Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Chương 17


Bạn đang đọc Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non: Chương 17

Chương 17
Vì thế cô tự tin nói: “Mình tin dù mình cái gì cũng không nói, anh ấy cũng sẽ không rời bỏ mình.”
“Mọi người xem, Nhược Hi bây giờ chính là nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao a.” Lão ngũ cười cười, “Tình yêu chân thành, đúng là một suy nghĩ ảo tưởng, nhân gian khói lửa, lại tin tưởng đàn ông sẽ chịu phòng không. Cậu đồng ý làm bạn gái người ta chưa, mà ở chỗ này ảo tưởng?”
“Bây giờ là thời đại nào, chẳng lẽ còn phải nói em đồng ý làm bạn gái anh, nói những lời quê mùa vậy sao?” Nhược Hi bĩu môi, dựa vào ghế duỗi chân tay.
“Nói nhảm, bạn không nói thì ai biết ý bạn là gì?” Chân Chân tức giận, không tìm được đồ để ném, trực tiếp phi chiếc bút của mình ra ngoài, công lực phi tiêu của cô rất mạnh, chính xác. Cho nên Nhược Hi ui da một cái che gáy quay đầu hỏi: “Mình làm chuyện thương thiên hại lí gì mà sao cậu lại đối xử tàn bạo với mình?”
“Bạn không làm chuyện gì thương thiên hại lý, mà lỗi của bạn chính là vóc dáng trí tuệ không phát triển. Bạn không hạ quyết định, thì dựa vào cái gì có được vị trí trong lòng người ta?”
Nhược Hi ngẩn người, sau đó im lặng, trong lòng có chút không xác định.
Hải Dật không ngốc, chắc sẽ nhìn ra cô rất thích anh, đợi một chút thôi, chắc không có việc gì. Sau khi thi xong cô sẽ chủ động, dù sao bây giờ thì không thể, việc học quan trọng hơn tất cả!

Cô quyết định chủ ý, nhìn mấy người bạn cười gian xảo: “Mấy bạn đừng lay động lòng tin của mình với bạch mã hoàng tử, mình tuyệt đối tin tưởng anh ấy, chuyện gì cũng không có, đây chính là sự tin tưởng mà những cô gái chưa trải qua tình yêu không thể hiểu.”
“Bạn đi chết đi!” Chân Chân ném gối đầu, làm đổ ống đựng bút, sau đó Nhược Hi bắt lấy công kích lại, một trận ném gối diễn ra.
Lông gối đầu bay toán loạn, Nhược Hi vừa ném vừa kêu: “Dù sao mình cũng là nữ siêu nhân siêu cấp vô địch, dám đắc tội với mình, không thể nghi ngờ sẽ phải chết!”
Chủ nhật, Nhược Hi ở trường học, không về nhà.
Tự mình cõng ba lô tới siêu thị mua một đống đồ ăn, chuẩn bị bế quan tu luyện tiếp. Ở trong siêu thị, giơ ngón tay lên suy tính, mì gói không thể không có, bánh quy cũng cần, sau đó mua thêm một túi xúc xích, ok, đại công cáo thành, cô tính toán sổ sách đem tất cả đồ nhét vào ba lô, nếu không sẽ bị Chân Chân nhìn thấy, nhất định sẽ bị tịch thu.
Cõng ba lô nặng trịch không có mục đích đứng ở cửa hàng bán quần áo cạnh trường học, cảm thấy mình đang lãng phí thời gian quý báu, để chứng tỏ mình là cô bé ngoan thích học, cô cúi đầu đi về.
Cửa Tây của trường học mới mở một tòa nhà, nghe nói để người nhà ở mỗi năm đưa học sinh nhập nhọc, nên mới xây. Nhưng một đêm lại mất 600, chắc không phải nhà bình thường có thể ở được, cho nên thời gian trôi qua cũng vắng vẻ, cuối cùng ấy công ty thuê làm văn phòng.
Vượt qua tòa nhà là tới thư viện, may mắn cô vẫn mang theo quyển “Sinh vật học”, buổi sáng hôm nay sẽ xem quyển này đi, Nhược Hi suy nghĩ.
Cuối đường xuất hiện hai bóng dáng đang dây dưa, Nhược Hi không nhìn cũng không muốn xen vào, cho nên chỉ cúi đầu không hề nghĩ ngợi đi về phía trước, vội vàng tránh khỏi tình cảnh lúng túng này.
Ai, lại không biết cô gái xui xẻo nào bị bám lấy!
Khóe mắt rủ xuống, cũng không đúng, hình như là người đàn ông nào đó xui xẻo bị cô gái khác dây dưa.
Được rồi được rồi, không nên chú ý chuyện bên ngoài, cúi đầu nhanh đi, đi qua coi như xong.
Rất may là Chân Chân không có ở đây, nếu không tuyệt đối sẽ không bình yên như vậy. Lần trước ở cửa trường trình diễn một cảnh ba nữ sinh giành một nam sinh, bạn ấy lại thản nhiên đi mua bỏng ngô, kéo Nhược Hi ra cửa trường nhìn bọn họ đánh nhau. Người ta bên kia tình huống thảm thiết, Chân Chân còn chưa thỏa mãn, thỉnh thoảng đưa lời bình luận: chiêu này không dùng được, bạn xem phải tận dụng cơ thể, có thể làm gì, dùng thân thể tấn công, trực tiếp lấy mông đè chết cô ta.
Nghĩ đến đây, Nhược Hi đột nhiên phát hiện hay ngày đó Mục Ca hôm đó ôi ôi a a, xem ra chiêu thức ngồi trên người đối phương thật sự có thể làm. Vừa nghĩ tới Mục Ca, lại nghĩ tới ga giường, rốt cuộc là bọc cái gì? Cô giống như là bị mất một chiếc kẹp tóc, nhưng mà chẳng lẽ hắn phải làm người bù nhìn mỗi ngày đánh giày cho cô? Đừng nói, thật sự có khả năng này…

