Đọc truyện Khi Yêu Xin Đừng Quá Kiêu Hãnh – Chương 27: part 1
Chương 17
Lần tuyệt vọng gần nhất của Gwen Anders là khi nào vậy?
Chưa bao giờ.
Chính vì thế, Gwen không hề chuẩn bị tinh thần cho cái ngày tự nhiên cô cần sự chú ý của đàn ông đến cháy lòng, cần một người biết nhìn nhận sự thông minh tinh tế, óc bén nhạy về tài chính, và cặp mông rắn chắc phi thường của cô.
Chính vì không được chuẩn bị tinh thần từ trước, nên tối thứ Hai Gwen đi lạc đến quán bar ngoài sảnh của khách sạn St. Regis. Trước khi đi, cô tự nhủ lòng rằng cô chỉ cần ra ngoài, ngồi ngắm người ta qua lại, nhấm nháp vài hạt đậu tẩm wasabi, vừa uống một hoặc hai ly cocktail pha thật ngon trong lúc cân nhắc tiếp theo đây cô nên hành động như thế nào. Nhưng thực tế là, Gwen chỉ đang tuyệt vọng mong có người bảo cô rằng cô là cô gái đẹp nhất họ từng gặp, dù có thế cũng chẳng làm cô hay ho hơn gì hàng tá mấy cô ba mươi mấy tuổi ăn diện ngút trời đang ngồi một mình hay túm năm tụm ba trong quán, những cặp mắt kẻ vẽ công phu của họ đảo khắp phòng, vẻ sợ hãi dường như chẳng được giấu giếm gì trong từng cái nháy mắt ve vãn. Con mồi của họ: đám triệu phú vãng lai quay trở về sau một ngày ký kết những hợp đồng béo bở.
Sau nửa giờ chứng kiến cảnh khó chịu ấy, Gwen đã quyết định đi về. Phải, cô mới bị chàng trai cô nhắm tới chối từ, mà trên hết là bị anh ta vứt bỏ đi chỉ vì một con bé nhà báo chuyên viết cáo phó mập ú tên Josephine, như cô đã phát hiện ra khi ở trong văn phòng sáng hôm ấy. (Anh ta không nên để kết quả kiểm tra lý lịch trên bàn một cách hớ hênh như thế). Vâng, chính vì không chịu nổi sự bẽ bàng nhường ấy, Gwen buộc phải đệ đơn xin từ chức. Tuy nhiên cô vẫn là Gwen Anders. Cô sẽ tỏa sáng vượt qua mọi bế tắc.
Gwen uống nốt ly cocktail cosmo pha lựu và gừng và sửa soạn ra về. Vẻ tuyệt vọng trong quán bar này mang một mùi ê chề, thật choảng với hương nước hoa kiêu sa Acqua di Parma của cô. Đúng lúc đặt tay lên túi xách, cô nhìn thấy anh.
Cao ráo. Màu da miền Địa Trung Hải. Tóc đen chải ngược ra sau và dài chấm cổ áo. Sống mũi quý phái. Khuôn miệng rộng. Anh này không mặc vest – anh ta mặc quần jean, áo khoác vải linen hơi nhăn phủ bên ngoài áo sơ mi cũng bằng cotton nhăn nhăn cài nút trước. Anh đi lại với dáng vẻ quyền uy của một người biết làm chủ bản thân và thế giới riêng của mình, dù trông có vẻ như hai ba ngày qua anh đã ở trên máy bay, trong khoang hạng xoàng.
Cô gái không kiềm chế được cảm xúc của mình – khóe môi trái của cô cong lên và hai mi mắt nặng trĩu.
Anh chàng nọ đi thẳng đến chỗ cô. Anh ta ngồi xuống bên cô, không chờ Gwen phải mời mọc. Bằng giọng nói trầm còn cuốn hút hơn cả nam tài tử Antonio Banderas khi hơi chếnh choáng, anh bảo.
“Em là cô gái đẹp mê hồn.”
Gwen bật cười và đứng lên bỏ đi. Cô thong dong đi ngang qua sảnh, lòng chắc mẩm anh ta đang ngưỡng mộ sự táo bạo lẫn cặp mông rắn chắc khác thường của mình.
Anh bắt kịp Gwen khi cô đã ra đến vỉa hè. Tối ấy trời trở gió và Gwen mặc cho mái tóc cô tung bay như vầng hào quang quanh gương mặt xinh đẹp của mình.
