Đọc truyện Khí Xung Tinh Hà – Chương 22
Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 22: Thịnh hội
Người dịch: Hoàn Hôn
Nguồn: feiku.
Thời gian thấm thoát trôi qua, một năm bốn mùa chỉ đảo mắt là đã hết.
Tu vi Tần Vô Song đã không còn đột ngột tăng mạnh như hai năm trước nữa, trong thời gian này tu vi của hắn tăng lên một cách ổn định. Đồng thời trong thời gian đó hắn cũng có tinh lực để dành cho củng cố nền tảng, tổng kết năng lực thực chiến và suy nghĩ về các khả năng có thể diễn ra trong quá trình diễn ra gia tộc luận phẩm.
Kiếp trước hắn có kinh nghiệm giao chiến rất nhiều, cũng không ngừng tổng kết võ đạo tu luyện cuối cùng có một chút lĩnh ngộ.
Bộ “Cửu Dương Chưởng” hắn diễn luyện đi diễn luyện lại, mặc dù kiếp trước diễn luyện bộ chưởng pháp này cũng tới vạn lần, nhưng hắn tin tưởng vào câu nói “Cửu luyện tự hóa, thục năng sinh thần*” cho nên vẫn không gián đoạn việc tu luyện nó.
Thức thứ tám “Bát Dương Phần Hoang” hắn đã nắm giữ, thực lực tương đương với thất thành của kiếp trước, điều này sẽ khiến cho thực lực của Tần Vô Song được tăng lên trong diện rộng.
Về phần thức thứ chín “Cửu Dương Diệt Thế” hắn cũng không nóng lòng tu luyện, bởi vì nội kình của hắn bây giờ còn chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong của kiếp trước, cảnh giới không đủ mà cứ mạnh mẽ tu luyện sẽ có hại,
Hắn biết rõ luyện võ chính là quá trình nước chảy thành sông, không thể quá mức cấp bách. Muốn hoàn toàn đạt tới trạng thái đỉnh phong của kiếp trước thì cần một chút thời gian nữa, nhưng cũng không cần lâu lắm. Với độ tuổi của hắn hiện nay thì có thể hoàn toàn chờ đợi được tới lúc đó.
Chuyện vui nữa là liên quan tới Tần Liên Sơn, “Dịch Cân Kinh” quả nhiên là có tác dụng nghịch thiên. Nguyên là Tần Liên Sơn ngay cả Chân Vũ Cảnh nhất đoạn cũng không thể củng cố nhưng sau khi tu luyện bộ công pháp này đã đạt tới Chân Vũ Cảnh tam đoạn, mơ hồ có dấu hiệu đột phá tứ đoạn.
*****************
Hai mươi năm một lần xảy ra “Toàn quốc đại bình”, khắp mọi nơi trên toàn bộ lãnh thổ Bách Việt quốc đều rầm rộ khai mạc. Sở dĩ gọi là “Toàn quốc đại bình” là bởi vì việc xem xét cùng lúc được thực hiện trên toàn lãnh thổ.
Hai mươi năm một lần “Gia tộc luận phẩm”, bốn năm một lần “Chân võ luận phẩm”, hai năm một lần “Lực võ luận phẩm”, và hàng năm “Võ đồng trắc thí” diễn ra cùng một lúc.
Nhiều sự kiện náo nhiệt như vậy diễn ra nhất định là một tràng thịnh hội vô cùng náo nhiệt.
Lấy quận huyện làm đơn vị, toàn bộ Bách Việt quốc đều đắm chìm vào trong không khí hân hoan của nhân dân.
Đến ngày, Tần Liên Sơn tự mình chuẩn bị một cỗ xe bốn ngựa kéo, ý định là tự mình đưa Tần Vô Song đi lên quận tham gia “Vũ đồng trắc thí” được cử hành sớm nhất.
Tần Tụ cũng từ nông trang gấp gáp trở về, nàng không muốn bỏ qua một sự kiện trong đại như vậy trong đời của đệ đệ.
