Đọc truyện Khi Tôi Xem Trộm Nhật Ký Kim Chủ – Chương 16: Chúng ta vượt qua thế nào 5
Theo lý mà nói, khi đó đã là một kẻ tàn phế như tôi thì cần phải ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy của Trương Trạng, thế nhưng tôi cũng không thể để Trương Trạng gặp nguy hiểm ngay dưới mí mắt mình được, trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi tôi đã não bổ ra hẳn 100 kiểu chết dành cho Trương Trạng, thế là tôi dập khuôn đi theo từng bước chân của anh ta…
Liên quan đến tình huống cụ thể của sự việc này thì thật ra tôi cũng không nhớ rõ lắm, một trong những lý do dẫn đến chuyện này là do tôi say rượu mất trí nhớ, thứ hai là do cái hẻm nhỏ đó quá tối, tôi vừa vào đã nghe thấy tiếng một đám người cãi cọ nhau, giọng một thanh niên đang chửi bới và tiếng rít gào của một người phụ nữ, tôi căn bản không thể nhìn xem Trương Trạng đang ở đâu, tôi hoàn toàn bất đắc dĩ vén tay áo lên nhập chiến cuộc, trước đó tôi định bụng kéo Trương Trạng ra đã rồi tính tiếp, nào ngờ sức chiến đấu của tôi mạnh quá, kẻ duy nhất còn đứng vững được cuối cùng lại còn có mỗi mình tôi…
Sau đó tôi nhìn một bóng đen bò dậy từ dưới đất lên ném cho mình một đống bột phấn: “Tô Diêm, từ trước đến nay anh đánh nhau không bao giờ biết phân địch ta à…”
Tôi tỉ mỉ nhớ lại thì cái người mà tôi vừa mới quật ngã hình như sờ rất giống người Trương Trạng thật, mà tôi cũng chẳng nhớ đã đánh anh ta cái nào chưa, thế là tôi cong lưng xuống định làm nũng qua ải này, ai ngờ lưng tôi bỗng dưng lại bị chọc một dao…
Đó không phải diễn tập, tôi thật sự bị dao đâm, mấu chốt là sau khi tôi bị đâm thì mắt mũi tối sầm không còn ý thức nữa, lúc tỉnh dậy tôi đã nằm trong bệnh viện, vừa mở mắt ra đã thấy cái mặt râu ria xồm xàm của Trương Trạng…
Hồi ức đến đây là kết thúc, tôi đưa ra câu hỏi mà mình đã nghi hoặc từ rất lâu: “Em nói xem, sao lúc ấy anh lại ngất?”
Trương Trạng bày ra cái vẻ mặt không hiểu tôi là giống loài gì: “Chẳng lẽ không phải bởi vì anh mất máu sao?”
Tôi miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời này, bẻ đề tài quay trở lại: “Cho nên anh với em đã trải qua một hồi sinh ly tử biệt, rồi em phát hiện ra mình coi anh như trân bảo sao?”
“Ừ, cũng không đến mức coi anh như trân bảo đâu,” Trương Trạng thành thật trả lời.
“Đau lòng quá, tim anh…” Em không thể nói dối cho anh vui à? Giận!
May là Trương Trạng đúng lúc cứu vãn một chút: “Nếu anh thật sự không còn thì ba cái đứa chơi ma túy kia tuyệt đối sẽ không thể sống đến tận bây giờ nữa, nói chung là nhờ lần ấy em mới phát hiện ra anh rất quan trọng với em, em không thể mất anh được…”
Ừm, tôi rất hài lòng hôn nhẹ Trương Trạng: “Cả người anh sắp bay lên trời đến nơi rồi, buồn ngủ không buồn ngủ không? Chúng mình đi ngủ thôi?”
Trương Trạng nghe thấy muốn đi ngủ thì lại do dự, anh ta chỉ vào hộp nhẫn: “Cái đó từ đâu ra?”
