Bạn đang đọc Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non: Mở đầu
Mở đầu
“Muốn chết hả, có người nào đi xem mắt lại mặc blouse màu trắng?” Vẻ mặt giận dữ Thẩm Ly, thật muốn dùng cái khay làm vũ khí đập chết bộ mặt vô tội của Lâm Nhược Hi.
“Chú ý một chút, đang ở phòng bệnh.” Lâm Nhược Hi thong thả ung dung liếc bạn tốt một cái, tiếp tục điền vào bảng phân công trực ban, sau đó nói: “Hôm nay mình có ca trực, không muốn mất công đổi qua đổi lại”.
“Thật may là bạn lái xe, nếu không ngày mai lên trang đầu rồi, thiên sứ áo trắng ngăn cản xe buýt, cảnh sát tốt bụng thổi còi mở đường. Chậc, báo cáo thật tốt”. Thẩm Ly nhíu mày, bĩu môi.
“Bệnh nhân bạn nói trong điện thoại thế nào rồi?” Lâm Nhược Hi mặt không thay đổi hỏi một câu.
“Còn đang phẫu thuật, một lúc sau mới chuyển đến khu nội trú”. Thẩm Ly nhún nhún vai: “Mình cũng không phải cố ý phá hoại cơ hội bạn gặp bạch mã hoàng tử, nhưng người này bị đâm xe, sớm không bị đâm muộn không bị đâm lại chọn đúng lúc nữ bác sĩ mặt lạnh Lâm Nhược Hi đi xem mắt mà bị đâm”. Thẩm Ly vẻ mặt thần bí dí sát vào mặt Lâm Nhược Hi nói: “Mình hoài nghi anh ta ngưỡng mộ bạn đã lâu, là cố ý!”
“Bạn kiểm tra người trong phòng bệnh mười lăm rồi?” Lâm Nhược Hi liếc cô một cái, vẻ mặt vẫn như cũ bình thản.
“A, mình quên mất”. Thẩm Ly le lưỡi, sau đó không ngoài dự đoán thấy Lâm Nhược Hi đưa tầm mắt chuyển đến gương mặt mình, gió lạnh tứ phía vù vù thổi tới, sợ tới mức nhanh chóng thanh minh: “Mình kiểm tra xong rồi, vừa nãy mình nói đùa”.
“Mình còn không biết bạn?” Lâm Nhược Hi vẻ mặt nghiêm túc, “Bệnh nhân kia tình huống hiện tại như thế nào bạn biết không?”
“Nghe nói là rùa biển, lái BMW, tuổi trẻ tài cao, bộ dáng trông cũng được, chiều cao ít nhất 1m78, đáng tiếc là mình không mang kính, bởi vì xe lật nên cái gì cũng không tìm thấy”. Lâm Nhược Hi mới đầu còn cảm thấy kì quái, tại sao lúc chạy đến phòng làm việc đã nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Ly giống như là đang nuốt phải một con ba ba, bây giờ mới hiểu nguyên nhân uất ức của cô, đúng là không giống người bình thường mà.
Lâm Nhược Hi xoay người, cầm biên bản giao cho Thẩm Ly, sau đó mở miệng: “Bạn hỏi thăm cái gì đấy, mỗi một câu đều không liên quan tới bệnh tình của bệnh nhân?”
Trong bệnh viện, vốn là âm thịnh dương suy, đây chính là vấn đề khó giải quyết, mặc dù bác sĩ nam cũng không ít, nhưng trừ những bác sĩ chuyên gia mái tóc cũng hoa râm, một bác sĩ chủ trị trung niên, còn sót lại là mấy bác sĩ trẻ tuổi ở phòng khám, nhìn tạm được một chút nhưng cũng sớm là hoa có chủ, đáng thương cho tuổi thanh xuân của các cô y tá, vì vậy không còn cách nào hơn là di dời mục tiêu, bát quái xem phòng bệnh nào, người nào tuấn tú, phòng trị liệu nào, người nào là Thái tử gia, hàng năm đều không biết mệt. Cái người soái ca bị quấn băng vải giống như xác ướp, trên đùi còn bị bó bột, phía dưới vẫn cắm ống tiểu lại có thể khiến các tiểu cô nương xuân tâm nảy mầm, cuối cùng mấu chốt đổ lỗi cho, mùa xuân đến.
Đúng rồi, mùa xuân đến, cho nên Thẩm Ly cũng bắt đầu nảy mầm chuẩn bị trèo tường, Lâm Nhược Hi cũng phải đi xem mắt.
“Khi nào quay lại, nhớ gọi mình, mình đi ăn cơm trước”. Lâm Nhược Hi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cầm bút gài vào túi áo ngực.
“Bạn không chờ nhìn soái ca à?” bát quái thất bại, Thẩm Ly không cam lòng đứng sau lưng cô hỏi.