An bài tốt hết thảy mọi thứ trong nhà, Tần Liên Sơn mang theo một nam một nữ xuất phát rời khỏi Đông Lâm trấn đi về phía La Giang quận thành. Chuyến đi này tâm tình của Tần Liên Sơn cũng không giống với trước kia, một năm nay thực lực của lão tăng lên làm cho hắn vốn luôn lo âu buồn rầu trở thành rất mong đợi tới ngày Tần gia được thể hiện uy phong trong ngày “Gia tộc luận phẩm”.
Đi được hai canh giờ thì cuối cùng cũng tới bên ngoài La Giang quận thành, sau khi kiểm tra thân phận ba người mới được phép đi vào bên trong. Tần Liên Sơn đối với La Giang quận thành cũng không cảm thấy xa lạ, hắn nhanh chóng đi về phía khách sạn quen biết để ở lại.
Lúc này trời đã có chút tốt, Tần Liên Sơn không thể làm gì khác hơn đành an bài chỗ nghỉ ngơi, để đợi tới ngày hôm sau đi tới cửa quan báo danh.
Lần này không đơn giản chỉ là Tần Vô Song phải tham gia “Võ đồng trắc thí”, mà Tàn gia cũng phải tham dự “Gia tộc luận phẩm”, đây là vấn đề mấu chốt để có thể bảo vệ được chiếc ghế hàn môn quý tộc của Tần gia.
Tối đó, ba cha con Tần Liên Sơn ở trong La Giang quận chơi đùa một hồi. Sau một vòng ngó nghiêng các kiến trúc trong La Giang quận thành, Tần Vô Song đối với nơi này cũng có chút rung động.
La Giang quận thành quả thần phồn hoa hơn Đông Lâm trấn cả chục lần, chỉ cần nhìn kiến trúc xây dựng ở nơi đây khi không phải thời kỳ cơ giới hóa mà có thể đạt tới tiêu chuẩn như này thì kỳ tích quả là không nhỏ.
Hắn không chịu buông tha cho bất cứ cơ hội nào để tìm hiểu thế giới này, nhìn thấy chuyện gì thú vị đều cố gắng giải thích một chút, mãi tới khi có được đáp án thì mới thôi.
– Ở trong thành không cho phép tu đấu, Vô Song ngươi đến La Giang quận thành phải nhớ kỹ điều này. – Tần Liên Sơn thận trọng dặn dò.
Tần Vô Song mỉm cười, gật đầu đáp ứng.
– Nếu như bị người khác khiêu khích thì sao? Bất đắc dĩ tự vệ cũng không được? – Tần Tụ tò mò hỏi.
– Người khiêu khích sẽ bị phạt nặng, người tự vệ không bị phạt. Điều kiện tiên quyết là phải có người đứng ra làm chứng cho chuyện này. – Tần Liên Sơn không ngại phiền hà mà giải thích.
Đột nhiên, ánh mắt Tần Vô Song nhìn về phía trước, Tần Liên Sơn cũng đưa mắt nhìn theo, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp. Ở ngã tư đối diện chính là Trương Mậu Thụy lão gia có mối hận giết con với Tần Vô Song đang mang theo vài tên thủ hạ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía này.
– Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi. – Tần Liên Sơn biết Trương thị vọng tộc ở La Gia quận thành có thế lực khá lớn, bản thân hắn tuyệt đối không thể trêu vào.
Nhưng ngươi không muốn dây dưa với người ta thì cũng không đại biểu cho điều ngược lại.
Vẻ mặt Trương lão gia tỏ ra âm trầm, mơ miệng châm chọc:
– Ta đang tự hỏi mấy ngày nay sao mí mắt lại cứ giật giật liên tục như vậy, giống như có chuyện tốt sắp phát sinh ra, nguyên lai là có dê béo sắp đưa tới cửa.
Tần Liên Sơn ngoảnh mặt làm ngơ lôi kéo hai đứa con quay đầu bỏ đi.
