Đọc truyện Khí Xung Tinh Hà – Chương 27
Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 27: Phong ba khi xem bảng (Hạ)
Người dịch: HoangHon
Nguồn: feiku.
– Vô Song, chúc mừng ngươi, thành tích thật không tồi. – Hồ Tư Ngôn từ xa với lại bắt chuyện.
– Tư Ngôn, thành tích của ngươi thế nào? – Lúc trước trong kỳ Võ đồng trắc thí Tần Vô Song cũng vài lần thấy qua hai người Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung.
– Không bằng được ngươi. Vô Song, ta bây giờ thật sự bội phục ngươi. – Hồ Tư Ngôn hưng phấn mà nói:
– Võ đồng thất đoạn thật sự có tên ngươi.
Võ đồng thất đoạn? Tần Vô Song hơi nhíu mày nghĩ: “xem ra giám khảo cuộc thi cố tình đè thấp thành tích của mình a.”
Hồ Tư Ngôn nhìn thấy vẻ mặt hắn không được tốt thì vội vàng khuyên nhủ:
– Vô Song, ngươi chắc không hiểu. Với địa vị hàn môn quý tộc của chúng ta thì thành tích thất đoạn võ đồng đã là rất cao rồi. Lần Võ đồng trắc thí này cũng không xuất hiện cửu đoạn, bát đoạn cũng chỉ có một người, còn thất đoạn Võ Đồng thì có bốn người, chỉ có mình ngươi là xuất thân từ hàn môn.
Ngữ khí của Hồ Tư Ngôn rất chân thành, quả thật hắn vì Tần Vô Song mà cao hứng, tự hào.
Thành tích của hắn đạt tới Võ Đồng lục đoạn đã tuyệt đối vượt qua tâm lý dự định của bản thân.
Tần Liên Sơn ở bên cạnh cũng đang cùng với mọi người nói vài lới khách sáo. Giọng điệu của lão hôm nay thoải mái tới mức chưa từng có, bởi vì hôm nay hắn có cảm giác không khí không giống như trước. Tựa hồ bầu trời La Giang quận thành đã cao hơn rất nhiều, mọi người khi gặp hắn ai cũng tươi cười, thậm chí không còn tùy ý như trước nữa, mà có thêm vài phần câu nệ cùng kính trọng.
Hàn môn gia tộc có thể nuôi dưỡng ra Võ Đồng thất đoạn thì tiền đồ sau này rất sáng lạn. Tất cả mọi người đều là kẻ thông minh, hiển nhiên đều theo thời thế mà đưa đẩy. Đều là Võ Đồng thất đoạn, nhưng thất đoạn của hàn môn và hàn môn có địa vị cách nhau một trời một vực.
Phương Tiểu Trung từ trong đám đông đi ra, cao giọng nói:
– Vô Song ca, Võ Đồng thất đoạn, thật là mạnh a.
Tiểu tử này cũng có thành tích Võ Đồng lục đoạn, hắn cùng Tần Vô Song và Hồ Tư Ngôn giống nhau, đều xuất thân từ Đông Lâm trấn. Hôm nay thành tích Võ Đồng trắc thí đạt được kết quả cao khiến cho tinh thần bay bổng, cả người như tê dại đi vì vui sướng.
Võ Đồng lục đoạn đối với hắn mà nói đã là thành tích làm cho tổ tông được nở mày nở mặt.
Tham dự kỳ trắc thí có cả vạn Võ Đồng, trong đó có tới ba bốn phần là xuất thân từ trong các thôn trấn ở xung quanh, cả đời phải chịu cảnh lận đận.
Võ Đồng ngũ đoạn đã xem như là đạt được tiêu chuẩn, cố gắng tu luyện thì đạt tới Lực Võ Cảnh đỉnh phong cũng không phải là vấn đề lớn. Nếu như có thêm được một chút kỳ ngộ nho nhỏ nữa thì thậm chí còn đột phá tiến vào Chân Võ Cảnh.
Võ Đồng lục đoạn thì thuộc một trong những loại hiếm hoi, những người đó có thể tiến vào Chân Võ Cảnh một cách khá dễ dàng, cuối cùng còn có thể thành tựu được vài đoạn Chân Võ Cảnh.
