩ. Biết đâu trong xe ông bây giờ là một Diana Ross thứ hai không chừng! Khi nhìn kỹ bìa cuốn tập, ông Bennett biết người ngồi cạnh ông là LaShelle Davis, tòa nhà số 112 đại lộ College, căn hộ số 10, Indianapolis, bang Indiana.
Ông hắng giọng. “Cháu có bao giờ viết nhạc ca ngợi tình cảm của một người bố đối với con gái không? Cho bác nghe với.”
LaShelle sững sờ ngoảnh mặt đi. “Sao bác chọn ngay đề tài cháu chẳng biết gì về nó cả thế?”
Họ lái xe suốt đêm hôm ấy. LaShelle hát một bộ tuyển tập, từ những bài thánh ca cho tới nhạc đồng quê và tình ca của dân cao bồi, nhiều bài trong đó do chính cô sáng tác. Tim ông bồi hồi khi nghe LaShelle hát bài Billie Holiday. Ông mừng vì bóng tối che đi phần nào gương mặt mình.
Sau khi họ dừng xe nghỉ ăn tối và đổ xăng, LaShelle trở vào xe bật đèn cạnh ghế hành khách và viết nốt bài hát cô mới sáng tác vài tiếng trước. Cô hát qua một lần, rồi bảo, “Cháu sẽ đặt tên cho bài hát này là Bản Ballad Cho Benny Mập Hư Đốn.”
Ông bật cười, cô gái cũng cười theo. Suốt mấy năm qua, chưa khi nào ông cười vui như thế. Chính xác là bảy năm.
Họ đến Reno lúc hai giờ sáng. Vì ngủ được mấy tiếng nên khi tỉnh dậy cô bé có vẻ tỉnh táo. Họ dùng điểm tâm, đổ đầy xăng lần nữa và vội vã trở ra xe.
“Bác ném cho cháu chùm chìa khóa đi, bác Benny. Bác nên nghỉ ngơi một lát. Chúng ta sẽ đến San Francisco sớm thôi.”
Ông Bennett không biết lúc ấy mình nghĩ gì, chỉ biết ông lập tức đưa chìa khóa cho cô. “Cháu phải lắc lắc cần số khi lùi xe đấy nhé,” ông báo cho cô biết. Khi xe vừa chạy ra đường cao tốc, vài phút sau ông Bennett đã ngủ lăn.
an sty��fn]} ��{ 0pt;font-family:Verdana;color:black>“Thật không?”
“Thật mà.”

“Thế còn bây giờ, tình cảm của anh đối với em thế nào?”
Rick chậc lưỡi, đoạn cúi xuống hôn lên đầu mũi cô. “Anh tôn thờ em, Josephine ạ. Khi có em ở bên, cuộc đời tươi đẹp bội phần. Anh ngỡ ngàng vì em luôn sâu sắc và luôn làm anh cười. Anh hoàn toàn tin tưởng ở em, mà đấy là điều xuất phát từ một người đã từ lâu, không tin ai ngoài Teeny đấy nhé.”
Josie gật đầu.
“Anh chỉ muốn cảm nhận mãi cơ thể em trong tay anh, cảm nhận mùi hương, vẻ mặt và hương vị từ em. Anh yêu em, và tình yêu ấy lớn lên, mãnh liệt hơn qua từng ngày chúng ta bên nhau.”
“Em cũng thấy như thế.”
Ánh mắt Rick nhìn xuống đôi môi cô. Anh cúi đầu và áp môi anh lên môi cô. Josie nhắm mắt, mặc cho cơn rạo rực dâng lên lan tỏa, lòng ngạc nhiên biết bao khi thấy nụ hôn của họ càng lúc càng nóng bỏng hơn, với mỗi bí mật mới được sẻ chia và một lần mặt nạ khác được gỡ đi, nụ hôn của họ lại càng nồng nàn sâu lắng hơn. Riêng nụ hôn này lại như quả bom tấn – bỏng cháy, ngọt ngào, biết ơn, khao khát, hy vọng. Chắc món bò Stroganoff sẽ phải bỏ tủ lạnh thôi.
Bất ngờ, một tiếng gõ mạnh ngoài cửa chính khiến con Genghis sủa ầm lên.
Josie cau mày dứt môi khỏi môi anh và bực mình vì sao có người cả gan làm gián đoạn giây phút cô đã định đầu hàng cơn ham muốn nhục thể mãnh liệt.
“Em có hẹn ai đến à?” Rick hỏi.
“Không. Còn anh?”
Rick bật cười nhìn xuống phục trang của mình, hay nói đúng ra là sự thiếu trang phục của mình. “Anh chờ mỗi mình em thôi.”
Josie đi nhanh ra cửa, nhón chân nhìn qua mắt cửa. “Chết thật,” cô rít lên, nhắm nghiền mắt và thốt nhiên thấy mệt mỏi vô cùng. Tự cho mình một giây để trấn tĩnh, cô nhìn anh rồi bảo, “Cả nhà em đang kéo đến đây. Chắc có lẽ anh nên mặc quần vào thôi.”
[ alobooks ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.