Khí Xung Tinh Hà

Chương 20


Đọc truyện Khí Xung Tinh Hà – Chương 20


Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 20: Tẩy tủy phạt kinh (Dịch cân kinh)

Người dịch: luongthungan
Nguồn: feiku.

Một kim châm vào huyệt Dương Bạch, kim thứ hai là huyệt Giáp Xa còn kim cuối cùng châm huyệt Hạ Quan.

Tần Vô Song dùng ba châm đã lập tức thấy được hiệu quả, nhất thời khiến Tần Liên Sơn giảm đi rất nhiều sự thống khổ.

– Hảo tiểu tử, ngươi học chiêu thức này ở đâu?

Tần Liên Sơn mừng rõ, nhi tử quả thực khiến lão vui mừng cùng sợ hãi không ngớt.

– Học tập tại Võ đồng viện nhiều năm như thế, chuyện khác không nói, nhưng một ít y thuật hỗn tạp nhi tử nhìn qua không ít, chẳng qua học được một chút bề ngoài.

Tần Vô Song khiêm tốn nói.

Tần Tứ Hỉ dở khóc dở cười nói:

– Học được chút bề ngoài mà lợi hại như thế, thiếu gia quả thực là kỳ tài ngút trời.

– Tứ Hỉ, chuyện này cần giữ bí mật.

Tần Liên Sơn cẩn thận phân phó.

– Vâng.

Châm cứu trong chốc lát, Tần Vô Song mới rút ngân châm ra, bình thản nói:

– Phụ thân, sau này mỗi ngày hai lần châm cứu, mấy tháng sau sẽ khỏi hẳn.

Trong lòng Tần Vô Song đã có chủ ý, hắn quyết định để phụ thân tu luyện Dịch Cân kinh.

Hiện giờ chuyện khiến hắn lo lắng nhất là làm thế nào giao Dịch Cân kinh cho phụ thân mà không khiến người hoài nghi? Dù sao tuyệt học này cũng là đệ nhất kỳ điển võ học vượt qua bất cứ võ điển nào của Bách Việt quốc. Võ diển dị thường như thế mà không có giải thích xuất xứ hợp lý thì sao có thể khiến phụ thân hắn an lòng.

Qua một đêm, Tần Vô Song đã có hướng giải quyết. Bất quá hắn không vội áp dụng biện pháp này, bởi vì hiện giờ vội vàng sẽ phát sinh điểm nghi vấn.


Mỗi lần hai ngày, hắn châm cứu cho phụ thân. Liên tục như thế một tháng, một ngày sau khi tu luyện trở về, Tần Vô Song tâm tình kích động tìm phụ thân.

– Vô Song, có chuyện gì?

– Phụ thân, nhi tử tu luyện trên Đại Thương Sơn tình cờ nhặt được một quyển trục da dê, thỉnh người xem qua.

Tần Vô Song sớm đã chuẩn bị một quyển trục da dê hoàn hảo trình lên.

– Uh.

Tần Liên Sơn nhất thời kinh ngạc mở quyển trục xem qua. Lão biến sắc, không ngừng lật giở. Sắc mặt càng lúc càng kích động, rút cuộc không nhịn được mà thoáng run rẩy.

– Vô Song, ngươi nhặt được ở nơi nào?

Tần Liên Sơn khép quyển sách, run giọng hỏi.

– Ở một nơi hẻo lánh.

– Thiên ý! Thực sự là thiên ý!

Tần Liên Sơn vô cùng kích động, nắm chặt quyển trục da dê trong tay.

– Vô Song, quyển trục này chính là một môn võ học bảo điển kỳ ảo. Võ điển này chính là vật Tần thị nhất môn chúng ta còn thiếu. Ngươi nói xem có phải trời cao muốn Tần thị nhất môn chúng ta chấn hưng trở lại hay không?

– Phụ thân, quyển trục này đầu tiên có nói, phá rồi lại lập, tẩy tủy phạt kinh, thoát thai hoán cốt. Chuyện này có phải quá mạo hiểm không?

– Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Phàm là cường giả tuy luyện võ đạo đến đỉnh cao, có người nào không từng trải qua vô số nguy hiểm?

Tần Liên Sơn ngữ khí thâm trầm.

– Phụ thân, người quyết định như thế nào?