Về phần Võ Đồng thất đoạn thì tuyệt đối là thành tích cao, trăm phần trăm là sẽ tiến vào Chân Võ Cảnh. Thậm chí nếu sau này vận khí tốt thì có thể tu luyện tới Chân Võ Cảnh lục đoạn cũng không phải là điều không thể.
Chân Võ Cảnh lục đoạn có ý nghĩa gì?
Trong thế giới quý tộc, muốn gia tộc trở thành hào môn quý tộc thì yêu cầu thấp nhất là trong gia tộc phải có một cao thủ Chân Võ Cảnh lục đoạn tọa trấn. Nói cách khác, nếu như thật sự có thể tu luyện tới Chân Võ Cảnh lục đoạn thì có đủ tư cách để cho gia tộc tiến vào trong hàng ngũ thượng phẩm quý tộc.
Thượng phẩm quý tộc chính là tầng lớp tinh anh của một quốc gia, cùng với hạ phẩm quý tộc có bản chất rất khác nhau.
Tỷ như La Giang quận thành, thượng phẩm gia tộc chính thức chỉ có Đạt Hề thế gia mà thôi.
Nhắc tới Đạt Hề thế gia thì bọn họ có thế lực rất lớn, trên danh nghĩa thì La Giang quận thành do quan phủ cai trị, nhưng thực tế lại khác. Ai ở đây cũng đều biết Đạt Hề thế gia mới chính là chủ nhân của La Giang quận.
Đạt Hề thế gia mới chỉ là tầng lớp thấp nhất trong đám thượng phẩm quý tộc mà đã có quyền sinh sát như thế, thì có thể thấy được các đại gia tộc cao hơn sẽ có quyền lực như thế nào a.
Tần Vô Song sau một lát liền trở lại như bình thường, hắn quét mắt nhìn bảng thành tích thì thấy Võ Đồn đứng thứ nhất tên là Đạt Hề Dương, cũng chính là tên duy nhất đạt tới Võ Đồng bát đoạn.
Dòng họ này ở La Giang quận thành chính là một chiêu bài, cho dù là người nào khi nghe tới họ Đạt Hề thì cũng biết đây chính là đệ tử của Đạt Hề thế gia.
Bọn họ ở trong La Giang quận chính là quyền uy tuyệt đối, kiêu ngạo một phương.
Tần Vô Song cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không có gì ghen ghét. Đạt Hề Dương trong kỳ Võ Đồng trắc thí có phẩm chất cao hơn hắn cũng không phải là bởi vì hắn có thực lực mạnh hơn, mà chỉ là do xuất thân của hắn tốt hơn mà thôi.
Trong La Giang quận, Đạt Hề gia tộc chính là độc nhất vô nhị.
Có lần làm chứng trước đây, Đạt Hề Dương ở trong lòng Tần Vô Song cũng không phải là xấu.
Xuống chút nữa, bốn gã Võ Đồng thất đoạn thì không nghi ngờ gì tên của Tần Vô Song được xếp ở cuối. Còn ba người kia chính là thuộc về ba hào môn quý tộc trong La Giang quận: Hứa thị, Tiền thị, Vân thị. Trong đó Võ Đồng của Hứa gia tự nhiên chính là Hứa Đình, Vân gia thì chính là Vân Khinh Yên – Một nha đầu kiêu ngạo.
Cái tên Tần Vô Song đột ngột xuất hiện trong nhóm Võ Đồng thất đoạn khiến cho rất nhiều người rỉ tai thầm hỏi xem hắn là tên đại hắc mã từ đâu mà tới.
La Giang quận có ba mươi thôn trấn, mỗi thôn trấn báo danh Võ Đồng có tới một, hai trăm người. Mặc kệ là Tần gia hay Tần Vô Song thì ở trong La Giang quận cũng đều không có danh tiếng gì lớn.
Tần Vô Song đứng ở trong đám người nghe mọi người thảo luận tên, xuất thân bối cảnh của mình đều cảm giác được rất thú vị. Xuống dưới chút nữa là Võ Đồng lục đoạn, danh sách này có tới bốn mươi người, Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung đều ở trong nhóm này.
