Đọc truyện Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính – Chương 11: Nam nhân nho nhã
Thời điểm Phương
Khuynh Ca đứng trước một toà biệt thự mang phong cách cổ điển, cô mới
biết mình suy nghĩ thật nông cạn. sau khi cô nói với ca ca mình mới học
vẽ, cô nghĩ Phượng Tử Thịnh sẽ chọn cho cô một trường dạy vẽ chuyên
nghiệp hoặc một cơ sở tư nhân có tiếng.
Nơi này không khí hoàn
toàn khác biệt, tiếng chim vang bốn phía, mùi hương của cỏ hoa thoang
thoảng xung quanh. từ trên cao nhìn xuống giống như một khung cảnh bao
la hùng vĩ. Khu biệt thự tuy được xây dựng trên sườn núi, tuy nhiên từ
chân núi đi lên cũng không khó khăn, cô đi xe một đường từ nhà đến đây
hoàn toàn không gặp trở ngại. điểm duy nhất khiến cho cô ngạc nhiên nhất chính là bên ngoài có xây một bờ hồ, xung quanh bốn phía bờ hồ đều có
nuôi một đàn hạc trắng.
Xung quanh khe núi có một mãn sương mù
bao phủ, từ xa đứng nhìn khiến cho người xem bị thu hút. Từng đàn hạc
trắng trong hồ sải cánh bay, phát ra tiếng kêu to vang dội, giống như
một khung cảnh chốn thiên đường.
Phương Khuynh Ca than nhẹ, sửa lại quần áo cùng mũ, tháo xuống kính râm.
Thùng thùng thùng!
Phương Khuynh Ca gõ nhẹ cánh cổng., một tiếng vang dội mang âm hưởng cổ xưa vang lên.
Cánh cổng tự động mở ra, cùng lúc tiếng nói của một lão gia gia truyền đến: “ Phượng tiểu thư phải không? mời vào. thiếu gia của ta chờ người đã
lâu.”
Phượng Khuynh Ca càng thêm tò mò, nắm chặt túi xách, từng bước nhẹ tiến vào.
Khu biệt thư vừa to lại vừa rộng làm cho cô có cảm giác giống như đang đi
vào một câu chuyện cổ tích giữa nàng công chúa và chàng hoàng tử. từng
bức hoạ điêu khác trên tường mang đạm chất cổ xưa khiến cô liên tưởng
đến việc mình đang lạc vào một vương quốc đang ngủ giấc mộng ngàn năm.
“Phượng tiểu thư, xin mời theo ta” ngay lúc, Phương Khuynh Ca cảm thán về kiến
trúc của toà nhà, một lão nhân ước khoảng 60 tuổi xuất hiện sau lưng cô
Phượng Khuynh Ca hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, bộ dáng hoảng sợ.
Lão quản gia mặc một thân phục đen đúng chuẩn cách quản gia, một đôi kính
kim khuông, giơ tay nhấc chân đều một bộ dáng tao nhã, đúng là một cái
lão nhân nho nhã
Lão quản gia dẫn cô vào một căn phòng, nói:
“tiểu thư, xin ngồi chờ một lát, thiếu gia đang bận xử lý chút chuyện.
ta là quản gia ở đây, nếu có việc gì xin cứ nói cùng tôi”.
Phượng Khuynh Ca mỉm cười đáp lễ: “cảm ơn bác quản gia, người bận có việc, cứ việc đi”
Phượng Khuynh Ca vừa ngồi xuống, một người giúp việc bưng trà cùng điểm tâm xuất hiện: “phượng tiểu thư, mời dùng trà.”
Một con hạc trắng bay qua cửa sổ, cô tò mò đi qua nhìn, đứng bên cửa sổ cô
thỏa thích nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. nhìn theo những cánh hạc bay lượn, cô có thể thấy được khung cảnh tựa như chốn thần tiên, càng làm
cô kinh ngạc là, bên bờ hồ có một người đang vẽ tranh.
Nam nhân
mặc một bộ đồ màu trắng, trang phục có kiểu dáng cổ điển, giống như đồ
dùng mang phong cách cổ điển phương tây mấy trăm năm trước.
Cô
không thể nhìn thấy được diện mạo của hắn, cô chỉ có thể nhìn theo gốc
độ mà phân tích bộ dáng của hắn. hắn cùng hạc trắng đứng cùng một chỗ
hoàn toàn giống như một khung cảnh xinh đẹp, làm cho người khác không
đành lòng phá vỡ.
Hắn cuối cùng cũng hoàn thành bức vẽ, nghiêng
đầu sờ sờ con hạc trắng bên cạnh. Ánh mặt trời dừng trên mặt hắn, hắn
dùng tay cản lại, hình ảnh này trong mắt cô hết sức “bình thường”.
Hảo chói mắt! hình ảnh này làm cho tim cô gia tốc đập mạnh, cô không hiểu
rõ, cô thật sự bị ma công ảnh hưởng hay thật sự là hắn ta có sức hấp
dẫn.
“Thật ngại, làm cho phượng tiểu thư chờ lâu”. Phương Khuynh Ca thời điểm đang ngẩn người, đầu sỏ gây chuyện đã không tiếng động
xuất hiện trước mặt cô.
Một nam nhân ước chừng 30 tuổi, bộ dáng
nho nhã, gương mặt ưa nhìn, cùng giọng nói giống như ngọc thạch. một nam nhân thành thục lại giống như cổ kính, thần bí lại âm trầm sâu lắng,
làm cho người khác nhịn không được tò mò đi vào mà tìm hiểu. mà Phương
Khuynh Ca chính xác là muốn tìm hiểu người này.