Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Chương 20


Bạn đang đọc Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non: Chương 20

Chương 20
Mục Ca cười cười: “Không có gì, con xem ti vi, nên mới ầm ĩ như thế.” Sau đó nhấc chân đạp cửa, đóng lại rất nhanh.
“A… Nhược Hi có về không?” Mục Âm hỏi.
“Đã về, nhưng nói hơi mệt, đã ngủ rồi.” Mục Ca thuận miệng trả lời, tay còn cầm khăn lông ấm, vừa nãy tay chân luống cuống hắn nhớ tới lúc ba uống say, mẹ thường lấy khăn lông ấm lau mặt giúp ba, hắn vừa làm, kết quả nước nóng quá, chờ một lúc lâu khăn mới bớt nóng.
“Vậy mẹ và chú Lâm sẽ về sớm một chút nấu cơm cho các con.” Mục Âm quay đầu nói với Lâm Húc Thịnh: “Bảo Bảo đã về, chúng ta cũng về sớm một chút.”
Lâm Húc Thịnh đang ngồi chơi mạt chược quay đầu cười híp mắt: “Được, hỏi bọn nhỏ ăn gì, lát về sẽ mua cho chúng.”
“Mẹ, không cần, chị Nhược Hi mang đồ ăn rất nhiều, hai người cứ ở đó chơi đi, con còn phải học, hai người về xem ti vi sẽ ảnh hưởng tới con, tối nay hãy về.” Mục Ca nhíu mày, vội tìm lí do, nếu để mẹ thấy đại ngu ngốc uống rượu, lại còn bị chú Lâm nhìn thấy dáng vẻ này, không tức chết mới lạ. Thôi, hắn phát thiện tâm để cho cô tránh được một kiếp, không đến lúc đó lại kêu hắn cáo trạng, không chừng còn giở thủ đoạn đối phó với hắn.

“Vậy à? Thế cũng được. Trong tủ lạnh có nước ép, con và Nhược Hi cùng uống, chúng ta sẽ về sớm, tầm mười giờ sẽ trở về.” Mục Âm ân cần dặn dò.
“Vâng, hai người cứ chơi vui vẻ.” Nghe thấy bên Nhược Hi rầm một tiếng, hắn vội cúp điện thoại, bước tới, nhìn thấy Nhược Hi đang say mèm ngã trên mặt đất, bò bò không dậy nổi.
Thật là, sớm biết thế cầm máy quay, quay lại cảnh cô làm trò hề.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Cô cũng không đàng hoàng một chút, lớn như vậy còn ngã xuống giường, đúng là cầm tinh con heo à?”
Hai mắt Nhược Hi như có sương mù, nhìn Mục Ca cười ha ha: “Cậu nhóc dám quản tôi… tôi còn lớn hơn cậu năm tuổi, cậu quản tôi? Lúc cậu còn quấn tã tôi đã học tiểu học rồi, cậu dám quản tôi?”
Mục Ca kêu lên một tiếng, kéo cô dậy, đặt lên giường, sợ cô ngã xuống tiếp, lấy chăn chặn bên giường, nhưng nếu cô tiếp tục giãy dụa, chăn cũng không thể ngăn cản, hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng trèo lên giường, ôm cô vào trong ngực sau đó ép cô vào góc tường, dùng khăn lông lau mặt cho cô.
Hắn dùng sức quá lớn, khiến cô đau, Nhược Hi ngúng nguẩy từ chối, sau vì mệt mỏi cuối cùng nằm yên, cô lớn tiếng nói: “Này, tôi cảnh cáo cậu, không cần thừa dịp tôi không có khả năng phản kháng lại bắt nạt tôi, về sau tôi sẽ báo thù.”
Gương mặt cô hồng hồng, cái môi chu lên, cùng với ánh mắt mơ màng vì say rượu lại có sức hấp dẫn kì lạ, hoàn toàn đầu độc Mục Ca. Mắt hắn nheo lại nhìn cô, giống như bị ánh đèn sáng chói không mở ra được, một lúc sau, hắn mới khinh bỉ nói: “Báo thù thì báo thù, ai sợ ai?” Nói xong đặt khăn lông lên tủ cạnh giường.
“Một quyền của tôi cũng có thể đánh ngã câu, có tin không?” Nhược Hi vẻ mặt đắc ý, khoác lác.
“Tin, cô không chỉ có thể đánh ngã tôi, còn có thể đánh ngã toàn bộ đàn ông trên thế giới.” Mục Ca cũng không biết nên cười hay tức giận, tại sao cô sau khi uống rượu lại khiến hắn không thể giải thích được?
Đột nhiên được người ta thừa nhận năng lực, Nhược Hi như đứa bé cười to, rồi sau đó thấy lạnh, chui vào trong chăn, Mục Ca giúp cô đắp chăn, lúc này cũng cảm thấy lạnh, cũng chui vào.
Chỉ là hai người cách nhau rất xa, chợt ý thức hai người đang cùng đắp một cái chăn, Mục Ca có cảm giác không tự nhiên, cúi đầu ngồi yên không lên tiếng.