“Soái ca cắm ống tiểu, để lại cho bạn!” Lâm Nhược Hi hờ hững đáp, tiếp tục đi.
Áo blouse trắng dài, phất phới tung bay, mặc trên người cao gầy của Lâm Nhược Hi trông rất tự nhiên. Lâm Nhược Hi mái tóc dài gương mặt cũng coi như thanh tú, nhưng nếu chỉ chỉ đơn thuần xem xét tính cách và hành động của cô thì Thẩm Ly tin chắc, Lâm Nhược Hi tuyệt đối 100% là đàn ông.
“Chậc chậc, xương đùi bị gãy, não bị tổn thương, cơ quan nội tạng trong ổ bụng bị tổn thương, toàn thân cao thấp không có chỗ nào toàn vẹn, thật đáng thương”.
“Đúng đấy, bề ngoài tốt như vậy, sao lại bị xui xẻo thế a?”
“May mắn, gương mặt không bị thương.”
“Lúc bàn giao nói anh ta huyết áp lên, tim vẫn bình thường sao?”
“Bình thường, nhưng hôn mê bất tỉnh, cũng không có biện pháp. Vừa rồi tiểu Đỗ cắm dây xông và ống tiểu cho anh ta rồi.”
“Cô cắm ống tiểu? Ái chà! Như thế nào, nói một chút, nói một chút”.
“Làm sao cô lại háo sắc như thế, chúng ta là bác sĩ tấm lòng như cha mẹ biết không? Tôi tuyệt đối không nói cho cô biết tôi nhìn thấy cái gì!”
“Có cha mẹ nào vây xem con trai thế này sao?” Lâm Nhược Hi sau lưng mọi người trầm giọng, lạnh lùng hỏi.
Tiếng nói vừa dứt, mấy cô y tá vừa rồi còn bu lại xem lập tức như chim bay tan tác, nhìn động tác kinh hoảng của bọn họ, Lâm Nhược Hi bỗng cảm thấy buồn cười. Lắc đầu, cô đi tới giường bệnh nhìn bệnh án, sau đó bước nhẹ chân tới nhìn bệnh nhân đang hôn mê.
Cũng may, trên mặt không lưu lại vết máu, nhìn kĩ cũng đẹp trai, thảo nào khiến các cô y tá yêu thích, cô dời ánh mắt từ bệnh án nhìn anh ta.
Người nằm trên giường sao lại cảm thấy quen mắt?
Lâm Nhược Hi rất muốn xác định mình không nhận lầm người, không thể nghĩ rẳng cả đời này còn có thể gặp lại người đó.
Không thể nào.
Người kia bây giờ đang ở bên Mĩ, hưởng thụ ánh mặt trời, ngắm trộm mông của các cô gái mặc bikini, không thể nào nằm trên giường bệnh, lại còn bị gãy xương.
Cô híp mắt, suy nghĩ, hoài nghi mình nhận lầm, nhưng trên này ghi rõ họ tên là Lục Dương, không cùng tên, cũng không cùng họ. Nhưng rõ ràng là cậu ta, trừ bỏ có yết hầu, vóc người cao hơn một chút, nhưng vẫn dáng vẻ kia, Lâm Nhược Hi bỗng nhớ đến cái gì, vạch cái áo bệnh nhân của anh ta, dưới xương quai xanh là một dấu vết màu hồng.
“Sao lại cắn ta?”
“Lưu lại ấn kí, tránh sau khi tiểu tử ngươi lớn ta lại không nhận ra”.
Cái đó, là dấu răng của cô.
“Bảo Bảo!”
Đột nhiên một tiếng từ phía sau vang lên, bệnh án trên tay cô rơi phịch trước ngực Lục Dương, sợ kinh động tới hắn Lâm Nhược Hi hốt hoảng nhặt bệnh án, từ từ quay đầu lại, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
“Mau chào dì Mục”. Lâm Húc Thịnh đứng ở cửa, một tay xoa đầu con gái, một tay kéo vợ ra trước mặt giới thiệu.
Lâm Nhược Hi cúi đầu đá đá va li ở dưới chân, sắc mặt tái nhợt, không chịu mở miệng.
Thì ra, đây chính là lí do mà nghỉ đông ba không đón cô về.
“Không gọi cũng không sao, đừng làm khó đứa nhỏ. Hai người xem, em mua rất nhiều món ăn, buổi tối chúng ta làm bữa tiệc lớn”. Mục Âm không để ý tới biểu hiện của Lâm Nhược Hi ngược lại mỉm cười đứng trước mặt cô nói: “Nhũ danh của con là Bảo Bảo phải không? Về sau dì sẽ gọi con là Bảo Bảo nhé, con thích ăn gì? Tối nay chúng ta làm tôm nướng, hay thịt nướng?”