Khi Tóc Mai Đã Bạc Người Có Còn Bên Ta

Chương 45


Đọc truyện Khi Tóc Mai Đã Bạc Người Có Còn Bên Ta FULL – Chương 45


Qua Qua không nhắc lại vấn đề liên quan đến tuổi tác của ba mình nữa, nhưng thầy Giang luôn cảm thấy vì mình mà con gái ở nhà trẻ bị người ta cười nhạo.

Mấy ngày sau anh lại quan tâm kéo con gái lại hỏi bé: “Dạo gần đây con có cãi nhau với bạn học nào nữa không?”
Qua Qua lắc đầu, “Không có cãi nhau.”
Thầy Giang còn chưa kịp vui mừng, thì nghe thấy Qua Qua nói tiếp: “Sau khi con đánh mấy bạn đó khóc xong, mấy bạn ấy không dám cãi nhau với con nữa.”
Thầy Giang: “…”
Qua Qua: “Con sẽ không bị người ta ăn hiếp đâu, mẹ lén nói với con rồi, mẹ sẽ mau chóng được đến làm cô giáo ở nhà trẻ tụi con thôi, có mẹ bảo kê cho con, thì con có thể làm đại ca rồi! Mẹ còn nói đợi mẹ làm cô giáo, sẽ lén dán thêm cho con một đoá hoa cầu vồng nữa! Cái này gọi là ‘Quan hệ cạp váy’ đó ba.”
Thầy Giang không dám nghĩ tới bình thường Du Dao đã dạy cho Qua Qua những thứ gì.
Về ý định làm việc của Du Dao, Giang Trọng Lâm cũng biết, sau khi cô lấy được bằng cấp, liền nộp đơn xin việc vào nhà trẻ bây giờ Qua Qua đang học, hiện giờ đang đợi thông báo.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thưa các quý ông, quý bà, hãy chúc mừng cho tôi đi! Đơn xin việc của tôi đã được thông qua rồi!” Du Dao đột nhiên nhảy từ trong phòng ra, đem thiết bị đầu cuối đang mở trong tay vứt vào trong lòng của Giang Trọng Lâm, “Mau xem, một lần đã thông qua rồi nè~”
Du Dao chặn ngang ôm Qua Qua lên, hai mẹ con cạ mặt với nhau, ‘hi hi ha ha’ vui sướng một hồi, thầy Giang cười nhìn hai mẹ con một cái, cúi đầu cẩn thận xem thông tin nhậm chức của Du Dao, ghi lại thời gian làm việc của cô, viết vào trong sổ ghi nhớ của mình.
Làm xong việc này, thầy Giang bảo: “Đây là một chuyện vui, để chúc mừng, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Du Dao ở nhà lôi thôi lếch thếch, nghe thấy lời này, nhét con gái vào trong lòng Giang Trọng Lâm, “Được, em đi thay quần áo, chải lại đầu tóc.”
Người một nhà vui sướng hân hoan ăn xong bữa cơm tối, lại đến toà tháp cao ngắm cảnh đêm, họ rất thường như thế, giống với vô số các cặp cha mẹ bình thường khác, sau bữa cơm sẽ dắt tay con mình tản bộ vào lúc chập tối, nói với nhau vài lời bâng quơ, chẳng quan trọng, tuỳ ý cười nói trêu đùa nhau, sẽ vì một câu nói đùa nghe từ đâu đó mà cùng nhau bật cười, Qua Qua nghe không hiểu, nhưng thấy ba mẹ cười, bé cũng sẽ cười theo.
Ba ngày sau, Du Dao chính thức nhậm chức, vậy là một lớn một nhỏ của gia đình này đều phải đúng giờ đi đến nhà trẻ mỗi ngày, chỉ còn thừa lại một mình thầy Giang.


Hai năm nay sức khoẻ thầy Giang đỡ hơn một chút, sau khi về hưu hai năm trước anh được mời trở lại làm việc, tiếp tục làm công việc giảng dạy ở Hải Đại như cũ, có điều một tháng anh chỉ lên lớp dạy 10 ngày thôi, vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ là đồng thời anh vẫn đang tiến hành sắp xếp, chỉnh lý lại các tài liệu, sách vở giảng dạy cho trường học cùng với bạn tốt của mình trong giới.
Du Dao nhanh chóng tạo dựng được uy danh trong nhà trẻ, bởi vì cô có thể chế ngự được Qua Qua, trước khi cô tới, mấy cô giáo trong nhà trẻ, vì để trông chừng Qua Qua không cho bé ngứa tay trêu chọc các bạn nhỏ khác, không biết đã hao phí bao nhiêu sức lực.