– Vô Song, phụ thân vô cùng cao hứng. Tình cảnh Tần thị nhất môn ngươi cũng biết rõ. Chỉ còn một năm là tới thời điểm cử hành Gia tộc luận phẩm. Tần gia chúng ta nếu muốn bảo trụ tước vị hàn môn quý tộc, phụ thân không thể không mạo hiểm. Công pháp này nhìn qua cũng không phải là bịa đặt.

Kết quả này quả thực chính là điều Tần Vô Song mong muốn. Hắn thấy phụ thân bình tĩnh đưa ra chủ ý, khẩu khí của hắn chợt chuyển, trầm ngâm nói:

– Phụ thân, chân khí trong cơ thể người rối loạn. Nếu công pháp này có thể tẩy tủy phạt kinh, phá rồi sau đó lập, ngược lại là chuyện nhất cử lưỡng tiện.

Cảm tạ thiên địa, việc này dù không tính là tuyệt đối hoàn hảo, nhưng ít ra cũng không lộ ra bất cứ dấu vết gì rõ ràng. Dịch Cân kinh tuyệt đôi có thể khiến phụ thân giải trừ hoàn toàn bệnh tình, đồng thời cải tạo kinh mạch, thoát thai hoán cốt, từ giờ thẳng tiến nhanh chóng trên con đường tu luyện.

Có lẽ đây là sự trợ giúp lớn nhất cho phụ thân.


Tần Vô Song rời phòng phụ thân, tâm tình vô cùng kích động. Có Dịch Cân kinh, nhiều nhất chỉ ba đến năm năm, thực lực phụ thân sẽ vượt xa võ giả quý tộc tại La Giang quận.

Thời gian thấm thoát, chớp mắt một năm đã trôi qua.

Tế tổ đầu năm là truyền thống mấy trăm năm của Tần gia. Tần Liên Sơn dẫn theo hai hài tử tới tổ đường tự tay bày biện lễ vật, dâng hương.

– Tổ tông tại thượng, tôn tử bất hiếu Tần Liên Sơn dẫn theo hai hài tử dập đầu bái lạy trước liệt tổ liệt tông.

Sau khi ba bái chín lạy, Tần Liên Sơn lại khấn:

– Tổ tông linh thiêng, cử hành Gia tộc luận phẩm chỉ còn một năm. Cầu xin tổ tông phù hộ Tần Liên Sơn trong một năm này tiến giai Chân võ cảnh nhị tầng, bảo trì địa vị hàn môn quý tộc.

Chân võ cảnh nhị tầng?

Tần Vô Song cười thầm trong lòng. Mấy tháng tu luyện Dịch Cân kinh, phụ thân đã dần nắm bắt được đường lối, tạo thành tính tuần hoàn lý tưởng. Không có chuyện tình gì bất ngờ xảy ra, một năm thời gian sau Chân võ cảnh tam tầng hoàn toàn là việc có thể nắm chắc.

Vận khí tốt, có khả năng đạt tới tứ tầng.

Bất quá tình huống này, hắn chỉ có thể suy đoán trong lòng mà không thể nói ra. Một lúc sau Tần Liên Sơn lại khấn:

– Vô Song, ngươi lại đây, hướng liệt tổ liệt tông phát thệ.

Tần Vô Song không dám chậm trễ, cung kính tiến lên:

– Tổ tông tại thương, tôn tử hậu thế kính cáo. Thân là Tần gia đệ tử, một thân cốt khí ngạo nghễ, không sợ cường quyền, không sợ khi dễ, không thuận theo quyền quý, không thỏa hiệp hào môn, dù liệt hỏa thiêu thân cũng vẫn hiên ngang xuất thiết quyền rung động Càn Khôn; dù núi đao kề thân vẫn vững trãi xuất khí trùng Tinh Hà. Nói ngắn gọn, ta thân là đệ tử Tần gia, tuyệt không yếu hèn, không cúi đầu trước người. Dù chỉ còn một hơi thở, ta thề sẽ dẫn dắt Tần thị nhất môn tới đỉnh cao huy hoàng, tổ tông chứng giám.

Một lời phát thệ này, hắn thấp giọng nói. Tần Liên Sơn nghe hắn phát thệ cảm thấy vui mừng, không ngừng gật đầu. Đôi mắt Tần Tụ chớp động, sắc mặt vui mừng cực độ.

Đệ đệ rút cuộc đã trưởng thành!

– Vô Song, Gia tộc luận phẩm chỉ còn một năm thời gian. Một năm này có lẽ là thời gian khó khăn nhất. Kỳ vọng của Tần thị nhất môn có thể gặp phải rất nhiều biến cố. Ngươi cần phải cẩn thận đề phòng.

