Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Chương 69: Khoảng Lặng Của Hai Người (1)


Bạn đang đọc Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch… – Chương 69: Khoảng Lặng Của Hai Người (1)

Edit: Khuynh Khuynh
________________

Tắt tivi, Bạch Dật Thuỷ không dám mở máy tính. Anh biết đây là kiệt tác của ai, ngoại trừ cảm thấy bất đắc dĩ, lại thể đối với lão quản gia luôn quân tâm mình nổi giận.

Phượng Khuynh Ca cười đến ôm bụng, Bạch Dật Thuỷ vỗ nhẹ lưng cô tuỳ ý cô lăn qua lộn lại. Cười thoả rồi, liền đem cả thân thể mềm mại ngã vào trên người anh.

Một cỗ mùi hương thiếu nữ tràn vào khoang mũi, nguồn nhiệt trong ngực chẳng có dập tắt, mà ngược lại lại có xu hướng tràn lan. Phượng Khuynh Ca mệt mỏi, tựa vào anh há miệng thở dốc.

Phượng Khuynh Ca có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của Bạch Dật Thuỷ ở phía sau, trong lòng cảm thấy thoả mãn.
Hơi thở của anh vô cùng dễ chịu, khi tựa vào người anh có cảm giác rất an tâm, cô thật muốn dừng lại ở thời khắc này.


Thân thể thiếu nữ mềm mại không xương, lần đầu tiên cùng nữ nhân có tiếp xúc gần gũi như vậy khiến Bạch Dật Thuỷ khẩn trương căng cứng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa rồi.

Lắc lắc đầu, anh cố gắng xoá bỏ ảo tưởng không thực tế này. Ngay cả đối với cô có lòng, vậy thì dụng tâm mà theo đuổi cô, sao lại có thể nghĩ chuyện không đứng đắn này? Ừm, tuy rằng…. Một ngày nào đó sẽ làm.

[đúng là không tốt mà…..]

Phượng Khuynh Ca dựa sát vào anh, áo sơ mi rộng thùng thình không che mất được vòng eo thướt tha. Cô cố ý cử động, để vạt áo hơi hướng lên trên, lộ ra cặp mông căng tròn.

Oanh! Bạch Dật Thuỷ ngây người, đầu óc mất đi năng lực tự hỏi. Quần áo của Phượng Khuynh Ca bị ướt, cho nên mới mượn áo của anh mặc bên ngoài. Nhưng cô chỉ mượn một cái duy nhất.

Nói như vậy— bây giờ bên dưới chiếc áo kia là trống trơn, ngoài ra không còn một tấc vải vóc nào khác. Đôi thỏ ngọc đáng yêu kia, cùng với u cốc thần bí dường như đang hướng anh mời gọi.

“Bạch ca ca, em có chút mệt, tóc cũng chưa khô, anh không ngại em cứ như vậy mà nằm lên chân anh nghỉ một lát chứ?” Phượng Khuynh Ca xoay đầu, trên dung nhan xinh đẹp lộ ra biểu tình vô tội.

Bạch Dật Thuỷ chính là lần đầu tiên thích một người con gái, lần yêu đương trước kia chỉ là do gia tộc sắp xếp, anh căn bản không để ở trong lòng, chỉ là bất đắc dĩ phải diễn trò.
Kỳ thật ở phương diện tình cảm anh vô cùng mơ hồ. Nay có một ngời con gái gần như loã lồ nằm ở trong lòng, mà đó lại là người mình thích, đối phương lại còn dùng ánh mắt ngây thơ vô tội như vậy nhìn anh, quả thật là giày vò mà.


“Hô…” Bạch Dật Thuỷ hít sâu một hơi, cố gắng ép mình quay đầu, nói: “Em cứ yên tâm nghỉ ngơi.”

Gối đầu lên đùi Bạch Dật Thuỷ, Phượng Khuynh Ca lại còn cố ý cựa quậy khiến cho tiểu Dật Thuỷ vừa trướng vừa đau giật một cái, chạm vào đầu cô. Cô nuốt nuốt nước miếng, cố gắng áp chế cơ thể đang muốn phát động.

Phượng Khuynh Ca giật mình, cúc áo trước ngực bị hở một cái. Đôi thỏ ngọc đáng yêu hướng Bạch Dật Thuỷ vẫy a vẫy….sắc mặt anh đỏ bừng, sớm muộn gì cũng thiếu dưỡng khí mà chết a….

Không được!
Không được!
Không thể làm như vậy!
Bạch Dật Thuỷ gắt gao nắm đầu quyền, đem đầu óc của mình chuyển hướng đến vẽ tranh, tưởng tượng bạch hạc đang bay lượn….
“Hô…” Cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Phượng Khuynh Ca nghi hoặc mở to mắt, nhìn nhìn bộ dáng bình tĩnh của Bạch Dật Thuỷ, trong lòng cứng lại, tự dưng cảm thấy bực bội. Làm ơn! Anh rốt cuộc có phải đàn ông không đây?

Cô tốt xấu gì cũng được coi là một mỹ nhân đi. Anh cư nhiên hoàn toàn không động tâm. Đây quả thực là đả kích đối với cô mà. Chẳng lẽ cô không có lực hấp dẫn sao? Phượng Khuynh Ca ảo não không ngừng tự hỏi….


1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.