Bây giờ thì tốt rồi, Du Dao vừa đến, Giang Qua Qua trông có vẻ ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không chỉ là Qua Qua, mấy bạn nhỏ khác đều rất thích cô giáo Cá mới tới này, cho nên không được bao lâu, Qua Qua lại bị tủi thân quay về nhà rồi.
“Mấy bạn đó đều giành mẹ với con, con không muốn làm bạn với mấy bạn đó nữa.” Qua Qua ôm lấy chân của ba ba chua xót nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Du Dao ôm lấy một cái chân khác của thầy Giang, cũng chua xót giống với con gái, giơ lên một bài thi nhỏ: “Thầy Giang anh xem Qua Qua nhà anh này, lần đầu tiên thi cử nhưng chỉ được có 5 điểm, đứng nhất lớp từ dưới đếm lên đấy, anh rõ ràng là một học bá mà, sao Qua Qua lại không giống anh chứ.”
Trong tay thầy Giang đang cầm một phần giáo án, ngồi ở đó bị vợ và con gái mỗi người một bên ôm hai chân mình cứng ngắt, lại nghe mấy lời hai mẹ con nói, anh cảm thấy có hơi đau đầu.

Buông giáo án xuống, hai bên anh đều sờ đầu một lát, an ủi nói: “Chúng ta hãy thông cảm và thấu hiểu cho nhau một chút nhé, có vấn đề gì, từ từ giải quyết nào.”
Du Dao: “Vậy được, Qua Qua, chúng ta giải quyết vấn đề điểm số này của con trước đã.”
Qua Qua vùi mặt vào trong lòng của ba ba, không muốn bàn luận với cô về vấn đề này.
Du Dao lắt tờ giấy thi phát ra tiếng ‘loạch xoạch’, “Qua Qua, hãy giống như một người dũng sĩ đối mặt với bài thi của con đi, nào, ngẩng đầu lên.”
Qua Qua: “Con không muốn thi, con không muốn đi học nữa!”
Thầy Giang vội vàng an ủi bé, “Con chỉ mới lên mẫu giáo thôi, kiến thức học được không nhiều lắm, thi cử cũng chỉ là một trò chơi giải trí, lần này thi không tốt cũng không sao, chỉ cần con nghiêm túc tham gia được rồi.”

Du Dao lập tức giữ lấy tay anh, giả khóc: “Ông xã! Lúc em học mẫu giáo lần nào cũng thi được hai con 100 điểm hết đó!”
Thầy Giang lại vội vàng an ủi cô, “Được, anh biết, em và con đều rất thông minh, Qua Qua chỉ là không quen, không thích loại hình thức này thôi, lần sau để anh dạy con cho, em cũng đừng vì điều này mà không vui nhé.”
Qua Qua dần dần cảm nhận được sự khó khăn của việc đi học, cầm bút lên làm bài tập, làm được một nửa, bé tức giận quăng bút xuống không muốn làm, lần nữa bé tuyên bố rằng ‘con không muốn đi học nữa’.
Du Dao lấy bút của bé lên, xoay trong tay vài vòng, “Qua Qua, con có biết con còn phải đi học bao nhiêu năm nữa không? “
Cô kéo ra một trang giấy ra, vẽ một đường thật dài, ở nơi bắt đầu khoanh một vòng tròn, nói: “Đây là mẫu giáo, bây giờ ở nhà trẻ con phải học 3 năm, sau đó là tiểu học, 6 năm, tiếp theo là cấp hai, 3 năm, cấp 3, 3 năm, đại học 4 năm, việc học đào tạo chuyên sâu ở phía sau, tạm thời chúng ta không tính tới, đây đều là những thứ cơ bản nhất này.”
Qua Qua bị một vòng tròn rồi lại một vòng tròn được vẽ ra ‘ép xuống’, vẻ mặt nhỏ càng ngày càng không vui.
Du Dao cười cười, kéo bé lại ôm vào trong lòng, ở bên cạnh vòng tròn đầu tiên vẽ hai người tí hon một lớn một nhỏ.