Tiếp xuống tới Võ Đồng ngũ đoạn thì danh sách đã hơn một ngàn người, bốn đoạn có ba ngàn người, tam đoạn có những năm nghìn người, nếu ai thuộc trong số này thì thật không dễ tìm.
Xuống tới nhị đoạn thì rất ít, dù sao Võ Đồng trắc thí không phải là trò đùa, rất nhiều người biết rõ mình không có hy vọng cho nên cũng không tới tham gia.
Về phần nhất đoạn thì đã ít thì lại càng ít hơn, chỉ có một cái tên duy nhất trong chiếc bảng dài, không ngờ cái tên đó chính là Ngưu Đấu.
Tên tiểu tử này quả là thiêng, vừa nghĩ tới là hắn đã đang cùng đi với lão cha Ngưu chưởng quỹ và huynh trưởng Ngưu Phẩn đi tới.
Ngưu Đấu biết thành tích kiểm tra mình sẽ không tốt, tính đi tính lại thì nhiều nhất chỉ được tứ đoạn. Những người xung quanh xuất thân ở Đông Lâm trấn nhìn thấy Ngưu Đấu đều không nhịn được cười thầm, ánh mắt tỏ vẻ mập mờ.
Tâm lý Ngưu Đấu có phần xấu đi, hắn tới gần bảng thành tích nhìn từ vị trí đầu tiên trở xuống.
Đông Lâm trấn trong lần Võ Đồng trắc thí lần này xuất hiện ba người co thành tích nổi bật, hơn xa các trấn khác trong khu vực La Giang quận, chỉ thấp hơn La Giang quận.
Điều này làm cho các Võ Đồng của Đông Lâm trấn rất vui mừng, từng tốp túm năm tụm ba để bàn luận, phảng phất như thành tích của ba người đó chính là của bọn họ vậy.
Nhìn thấy Ngưu Đấu đang xem bảng thành tích, một Võ Đồng của Đông Lâm trấn trêu ghẹo:
– Ngưu Đấu, ngươi hẳn là nên tìm từ cuối lên, chỗ này đều là những người có thành tích đứng đầu, bọn họ ít nhất cũng phải ngũ đoạn a.
Ngưu Đấu quanh người liếc mắt nhìn đối phương, Ngưu Phấn sau lưng hắn nhìn thấy trong danh sách Võ Đồng thất đoạn có một cái tên là Tần Vô Song, không khỏi bật thốt lên:
– A? Tần Vô Song – Võ Đồng thất đoạn? Trùng tên sao?
Hồ Tư Ngôn cười nói:
– Ngưu Phấn ca, cũng không phải là trùng tên, mà quả thật chính là Tần Vô Song của Đông Lâm trấn chúng ta.
– Đúng vậy. Vô Song ca chính là niềm kiêu ngạo của Đông Lâm trấn a. – Phương Tiểu Trung lập tức tiếp lời.
Tần Tụ cũng ở một bên xem bảng, hưởng thụ những người xung quanh đang bàn luận về đệ đệ của mình. Nghe thấy Ngưu Phấn lớn tiếng nghi vấn không khỏi tức giận, cao giọng gọi:
– Vô Song, đến chỗ tỷ tỷ này.
Tần Tụ gọi đệ đệ mình không có chuyện gì quan trọng cả, chỉ là muốn cho mọi người biết Võ Đồng thất đoạn Tần Vô Song là nhân vật nào. Hơn nữa còn muốn nói cho bọn họ biết hắn chính là đệ đệ của nàng, là đệ tử của Đông Lâm trấn Tần gia.
Bên cạnh có không ít các bậc trưởng bối đang nghị luận, đại đa số bọn họ đều thắc mắc về lai lịch của Tần Vô Song. Lúc này nghe thấy một mỹ nữ duyên dáng gọi to tên Tần Vô Song, ánh mắt bọn họ đều xuất hiện một tia kinh ngạc rồi tập trung về phía Tần Vô Song tràn ngập vẻ hâm mộ.
Ngưu Phấn há to miệng, tức giận đánh lên đầu Ngưu Đấu nói:
– Đồ đần độn nhà ngươi thật sự là làm mất hết mặt mũi Ngưu gia chúng ta. Ngươi xem thử coi cái thành tích của mình là cái dạng gì kia.