“Anh muốn được em cho phép chụp vài tấm hình thôi mà. Chỉ vậy thôi.” Sự chân thành bộc lộ rõ nét trong câu nói và ánh mắt đen sâu thẳm của chàng trai.
Gwen phá ra cười và giơ tay vẫy taxi.
“Xin em đừng từ chối anh.”
Đó chính là lúc Gwen bừng tỉnh – cô không cần anh chàng này. Thậm chí cô chẳng cần cả thế giới đàn ông. Chỉ một mình cô là đủ. Chính vì thế cô mới ghé quán bar này đêm nay – để tự nhắc mình rằng cô vẫn là cô của ngày nào, cho dù Rick Rousseau không màng đến những phẩm chất siêu việt của cô. Suy cho cùng, Gwen chẳng màng được đàn ông chú ý tới – cái cô cần là hồi phục nguyên vẹn lòng tự trọng bị tổn thương.
Gwen bình thản ngồi vào xe taxi, lòng biết rằng ngay từ giây phút ấy, những ngày tháng mượn rượu giải sầu và khóc than cho thân phận đã chính thức kết thúc.
“Xin em đừng đi,” anh chàng kia năn nỉ lần cuối trước khi cô đặt tay lên tay cầm của cửa xe.
[ alobooks ]
“Chúc anh vui vẻ trong chuyến thăm San Francisco lần này,” dứt lời, cô sập mạnh cửa xe taxi.
Gwen yêu cầu tài xế taxi chờ cô bên ngoài một buồng điện thoại công cộng ở khu Cow Hollow. Cô nghe được cùng một câu nói súc tích của chủ nhân hộp thư thoại. Gwen cũng nhắn lại ngắn gọn không kém: “Tôi là Gwen Anders. Xin đừng để ý đến tin nhắn trước. Đó là một sai lầm lớn.”
“Con quên.”
Josie chỉ nói có thế khi cô mở cửa đón bố, mẹ, em gái, em rể, và hai cháu con của Beth.
“Sinh nhật bố mà chị cũng quên được ư?” Beth cắp bé Chloe trên hông và lên tiếng tiếng chỉ trích chị gái.
Mọi người lục tục kéo nhau qua cửa nhà cô.
“Chị không quên sinh nhật của bố… Chị chỉ quên tối nay nhà mình cùng đi ăn thôi.”
Donald nghi hoặc nhìn cô. “Em quên hẹn ăn uống từ khi nào vậy?”
“Con đang dở tay nấu nướng gì à?” mẹ cô vừa hít hà vừa hỏi, rồi săm săm xuống bếp.
Bố cô đi nhanh đến bên dàn âm thanh. “Nat King Cole cơ à, con gái?”
Beth đứng ngẩn ngơ giữa phòng ngẩng đầu ngắm bức tranh trên tường. Bất ngờ, cô quay phắt lại. “Lạy Chúa tôi, Josie sắp đi chơi với bạn trai! Mà này, chị lấy bức tranh đẹp ghê gớm này ở đâu thế? Trông gần như là cảnh thật vậy!”
Mẹ cô thò đầu ra khỏi bếp. “Con xin công thức nấu món bò Stroganoff này từ ai thế? Nghe mùi có vẻ ngon đấy!”
Đúng lúc ấy, Rick từ phòng ngủ của cô bước ra.
“Công thức của anh ấy,” Josie chỉ tay vào anh mà nói. “Và tranh cũng của anh ấy.”
Rick trong trang phục quần jean, giày thể thao, áo chui đầu bằng vải cotton mặc bên ngoài áo thun. Anh mỉm cười tươi tắn, nhanh nhẹn làm quen.
“Chào mọi người. Bác Sheehan, cháu rất hân hạnh được gặp bác.” Anh chìa tay và đến gần bố Josie. “Cháu là Rick Rousseau.” Anh lẹ làng quay sang mẹ cô. “Cô Sheehan, cháu là Rick. Cháu nghe Josie nói rất nhiều về cô.” Anh hôn lên má mẹ cô.
