Đọc truyện Khí Xung Tinh Hà – Chương 13
Khí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 13: Gieo gió gặt bão.
Người dịch: luongthungan
Nguồn: feiku.
Lần trước Trương Hiển không đánh chết Tần Vô Song, gã vẫn buồn bực cho đến hôm nay.
Hơn nữa vụ án mấy tháng trước bỗng nhiên phát sinh hiện tượng kỳ lạ. Tang vật thần không biết quỷ không hay chạy đến Ngăn tủ Hứa thiếu, khiến bọn chúng chịu ủy khuất mấy tháng liền. Thực có trăm sự không thể giải thích, khó hiểu.
Chúng đưa ra rất nhiều suy đoán, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến chuyện này liên quan đến Tần Vô Song. Ngược lại phương hướng hoài nghi chính là vị Đạt Hề thiếu gia trong túc xá chữ Thiên kia.
Mặc dù lúc sự việc xảy ra, Tần Vô Song mồm năm miệng mười, trong lời nói có nhiều ám chỉ. Nói những lời ” thân bất chính, bóng dáng lệch lạc” hay kim ốc tàng kiều gì đó.
Bất quá Hứa Đình không cho rằng Tần Vô Song có bản lĩnh làm ra chuyện này. Kẻ có khả năng này chỉ sợ là vị Đạt Hề thiếu gia kia mà thôi.
Nhưng vị kia cùng Tần Vô Song không hề có giao tình, lý do gì khiến gã trợ giúp Tần Vô Song?
Vấn đề này luôn canh cánh trong lòng Hứa Đình, thậm chí là cả Hứa gia.
Trương Hiển vốn luôn là kẻ trợ giúp cho Hứa Đình, vẫn cân nhắc tìm cơ hội trả thù Tần Vô Song. Cơ hội tốt thế này sao gã có thể bỏ qua?
Lần trước Tần Vô Song từ cõi chết sống lại khiến gã sợ hãi không thôi. Tại Võ đồng viện bị đồng môn chê cười, tại gia tộc thì trưởng bối răn dạy.
Vu oan án, gã cũng là một trong những kẻ chủ lực, bị gia chủ Trương gia trách cứ vài lần.
Tất cả mọi nguyên nhân đều vì tiểu tử Tần gia trước mắt, hắn rõ ràng đã chết vậy mà đột nhiên sống lại. Nghe tin này Trương Hiển đã uất nghẹn mất một hai ngày.
Tần Vô Song chủ động tính chuyện cũ, thực cầu mà không được. Lần trước cùng Tần Vô Song quyết đấu, gã biết thực lực của mình hoàn toàn chiếm ưu thế. Hơn nữa gần đây học được một môn vũ kỹ công kích lợi hại, lần này đối phó với Tần Vô Song, gã tuyệt đối tin tưởng sẽ vô cùng dễ dàng.
– Lần này, nhất định phải đánh một kích trí mạng, khiến hắn chắc chắn phải chết. Trương Hiển ý nghĩ hung tợn bộc phát.
– Hứa thiếu, mời ngươi chứng kiến cho trận quyết đấu của chúng ta.
Trương Hiển âm trầm nói với Hứa Đình vẻ lấy lòng. Hứa Đình sau một hồi theo dõi mọi chuyện, thái độ âm lãnh hơn rất nhiều, ánh mắt biểu hiện vẻ tính toán không ít.
Lần trước bị giáo huấn, gã càng thêm âm hiểm, trầm ngâm trong chốc lát mới giả bộ chính trực nói:
– Được. các ngươi muốn quyết đấu một chọi một, chấm dứt ân oán cũng không phải không thể được. Ta đồng ý làm trọng tài lần này.
Tần Vô Song thấy bọn chúng diễn trò cũng không thèm để ý. Ngược lại hắn không kiêng nể liếc nhìn Hứa Đình, cười nói:
– Hứa thiếu, ngươi thẳng thắn nhận mình làm trọng tài đi. Loại sự tình này đâu phải chuyện đùa?
Hứa Đình sắc mặt khẽ biến, nhìn chằm chằm Tần Vô Song. Gã quả thực không hiểu Tần Vô Song ngày trước nhìn thấy gã như chuột nhìn thấy mèo. Lần này trở lại Võ đồng viện dường như tính tình đã thay đổi.
