Bạn đang đọc Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch… – Chương 6: Tâm Tư Của Anh Trai Rối Rắm
Phượng Khuynh Ca mơ mơ màng màng dụi mắt, nhìn Phượng Tử Thịnh đang đứng trước mặt mình, hỏi: “Anh hai, xong việc rồi sao?”
Vì vừa mới tỉnh nên giọng nói Phượng Khuynh Ca hơi khàn khàn, mang theo vài phần hương vị tình dục. Phượng Tử Thịnh chỉ cảm thấy trong lòng căn thẳng, “mỗ” địa phương nào đó lại nổi lên phản ứng.
Trong mắt Phượng Tử Thịnh hiện lên tia ảo não, thầm nghĩ: cô là em gái ruột của anh, sao anh lại đối với cô có loại ý nghĩ xấu xa này, chẳng lẽ là bởi vì dục cầu bất mãn sao?
Phượng Tử Thịnh đem tất cả mọi sai lầm đổ lên đầu cô tình nhân Hạ Ngữ vừa mới rời đi không lâu. Anh không hề nghĩ đây có phải suy nghĩ chân thực của bản thân hay không, hoặc chính xác mà nói là không dám nghĩ tới đi.
Phượng Khuynh Ca muốn đứng dậy, nhưng cả người không có khí lực. Cô chu môi, nói: “Anh hai, em không có sức, anh kéo em dậy đi.”
Thời điểm da thịt hai người chạm vào nhau, không chỉ Phượng Tử Thịnh cảm giác có một dòng điện lưu chạy qua. Mà Phượng Khuynh Ca cũng cảm thấy được tim mình đập gia tốc, giống như có cái gì sắp lao tới.
Giờ khắc này trong đầu Phượng Tử Thịnh chỉ có một ý nghĩ: thật trơn, thật mềm, cảm giác khi sờ vào thật thoải mái. Làn da của Tiểu Ca khi nào lại mềm mại như vậy. Làn da như vậy khi ở trên giường sờ vào phải hay không thật thoải mái.
Ba! Phượng Tử Thịnh hung hăng vỗ trán mình một cái. Anh bị làm sao vậy. Hôm nay thật sự rất không bình thường. Quả nhiên là tinh trùng lên não. Buổi tối phải tìm một nữ nhân phát tiết mới được.
“Anh” Phượng Khuynh Ca sau khi bình ổn nhịp tim của mình, nhìn sang Phượng Tử Thịnh, thấy anh mạc danh kỳ hiệu ( giống như là vô duyên vô cớ, không hiểu vì sao đó.) đánh chính mình một cái, bỡn cợt nói: “Đang suy nghĩ cái gì?”
Phượng Tử Thịnh si mê nhìn đôi mắt của Phượng Khuynh Ca. Tuy rằng cô chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng lại có vẻ phong tình vạn chủng không nói nên lời. Ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt tựa như viên kim cương đẹp nhất thế gian, khiến cho anh dường như muốn đui mù.
Phượng Khuynh Ca cảm thấy Phượng Tử Thịnh hôm nay rất kỳ quái, đưa tay sờ trán anh, cô nghi hoặc hỏi: “Không có nóng, tại sao anh lại ngây ngốc như vậy?”
Phượng Tử Thịnh nghe xong lời nói của Phượng Khuynh Ca, sắc mặt trầm xuống, tức giận liếc mắt trừng cô một cái.
Dọc theo đường đi, Phượng Tử Thịnh vẫn luôn giận dỗi, mặc cho cô dùng hết mọi cách vẫn không khiến anh đáp lại.
Phượng Khuynh Ca thập phần ủy khuất. Trong truyện rõ ràng có viết, Phượng Khuynh Ca bị Phượng Tử Thịnh chiều hư, không bao giờ biết suy nghĩ cho người khác, cho nên không biết được dụng tâm lương khổ của anh trai. Cô không muốn trở thành như vậy cho nên luôn tìm mọi cách hàn gắn tình cảm anh em giữa hai người, vậy mà anh vẫn cứ lãnh đạm với cô. Một chút cũng không giống người anh trai yêu thương em gái như trong nguyên tác.
“Được rồi, mau đi thay quần áo, thời gian không còn sớm.” Phượng Tử Thịnh nhìn hai mắt ngập nước của Phượng Khuynh Ca, bất đắc dĩ nói.
Trước kia anh đau lòng cô là vì thiên tính của anh trai. Mà nay nhìn thấy cô một bộ dáng đáng thương uất ức, anh chỉ cảm thấy cả trái tim đều đau xót, hận không thể hái sao trên trời đưa đến trước mặt cô.
Phượng Tử Thịnh buồn bực nới lỏng caravat, châm một điếu thuốc. Anh quyết định phải đem tất cả công việc hoàn thành, sau đó đi giải sầu. Có lẽ gần đây mệt mỏi, cho nên trong đầu đều là những ý nghĩ kỳ quái.
“Anh hai, giúp em kéo khóa đi, em không với tới.” Phượng Khuynh Ca mặc một chiếc váy dạ hội màu tím nhạt, bước ra cửa, mỉm cười với Phượng Tử Thịnh.
Phượng Tử Thịnh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô theo bản năng né tránh một chút. Cho đến khi trước mắt xuất hiện một vùng da thịt trắng nõn, anh hơi sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận kéo lại dây khóa.
“Cám ơn nha, anh là anh trai tốt nhất thế giới.” Nói xong còn ở trên mặt anh “ba” một cái.
Phượng Tử Thịnh vuốt vuốt mặt, ánh mắt thâm thúy trở nên u ám. Chết tiệt! Anh sắp bị ép đến điên rồi. Nếu không phải bữa tiệc hôm nay rất quan trọng thì bây giờ anh đã muốn…
18