Tiếp đến là cô nàng Beth đang sững sờ há hốc. “Rất vui là cuối cùng anh cũng đựợc gặp em, Beth.” Anh chạm vào vai Beth và hỏi. “Đây chắc hẳn là bé Chloe phải không nào? À, chào Howie. Bé Calvin đây phải không cậu?” Anh đến gần Howie, bắt tay cậu ta, và xoa đầu thằng bé con.
“Tôi là Donald,” anh trai Josie chìa tay cho Rick và tự giới thiệu. “Chúng tôi xin lỗi. Chúng tôi không định…”
“Ồ không, đây hoàn toàn là lỗi của tôi,” Rick nói với mọi người. Con Genghis đã ngừng hít ngửi và nhảy nhót quanh những người mới đến và giờ đang ngoan ngoãn ngồi dưới chân Rick. “Josie hoàn toàn không biết tôi đến đây – tôi định làm cô ấy bất ngờ bằng buổi tối sau khi Josie đi làm về.”
“Ôi… Lạy… Chúa!” Beth tròn mắt thì thào.
“Chúng tôi đang định đến quán Olive Garden mừng sinh nhật tôi,” bố Josie đút hai tay vào túi quần và nói với Rick. “Nhà hàng trong trung tâm thương mại Stonestown ấy mà. Thực khách có thể dùng bánh mì giòn thỏa thích. Cậu đã ăn ở đấy bao giờ chưa?”
“Ở đó chỉ có vài cửa hàng thôi mà bố,” Beth đính chính.
“Nó là trung tâm thương mại với cái tên diêm dúa,” bố Josie cãi. “Bố phải biết chứ – bố đã tham gia lắp đặt ống nước cho một nửa khu đó mà lại. Sao, cậu có đi chung với chúng tôi không Rick?”
Nghe bố cô mời, Rick tỏ vẻ mừng rỡ. Anh quay sang Josie chờ sự đồng tình của cô. Josie sốc. Thời gian Rick gặp gỡ và tạo ấn tượng tốt với mọi người trong gia đình cô còn nhanh hơn là thời gian cô bỏ ra bảo ban con Genghis thôi không nhảy chồm chồm lên chân họ nữa.
Cô mỉm cười với Rick, bụng thầm nghĩ anh là chàng trai mạnh mẽ nhất và can đảm nhất cô từng gặp.
“Cháu rất vinh dự, thưa bác,” Rick đáp lời bố Josie.
“Để con đi lấy chìa khóa đã,” Josie bảo.
“Cả nhà chở thêm hai đứa trong xe bán tải cũng được mà,” ông Sheehan vui vẻ. “Xe rộng đủ chỗ cho mọi người đấy.”
Trên đường ra cửa, mẹ cô ghé sát tai Josie và bảo. “Cậu ấy được lắm!”
Beth giật tay áo cô, nói nhỏ, “Làm gì thì làm, chị đừng phá hỏng chuyện này đấy.”
Vài tiếng đồng hồ sau, cả nhà ngồi bên chiếc bàn tròn rộng rãi trong nhà hàng, sau khi đã chén đẫy mì pasta và bánh kem sô cô la mừng sinh nhật đã được đặt trước, mọi người bắt đầu trao quà tặng và thiệp mừng sinh nhật cho ông Sheehan. Josie không kịp mua gì tặng bố và chắc chắn ông Sheehan phải nhìn thấy nét mặt hoảng hốt của cô.
“Con không phải lo lắng gì cả đâu,” ông vỗ nhẹ tay con gái. “Món quà lớn nhất dành cho người cha là được thấy con gái mình hạnh phúc mà.”
Ông giơ ly rượu và bảo, “Ta hãy uống mừng thêm một năm cuộc đời nào.” Mọi người cùng nâng cốc, Rick với ly nước lã trong tay cùng nụ cười rạng rỡ toàn tâm dành cho Josie.
“Anh biết em mệt rồi.” Rick mở cửa căn hộ và che cho cô khi con Genghis nhảy chồm lên. “Em nghỉ đi, để anh dắt nó ra ngoài đi dạo một lát.”
“Anh nói thật chứ?” Josie ngạc nhiên.
“Thế còn anh Teeny thì sao? Chẳng phải anh ấy nên biết anh ra ngoài một mình lúc đêm hôm khuya khoắt thế này à?”
Rick bật cười. “Cậu ấy ở ngay ngoài cửa kia kìa. Thế lúc còn ở nhà hàng, em không thấy Teeny chỉ ngồi cách mình mấy dãy bàn thôi à?”
