Bạn đang đọc Khi Tôi Mười Bảy – Chương 3
CHAP 3 – VỢ CHỒNG HỜ
– Xin chào quý khách
Một người phụ nữ lịch sự cúi chào
– 1 phòng
– Vâng, xin hỏi tên của anh ạ?
– Dương Khôi Thần
– Vâng, quý khách ở phòng 18 ạ
Thần nhanh chóng nhận chìa khóa, bước đi thật nhanh.
Phòng 18
Đặt An Hiểu Thuyên xuống nệm, hắn ngồi bệt xuống. Đừng bất ngờ khi hắn chỉ thuê 1 phòng. Đây là quán trọ Phu thê các mà, hắn thừa thông minh để biết phải giả làm vợ chồng mới được vào thuê (thật ra vì có cái bảng chú ý ngay cửa)
Thần mở tủ đồ, rất may có 2 bộ pajama. Hắn nhanh chóng vào phòng tắm. Lát sau trở ra. Thấy người khỏe khoắn hơn nhiều. Liếc nhìn Hiểu Thuyên vẫn mặc bộ đồ ướt, lại thấy nó sốt ngày càng cao, hắn thở dài. Không thể gọi người vào thay giùm được, sẽ lộ mất
Đành vậy, Khôi Thần lấy trong tủ bộ pajama còn lại, tắt đèn tối thui và nhắm tịt mắt lại…
…
Sáng hôm sau
An Hiểu Thuyên khẽ cựa mình. Nó đã hạ sốt. Vô thức quay sang bên cạnh, nó kinh ngạc khi gương mặt của Dương Khôi Thần đập ngay vào mặt, vốn định hét lên nhưng Thuyên lại ngẩn người ra ngắm. Chưa bao giờ nhìn hắn ở vị trí gần như vậy, quả thật, hắn rất đẹp
Thần đột nhiên mở mắt, rồi giật mình khi thấy nó nhìn mình chằm chằm. Thuyên cũng giật mình, định hét lên thì hắn nhanh chóng bịt miệng nhỏ lại
– Nếu không muốn bị đuổi khỏi đây thì im đi
Nó hơi bình tĩnh lại, khẽ gật đầu. Thần yên tâm gỡ tay xuống, nói ngắn gọn cho nó nắm tính hình. Hiểu Thuyên vừa nghe vừa gật gù, khuôn mặt trông có vẻ rất thích thú
– Nghe vui đấy, tôi chưa từng thử có chồng qua
Nó cười toe toét, hắn chẳng buồn nói gì nữa. Đứng dậy bước vào phòng tắm thì bất chợt bị níu lại, hắn khó chịu nhìn xuống nó
Hiểu Thuyên mặt tái mét, từ từ ngước mắt lên nói
– Ai-thay-đồ-cho-tôi ??
Khôi Thần nuốt ực một tiếng, không nói gì. Mặt nó chuyển dần sang đỏ rồi tím
– Chúng ta là…vợ chồng mà
Hắn khó nhọc tìm cách chữa lửa, nhưng xem ra chẳng ăn thua, hết cách, hắn phóng như bay vào nhà tắm.
Phòng ăn
2 đứa nó cùng xuống, dù không muốn. Ngồi cùng bàn với nhau, dù chẳng muốn. Chẳng ai nói với ai câu nào, vì chẳng muốn…
1 bà cô bưng đồ ăn đến
– 2 cháu còn trẻ thế đã cưới rồi cơ àh?
– Hở? Sao
Thần hơi khó hiểu, sau đó nhanh chóng nói
– Àh àh, vâng ạ
– 2 cháu đẹp đôi quá
– Hahaha
Hiểu Thuyên cười khinh khỉnh: “Thằng đồi bại đó có mà đẹp đôi với dê”
Hắn biết nó cười gì, khẽ liếc mắt: “Im đi”
Rồi 2 đứa cứ đấu đá bằng ánh mắt, cho đến khi..
– Mà sao 2 đứa không đeo nhẫn cưới?
