Bạn đang đọc Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch… – Chương 3: Không Gian Ma Nữ.
Editor: Khuynh Khuynh.
_________________________________
Phượng Khuynh Ca theo thói quen một bên ôm búp bê một bên cắn tay suy nghĩ vấn đề. Đột nhiên ngón tay đau xót. Một giọt máu tươi rơi xuống.
“!!!” Phượng Khuynh Ca nhanh chóng lấy khen giấy chà lau miệng vết thương. Nhưng vết máu trên ngón tay cư nhiên biến mất, cô tìm kiếm khắp nơi, ngay cả con búp bê vải dính máu cũng không thấy đâu.
Lúc này trong đầu đột nhiên xuất hiện một âm thanh xa lạ: “Chủ nhân tinh thần lực khôi phục, có thể kí kết khế ước. Đồng ý xin nói được, không đồng ý nói không.”
Trong đầu Phượng Khuynh Ca hiện lên từng trò chơi đã chơi, cơ hồ không do dự nói “được”. Thẳng đến khi âm thanh máy móc vang lên: “Khế ước bắt đầu.” truyền vào tai cô mới kịp phản ứng.
Trời ạ! Đây là cái gì. Sao cô có thể tùy tùy tiện tiện nói đồng ý. Bây giờ hối hận cũng đã muộn. Chỉ có thể rối rắm ngồi ở chỗ kia chờ vận mệnh tuyên án.
“Đang tiến hành kí kết khế ước. 10%…35%…68%…96%….100%. Khế ước hoàn thành, chủ nhân có thể di chuyển đến không gian.”
1
Phượng Khuynh Ca ngẩn người, đây là ý gì chứ? Đột nhiên cảm thấy đầu đau xót, trước mắt hoa lên. Sàn nhà phong cách châu Âu dưới chân bỗng chốc biến thành bùn đất. Mở mắt ra cô đã đứng ở một nơi xa lạ.
“Đây là làm sao?” Phượng Khuynh Ca nói.
“Này, có người không? Lúc nãy có phải ngươi nói chuyện?”
Không có người đáp lại, bốn phía thực trống trải. Bốn phía ngoại trừ bùn đất chỉ có một cái cây đại thụ, trên cây kết một quả ngũ sắc.
Không biết vì sao Phượng Khuynh Ca rất muốn ăn nó. Tuy hiện tại cảm thấy không đói, nhưng không hiểu tại sao trong đầu có một loại khát vọng muốn cắn nuốt nó vào bụng.
Lúc này, trái cây đó giống như hiểu ý của cô, hướng thẳng cô bay tới. Phượng Khuynh Ca xoay người bỏ chạy, chỉ tiếc trái cây ấy đã sớm chui vào bụng của cô.
Hảo ngọt! Rất thơm! Phượng Khuynh Ca liếm liếm môi, một bộ dạng còn chưa thỏa mãn.
Hẳn là không có độc đi. Mà thôi ăn cũng đã ăn rồi. Ông trời thật vất vả mới đưa cô đến đây, chẳng lẽ còn muốn lập tức thu hồi mạng nhỏ của cô hay sao.
Cô ngồi xuống, dựa vào thân cây, nghi hoặc đánh giá bốn phía.
“Nơi này là chỗ nào a?” Phượng Khuynh Ca nhẹ giọng hỏi.
“Không gian của ma nữ Xuyến Như Nguyệt.”
“Ma nữ Xuyến Như Nguyệt, cô ấy à ai?” Phượng Khuynh Ca lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
“Công chúa ma giới, cũng là cao thủ đứng thứ nhất của ma giới.”
“À…thì ra là công chúa ma giới. Không đúng, là ai đang nói chuyện.” Phượng Khuynh Ca nhìn quanh bốn phía. Không có bóng dáng của một ai. Đúng rồi, âm thanh vừa nói chính là xuất hiện trong đầu của cô.
Đây là có chuyện gì. Cô đúng là hồ đồ nha. Đầu tiên là trở thành vật hy sinh nữ phụ trong tiểu thuyết, tiếp theo lại đến cái không gian quỷ quái này. Hôm nay cô đã trải qua toàn những chuyện vô cùng kì dị.
Phượng Khuynh Ca rất muốn lừa gạt bản thân rằng đang nằm mơ. Cô đứng dậy, nhu nhu huyệt thái dương: “Quên đi, không gian tùy thân văn cung đọc qua không ít. Ông trời cho mình một cái bàn tay vàng như vậy, mình hẳn là nên cảm tạ hắn ta. Có chỗ đảm bảo, ít nhất sẽ không trở thành vật hy sinh đúng không. Ma nữ không gian, nghe thực “trâu”, cũng không biết có cái gì tốt.”
“Xuyến Như Nguyệt là luyện dược sư, đây là dược viên của cô ấy.”
[Dược viên: vườn thuốc]
Phượng Khuynh Ca nghe được âm thanh trả lời khác với âm thanh máy móc vừa rồi. Côi hướng mất nhìn ra bốn phía xung quanh, tầm mắt dừng lại trên thân cây phía sau mình.
“Chẳng lẽ ngươi trả lời câu hỏi của ta.” Phượng Khuynh Ca thử hỏi.
“…” Không có hồi âm.
Phượng Khuynh Ca nhẹ nhõm thở dài một hơi, thầm cười nhạo ý nghĩ kỳ lạ của mình.
Cô đứng lên, vỗ vỗ tay, tiếp tục thám hiểm không gian này. Nơi đây giống như rất lớn a. Trời vẫn là trời, đất vẫn là đất. Dường như là một thế giới riêng biệt.
Đi lại đi, nửa giờ một giờ, hai mươi mấy giờ trôi qua, rốt cuộc nhìn thấy một dãy phòng ở. Phòng được xây dựng theo phong cách phương tây, kiểu biệt thự xa hoa vô cùng độc đáo. Chẳng qua từ trong ra ngoài đều là màu đen, tựa như một khô lâu, nhìn qua rất dọa người.
Phượng Khuynh Ca cổ vũ dũng khí định bước vào nhìn một cái, lúc này lại nghe có người kêu tiểu thư. Cô dừng bước lại lắng nghe, cư nhiên là người hầu đang gõ cửa phòng.