Tôi vò tóc anh ta có chút buồn bực: “Anh mua lâu rồi, vốn định chọn một ngày hoàng đạo để đưa cho em, cuối cùng lại bị em phát hiện…Thật sự không lãng mạn gì cả.”
Trương Trạng không nhịn được cười: “Nếu không thì em coi như chưa có chuyện gì xảy ra, được không?”
“Bảo bối, em có thể nhưng anh thì không thể a, việc này treo trên cổ anh rồi…” Cẩn thận liếc mắt nhìn Trương Trạng, tôi hỏi: “Em có muốn đeo ngay bây giờ không?”
Trương Trạng gật đầu, ra vẻ đánh giá cái hộp: “Nói thật là em cũng lén mua, để ở nhà, anh không cần đau lòng quá, lúc nào về đến nhà em sẽ tặng anh một nghi thức trao đổi cực kì lãng mạn…”
Trương Trạng mở cái hộp ra, trong đầu tôi chợt lóe sáng: “Chờ đã!”
Tôi đè tay Trương Trạng xuống: “Anh làm sai một chuyện, phải thẳng thắn với em trước đã, cũng mong rằng em sẽ khoan hồng cho anh…”
“Ồ? Là chuyện gì?” Trương Trạng ngồi nghiêm chỉnh, nom y như phụ huynh ngồi trước mặt thầy chủ nhiệm.
“Là thế này, em cũng biết sáng vừa rồi cúp điện mà, sau đó anh vào phòng sách tìm được một cái rương, bên trong có vài quyển vở, anh không kìm được nên đã mở ra xem…”
“Ừ, thế anh đọc nhiều hay ít?”
Tôi liếc thấy mặt Trương Trạng có vẻ như không giống tức giận, lấy ngón tay vẽ vẽ: “Chỉ có một chút chút vầy thôi…”
“…”
“Anh cảm thấy nhật ký của em phong lưu hàm súc, nói ít hiểu nhiều, rất có cảm giác của “Quốc phong*”.”
*Là một phần thuộc Kinh Thi, là tập hợp ca dao của 15 nước chư hầu và khu vực, thường viết theo kiểu ngắn gọn nhưng có nhiều tầng nghĩa ẩn dụ đan xen.
“…”
“Anh giai, anh có biết đạo đức cơ bản của con người trong xã hội là gì không?”
“A, tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của nhau?”
“A không phải đâu, thật ra là đánh người không được đánh vào mặt…”
Tôi nâng mặt nơm nớp lo sợ nhìn Trương Trạng, chỉ lo bỗng dưng anh ta thụi cho tôi một cú vào mặt, bầu không khí chung quanh thình lình lạnh băng hết cả, đúng lúc đó Trương trạng lại nở nụ cười, đã thế còn là một nụ cười vô cùng bệnh vô cùng qủy súc*…
*Lạnh lùng, vô tình, không có lòng từ bi
“Mang điện thoại của tôi đến đây.”
Tôi nịnh nọt dùng hai tay dâng điện thoại lên: “Trương đại nhân, mời.”
Trương Trạng nhận lấy điện thoại, cúi đầu bấm điện thoại trong chốc lát rồi giơ cái màn hình trước mặt tôi, tôi híp mắt đọc, con ngươi suýt nữa lồi cả ra.
Chỉ thấy trên màn hình có một dòng chữ to đùng —— rương của anh bị xâm nhập vào xx:xx ngày x tháng x năm x, mời xác nhận danh tính blabla
Tôi trố mắt ngoác mồm: “Hèn gì anh nhập mật mã nào nó cũng mở, hóa ra là nó còn có thể tự động phát cảnh báo, em đùa giỡn anh…”
Đại khái là bộ dạng đón gió lưu mịch đến ngu ngốc của tôi lấy được lòng Trương Trạng, Trương Trạng nở một nụ cười đểu cáng nói một câu đến là êm tai: “Cái rương đó thật ra không mở bằng mật mã, khi anh ấn phím nó sẽ phân biệt vân tay của anh, nếu như không phải là vân tay ưu tiên hàng đầu thì nó sẽ tự động gửi tin nhắn cảnh báo cho em.”