Tần Liên Sơn giáo huấn.

Dựa vào thực lực Tần Vô Song, thiên địa tại La Giang quận này hiện đã quá nhỏ, đương nhiên không cần lo lắng. Ngược lại hắn hỏi:

– Phụ thân, mưu đồ tước vị hàn môn Tần gia chúng ta rút cuộc có mấy gia môn quý tộc.


Hai phụ tử trở lại trang viên, không ngừng đàm luận.

Từ lời kể của phụ thân, có tư cách mưu đồ tước vị hàn môn quý tộc Tần gia tổng cộng có ba nhà. Đầu tiên là dược tài Đồng trấn Ngưu thị nhất gia. Nhà này Tần Vô Song không lạ, tại Võ đồng viện nhi tử của lão không ít lần gây chuyện với Tần Vô Song.

Còn có hai nhà, kỳ thực đều là thân thích với đại gia tộc La Giang quận, là thương gia từ xa xưa, tài sản vô cùng hùng hậu, chỉ là xuất thân thấp hèn, còn thiếu một địa vị quý tộc.

Trong số đó Cổ gia có quan hệ thân thích với tộc trưởng Hứa gia là có hi vọng lớn nhất. Sản nghiệp tại La Giang quận của Cổ gia rộng lớn, sinh ý vô cùng phát đạt. Hứa thị bàn mưu tính kế đối phó với Tần gia cũng vì muốn cho Cổ gia một địa vị hàn môn quý tộc.

Địa vị tại thế giới này phân biệt cao thấp, bao gồm Võ, Sĩ, Thứ, Dân, Nô.

Tương truyền còn tồn tại một Linh giới, thế giới này có vô số tồn tại cường đại. Cường giả tại đó mới chân chính là chúa tể của cả thế giới.

Bất quá truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, rút cuộc có tồn tại Linh giới hay không vẫn còn là một điều mờ ảo với rất nhiều người.

Võ không đơn thuần là gia tộc vũ giả, mà chỉ Chân võ thánh địa thần thánh một phương. Nghe nói thế giới này, mỗi quốc gia đều có Chân võ thánh địa của chính mình. Mỗi người trong thánh địa đều là tuyệt thế vũ giả, với hoàng quyền thống trị mỗi nước, bọn họ đều là nhân tài trụ cột để lựa chọn.

Có thể nói, Chân võ thánh địa là thế lực thế tục đỉnh phong tại thế giới này.

Sĩ là chỉ sĩ tộc quý tộc. Thượng phẩm quý tộc phân thành tam đẳng, theo thứ tự bao gồm vương tộc, đại phiệt, thế gia.

Thứ là thứ tộc quý tộc, là hạ phẩm quý tộc, cũng phân thành tam đẳng, từ cao đến thấp là hào môn, vọng tộc cùng hàn môn.

Dân đương nhiên để chỉ bình dân, bao gồm cả công, nông, thương đẳng.

Về phần Nô để chỉ nô lệ không có tự do, là nô lệ của tư sản quý tộc, tầng lớp dưới cùng xã hội.

Bình dân cùng nô lệ chiếm đại đa số dân cư.

Sĩ tộc cùng thứ tộc tạo thành tầng lớp thống trị chủ yếu.

Đương nhiên, Tần gia thuộc quý tộc tầng cuối hàn môn, trên danh nghĩa là tầng lớp quyền quý nhưng thực tế vì thế lực gia tộc quá yếu nên đã bị đám quý tộc có thế lực xa lánh.

Nếu không phải như thế, Cẩu Thánh kia chỉ là một thuyết khách xuất thân bình dân, sao dám tỏ chút sĩ diện tại Tần phủ?

– Phụ thân, người nói Linh giới kia có tồn tại thực hay không?

Tần Vô Song tò mò hỏi.

– Thượng tổ chúng ta vẫn nghe đồn đại, nói Linh giới này quả thực tồn tại. Hơn nữa Tần gia chúng ta vốn có chút quan hệ cùng Linh giới. Bất quá chuyện này lưu truyền đã mấy trăm năm, rút cuộc sự tình thực hư thế nào, phụ thân cũng không nắm chắc.

Tần Liên Sơn thở dài nói.

– Nếu có thể ngao du thiên hạ, gặp được một hai cường giả Linh giới thì quả thực là rất tốt.

Kiếp trước Võ Tinh Hà không thể đột phá Tiên thiên cảnh giới, nên hắn không có nhiều hiểu biết về thế giới đẳng cấp cao hơn.