Võ Đồng nhất đoạn, thành tích này quả thật chẳng khác nào không có, viết lên đó cho mọi người nhìn chính là làm mất mặt gia tộc a.
Nét mặt Ngưu chưởng quỹ đỏ lên, lúc này hắn cũng không biết quay ra đâu để trút giận. Tần Liên Sơn thấy vậy ở bên lập tức đá đểu:
– Hắc hắc, Ngưu chưởng quỹ đừng nản chí. Mặc dù con người lần này kiểm tra chỉ là Võ Đồng nhất đoạn, bất quá….
Khẩu khí này hoàn toàn là bắt chước Ngưu Đạt hôm trước khi Tần Vô Song hoàn thành phần thi.
Ngưu chưởng quỹ mở lớn đôi mắt còn to hơn mắt trâu nhìn Tần Liên Sơn, nhưng lại không thể tìm được lời để đáp lại. Một bụng lửa giận của Ngưu chưởng quỹ không thể phát tiết ra được, quay sang lại thấy đứa con Ngưu Đấu của mình đang ngơ ngác đứng bên cạnh, lập tức đánh cho hắn một cái rồi mở miệng chửi.
– Đồ khốn kiếp, vừa mới bước vào nơi này người đã làm mất mặt lão tử.
Ngưu Đấu bình thường biểu hiện trong lúc tu luyện cũng không tồi. Không người nào nghĩ kỳ Võ Đồng trắc thí này hắn lại đánh mất thành tích tiêu chuẩn, làm cho phụ thân hắn bị người ta chê cười.
Vẻ mặt Ngưu Đấu tỏ ra xin lỗi, nghĩ lại cả quá trình thi thì cũng không biết vấn đề xuất phát từ nơi đâu. Hắn chỉ cảm thấy trong bài thi chạy đường dài, càng chạy thì thân hình càng thấy nặng, cuối cùng hai chân chạy giống như là theo quán tính vậy. Xong bài thi đó hắn đành bỏ cuộc, sang tới ngày thứ hai mới có thể hoàn thành toàn bộ các bài kiểm tra còn lại.
Đến lúc này thì thành tích đã bị trừ mất hai đoạn, hơn nữa thành tích chạy đường dài của hắn rất kém. Cứ như vậy kết quả cuối cùng bị ban giám khảo cuộc thi đánh giá thành tích là nhất đoạn.
– Tránh ra, tránh ra, Hứa lão gia tới xem bảng.
Bên ngoài bỗng xuất hiện cảnh tượng ồn ào, mấy tên người hầu như lang như sói mở ra một lối đi thông tới bảng thành tích. Hứa Tam Lập cùng với vài vài tên nhìn như mấy lão gia chủ của tiểu gia tộc tiến vào bên trong.
– Oa, quả nhiên là Hứa gia.
– Oh. Bốn gã Võ Đồng thất đoạn có một là Hứa Đình thiếu gia, không hổ là một trong tứ đại gia tộc của La Giang quận.
– Đại gia tộc chính là đại gia tộc, nhiều lần kiểm tra đều thể hiện thành tích rất tốt a.
Những người này không một ai vì việc đám hầu của Hứa gia hùng hổ xông vào mà cảm thấy khó chịu, ngược lại bọn họ còn sợ hãi than thầm, tâm tình cũng tràn ngập vẻ sùng bái.
Tần Vô Song ở một bên dường như hơi sáng tỏ một chút, hắn cẩn thận suy nghĩ điều gì đó.
Thế giới này cường giả được tôn sùng, đối mặt với việc bị cường giả mạnh hơn khi dễ chẳng những không có tâm lý phản kháng, ngược lại còn sinh ra một loại hâm mộ mù quáng.
Xem những quý tộc thống trị trong thế giới này là có thể hiểu được đạo lý trong đó.
Ý nghĩ thành lập một đại gia tộc lại xuất hiện trong lòng hắn, hơn nữa còn cấp bách hơn bao giờ hết.
– Lão gia, Đình thiếu gia đạt thành tích Võ Đồng thất đoạn, gần như chỉ xếp dưới Dương thiếu gia của Đạt Hề gia tộc. – Một tên người hầu vội vàng cúi người bẩm báo.
