Khi Tóc Mai Đã Bạc Người Có Còn Bên Ta

Chương 19


Đọc truyện Khi Tóc Mai Đã Bạc Người Có Còn Bên Ta FULL – Chương 19


Vào đêm ngủ chung một chiếc giường với người chồng ‘cửu biệt trùng phùng’ (Cách biệt đã lâu), người chồng lớn tuổi không hiểu vì sao lại cười mãi không nín lại được.

Du Dao bị anh cười tới mức sự bi thường trong lòng phai nhạt đi rất nhiều, cuối cùng chỉ muốn đập anh một trận.
Buổi sáng hôm sau, Giang Trọng Lâm tỉnh đầu tiên, ông lão tỉnh dậy rất sớm, anh chớp chớp mắt, thấy vai của mình có gì đó tì vào, cúi đầu nhìn, thì thấy một mái tóc đen tuyền.
Anh mới nhớ lại, tối hôm qua, vợ anh và anh cùng ngủ trên một chiếc giường.

Tuy xa cách đã lâu, nhưng Giang Trọng Lâm vẫn nhớ, thói quen ngủ của vợ mình rất bá đạo, nếu ngủ một mình, cô phải chiếm hết nguyên cái giường, lăn qua lăn lại không ngừng.

Hai người họ ngủ cùng nhau, nếu trời nóng, cô sẽ không cho anh dựa vào, một mình bá chiếm hơn nửa cái giường, còn nếu trời lạnh, anh muốn ngủ riêng một bên cô cũng không cho, một hai bắt anh phải dán sát vào bên cạnh cô, cô sẽ giống như bây giờ, chui rúc đầu vào người anh, không nhúc nhích gì hết.
Vào những lúc như thế, nếu anh động đậy xíu thôi cô cũng sẽ tỉnh giấc, vẻ mặt khi đó giống như cô đang mơ thấy mình từ ở trên bầu trời cao té ngã xuống, cô sẽ theo bản năng co tay hoặc duỗi chân gì đó.

Lúc hai người vừa mới kết hôn, anh phát hiện thói quen đó của cô, cảm thấy vô cùng đáng yêu và thú vị.

Sáng nào cũng muốn tỉnh dậy sớm hơn cô, cố ý di chuyển ra xa, để nhìn cô bất giác huơ tay, mơ màng mở mí mắt ra, duỗi tay kéo anh lại gần.
Mùa hè mở điều hoà, anh sẽ âm thầm chỉnh nhiệt độ phòng xuống thấp một chút, cứ như thế khi Du Dao dần thiếp đi, sẽ bất giác lăn tới bên người anh dựa vào anh ngủ, chứ không ghét bỏ anh nóng mà bắt anh ngủ một mình trong góc.
Chút nghịch ngợm khi trẻ ấy, giờ không còn nữa, Giang Trọng Lâm im lặng nằm ở đó, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên cạnh, có chút hoảng hốt.

Khoảng thời gian Du Dao mới mất tích, anh mất ngủ hoài, mà sau khi ngủ thiếp đi, anh sẽ tự nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn về phía bên cạnh, cảm thấy cô vẫn còn nằm bên cạnh, dường như trên vai anh vẫn còn có người tì vào.
Cảm giác nằng nặng của sự tiếp xúc này, giống như cảnh trong mơ đã lâu.


Giang Trọng Lâm nhìn về phía cửa sổ đang hé vào vài tia nắng sớm, nhẹ thở dài một hơi, nhắm mắt lại lần nữa.
Cuối cùng Du Dao cũng tỉnh rồi, cô nhích đầu ra, lật người qua một bên, lại chui vào chăn ấm.

Giang Trọng Lâm tưởng cô chưa tỉnh hẳn.

Anh đứng dậy thay quần áo rửa mặt, nhưng lúc anh quay về vẫn thấy cô lấy chăn che đầu, đi đến hỏi: “Tỉnh chưa em? Tụi mình phải ra ngoài ăn sáng thôi.”
“Không ăn.” Du Dao để lộ mái tóc ra ngoài chăn, cả người nằm vùi trên giường, hơi khó chịu nhíu mày.

Tinh thần của cô không tốt lắm, cảm thấy đầu mình nhức ‘ong ong’ lên, trong ngực lại thấy hơi mắc ói, không có chút thèm ăn nào.
Chắc là do hôm qua vừa tắm xong lại đi dạo bên bờ hồ bị gió thổi khá lâu, Du Dao nghĩ tới đây, giơ tay sờ trán mình.

Giang Trọng Lâm thấy cô sờ trán, cũng lập tức thò tay ra sờ lên, “Sao vậy em, nhức đầu hả? Có sốt không?”
Trán cô không nóng lắm, nhưng Giang Trọng Lâm sợ cảm giác của tay không chuẩn, đứng dậy nói: “Đợi một chút, anh đi tìm nhiệt kế.”
Anh lấy nhiệt kế về, phát hiện Du Dao không có trên giường, trong nhà vệ sinh truyền tới âm thanh nôn mửa, anh vội vàng đi đến, thấy Du Dao đứng ở bồn rửa tay súc miệng, lo lắng nói: “Sao lại nôn vậy, sốt thật rồi à? Tới đây, đo nhiệt độ đã.”
Nhiệt kế của 40 năm sau rất tiện lợi, dán trên trán 3 giây là được.