Dù lúc ấy hắn đạt tới Hậu thiên cực hạn, chỉ cần trùng kích thành công có thể tiến vào đại môn Tiên đạo, rút cuộc từng bước tiến tới.


Nhưng từng bước tiến lên, cuối cùng gặp chuyện sinh tử lâm đầu, trải qua luân hồi đi đến thế giới này.

May mắn sao thế giới này nghe đồn về Linh giới. Không có lửa làm sao có khói, trong lòng Tần Vô Song thà tin là có. Linh giới này chắc hẳn tương đương với cảnh giới Tiên thiên mịt mờ xa xôi tại kiếp trước.

– Vô Song, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ. Kỳ vọng của phụ thân với ngươi, ngươi không quên chứ?

Tần Liên Sơn không muốn nhi tử suốt ngày nghĩ đến chuyện hư vô, mịt mờ. Lão đưa ra cảnh cáo.

– Nhớ rõ, phụ thân hi vọng hài nhi giành được thành tích thượng phẩm võ đồng.

Tần Vô Song chăm chú đáp lời.

– Không sai, nếu là võ đồng thượng phẩm, kiến trì tu luyện cuối cùng có thể luyện tới Chân võ cảnh tứ tầng. Như thế dù cho Tần gia chúng ta có thể mất thế cục trong thời gian ngắn cũng sẽ có ngày lập lại tôn nghiêm. Vô Song, ngươi phải nhớ kỹ trọng trách bản thân trên vai.

Tần Liên Sơn thấm thía nói.

Nghe lời này, Tần Vô Song cảm giác như phụ thân có vẻ không đủ tự tin đối mặt với Gia tộc luận phẩm. Chẳng lẽ người có ý định buông bỏ sao?

– Phụ thân, ý người là…

Tần Liên Sơn khẽ thở dài, một tia sáng lóe lên trong mắt, kiên định nói:

– Vô luận thế nào ta cũng toàn lực bảo vệ tước vị hàn môn quý tộc của Tần gia đến cùng. Nhưng nếu vạn nhất có chuyện xảy ra, Tần Vô Song ngươi nhất định phải thay mặt phụ thân rửa mối nhục đó.

Quả thực nếu không thành công sẽ là cảnh đầu rơi máu chảy.

– Phụ thân, tinh thần người cũng sa sút rồi Sao? Nghe khẩu khí dường như nếu không thành công giữ lại tước vị, người định liều thân phải không.

Tần Vô Song cười lớn:

– Không phải còn một năm nữa sao. Thời gian này còn dài, có khả năng Tần gia chúng ta đạt tới tước vị vọng tộc hào môn, huống chi là giữ một hàn môn tịch vị.

Tần Liên Sơn biết nhi tử khẩu khí thường đùa giỡn song cũng đã hiểu chuyện.

Vô Song, vọng tộc ít nhất phải có một gã Chân võ cảnh nhị tầng tọa trấn. Mà hào môn ít nhất phải có cao thủ Chân võ cảnh tứ tầng tọa trấn. Tần gia chúng ta đã bốn đời không xuất hiện cao thủ Chân võ cảnh nhị tầng.

Tần Liên Sơn nhớ tới thời tổ tông phồn vinh, nhưng hôm nay Tần gia thế lực suy yếu, ngay cả tước vị quý tộc thấp nhất cũng khó bảo toàn, không khỏi đau thương trong lòng.

– Sự tình này phụ thân cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Người đừng quên còn có nhi tử cùng tiến nên, chắc chắn sẽ vượt qua.

Nói xong Tần Vô Song đứng lên, đi tới sân phía sau, trong miệng nói thầm:

– Nhi tử đi luyện công.

Tần Liên Sơn nhìn theo bóng lưng Tần Vô Song. Quả thực lão cảm thấy nhìn không thấu nhi tử của mình. Tuổi còn nhỏ nhưng trên người dường như bao phủ một tầng sương khói thần bí, khiến cho lão cảm thấy chính mình đang rơi vào sương mù. Nghe tiểu tử này tự xưng nam tử hán, lão không khỏi cười rộ.

Hài tử này không thể nghi ngờ đáng để mình ký thác hy vọng. Nhưng trong một năm ngắn ngủi, tốc độ tiến bộ của hắn tuy nhanh chóng nhưng chẳng phải chưa đủ sức để vì gia tộc tham gia vào phân tranh mưu đoạt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.