Sở dĩ bọn chúng nhẫn nại mấy tháng nay là do cao tầng học viện gây áp lực. Muốn gây chuyện thì cũng phải chờ đợi một thời gian, để cho dư luận lắng xuống. Nếu không sự việc quá đà kéo theo quan phủ vào cuộc khẳng định sẽ vô cùng phiền phức. Về phương diện khác quả thực không cần kiêng kỵ.
Vất vả chật vật suốt mấy tháng, mọi chuyện đã dần êm xuôi, nhân cơ hội này trừ bỏ căn cơ, đoạt sản nghiệp Tần gia.
– Trương Hiển, đánh đi.
– Đánh chết hắn đi.
Đám võ đồng xem náo nhiệt số đông là kẻ chuyên khinh yếu khiếp mạnh, nịnh nọt Trương Hiển tận lực.
Đám người này còn chưa qua tuổi thiếu niên mà nhân phẩm đã xấu xa như thế. Quả thực qua bọn chúng có thể khái quái đánh giá con người tại thế giới này.
Trái lại bên Tần Vô Song, Hồ Tư Ngôn cắn môi, hai bàn tay nắm chặt, tâm tình vô cùng khẩn trương. Phương Tiểu Trung đứng phía sau Hồ Tư Ngôn mặt cắt không còn chút máu, ánh mắt bối rối, sợ hãi đến cực điểm.
Dù sao quyết đấu lần trước bọn họ cũng đã chứng kiến, nên đối với trận chiến hôm nay không có nhiều tin tưởng.
Trương Hiển nhanh chóng sải bước đi tới giữa sân. Sát khí trào dâng, gã dự định trong chốc lát dùng một kích giết chết Tần Vô Song.
Tâm tư của gã sao có thể qua mắt được Tần Vô Song?
Chỉ thoáng nhìn qua Trương Hiển hắn đã nhìn ra sát khí của gã. Trong lòng cười thầm, quả thực không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Bên ngoài Hứa Đình cũng chờ Trương Hiển nhanh chóng giết chết Tần Vô Song, gã gào to:
– Công bình quyết đấu, sinh tử đều do số trời. Bắt đầu!
Hai người phối hợp rất ăn ý. Hứa Đình vừa ra lệnh, Trương Hiển đã động cước bộ, chuyển chưởng thành đao, uy thế vô cùng ác liệt. Cước bộ gã cực nhanh, toàn lực đánh tới Tần Vô Song.
– Xem Liệt thạch trảm của ta.
Trương Hiển nanh ác cười. Chưởng đao khí thế cuồn cuộn lay động cả trúc diệp chung quanh.
Trong khoảnh khắc đã tới cách Tần Vô Song ba thước. Mục tiêu đã xác định, hướng cổ Tần Vô Song bổ tới.
Chưởng đao luyện đến trình độ này có thể so sánh với một thanh binh khí. Hơn nữa tốc độ di chuyển của Trương Hiển cực nhanh.
Tốc độ cùng lực lượng kết hợp, ngưng tụ thành một khí thế khiến kẻ khác đình chỉ hô hấp. Đám người đứng xem trận chiến bị khí thế này chấn nhiếp, đều thoái lui ra sau.
Tần Vô Song bị khí thế này bao phủ đã không có đường lui.
Giống như vừa động thủ đã phân thắng bại, tạo cho người ta một cảm giác: xem ra lần này Tần Vô Song khó thoát khỏi nguy hiểm.
Có võ đồng còn tưởng tượng ra cảnh chưởng đao đánh xuống, máu huyết văng khắp nơi, thậm chí đầu lìa khỏi cổ. Quả thực vô cùng kích thích.
Cũng khó trách mọi người có suy đoán như thế. Giờ phút này mắt thấy tất cả đường lui của Tần Vô Song đã bị khóa kín, bất luận thế nào cũng không tránh thoát được.
Nhưng không ai chú ý đến một điểm.
Đó là Tần Vô Song có cần thiết phải trốn không?
Sau một khắc, đơn chưởng Tần Vô Song khẽ nâng. Thân thể phút chốc hướng phía trước phóng đi, như một đạo thiểm điện đánh tới chưởng đao của Trương Hiển.