Cô kinh ngạc. “Anh ấy to cao như thế mà vẫn kín đáo ghê nhỉ.”
“Anh sẽ thay mặt em chuyển lời khen ấy đến Teeny.” Anh hôn má cô rồi đi lấy dây xích và túi nhựa trong tủ treo áo khoác ngoài hành lang. “Với lại, ai cần Teeny chứ? Anh có một vị tướng quân Mông Cổ đi theo bảo vệ cơ mà.”
Josie liếc qua con chó đang thở hào hển rồi thở dài. “Em chắc là giờ nó yêu anh hơn thích em mất rồi.”
Teeny ra khỏi xe và đi bộ cùng Rick. Họ cười nói vui vẻ trong lúc con Genghis đi vệ sinh. Teeny cứ khen mãi gia đình Sheehan trông có vẻ tử tế làm sao. Họ vừa thong thả tản bộ một vòng quanh dãy nhà thì Rick thấy lạnh tóc gáy.
Anh chăm chú nhìn sâu vào màn tối nhưng không thấy có gì bất thường. Có người vừa đóng mạnh cửa xe hơi cách đó vài dãy nhà. Từ cánh cửa mở ra ban công một căn hộ gần đó văng vẳng tiếng nhạc jazz. Nhưng có điều gì đó vẫn không ổn.
“Ta phải quay về ngay thôi, Teeny.”
“Gì thế?” Teeny dừng phắt lại và bất giác đưa tay lên thắt lưng.
“Tớ không biết. Nhưng tớ thấy khang khác thế nào.”
“Đi nào.”
Teeny cùng chạy với anh về tòa nhà chung cư rồi lên thẳng tầng hai. Khi thấy cửa nhà Josie không khóa, Rick tự mắng mình không những bỏ cô một mình, anh còn quên không khóa cửa. Lúc ấy mình nghĩ gì thế nhỉ? Teeny vào nhà trước, tay lăm lăm khẩu súng đã lên đạn, vừa đi vừa lia mắt khắp phòng.
“Josie?” Rick gọi lớn. Anh căng tai lắng nghe, nhẹ lòng khi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. “Tớ chắc mọi chuyện vẫn ổn,” anh vừa bảo với Teeny vừa cất bước về phía phòng ngủ.
“Tớ sẽ ở lại thêm mấy phút nữa.”
Rick vừa mở hé cửa phòng tắm vừa hỏi. “Josie? Em ngủ gật trong đó à?”
Không có tiếng trả lời.
“Josie?”
Rick đẩy tung cánh cửa, lòng lo sợ tình huống xấu nhất đã xảy ra – Bennett Cummings đã cướp đi thứ quan trọng nhất của đời mình.
Anh vội gạt rèm nhựa quây quanh bồn tắm.
Josie nằm nghiêng, gác chân lên thành bồn tắm, đầu gác lên chiếc gối nhựa và ngủ ngon lành. Rick cúi xuống chạm vào cổ cô vẫn ấm nóng, nhịp tim cô vẫn đập chậm nhưng mạnh mẽ.
Anh khóa vòi nước và lấy khăn tắm treo trên móc sau cánh cửa.
“Josie, dậy đi em. Đến giờ đi ngủ rồi này.”
“Tôi đã bảo rồi mà Lloyd,” cô làu bàu đập mạnh vào tay anh. “Tôi không bao giờ muốn đi ăn trưa với anh nữa đâu.”
Rick cười khẽ. Anh thích thấy cô từ chối bạn trai cũ, ngay cả trong giấc mơ. Rick lắc đầu ngắm cô. Anh không rõ tại sao mình lại có thể yêu bất cứ ai hay bất cứ thứ gì như yêu người con gái đang cuộn mình nằm trong bồn tắm này. Cô trông thật mềm mại, hồng hào, và mong manh. Bất chợt một hình ảnh loáng qua tâm trí Rick – cảnh con anh, đang say sưa bú sữa từ bầu ngực tròn căng kia.
Rick hít thật sâu cố gắng trấn tĩnh khỏi hình ảnh tưởng tượng vừa rồi. Anh muốn có con với Josie. Anh muốn một gia đình đầm ấm. Anh muốn làm lại từ đầu. Và Josie là trung tâm của mọi ước muốn, mọi giấc mơ thầm kín mà anh hiếm khi thú nhận với bản thân mình.