“Con xem, bây giờ con đang học mẫu giáo, mẹ là cô giáo mầm non, sẽ đi cùng con bước đầu tiên, sau đó…” Cô vẽ tiếp bên cạnh vòng tròn cuối cùng ở phía sau đại diện cho đại học một người tí hon nữa, người tí hon này đang đeo một cặp mắt kính, “…Ba con là giáo sư đại học, ba sẽ ở điểm cuối cùng của đường thẳng này đợi con đó.”
Qua Qua nhìn chăm chú vào ba người tí hon mà cô vẽ, hình như bé đột nhiên tìm ra được một niềm vui sướng trong đấy, bé lấy ngón tay di chuyển theo đường thẳng dài thật dài trên giấy, đung đưa chân nhỏ hỏi: “Con và mẹ ở đây, ba sẽ ở phía sau đợi con hả mẹ?”
“Đúng rồi, ba ở phía sau đợi con.” Du Dao cụp mắt xuống, hôn vài cái lên mái tóc của Qua Qua, “Giống như khi nhỏ lúc con mới học đi vậy, mẹ đỡ con đứng ở bên đây, dắt tay con đi hai bước, rồi buông con ra, ba của con thì đứng sẵn ở bên kia đợi con bước đến, chính là như thế con đã học được cách đi đường đó.”
Giang Trọng Lâm ngồi ở một bên viết giáo án, không biết từ khi nào anh đã ngừng bút.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Qua Qua nhìn về phía ba mình, giơ lên bức tranh mà Du Dao vẽ, lớn tiếng hỏi anh: “Ba ơi, ba ở điểm cuối cùng đợi Qua Qua hả?”
Du Dao cũng nhìn về phía Giang Trọng Lâm.
Qua Qua không biết vì sao ba mình không nói lời nào, lại vui vẻ sung sướng hỏi lần nữa.

Cuối cùng Giang Trọng Lâm cũng cười cười giống như mọi ngày, nói: “Ba sẽ cố gắng, chúng ta cùng nhau cố gắng có được không con?”
Qua Qua có được đáp án khẳng định, được dỗ dành tốt rồi, lại vui vẻ làm bài tập tiếp.

Mà Du Dao, cô không tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Đợi tới lúc Qua Qua lên đại học, tuổi của thầy Giang… Cô không dám chắc đợi tới lúc Qua Qua lên đại học, Giang Trọng Lâm có còn ở đây không, nhưng cô tình nguyện tin tưởng, cũng giống như lời chính cô nói vậy, khoảng thời gian chập chững học đi đường của Qua Qua, Giang Trọng Lâm có thể làm ba, cũng có thể làm một người thầy, ở điểm cuối cùng ấy đợi con gái của hai vợ chồng họ, anh sẽ đích thân dắt tay của con mình bước vào giảng đường đại học.
Du Dao nghĩ về loại thuốc mà Giang Trọng Lâm uống.

Mấy năm về trước hình như anh đã bắt đầu uống rồi, hai người sống cùng nhau, rất khó có thể giấu đối phương điều gì đó lâu dài, cho nên cô đã phát hiện loại thuốc đó là thuốc đặc hiệu chưa được đưa ra thị trường, cũng đoán được tác dụng phụ của thuốc.
Thật ra cái này rất dễ phát hiện, chỉ cần phát giác ra một chút đầu mối, là đã có thể xâu chuỗi đến chân tướng rồi.

Lúc cô mới có chút nghi ngờ, một lần nấu đồ ăn cô cố ý bỏ đường thay vì bỏ muối, nhưng Giang Trọng Lâm không nếm ra được, cô cười nói đồ ăn hôm nay nêm mặn quá, vẻ mặt Giang Trọng Lâm cũng bình tĩnh hùa theo cô nói đúng là có chút mặn, lúc ấy cô liền hiểu ra, anh hoàn toàn không nếm ra được mùi vị gì cả.
Cô từng gặng hỏi học sinh của Giang Trọng Lâm rất nhiều lần, cuối cùng đã làm rõ được nguyên nhân.
Sức khoẻ của Giang Trọng Lâm không hề tốt, có lẽ là do lúc trẻ quá cực khổ, mấy năm trước khi cô xuyên tới đây, Giang Trọng Lâm từng bệnh nặng một lần, bác sĩ nói nếu không điều dưỡng tốt, thì sẽ không còn nhiều thời gian nữa, cho nên anh mới từ chức, hơn nữa cũng từ chối lời đề nghị nhập viện điều dưỡng lâu dài, chuẩn bị một mình chờ đợi cái chết.
Mãi đến khi cô đột nhiên quay về.