Bịch!
Dụng lực đối lực, Trương Hiển cảm giác như đụng phải một gò núi. Lực lượng toàn thân nhất thời tiêu tán, thân thể bị phản lực chấn bay đi.
Thân thể Tần Vô Song nhanh đến quỷ mị, cánh tay giương lên như độc xà quấn quanh cổ Trương Hiển.
Giống như đánh một con chó cùng đường, gắt gao chế trụ Trương Hiển.
Sau đó thân thể Tần Vô Song lăng không đứng thẳng, dụng quyền như gió công kích mười mấy quyền lên đầu Trương Hiển.
Thân thể Trương Hiển như diều đứt dây bay đi, rút cuộc treo lơ lửng trên thân trúc ban đầu dùng để trói Hồ Tư Ngôn. Đầu gã lệch sang một bên, nhìn qua là biết sớm đã vong mạng.
Giống như cùng một điểm, cùng một bộ dáng. Trên đầu gã bị đánh thành một cái lỗ lớn, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
– Hả.
Một màn biến cố nghiêng trời lệch đất này nằm ngoài tiên liệu của mọi người.
Rất nhiều kẻ thậm chí không nhìn ra trận chiến chuyển biến như thế nào. Hiện giờ trước mắt họ là thi thể Trương Hiển đã chết.
– Gã đã chết! Trương Hiển đã chết.
Tiếng thét hoảng sợ vang lên.
– Thực là gieo gió ắt gặt bão.
Nhân quả báo ứng cảm khái.
– Thực lực Tần Vô Song tại sao tiến bộ nhanh như thế?
Đây quả thực là nghi vấn hết sức khó hiểu.
– Khó trách khó trách, nửa năm nay mỗi ngày hắn khổ luyện, thì ra đã sớm có chí báo thù.
Võ đồng xem náo nhiệt, mắt thấy cảnh tượng tanh máu, lại nhìn Tần Vô Song vẻ mặt sát khí lẫm liệt, không khỏi phát lạnh toàn thân. Cố gắng lục trong trí nhớ xem lúc trước đã từng đắc tội Tần Vô Song hay chưa. Đầu óc xoay chuyển nhanh hơn, lo lắng làm thế nào để hóa giải ân oán với hắn.
– Vội vàng tìm chết. Thực không hiểu là ngu xuẩn đến mức nào.
Tần Vô Song không để kẻ nào trong mắt, bỏ lại một câu như thế. Hắn liếc qua bộ mặt không còn chút máu, kinh hãi cực điểm của Hứa Đình, giũ ống tay áo trực tiếp rời đi. Thậm chí không thèm nhìn qua đám võ đồng đang ở trong trạng thái si ngốc.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung cũng bị thân thủ Tần Vô Song làm cho chấn động, hoảng hốt như đang trong giấc mộng. Sau một hồi sửng sốt, hai gã mới vội vàng chạy theo Tần Vô Song.
Trương Hiển đã chết! Lần này tâm trạng của họ rung động còn kịch liệt bội phần so với lần Tần Vô Song bị đánh gần chết.
Cảnh tượng trước mắt khiến Hứa Đình ngây ra như phỗng, một lúc lâu mới có phản ứng. Gã hổn hển, nhớn nhác kêu lên:
– Nhanh đi báo cáo viện trưởng, báo cáo quan phủ La Giang quận. Đông Lâm trấn Tần Vô Song tư đấu đánh chết đệ tử vọng tộc Trương Hiển.
Một hồi công bình quyết đấu do gã trọng tài chủ trì giờ đã biến thành tư đấu.
Đám võ đồng chứng kiến trận chiến nhất thời nhốn nháo. Bọn họ dự cảm cái chết của Trương Hiển sẽ mang tới Võ đồng viện một hồi động đất.
Là một trong bát đại vọng tộc La Giang quận, thực lực Trương gia không nhỏ. Huống hồ bọn họ có quan hệ thân thiết với thế gia Hứa thị.
Hứa thị thế gia là một trong tứ đại gia tộc tại La Giang quận.
Tần Vô Song không ngừng cước bộ về tới túc xá. Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung vừa hưng phấn vừa sợ hãi cẩn trọng theo sau Tần Vô Song.