Trong giây phút chợt hiểu rõ mình muốn gì, sâu tận tâm can, anh hiểu rằng vấn đề duy nhất khi ta yêu một người là nỗi lo sợ mình sẽ mất người yêu mãi mãi.
Rick nhẹ nhàng quấn khăn quanh người cô và tính cách đưa cô ra khỏi nhà tắm. Ở tư thế này, anh không thế bế cô lên được. Vì thế, Rick quyết định gọi cô dậy trước.
“Josie, đứng lên đi em. Để anh quấn khăn cho.”
Cô không hề nhúc nhích.
“Trong đó không có chuyện gì đấy chứ?” Teeny từ phòng khách hỏi vọng vào. Rick ló đầu ngoài cửa buồng tắm. “Cô ấy ngủ gật trong bồn tắm, cậu ạ. Cậu giúp tớ nhấc Josie ra ngoài để tớ mang cô ấy về phòng ngủ với.”
Teeny cười khẽ và nhét súng vào thắt lưng. “Anh phải tăng lương cho tôi đấy, anh Rousseau ạ.”
Trước khi Teeny bước vào, Rick đã kịp quấn khăn tắm quanh người Josie và giắt mép khăn thật chặt dưới cánh tay cô.
“Tớ sẽ nâng phần trên,” Teeny luồn tay dưới lưng Josie. “Còn cậu nhấc chân cô ấy lên nhé.”
Họ cùng nhẹ nhàng nâng Josie ra khỏi bồn tắm. Ngay khi có thể lật được cô sang bên, Teeny buông tay cho Rick bồng cô một mình.
“Cảm ơn cậu,” anh mấp máy môi với bạn và đi ra cửa rồi xoay nghiêng đi qua.
“Chắc chắn cậu sẽ bận bịu với cô nàng này lắm đây,” Teeny thì thào. “Cũng may là tớ đã bắt cậu tập tành ngoài phòng Gym suốt.”
Rick mỉm cười.
“Sáng mai nhắn tin cho tớ nhé.”
Rick gật đầu chào bạn và đưa Josie vào phòng ngủ. Đặt cô nằm xuống giường xong, anh ra tủ ngoài hành lang mang thêm một chiếc khăn tắm nữa vào. Rick nhẹ nhàng lau mái tóc lượn sóng dày đến nỗi anh biết có lau mãi cũng không khô được hết. Rick đành quấn khăn gọn gàng quanh đầu Josie và tháo bỏ khăn ướt quấn quanh người cô. Kế đến, anh kéo chăn lên tận cằm cho Josie.
Rick cúi xuống hôn lên môi người yêu.
Bất ngờ, Josie vòng tay quanh cổ và đáp trả cái hôn của anh. “Em muốn anh,” cô thì thầm, môi cô dứt khỏi môi anh chỉ để nói nốt vài tiếng sau đó. “Em muốn anh vô cùng.”
Rick vừa cởi bỏ quần áo vừa thầm mong câu vừa rồi không phải cô mời Lloyd lên giường với mình.
“Em yêu anh, Rick,” giờ mắt cô đã mở. “Hình như em vừa ngủ quên trong nhà tắm cơ mà.”
“Đúng vậy. Nhưng anh mang em vào đây rồi này.”
Cô tháo khăn quấn trên đầu và hất chăn ra. “Lại đây với em nào.”
Rick không chần chừ một giây. Người yêu anh ấm sực, ẩm ướt và đang muốn được anh yêu. Rick quên hết xung quanh và đắm mình trong hơi ấm và tiếng rên rỉ của cô, lăn lộn cùng cô, vừa cười, vừa hôn, vừa âu yếm cơ thể mềm mại của cô. Rồi đến lúc, anh thấy mình nắm lấy một nắm tóc xoăn ướt của cô trong tay khi anh đi vào cô, cuồng lên vì khao khát, một tay anh ôm bụng dưới của cô ghì sát vào mình.
Rick đẩy mình lên đỉnh cao của khoái cảm, cảm nhận được bên trong cô thít chặt và kéo anh vào sâu hơn nữa. Thật đúng là thiên đường. Cô là thiên đường của anh, tình yêu của anh. Anh sẽ không bao giờ để bất cứ chuyện gì không hay xảy ra với cô. Không bao giờ.