Tần vô song cũng không muốn tranh luận với một kẻ ngu ở trên đường, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Trương Mậu Thụy một cái, thì thấy sát ý trong mắt lão chợt lóe lên.
Xem bộ dáng này thì Trương thị vọng tộc đã hoàn toàn ghi hận lên Tần gia a.
Oan gia nên giải không nên kết, nhưng một khi đã kết thì không chết không dừng.
Ban đêm, Tần Vô Song khoanh chân ngồi tĩnh tọa, công khóa hành công tu luyện hắn không bao giờ có ý định bỏ qua.
Đột nhiên, hai tai hắn khẽ động, từ trong bóng tối bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến tới căn phòng gần sát vách. Mặc dù người này đã cố gắng áp chế cước lực nhưng ở trong tay Tần Vô Song thì tiếng bước chân này vẫn vô cùng rõ ràng, giống như không hề được áp chế.
Nhè nhàng tiến lại gần ẩn nấp bên cửa sổ, theo dõi bóng người bên ngoài đang nhẹ nhàng như con báo tiến lại gần.
Bóng đen này cũng là kẻ tài cao gan lớn, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên đẩy cửa sổ ra, đang muốn tiến vào bên trong thì đột nhiên bả vai hơi trầm xuống, miệng bị một bàn tay nóng bỏng bịt lại, thân hình nhanh chóng bị mang tới một góc yên tĩnh.
– Người nào phái ngươi tới? – Một thanh âm lạnh băng nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.
– Hừ. Ngươi đừng mơ tưởng có thể khiến cho ta mở miệng…. Á!
Tiếng kêu thảm chưa kịp vang lên đã bị người ta bị lại.
– Ta không có tâm tình thưởng thức ngươi biểu diễn cốt khí. Ta đếm tới mười, mỗi một lần đếm ta sẽ bóp nát một ngón tay của ngươi, sau tiếng thứ mười thì cả đời này ngươi đừng nghĩ tới chuyện dùng tay ôm nữ nhân nữa.
– Một! – Tiếng đếm lạnh lùng vang lên.
– Ta nói, là Trương Mậu Thụy lão gia! Hắn sai ta đến bắt cô nương của Tần gia về để lão nhân gia người hưởng lạc. Hắn còn nói muốn Tần gia phụ tử phải bẽ mặt, phải làm cho cô nương đó…. Á!
Nói tới đây, thanh âm của người này đột nhiên đình chỉ, ngay cả giãy dụa một chút cũng không có, Chân Vũ Cảnh nhất đoạn đã bị Tần Vô Song lấy đi tính mạng một cách dễ dàng.
– Trương Mậu Thụy quả nhiên là một tên ác lang!- Tần Vô Song ở trong đêm tối đứng thẳng người lên, ánh mắt lạnh lùng như dao, từ trong miệng toát ra những tiếng lẩm bẩm ác độc:
– Ngươi đã thích chơi đùa thì ta sẽ chơi đùa với ngươi, cam đoan chơi tới khi ngươi chết thì thôi!
La Giang quận thành trải qua một đêm yên tĩnh, nhưng trong nhà Trương Mậu Thụy lại không hề như thế. Giữa đêm khuya thanh vắng, một tên người hầu trong nhà đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, đánh vỡ không gian yên tĩnh của màn đêm.
Một cái thi thể lạnh băng được treo ở trên đại môn của Trương phủ, bên trên đó còn cắm theo một tờ giấy ghi: “Kế tiếp là Trương Diệu!”
Trương Diệu là con trai trưởng của Trương Mậu Thụy!
Tờ giấy này ghi rõ là muốn giết Trương Diệu, nói rõ ý định thị uy với Trương Mậu Thụy. Trương Mậu Thụy đưa ánh mắt quan sát cỗ thi thể này, không nghi ngờ gì đây chính là thủ hạ do hắn phái ra.
Đường đường là chân võ cảnh cao thủ lại bị người ta bóp nát yết hầu, không một tiếng động treo ở trước đại môn Trương phủ. Tu vi cao tới mức này tuyệt đối không thể do người Tần gia làm ra được.