Nhưng cho dù cô có quay về đi chăng nữa, lúc đầu Giang Trọng Lâm vẫn như cũ không hề có khát vọng mãnh liệt tiếp tục sống trên đời, thậm chí anh còn nghĩ bản thân anh đang sống là sẽ làm chậm trễ cô, cho nên lúc ấy anh lo lắng tính toán cho cô mọi đường, cũng không chuẩn bị tiếp tục nối lại duyên xưa với cô.

Sau này cô mang thai, níu chặt lấy anh tuỳ hứng yêu cầu anh phải sống lâu thêm vài năm, cuối cùng anh mới hạ quyết tâm đưa ra quyết định cuối cùng.
Loại thuốc đó chưa được ‘chín muồi’, lúc đầu bản thân Giang Trọng Lâm cũng không nắm chắc được hiệu quả của thuốc, có điều vì không muốn cô thất vọng buồn bã, cho nên anh muốn thử xem.


Loại thuốc đó đúng thật là đã khiến cho sức khoẻ anh tốt lên rất nhiều, nhưng tác dụng phụ cũng không có cách nào tiêu trừ, thuốc này uống càng nhiều, vị giác của anh sẽ mất đi càng nhiều, một hai năm trước, ít nhiều anh vẫn còn nếm ra được mùi vị, nhưng bây giờ, trên cơ bản anh đã không còn nếm ra được vị gì nữa cả.
Du Dao biết được tất cả, cũng không giải bày nói với Giang Trọng Lâm về việc này, vì Giang Trọng Lâm không hề muốn cô biết, cũng có thể là, anh đã biết cô biết chuyện này rồi, nhưng những việc này đã không còn quan trọng nữa.
Du Dao chỉ biết, Giang Trọng Lâm lựa chọn và hi sinh như thế, muốn dùng cái này để đổi lấy những ngày tháng bầu bạn với hai mẹ con cô, càng muốn nhìn thấy cô và Qua Qua vui vẻ mỗi ngày, cho nên cô tình nguyện làm theo ý nguyện của anh, không cô phụ tấm lòng anh, trân trọng giữ gìn những tháng ngày hiện tại.
Nếu anh nếm không được vị chua cay mặn đắng của thức ăn, vậy cô hy vọng, ít nhất trong cuộc sống, cô có thể làm anh cảm nhận được các loại tư vị do vợ và con anh đem lại, cho dù đó là đắng cay hay ngọt bùi.
Có lẽ là do ban ngày nói những lời ấy với Qua Qua, buổi tối trước khi đi ngủ, hiếm khi Giang Trọng Lâm chủ động nói với cô về chuyện mai sau.
“Anh không biết có thể đợi được đến khi Qua Qua lên đại học không.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Du Dao nắm lấy tay anh, giọng nói nhẹ nhàng, “Cho dù có đợi được, lúc đó anh cũng đã thật sự về hưu rồi, cho nên em chỉ dỗ dành Qua Qua thôi, anh nghiêm túc như thế làm gì, nói cho cùng mấy việc này cũng không thể miễn cưỡng được, thời gian đến thì anh phải đi, sự thật này từ mấy năm trước em đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý.”
Giang Trọng Lâm bật cười, “Vậy em đã chuẩn bị xong chưa?”
Du Dao lắc đầu, “Chưa, vẫn chưa chuẩn bị xong, anh để em chuẩn bị thêm vài năm nữa là có thể chuẩn bị xong.”
Giang Trọng Lâm nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Thật ra, đến lúc đó có lẽ em vẫn còn trẻ.”
Du Dao: “Anh có biết em nghĩ thế nào không? Con người của em coi trọng nhất là công bằng, cho nên em nghĩ, từ ngày anh đi bắt đầu tính, em cũng sẽ nhớ anh 40 năm.”
“Qua 40 năm sau rồi thì sao.”
“Nếu sau khi anh đi 40 năm, em vẫn còn sống, vậy cả đời này của em đã thắng anh rồi.”
– Chú thích:
Về các bậc học của Trung Quốc: Mèo Trắng dịch theo đúng bậc học của Trung Quốc nên khác với Việt Nam mình ở cấp 1 và cấp 2 (TQ: Cấp 1: 6 lớp; Cấp 2: 3 lớp) (VN: Cấp 1: 5 lớp; Cấp 2: 4 lớp).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.