Càng lúc càng tới gần hai người kia, Nhược Hi càng cúi đầu thấp hơn, đã nhìn thấy tay cô gái đang nắm chặt người con trai, người con trai không tình nguyện lùi lại một bước, cô gái kia nhất quyết không buông tha theo sát, ngay sau đó hình như là nhón chân lên.
Xong rồi, lần này hình như không thể đi. Nhược Hi suy nghĩ một lúc, không muốn kinh động tới nụ hôn nóng bỏng của bọn họ, vội vàng quay người nghĩ mình là mèo, rón rén lặng lẽ rời đi.
“Nhược Hi?” Thật ra thì có thể nhận ra cô đằng sau lại còn bị che bởi ba lô to đùng thật không dễ dàng, lại càng không dễ dàng chính là người con trai vừa nãy giãy giụa, vai nam chính đó chính là Hải Dật.
Nhược Hi nghe tiếng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, có chút tức cười, không dám quay đầu lại, nghĩ tới những động tác vừa rồi của hai người, u mê.
Không biết hiện tại có nên giả vờ như không nhìn thấy?
“Nhược Hi.” Tiếng gọi lần nữa vang lên, đập tan ý niệm muốn chạy trốn của Nhược Hi, cô chần chừ một chút, quay về, lướt qua hai người, lúc đi qua ánh mắt hơi liếc.
Tay Thiều Nhi còn trong tay Hải Dật, theo tầm mắt của Nhược Hi, thân thể của hai người còn dính sát vào nhau hơn lúc nãy.
Trong lòng khó chịu, nhưng không giống cảm giác bị loạn đao chém giống như miêu tả trong tiểu thuyết, mắt cũng vẫn mở lớn, không thể làm được dáng vẻ gào khóc.
Nhược Hi nhắm mắt, nhìn bọn họ gật đầu, cố gắng mỉm cười: “Hai người tiếp tục, tôi tới thư viện.”
Hải Dật muốn đi tới, lại bị người ta kéo áo khoác lại, Thiều Nhi khẽ mỉm cười: “Vậy em đi đi, bọn chị cũng muốn về nhà.”

Muốn Nhược Hi nhìn hai người khoác tay nhau đi trên con đường nhỏ, sợ rằng cô không thể kiên cường đến vậy. Cô cười ha ha lui lại về sau: “Không cần, tôi chợt nhớ muốn qua bên kia mua đồ ăn, hai người tự nhiên.”
Hải Dật thấy Nhược Hi miễn cưỡng cười, liều mạng bỏ cái tay đang nắm áo khoác mình ra, tiến lên một bước chậm rãi mở miệng: “Nhược Hi, thật ra, thật ra có một số việc không phải như em nghĩ.”
“Tôi cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không nhớ.” Nhược Hi vẫn duy trì nụ cười, lùi thêm bước nữa, cô cảm thấy cùng người đàn ông này cùng hít thở không khí cũng rất khó chịu.
“Em nghe anh nói… thật ra thì anh…” Hải Dật muốn nói tiếp thì bị Thiều Nhi ngăn lại, cô ta bước tới, dịu dàng cười cười: “Thật ra thì chúng tôi cũng rất thích em.”
Nhược Hi lúc này cười gượng cũng không thể, chỉ nhắm mắt hạ quyết tâm: “Thật ngại, tôi không thích hai người, chuyện giữa hai người không liên quan tới tôi, xin làm rõ ràng.”
Tất nhiên, câu nói của Nhược Hi, Hải Dật nghe rất rõ ràng. Anh ngẩn ra, sau đó dùng lực kéo Thiều Nhi trở về, trầm giọng: “Thật xin lỗi.”
Thật ra một tiếng thật xin lỗi này ai nói cũng không quan trọng, Nhược Hi có vẻ trưởng thành hơn nhiều, nhìn ánh mắt áy náy của anh ta, mỉm cười.
“Hẹn gặp lại.” Cô tỉnh táo nói. Sau đó quay người đi tới cửa hàng ăn vặt ở phía Tây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.