Nhưng tên thủ hạ này là do hắn phái đi để đối phó Tần gian, cuối cùng lại bị ai ra tay ngăn cản a? Hay là trong Tần gia còn có cao thủ nào khác?
Điều này rõ ràng không thể xảy ra, tình báo về Tần gia Trương Mậu Thụy hắn điều tra rất rõ ràng. Nếu không nắm chắc thì hắn làm sao có thể không sợ hãi mà làm như vậy?
Nhưng mà, chuyện làm cho hắn không thể tưởng tượng được lại xảy ra ngay trước mắt.
– Đưa hắn vào an táng, trợ cấp gấp đôi cho người nhà. – Trương lão gia bình tĩnh phân phó cho hạ nhân.
Nhìn Trương Diệu ở bên, đột nhiên nói:
– Nếu không có chuyện gì thì hai ngày tới ngươi ở yên trong nhà không được đi ra ngoài!
Trương Mậu Thụy có hai nam tử, đứa nhỏ là Trương Hiển đã bị Tần Vô Song giết chết, nếu như đưa lớn cũng xảy ra chuyện thì hắn sau này phải trông cậy vào ai?
Trương Diệu mấy năm nay mặc dù đã tu luyện tới Lực Võ Cảnh cửu đoạn, nhưng dù sao cũng chưa tiến vào Chân Võ Cảnh. Thấy phụ thân phái ra Chân Võ Cảnh cao thủ còn bị người ta giết thì trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, vô thức gật đầu đáp ứng.
Không một ai biết, ở trong một góc của phụ đệ Trương gia, Tần Vô Song đang cười lạnh quan sát. Trốn ở trong nhà là sẽ không có chuyện gì sao? Chờ thêm vài ngày nữa chính là lúc Trương lão gia phải nhặt thêm xác của một đứa con nữa a.
Đối phó với hạng người sài lang như Trương Mậu Thụy, Tần Vô Song sẽ không hề nương tay. Hắn muốn chậm rãi hành hã thần kinh của hắn, cho tới khi bị điên lên thì mới thôi.
Dám đánh chủ ý với tỷ tỷ của hắn, hơn nữa lại có ý niệm như loại cầm thú trong đầu thì Tần Vô Song sẽ không bao giờ tha thứ. Cho dù là Trương Mậu Thụy phải chết cả trăm lần cũng khó có thể hả được cơn tức giận trong lòng hắn.
******************
Đại sảnh của quan phủ trong La Giang quận thành có rất nhiều người chen chúc nhau.
Hôm nay là ngày đầu tiên báo danh, người tới không hề ít, từ nghi thức báo danh có thể thấy được chế độ cấp bậc trên thế giới này vô cùng nghiêm ngặt.
Hào môn quý tộc và Hàn môn quý tộc có đặc quyền rất khác nhau, ngay cả phí tham dự “Võ đồng trắc thí” cũng được phân biệt một cách rõ ràng.
Có thân phận Hàn môn quý tộc còn chút một chút, chứ nếu là bình dân thì phí tham dự “Võ đồng trắc thí” là mười hai lượng hoàng kim, chỉ sợ bán cả gia tài cũng không thể có đủ.
Tần Vô Song tuy không thể nhanh chóng giải thích được tại sao bình dân nghèo như vậy mà phí báo danh lại cao nhất, còn quý tộc có địa vị càng cao thì phí tham dự càng ít.
Bất quá, hắn chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút là biết được thế giới này là do quý tộc làm chủ, quy tắc do bọn họ tạo ra, đương nhiên các quy định này cũng vì quý tộc mà lập nên.
Mạnh thì càng mạnh, mà yếu thì càng yếu.
Đưa ánh mắt nhìn xem phụ thân hắn đang ở đâu thì mãi mới thấy được Tần Liên Sơn đang vất vả từ bên trong chen ra mang theo hai tờ phiếu báo danh.