– Vô Song ca, mau chạy đi! Trốn về Đông Lâm trấn.
Phương Tiểu Trung khẩn khoản đề nghị.
– Không thể trốn, đây là công bình quyết đấu, mọi người đều nhìn thấy rõ. Ngược lại chạy trốn sẽ khiến Vô Song bị vu là tư đấu, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Hồ Tư Ngôn tỉnh táo đưa ra chủ ý khác với Tiểu Trung.
Hảo cảm của Tần Vô Song đối với hai đồng hương Đông Lâm trấn này tăng lên không ít, hắn nói:
– Hiện giờ các ngươi tránh ta xa một chút, đề phòng bị liên lụy.
Hồ Tư Ngôn dứt khoát lắc đầu:
– Nói thế nào ngươi cũng vì cứu ta, hiện giờ ta với ngươi cùng hội cùng thuyền. Ta sẽ không chạy.
Phương Tiểu Trung thoáng do dự, rút cuộc cắn răng nói:
– Chúng ta là hảo bằng hữu đồng hương, gặp nạn cùng nhau gánh vác.
Tần Vô Song biết không thể khuyên bọn họ rời đi, mỉm cười:
– Vậy thì đợi ở nơi này. Ta ước chừng Kim Bất Dịch sắp xuất hiện rồi.
Phương Tiểu Trung cười lớn nói:
– Viện trưởng đại nhân không phải hôm nay không có ở đây sao?
– Hắn sẽ đến nhanh thôi.
Đối với việc Kim Bất Dịch diễn trò, Tần Vô Song rất rõ ràng.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, cao tầng Võ đồng viện dẫn theo bảo vệ vũ trang đã giương nanh múa vuốt bao vây túc xá Tần Vô Song.
Trận thế này so với truy nã phạm nhân còn long trọng hơn ba phần.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt tái nhợt, không biết ứng phó thế nào.
Tần Vô Song thấp giọng nói:
– Các ngươi ở trong túc xá không nên đi ra, để ta ra ngoài phân trần.
Nói xong, hắn mở cửa túc xá ung dung đi ra, liếc mắt nhìn kẻ cầm đầu Kim Bất Dịch, thản nhiên nói:
– Viện trưởng đại nhân, ngươi không phải là vừa mới không có ở đây sao? Từ đâu chui ra vậy?
Kim Bất Dịch sắc mặt xanh mét kêu lên:
– Tần Vô Song, lần trước ta đã cảnh cáo ngươi không nên gây chuyện, chẳng lẽ ngươi coi lời ta như gió thoảng bên tai sao? Ngươi khiêu khích đồng môn tiến hành tư đấu, lại giết người bừa bãi. Lần này tội của ngươi khó thoát khỏi đền mạng rồi.
Tần Vô Song trong lòng cười lạnh, ngoài miệng thong thả phân trần:
– Tư đấu? Viện trưởng đại nhân, chẳng lẽ ngươi coi đám võ đồng tại Võ đồng viện này là kẻ mù sao? Lần công bình quyết đấu này mọi người đều nhìn rõ, còn có Hứa Đình làm trọng tài. Viện trưởng đại nhân bẻ cong sự thật, rút cuộc đã nhận của Trương gia bao nhiêu chỗ tốt rồi?
– Làm càn! Tới nước này còn muốn nói hươu nói vượn. Ngươi nói có người nhìn rõ, nhưng ai làm nhân chứng cho người.
Tần Vô Song ngửa mặt cười lớn:
– Võ đồng tại Võ đồng viện chứng kiến chuyện này không đến một ngàn thì cũng đến tám trăm. Ngươi cứ tùy tiện hỏi một người sẽ rõ chân tướng sự thực.
– Tốt, mấy người các ngươi lại đây. Bổn viện trưởng hỏi các ngươi, Trương Hiển rút cuộc chết như thế nào.
Vài tên võ đồng xem náo nhiệt tại hiện trường khẳng định sẽ chối mình ở xa không nhìn thấy gì, hoặc nói mình đến muộn, đều là một đám giả vờ câm điếc.
Tần Vô Song nhìn Kim Bất Dịch lôi kéo mấy võ đồng diễn trò, trong lòng cười lạnh, không vội vàng giải thích.