Câu thắc mắc “ngô nghê” của bà cô vang lên. 2 đứa nó như muốn đứng tim
– Tại cô ấy chê
– Tại ảnh không có tiền
Thần và Thuyên liếc mắt nhìn nhau
– Àh tại con thấy ảnh nghèo không mua được nhẫn nên con giả bộ chê để anh khỏi tự ái (ý nói hắn nghèo rớt mồng tơi)
Nó nhanh miệng giải thích
– Vâng đúng đó ạ, vợ con biết nghĩ lắm, cái gì cũng không dám xài, cũng không dám lấy ra dùng (ý nói nó keo kiệt)
– Dạ đúng rồi, chồng con vô công rồi nghề nên con chắt chiu từng chút mới nuôi được ảnh (thất nghiệp+vô dụng+ăn bám)
– …..
2 đứa nó liên tục nói xéo nói xiên nói xỏ nhau. Rồi bỗng đồng loạt quay sang cô bồi bàn đang đứng nhíu mày khó hiểu
– Chúng cháu là vợ chồng thiệt đó
Đúng là 2 đứa đầu đất, nói như vậy chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”
– Àh ờ. 2 đứa ăn ngon miệng nhé
Cô bồi cười xuề xòa: “Cặp này lạ thật”
Sau bữa sáng. Thần gọi nhờ điện thoại của nhà trọ
– Ủa sao không gọi được vậy chú?
Hắn hỏi một người đàn ông trung niên ngồi sau quầy tiếp tân
– Cậu muốn gọi đi đâu?
– Thành phố
– Điện thoại này chỉ gọi nội bộ nhà nghỉ được thôi. Cậu mượn di động cũng vô ích, ở đây ngoài vùng phủ sóng
Hắn kinh ngạc, vậy chẳng khác nào bị giam cầm
– Cậu đừng lo, mỗi chiều chủ nhật định kỳ đều có chuyến xe về thành phố
Bây giờ mới là sáng thứ bảy, làm chồng con nhỏ kia 1 ngày nữa chắc hắn chết
– Chồng ơi chồng ơi
Thần muốn rụng cả sống lưng, quay người lại, thấy Thuyên đang chạy về phía hắn gọi í ới
– Gì?
– Mình tham gia đi
Vừa nói nó vừa chỉ về phía băng rôn
“Cuộc thi hằng năm – chỉ có ở nhà trọ Phu thê các”
– Không
Hắn lạnh nhạt nói
– Anh không muốn bị nghi ngờ thì tốt nhất là đồng ý đi. Chỗ khỉ ho cò gày này không có chỗ nào khác cho chúng ta ở đâu
Thuyên kéo hắn xuống thì thầm. Thần miễn cưỡng để nó kéo đi vào đám đông đang tụ tập chuẩn bị tham gia cuộc thi
– Xin chào các cặp vợ chồng, hôm nay chúng ta lại được tái ngộ trong cuộc thi hằng năm. Năm nay chúng ta chào đón 1 cặp mới – vừa nói MC vừa chỉ tay về phía tụi nó, 1 tràng vỗ tay vang lên, Thuyên cười đáp lại, Thần quay mặt đi – họ rất đẹp đôi phải không ạ? Vâng vậy tôi xin nói lại thể lệ cuộc thi. Chúng ta chỉ thi 1 phần duy nhất. Đó chính là cưỡi ngựa
Dứt lời, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên
– Đây, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn 7 con ngựa. Đích đến chính là ngọn đồi bên kia. Cặp nào thắng cuộc sẽ nhận được phần thưởng hết sức thú vị, đó là sẽ được tổ chức lễ cưới ngay tại Phu thê các
Hiểu Thuyên phấn kích vỗ tay lia lịa. Kéo Thần đi chọn con ngựa tốt nhất. Nó muốn thắng
– Xuất phát
Sau tiếng hô, đồng loạt 7 con ngựa phi như bay đi
Thuyên ngồi đằng trước, Thần ngồi đằng sau nắm dây cương
– Chà tôi không ngờ anh biết cỡi ngựa đấy
Đến 1 khu rừng nhỏ
Hắn không ngờ là phải cưỡi ngựa vượt khu rừng, tay hơi không vững
– Này đi đàng hoàng chút coi, xém đâm vào cây rồi kìa. Này coi chừng cái cây phía trước
Nó nói như hét lên, ngước mặt lên nhìn thấy trán hắn có vài giọt mồ hôi
– Làm sao…dừng
Thần nói vô cùng “nhẹ nhàng”. Thuyên trợn ngược mắt. Con ngựa vẫn phi nước đại, và phía trước là 1 cái cây rất to
– Dừng lại dừng lại
Nó vừa hét vừa…bóp cổ con ngựa. Hắn nhìn nó chẳng biết nói gì hơn
Còn 2m
Thuyên cảm giác có cánh tay ôm chặt lấy mình , rồi cả người nó ngã nhào xuống ngựa
Nó nhắm chặt mắt. Tiếp đất rồi. Nhưng không hề đau
Nó mở hé mắt ra, thấy Thần đang nằm dưới, khuôn mặt vô cùng khổ sở. Ngay lập tức nó bật dậy. Hắn cũng ngồi dậy, nhìn về phía “chú” ngựa, thấy nó đã chạy được 1 quãng xa (con ngựa tự né cái cây.OMG)
Thuyên nhìn xung quanh. Đây là..
