Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...

Chương 12: Nam Tử Nho Nhã Trong Cổ Bảo


Bạn đang đọc Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch… – Chương 12: Nam Tử Nho Nhã Trong Cổ Bảo

Phượng Khuynh Ca cứ nghĩ Phượng Tử Thịnh sẽ cô theo học tại một trường chuyên hội họa, hoặc một câu lạc bộ tư nhân nào đó. Nhưng cho đến khi đứng trước cánh cửa cao lớn của toà cổ bảo nằm trên một đỉnh núi cao. Cô mới hiểu được kiến thức của mình nông cạn cỡ nào.
Nơi này chim hót hoa thơm, không khí tự nhiên tươi mát. Đứng từ đây nhìn xuống chính là một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ. Tuy rằng tòa thành này xây dựng trên đỉnh núi, vả lại ngọn núi này có tiếng là núi cao. Nhưng con đường từ chân núi lên đến đỉnh cũng không hề gập ghềnh, xe rất thoải mái mà chạy một đường lên đến đây. Cạnh tòa thành có một hồ nước vô cùng rộng, trong hồ cũng nuôi dưỡng rất nhiều bạch hạc.
Khe núi bao phủ một mảnh sương mù dày đặc, nhìn từ xa vô cùng mê người. Bạch hạc bay lượn trên không trung, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu nhẹ, nhìn qua chẳng khác nào khung cảnh nhân gian.
Cô nhẹ thở một hơi, chỉnh trang lại quần áo trên người, thuận tay lấy kính râm xuống. “Két…t…” Phượng Khuynh Ca nhìn cánh cửa cao lớn uy nghiêm đang chậm rãi mở ra.

Cùng với cánh cửa cao lớn mở ra, một âm thanh tang thương cũng theo đó truyền đến: ” Phượng tiểu thư phải không, xin mời vào, thiếu gia chúng tôi chờ cô đã lâu.”
Phượng Khuynh Ca càng thêm tò mò, cô nắm chặt túi xách trong tay, chậm rãi đi vào.
Tòa thành rất lớn, giống như tòa thành của hoàng tử cùng công chúa sinh sống mà cô đã từng đọc trong truyện cổ tích trước kia. Trên bức tường vẽ đầy những hình ảnh cổ xưa, khiến cô hoài nghi mình có phải hay không đã lạc vào một vương quốc ngủ say nào đó?
Vào lúc Phượng Khuynh Ca còn đang vì thiết kế độc đáo của tòa thành này mà sợ hãi than, thì một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đột nhiên xuất hiện sau lưng cô. Ông lão mặc một bộ texudo màu đen, mang mắt kính gọng vàng, giơ tay nhấc chân đều mang theo tư thái nho nhã, là một lão thân sĩ nha.
Phượng Khuynh Ca vỗ vỗ ngực, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Ông lão dẫn cô tiến vào một căn phòng, nói: ” Phượng tiểu thư, xin chờ một lát, thiếu gia còn có chút chuyện cần xử lý. Tôi là quản gia ở đây, có việc gì cô cứ gọi tôi là được.”
Phượng Khuynh Ca nhẹ mỉm cười, lễ nghi chu toàn đáp: ” Cảm ơn quản gia, ông cứ làm chuyện của mình đi.”

Phượng Khuynh Ca vừa ngồi xuống liền có người hầu đưa trà vào, xuất quỷ nhập thần ở sau cô: “Phượng tiểu thư, mời dùng trà.”
Chịu qua nhiều lần kinh hách, Phượng Khuynh Ca sớm đã bình tĩnh, nhưng cô đối với năng lực của những người hầu ở đây sinh ra tò mò. Không lẽ họ có luyện khinh công sao? Đi đường lại có thể không phát ra tiếng động như vậy.
Một con bạch hạc theo cửa sổ bay vào, Phượng Khuynh Ca nhẹ nhàng đi tới, dựa vào cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh phụ cận.  Từ góc độ này có thể nhìn thấy từng con bạch hạc chậm rãi bay lượn, còn có cả nam nhân đang vẽ tranh bên bờ hồ kia nữa. Nam nhân mặc một bộ quần áo màu trắng, kiểu dáng cổ điển, tựa như quần áo phương Tây vài trăm năm trước. Áo của anh không cài nút, do đó làm lộ ra một khuôn ngực màu đồng cổ khỏe mạnh.
Cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ có thể dựa vào góc độ này mà phân tích diện mạo anh. Lúc anh ở cạnh bầy hạc rất hài hòa, tốt đẹp, khiến người ta không đành lòng phá hư khung cảnh này.
Người đàn ông cuối cùng cũng hoàn thành bức họa, anh khẽ nghiêng người, sờ sờ đầu con hạc bên cạnh mình. Ánh mặt trời phủ xuống trên người anh, từng hạt bụi li ti trong ánh nắng như phủ lên người anh một tầng hào quang.

Thật chói mắt! Hình ảnh này tựa như dừng lại trong đầu Phượng Khuynh Ca, thật đẹp. Cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, rốt cuộc cô bị ma công ảnh hưởng hay vẫn là người đàn ông kia có ma lực hấp dẫn cô.
“Ngượng ngùng, đã để Phượng tiểu thư đợi lâu.” Thời điểm Phượng Khuynh Ca còn đang ngẩn người, cái tên đầu sỏ gây nên sự khác thường cho cô đã mở cửa tiến vào.
Nam nhân ước chừng ba mươi tuổi, gương mặt anh ôn nhuận nho nhã, âm thanh thanh thúy chẳng khác nào ngọc thạch thượng đẳng nhất. Hé ra nụ cười kiểu lễ nghi, thật khác xa so với nụ cười phát ra từ nội tâm vừa rồi. Anh vừa thành thục trầm tĩnh, lại thâm sâu khó lường. Khí chất ấy khiến người khác không nhịn được muốn nhảy vào tìm hiểu, xem xem sâu cạn đến đâu. Mà Phượng Khuynh Ca lại là cái người muốn thám hiểm đó.
4


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.