Du Dao thấy anh dán nhiệt kế dẹt lên trán mình, liền nói: “Chắc là tối hôm qua đứng bên hồ hứng gió lâu quá, em thấy mình không bị sốt, chỉ là không biết sao lại thấy mắc ói.”
Giang Trọng Lâm lấy nhiệt kế xuống, đúng là không sốt thật.
“Vậy em nghỉ ngơi đi, đắp chăn kỹ, anh lấy cho em chút đồ ăn, em ăn một ít rồi ngủ sau nhé.”
Sau khi Du Dao nôn xong, thấy tinh thần tốt hơn một ít, nhưng vẫn lười ra ngoài, thế là gật đầu đồng ý.


Giang Trọng Lâm lấy vài món điểm tâm đơn giản, Du Dao không muốn ăn lắm, ăn nửa chén cháo, một cái bánh bao nhỏ, liền ngã đầu tiếp tục ngủ.
Giang Trọng Lâm lo lắng cho cô, ngồi bên cạnh với cô, tránh cho xíu nữa cô khó chịu, muốn uống nước gì đó.
Du Dao yên lặng ngủ hai tiếng đồng hồ, cô cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, bò dậy là có thể ‘ sinh long hoạt hổ’ (mạnh khoẻ như rồng như hổ).

Giang Trọng Lâm vẫn rất lo lắng, đo nhiệt độ cho cô lần nữa.
“Được rồi mà, em không sao.” Du Dao không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này chút nào, “Đi, chúng ta qua bên kia tham quan vườn trái cây, hôm qua vẫn chưa xem được vườn trái cây gần đó.”
Hết cách, Giang Trọng Lâm đành đi với cô đến vườn trái cây.

Vườn cây ăn trái có trồng rất nhiều quýt, hai người thấy mấy thành viên trong hiệp hội dẫn theo người nhà đang hái quýt, Du Dao đi tới phía dưới của mấy nhánh cây sà xuống, thấy mấy cành cây bị quýt trì xuống nặng trĩu, cô nhảy lên hái được trái quýt to nhất đầu cành.
Có vẻ quýt này chưa chín lắm, tuy màu sắc bên ngoài của nó đa phần là màu vàng, nhưng vẫn còn xanh vài chỗ, màu sắc chuyển đổi dần giữa xanh và vàng rất đẹp mắt.

Du Dao thuận tay lột ra, ăn một miếng, lại đưa đến trước mắt Giang Trọng Lâm.
Giang Trọng Lâm cũng ăn một múi, lắc đầu nói: “Trái quýt này chưa chín tới, hơi chua.”
Du Dao buồn cười, “Cũng được, em thấy không chua.” Cô lại ăn một miếng, hai cô gái trẻ ở bên kia hái quýt thấy cô, vẫy tay với cô kêu “Cô ơi.” (Ở đây ý chỉ vợ của Thầy Giang thì kêu là ‘cô’ í).

Đây là hai cô gái hỏi nhiều nhất trong buổi tối hôm qua lúc ngâm nước nóng, tò mò rất nhiều về cô.
“Cô Giang, lúc nãy em nghe bác trong vườn này nói, mấy cây quýt trong kia đã chín cả rồi, to hơn, ngọt hơn đây nữa, cô muốn đi chung với chúng em vào hái không ạ?”
“Được thôi.” Du Dao cảm thấy rất thú vị, nói là làm cũng đi theo vào trong.

Quả nhiên một góc vườn trong đó quýt đã sớm chín rồi, hầu như mấy trái quýt đều là màu vàng cả, còn có mấy loại màu đỏ như đèn lồng, Du Dao cảm thấy tò mò với mấy trái quýt màu đỏ, hái xuống một trái ăn thử, thấy nó ngọt quá, ăn hai múi liền nhét cho Giang Trọng Lâm.
“Cái này ngọt, anh ăn cái này đi.”
Giang Trọng Lâm nhận lấy ăn luôn.
Du Dao đảo mắt, thấy hai cô nàng khi nãy đang nhìn chằm chằm hai người với vẻ xúc động, khe khẽ nói thầm.
“Các em nói gì đó?” Du Dao buồn cười hỏi.
Hai cô gái cười rộ lên, đáp: “Chúng em đang nói ngọt quá, à, là nói quýt ngọt ạ!” Biểu tình của hai cô nàng lại bảo rằng thật ra không phải như vậy đâu.
Đi dạo ở vườn trái cây một vòng, mọi người đều cảm thấy cũng kha khá thời gian rồi, trở về ăn cơm trưa.

Nông trang chuẩn bị đồ ăn cho họ rất phong phú, còn có thịt thỏ hoang nuôi thả trên núi, vào thời đại này, đa phần đồ ăn đều được nuôi dưỡng bằng máy móc hoặc do con người cho ăn, đồ gì mà có gắn mác ‘rừng núi’ hình như đều rất quý giá.
Du Dao ăn quá trời quýt ở vườn trái cây, vốn dĩ cảm thấy hơi đói, nhưng vừa đi đến đại sảnh, ngửi thấy mùi dầu mỡ của thịt cá, dạ dày lại cảm thấy nhộn nhạo.