Rừng hoa chuông xanh
Loài hoa này rất đẹp và hiếm, không dễ dàng thấy được. Nó vui sướng chạy nhảy khắp nơi
Thần có vẻ chẳng hứng thú mấy, vẫn ngồi im
Chạy mệt nghỉ, Thuyên mới đến ngồi bên hắn
– Không có gì làm anh ấn tượng được nhỉ?
– Có
– Hả? Là gì?
Thuyên chồm sang, hỏi đầy tò mò
Thần cũng quay sang nhìn nó, bình thản chỉ
– Cô
Dù biết hắn nói với ý không tốt đẹp gì, nhưng nó vẫn có chút vui, mặt thoáng đỏ
– Cô kì dị quá mà, đã xấu lại còn điên
Hiểu Thuyên mặt tối sầm lại, cảm xúc “màu hồng” ban nãy lập tức biến mất: “Tên chết tiệt này đúng là chỉ giỏi để người ta hận”
Thần thấy khuôn mặt nó chuyển đổi liên tục, không nhịn được, ôm bụng cười
Đẹp quá. Dương Khôi Thần cười trông rất đẹp. Hắn có lúm đồng tiền rất sâu bên má trái. Bất giác không kiềm chế được, An Hiểu Thuyên đưa ngón tay lên ấn vào lúm đồng tiền đó. Hắn dừng cười
– Làm trò gì vậy?
– Đo xem nó sâu bao nhiêu
– Cô đúng là con nhỏ không bình thường. Có bỏ tay khỏi mặt tôi không thì bảo!!!
– Không bỏ. Tôi ngoáy chết anh
– Được lắm, vậy cô cũng chết đi
Dứt lời hắn đưa 2 ngón lên ấn vào cả 2 má của Thuyên làm nhỏ chợt buồn cười, bò ra cười ha hả, để lộ 2 lúm đồng tiền 2 bên
– Đừng….đừng đụng vào đấy…nhột..nhột nhột
Thần vẫn không buông ta, cứ ấn tay vào 2 má nó: “Con nhỏ này thật kỳ lạ, nhột ngay má, càng tốt, cho cô cười chết luôn”
Rốt cuộc giữa cánh đồng hoa chuông xanh, có 2 người đang lăn lê bò lết. Người con gái nằm dưới, vừa cười như điên vừa ấn ngón tay vào má trái chàng trai. Còn chàng trai đè lên cô gái, mặc cho lời van xin vẫn cứ ấn giữ 2 ngón tay vào má của cô
Xét theo một góc độ nào đó đây có thể được xem là một cảnh khá lãng mạn, nhưng mà, haizz, thật tội cho đống hoa chuông xanh
Gần xế chiều 2 đứa nó mới lết về được khách sạn. Bộ dạng trông thảm hại vô cùng
Hắn: đầu tóc bù xù, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến vẻ đẹp trai ngời ngời, nhưng bên má trái in hằn vết đỏ, cứ như mới bị ăn đấm xong
Nó: đầu tóc cũng bù xù, nhưng thảm hơn hắn nhiều, cả 2 má của nó đều có vết đỏ, đã vậy miệng nó cứ ngượng nghịu thế nào ấy, cũng phải thôi, cười muốn sái quai hàm luôn mà
Đương nhiên khi về đến nơi thì mọi người đã tập trung đầy đủ, họ đến hỏi thăm tụi nó rất nhiều
– Àh tại..chồng con thấy rừng hoa chuông xanh lãng mạn quá nên dừng lại ngắm, ai ngờ ảnh ngu ngốc không biết buộc dây ngựa nên để ngựa chạy mất
Vừa nói Thuyên vừa đánh đánh Thần như trách iu