Hứa Tam Lập hờ hững gật đầu, ánh mắt hơi đảo qua bảng thành tích, rồi liếc mắt nhìn Tần Vô Song đang cách đó không xa, trong lòng hắn xuất hiện một nghi vấn:
– Võ Đồng thất đoạn – Tần Vô Song?
Tần Vô Song thản nhiên đón nhận ánh mắt của hắn, rồi chỉ chốc lát cũng không để ý tới ánh mắt buồn bực của Hứa Tam Lập nữa. Trong lòng Tần Vô Song đang thầm phán đoán, Hứa Tam Lập tuyệt đối không chỉ có tu vi Chân Võ Cảnh tứ đoạn, hẳn là đã đột phá lên ngũ đoạn a.
Trương Mậu Thụy ở bên cạnh tìm trong bảng bảng thành tích Võ Đồng lục đoạn một lúc mới tìm được tên của “cháu” mình. Hắn rất tự hào đối với kết quả này, bất quá đối với việc Tần Vô Song được đánh giá là thất đoạn thì làm cho hắn có cảm giác gai mắt. Hắn rất muốn biết xem có phải cái tên này có phải hay không là trùng tên.
Một tên phế vật rời khỏi trường thi sớm làm sao có thể đạt tới Võ Đồng thất đoạn?
Ngay lúc hắn đang do dự thì một đầu bạch mã to lớn từ xa chạy tới. Tên trên thân bạch mã một tên vũ giả nhả xuống, một thân áo giáp trên người cộng với đồ án ở trên ngực biểu thị cho hắn đến từ Chân Võ Thánh Địa.
Vị võ sĩ này bất quá mới khoảng ba mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, hắn nhanh chóng đi vào giữa đoạn người.
– Xin hỏi ai tên là Tần Vô Song? – Vị võ sĩ này cũng không bởi vì thân phận cao quý của mình mà đánh mất phong độ, hỏi.
Vũ giả tới từ Chân Võ Thánh Địa dù chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng cũng không có bất luận ai dám khinh thường. Hứa Tam Lập ho nhẹ một tiếng, cười làm lành nói:
– Vị bằng hữu này từ đâu tới vậy?
Tên võ sĩ cũng không trả lời mà ngược lại hỏi một lần nữa:
– Tần Vô Song có ở chỗ này không?
Hứa Tam Lập mở miệng hỏi nhưng không được đối phương để ý tới làm cho có chút xấu hổ. Nhưng dù là như vậy hắn cũng không có gan làm cho vũ giả của Chân Võ Thánh Địa tức giận, nếu không thì chả khác nào là chê mạng mình sống quá lâu a.
Tần Vô Song thong dong từ giữa đám người đi ra nói:
– Ta là Tần Vô Song, các hạ tìm ta có chuyện gì sao?
Vị vũ giả hơi giãn hàng lông mày ra, mỉm cười nói:
– Ở đây thì tốt rồi, nơi này có một phong thư chuyển cho ngươi.
Khi Tần Vô Song tiếp nhận lá thư tên vũ giả lập tức chắp tay cáo từ rời đi, đối với mấy vị lão gia ở bên cạnh cũng không có nói một câu khách sáo nào.
Vũ giả của Chân Võ Thánh Địa cư nhiên lại làm chân đưa thư, hơn nữa không ngờ lại đưa thư cho tên phế vật Tần gia…..
Đám người Hứa Tam Lập cùng Trương Mậu Thụy đều cảm thấy khó tin, ai cũng cảm thấy việc này quá mức hoang đường a.
Lúc này, trong đám người dân xung quanh có một người sợ hãi nói:
– Người vừa rồi không phải là cường giả của Chân Võ Thánh Địa sao? Quá đẹp trai a!
– Đúng vậy! Khó trách tại sao ta cảm thấy được huy hiệu trên người của hắn lại uy phong như vậy.
Những tiếng than thở này làm cho mấy vị lão gia lập tức mặt mũi xám xịt lại, mà Tần Liên Sơn cùng Tần Tụ nghe tới tên Chân Võ Thánh Địa đều có cảm giác như mộng như ảo.
Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ ra được Chân Võ Thánh Địa cường giả lại đến đưa thư cho Tần Vô Song.