Tôi: “Ngộ nhỡ nó phân biệt không ra thì làm thế nào?”
Trương Trạng hời hợt: “Thì nó sẽ nổ a…”
Cho nên anh khi đó đã cách cái chết gần lắm rồi sao?
“Nhưng sao nó lại phân biệt được vân tay của anh, em cài cho nó vân tay của anh à?”
“Ừm.”
“Vì cái lông gì chứ, chẳng lẽ trong lòng em thật ra vô cùng muốn anh là độc giả trung thành của nhật ký mình à?”
“Bởi vì…” Huyệt thái dương của Trương Trạng nhảy nhảy: “Em sợ anh không cẩn thận bị nổ chết.”
“Úc~, thế ngay từ khi anh mở rương ra em đã biết rồi à?”
“Vừa mới nhìn thấy trong máy tính lúc anh ngủ.” Trương Trạng nói một câu xa xôi: “Đừng tỏ ra đau khổ như thế, em tha thứ cho anh, lần sau đừng tái phạm nữa.”
Tôi không thể tin nổi: “Chỉ vậy thôi?”
“Ừ.” Trương Trạng đánh ngáp một cái, “Cũng không thể trách anh được, ai mà chẳng có lúc hiếu kỳ.”
“Ha,” tuy rằng tôi không thể tin được Trương Trạng lại có khi khoan hồng độ lượng như thế, nhưng lúc này mà không nói lảng sang chuyện khác thì đúng là quá ngu.
“Thế…Bây giờ em còn muốn đeo nhẫn của anh không?”
“Còn,” Trương Trạng ngáp một cái, híp mắt xòe móng vuốt về phía tôi, tôi nắm chặt lấy cái móng vuốt nho nhỏ của anh ta mà trong lòng vẫn muốn truy đuổi cảm giác nghi thức một tẹo. Thế là tôi cúi người ôm Trương Trạng ra ban công.
Khách sạn này trang trí vô cùng màu mè, ngoài ban công còn để một tầng thảm len màu trắng, tôi cũng muốn có hoa tươi, khinh khí cầu các thứ, nhưng dẫu sao ngoài này vẫn hơn cái chỗ bày la liệt thức ăn nhanh như trong phòng.
“Khụ, được rồi, chúng ta bắt đầu đi…” Lần đầu tiên làm chuyện này nên nói thật là nội tâm tôi căng thẳng lắm, tay tôi cứng đờ mở cái hộp ra…
“….Tô Diêm, sao anh cho nạm nhiều kim cương thế…”
“Như thế mới long lanh dễ nhìn a.”
“Nhìn như cái nhẫn giả…”
“Nói nhảm nhiều quá, em có đeo hay không đây?”
“Đeo!” Lời Trương Trạng như thể đinh chém sắt, cũng chậm rãi quỳ gối xuống. Mắt của anh ta cứ nhìn tôi chăm chú, hiện ra vẻ dịu dàng.
Tôi và anh ta cùng quỳ xuống, cầm lấy một chiếc nhẫn: “Em có biết vì sao của em có 17 viên còn của anh chỉ có 14 viên không?”
“Có, bởi vì Tô Diêm có 17 hoa còn Trương Trạng có 14 hoa*?”
*Tô Diêm: 苏盐, Trương Trạng: 张状, đại khái đang nói về cách viết
“Chao ôi, sao cái lúc không cần em thông minh thì em lại thông minh thế?”
“A,” Trương Trạng chậm rãi đẩy mạnh chiếc nhẫn vào ngón giữa của tôi, trong đôi mắt anh ta chứa đựng một bầu trời đầy sao, và cả tôi nữa.
“Yes…” Dưới mái vòm, có ngôn ngữ tình yêu.
TOÀN VĂN HOÀN