– Phải cũng tại “vợ iu” nói chỉ cần huýt sáo thế nào ngựa cũng quay lại nên chồng chủ quan buộc lỏng cho ngựa nó thở, không ngờ vợ lại không biết huýt, kết quả là ngồi “thổi gió” đến trật cả quai hàm đây này
Thần cũng xuýt xoa nhìn nó, tay bóp đến 2 má nó hóp vào
Sau một hồi gườm gườm nhau, tụi nó quay sang thì thấy ai cũng há hốc nhìn mình. Nó bèn nhanh tay ôm chầm lấy tay của hắn
– Yêu nhau lắm cắn nhau nhiều, đó là chủ trương “yêu” của tụi con
Mặt mọi người lúc này mới giãn ra, cười tươi nhìn đôi “vợ chồng” trẻ
Sau đó thì cả nhà trọ tham gia vào lễ cưới của cặp chiến thắng. Đó là 1 cặp vợ chồng trung niên. An Hiểu Thuyên mải mê ngắm họ khiêu vũ cùng nhau, người vợ tựa người vào ngực của chồng, khuôn mặt sáng ngời hạnh phúc, người chồng dịu dàng ôm lấy vợ, dìu bà đi theo tiếng nhạc. Nó thèm muốn biết bao được như họ
– Rất muốn…mặc thử
Thần quay sang, nhìn theo ánh mắt của nó
– Áo cưới?
– Ừm, suy cho cùng đời người có mấy lần được mặc chứ
– Muốn thì ra tiệm áo cười mà thử
– Anh đúng là thực dụng, ý tôi là trong mặc lễ cưới, đi bên người mà mình yêu kìa
– Vậy cô không bao giờ mặc được đâu
Thần muốn ám chỉ việc nó sẽ bị ế, nhưng lại không nghe nó phản bác lại, chỉ thấy hàng mi cong khẽ cụp xuống. Hắn nói rất đúng, nó hiểu hơn ai hết rằng mình sẽ chẳng bao giờ được mặc áo cưới bước vào thành đường, được sống trọn đời với người mình yêu
Thần nhíu mày, đúng là tâm lý con gái hắn không bao giờ nắm bắt nổi, huống hồ nó còn không phải là 1 đứa con gái bình thường. Nhưng hắn không thích nhìn nó như vậy. Hắn đứng dậy, bỏ đi
Hiểu Thuyên vẫn trầm ngâm. Đến khi…
– Làm gì vậy?
Thần lôi nó đứng dậy, đi đến vườn sau. Dừng lại trước 1 rừng hoa anh đào rũ vào nhau tạo nên 1 mái vòm tuyệt đẹp, càng lung linh hơn dưới ánh đèn vàng ấm áp. Hiểu Thuyên thừ người ra ngắm, rồi bất chợp cảm thấy có vật gì cài lên tóc. Là khăn voan của cô dâu. Nó kinh ngạc nhìn hắn. Thần chỉ nhún vai. Rồi bất chợt 1 bản nhạc vang lên. Thần khẽ hắn giọng, rồi chìa tay ra cúi xuống:
– Có thể mời cô dâu của tôi nhảy không?
Nó vẫn đứng như trời trồng, mắt mở to kinh ngạc, hắn nói khẽ
– Nhanh đi, bọn họ đang nhìn kìa
Nó giật mình bừng tỉnh, lén nhìn ra sau lưng hắn, đúng là có…rất nhiều người đang thập thò rình. Thuyên bật cười, khẽ đặt tay lên tay hắn, nghênh mặt lên nói
– Được, ta cho ngươi vinh dự nhảy cùng ta đó
Quen rồi, Thần không thèm để ý nữa, giờ lại thấy buồn cười nhiều hơn
Tụi nó bắt đầu nhảy
Thật ra là đi qua đi lại giống con lật đật hơn
– Này rốt cuộc cô có biết nhảy không?