Tần Vô Song quan sát thì thấy một tờ là “Võ đồng trắc thí”, còn tờ kia chính là để cho Tần gia “Gia tộc luận phẩm”.
– Phụ thân, viết báo danh giao cho nhi tử đi! Người cùng tỷ tỷ ra bên ngoài chờ nhi tử được chứ? – Tần Vô Song nhanh chóng mở miệng.
Tần Liên Sơn cười nói:
– Con muốn sớm được rèn luyện một chút sao? Cũng được! Việc này dù sớm hay muộn con cũng phải đối mặt, như vậy sớm một chút cũng tốt. Vậy ta và tỷ tỷ con ra ngoài đứng chờ.
Tần Vô Song nhận lấy hai tờ phiếu báo danh và gia tộc ấn ký từ trong tay Tần Liên Sơn.
Mẫu điền của “Võ đồng trắc thí” rất đơn giản, chỉ cần điển tuổi và xuất thân từ gia tộc nào là có thể hoàn thành.
Còn mẫu điên của “Gia tộc luận phẩm” thì có chút phức tạp hơn một chút, ngoại trừ những thông tin cơ bản ra còn phải điền về dự định về việc tham gia cấp độ luận phẩm.
Với tình huống trước mắt của Tần gia, muốn báo danh thì khẳng định cũng chỉ có thể báo danh luận phẩm hàn môn quý tộc chứ không có nhiều hy vọng xa vời khác. Bất quá mẫu điền này khi tới trong tay Tần Vô Song lại khác, nhìn bao quát một hồi hắn nghĩ: “Tần gia trước đây vốn là hào môn quý tộc, nếu như ta có thể giúp Tần gia đoạt lại vị trí này thì tin tưởng là phụ thân sẽ rất cao hứng a.”
Hào môn có địa vị gần cao nhất trong quý tộc, ít nhất trong gia tộc phải có một cao thủ Chân Võ Cảnh tứ đoạn tọa trấn.
Tần Vô Song dám nghĩ dám làm, hắn lập tức điền vào danh mục hào môn, với thực lực của hắn hiện nay thì đừng nói là Chân Võ Cảnh tứ đoạn, mà lục đoạn cũng có thể đánh ngã như thường. Trừ khi là từ bát đoạn trở lên nếu không thì đừng ai mong có thể đánh bại được hắn.
Sở dĩ điền vào hào môn mà không phải cấp độ cao hơn là bởi vì hắn đối với hệ thống thực lực ở trên thế giới này vẫn không hề hiểu hết. Cho nên hắn không muốn làm việc hấp tấp rồi mang lại phiền toái cho gia tộc.
Đem mẫu đơn đã điền đi nộp, người phụ trách chỉ liếc bảng mẫu điền một cái rồi thuận tay nhét vào trong xấp đơn đăng ký. Sau đó hắn thuận tay đem hai thẻ bài tư cách tham gia bình phẩm ném cho Tần Vô Song, rồi không ngẩng đầu lên nói:
– Mang theo thẻ tư cách này là có thể tiến vào khu vực bình phẩm.
Làm xong hết thảy mọi thứ Tần Vô Song mới thoải mái đi ra ngoài.
Tần Liên Sơn cười hỏi:
– Thế nào? Báo danh tốt không?
– Tốt ạ. Võ đồng trắc thí sẽ diễn ra ba ngày sau, về gia tộc luận phẩm thì phải mười ngày nửa tháng nữa. – Hắn đem hai khối thẻ tư cách tham dự quơ quơ trước mặt rồi cất vào trong túi.
Tần Liên Sơn làm sao biết được con trai mình đã động chút tay chân vào mẫu đăng ký, thấy hắn làm tốt thì cười nói:
– Được. Mấy ngày nay cả nhà chúng ta sẽ dạo chơi ở La Giang quận.
* Cửu luyện tự hóa, thục năng sinh thần: Luyện nhiều thì sẽ thuần thục, thuần thục sẽ càng trở nên tinh diệu hơn Đại khái thế)