DĐLQĐ
“Nếu tôi có thể đánh được bọn họ thì thật là tốt, tôi muốn đánh chết những kẻ phụ tình, ai bảo mắt bọn họ gắn đằng sau gáy, nhìn đại mĩ nữ xinh đẹp như tôi mà cũng không thuận mắt.” Nhược Hi vung tay, vung thẳng vào mặt Mục Ca, đột nhiên tay có cảm giác mịn màng, cô chép miệng, dùng sức véo.
“Lần trước lúc cậu xấu hổ, tôi chỉ muốn sờ một cái, cậu nói xem, là nam sinh sao lại có làn da đẹp thế, nhìn đã muốn chạm vào.” Nhược Hi cười hì hì.
“Này, cô chú ý một chút, tay cô rất lạnh, giống như đá, lại còn sờ loạn.” Giọng nói Mục Ca trong lúc mơ màng sao lại không giống như con vịt kêu nữa, Nhược Hi cười: “A? Cậu gần đây đã vỡ giọng? Nghe không giống tiếng vịt kêu? Lại đây cho chị xem có yết hầu?”
“Cút!” Mục Ca không chịu nổi quấy rầy, vội vàng tránh, không cẩn thận suýt chút nữa ngã xuống giường. Nhược Hi muốn kéo nhưng thân thể mềm nhũn không làm gì được đành nằm xuống.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, tay Nhược Hi vẫn không rời gương mặt của Mục Ca.
Mục Ca chênh vênh sắp ngã, vội dùng lực để hai người vào phía trong giường. Bầu không khí khiến người ta cảm thấy mơ màng. Mục Ca cúi đầu nhìn cô gái vẫn đang nằm trong ngực mình, dở khóc dở cười: “A, cũng nên phản ứng chứ?”
Nhược Hi cảm thấy bớt say, cảm thấy kì lạ. Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng rút tay về, cẩn thẩn suy nghĩ, không đúng, cô thất tình, cũng không nên tìm người con trai khác, huống hồ người này lại còn thấp hơn mình, thắt lưng cũng gầy, bả vai không rộng lớn, quan trong còn nhỏ hơn cô năm tuổi.
Trời ạ, hắn ta còn là em trai cô. Đây chính là loạn luân!

Mục Ca thấy cô không phản ứng, đột nhiên mở chăn muốn xuống giường, Nhược Hi vội ngăn: “Này, cậu chờ một chút.”
“Chuyện gì?” Mục Ca hận chết cô gái ngu ngốc này, lúc này là thời điểm xấu hổ nhất, nếu không đi thì sẽ bị lộ!
Hắn toàn thân cứng ngắc, đưa lưng về phía Nhược Hi: “Có việc gì nói mau.”
“À, giúp tôi lấy một cốc nước, cám ơn.” Đột nhiên Nhược Hi tỉnh táo khác thường, tay vẫn còn cảm nhận được độ ấm của Mục Ca, tâm trạng phức tạp, muốn khóc cũng không khóc được.
“Chuyện đó, cám ơn cậu chăm sóc tôi.” Nhược Hi buồn buồn nói.
Mục Ca nghe thấy cô nói cám ơn mới quay đầu lại, thoáng chốc ánh mắt lóe ra tia sáng kì dị, Nhược Hi ở trong chăn lộ ra gương mặt hồng hồng, mái tóc xõa bên vai trong dịu dàng, vẻ mặt yếu đuối, khiến người ta nín thở ngắm nhìn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.