Cuối cùng không chịu được nữa, hắn bực mình hỏi
– Không. Nhưng thấy vui quá
Nó nhe răng ra cười toe toét
– Vui hả? Chân tôi bị cô đạp muốn thủng luôn rồi này
…
Sau 5 phút tiếp tục vật lộn
– Cô, đứng lên chân tôi
– Sao?
– Nhanh
– Ừ
Nó vui vẻ nhảy lên
– Này, bước lên nhẹ nhàng như người bình thường không được àh?
– Không thích
Nó lại cười. Hôm nay nó cười rất nhiều, tất cả đều “tại” hắn, thật ra thì hắn cũng không đến nỗi tệ lắm
– Nặng như heo
Tên này đúng là chẳng thể nào ưa nổi
– *#&$(@#&
– *#($&$*(#
– …..
Tụi nó lại tiếp tục chữi rủa nhau, đương nhiên những người kia không hề nghe thấy, chỉ thấy trước mặt là 1 cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc….
Tiệc tàn
Khôi Thần về phòng ngủ trước. Hiểu Thuyên đi trả lại tấm voan cho “cô dâu”
– Chồng của cháu rất yêu cháu đấy. Cháu thật hạnh phúc
Cô Vy (tên cô dâu) mỉm cười nói. Thuyên đỏ mặt gật gật đầu
– Cháu có biết khi chàng trai tặng cô gái khăn voan có nghĩa là gì không?
– Dạ không ạ
– Nghĩa là họ muốn bảo bọc che chở cho người con gái đó suốt đời
Nó lại một lần nữa mặt đỏ bừng, miệng nở nụ cười vui sướng
Trở về phòng
Thần đã ngủ say, nó nhẹ nhàng nằm xuống cạnh hắn (chỉ có 1 chiếc giường mà 2 đứa nó đều không muốn nằm sàn). Đây quả là một người con trai rất quyến rũ, những khuyết điểm trong tính cách càng làm cho hắn trở nên đáng yêu hơn. An Hiểu Thuyên chợt nghĩ, nếu được hắn yêu, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc, nhưng nó lại tự lắc đầu, xua tan đi ý nghĩ đó lập tức, rồi dần chìm vào giấc ngủ
Cứ để hạnh phúc đến dây thôi
Rồi cả ngày chủ nhật hôm sau tụi nó đi đâu cũng chồng chồng vợ vợ, vẫn những cái lườm nguýt đầy “âu yếm”. Đến cuối buổi chiều, khi tụi nó chuẩn bị đi còn bị mọi người kéo lại và được nghe giảng giải miễn phí chuyện . Không biết được chỉ dẫn kĩ càng đến đâu mà đến khi giáp mặt nhau tụi nó mặt mũi đều đỏ bừng bừng, không dám nhìn nhau
Lúc ngồi vào xe, An Hiểu Thuyên ngoái người nhìn lại căn nhà trọ “Phu thê các”, nơi chứa đựng những kỉ niệm thật vui, những kỉ niệm nó sẽ mãi mãi mang bên mình. Rồi cơn buồn ngủ ập đến, nó tựa vào vai Khôi Thần, hắn không đẩy nó ra, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở bên người con gái kỳ lạ này, hắn cũng trở nên khác thường, cười nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn. Nhưng có lẽ cũng chỉ đến đây thôi, về đến thành phố 2 đứa lại đường ai nấy đi, rồi thời gian trôi qua sẽ làm phai mờ những kỉ niệm ở đây, tiếng cười trong trẻo hòa trong gió ở rừng hoa chuông xanh và cả hình ảnh người con gái cài khăn voan với nụ cười xinh đẹp..
Nhưng đời mấy ai biết được chữ ngờ
– Ồ anh chàng đẹp trai đó bỏ quên thẻ học sinh này
– Nhưng cậu ta bị mất điện thoại rồi sao liên lạc đây?
– May quá ở đây có ghi số điện thoại cha mẹ cậu ta này
– Vậy gọi cho họ thôi. Mà hình như số điện thoại này quen quen nhỉ
– …….