Mặt cô căng thẳng đi ra khỏi nhà ăn, đi tới phía ngoài hít sâu một hơi, nén xuống cảm giác muốn nôn ra ngoài.
Giang Trọng Lâm thấy vẻ mặt của cô biến đổi liền chạy nhanh theo ra ngoài, đi theo cô, “Vẫn còn khó chịu hả em?”
“Không được rồi, phải đi khám bác sĩ thôi.”
Mấy người ngồi đợi trong nhà ăn cũng phát hiện ra sự khác lạ của Du Dao, có một sinh viên trẻ nhìn quanh quất một hồi, “Cô Giang sao vậy ạ, có phải bị bệnh rồi không.”
Một ông lão nói: “Hồi sáng này ông Giang còn tìm tôi hỏi mượn nhiệt kế, chẳng lẻ bị sốt rồi à?”
Vừa hay, trong số người nhà của một vị giáo sư có một người là bác sĩ Đông Y, bà ấy thấy vậy đứng lên đi xem.
Giang Trọng Lâm nói phải về Hải Thành đi bệnh viện khám bệnh, Du Dao cảm thấy anh đang làm to việc, hai người đang thảo luận có nên đi về hay không.

Trước cửa có mấy người gọi hai người, “Thầy Giang, cô Giang không khoẻ, thầy dẫn cô Giang vào để cô Lăng Ngọc xem thử trước đi ạ.”
Cô Lăng Ngọc là một bác sĩ Đông Y năm nay hơn 50 tuổi, ngoại hình rất hiền lành hoà ái, đi qua chảo hỏi hai người họ, sau đó bắt mạch cho Du Dao.
Du Dao ban đầu cảm thấy không việc gì, nhưng khi nhìn thấy cô Lăng Ngọc đang bắt mạch bỗng “ối” một tiếng, lại cẩn thận ấn lên cổ tay cô lần nữa, rất lâu sau không nói chuyện, cô không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Giang Trọng Lâm nhìn chăm chú, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, đợi bà ấy buông tay Du Dao ra sau một hồi lâu, anh hỏi: “Như vậy là, cô ấy bị bệnh sao?”
Lăng Ngọc hết nhìn Du Dao, lại quay qua nhìn thầy Giang, ho khan một tiếng cười nói: “Không phải, cô ấy….


có thai rồi.”
Có mấy người cũng lo lắng đi qua nghe thấy cũng sửng rốt theo, đương sự là Du Dao càng ngạc nhiên xuất thần, trợn mắt há hồm.

Mà người thầy hơn 60 tuổi, gặp chuyện luôn luôn điềm tĩnh, đức cao vọng trọng, Giáo sư Giang, vào thời khắc này đã kinh ngạc đứng hình.
“Có thai?” Anh mờ mịt nhắc lại một lần, hơi hoang mang đẩy đẩy mắt kính, lại mờ mịt cúi đầu đối diện với ánh mắt cũng đang mơ màng của Du Dao, sau đó dường như anh mới lấy lại được chút lý trí.
“Thật là mang thai sao?” Anh không thể không xác nhận với Lăng Ngọc lại lần nữa.
Bác sĩ Lăng Ngọc gật đầu khẳng định, “Thật, chắc khoảng hai tháng rồi.”
Hai tháng, Du Dao xuyên thời không khoảng hai tháng rồi, mà hai người họ cũng hoàn toàn không ngủ cùng nhau 2 tháng rồi, cho nên, cô mang thai từ trước khi xuyên thời không á? Hơn nữa còn là vừa mới ‘đậu thai’ luôn?
Nghĩ tới đây, thầy Giang hiếm khi ngây ngốc lúng túng, ngẩn ngơ cả buổi mới dám liếc nhìn Du Dao, trong lòng vô cùng rối loạn.
“Tôi khuyên hai người nên đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện đi, dù sao Du Dao và người bình thường không giống nhau lắm, trải nghiệm xuyên thời gian của cô ấy,…… tóm lại hai người nên đến bệnh viện đi, dù thế nào, cũng chúc mừng hai vị trước.”
Vì chuyện xảy ra đột ngột này, Du Dao và Giang Trọng Lâm không thể không làm gián đoạn kì du lịch nghỉ dưỡng này, trở về Hải Thành.
Bệnh viện Hải Thành số 1 có học sinh của Giang Trọng Lâm từng dạy qua, lúc trước anh bị bệnh cũng chữa trị ở đây, bây giờ đi kiểm tra toàn diện cho Du Dao, cũng đi tới đây.
Hai người không cần đợi lâu đã có kết quả kiểm tra chi tiết, sức khoẻ của Du Dao rất tốt, bào thai cũng phát triển rất tốt, ‘có’ được 9 tuần tròn rồi.
Du Dao nhẩm tính thời gian, vậy mà có lúc trước khi xuyên thời gian một hai ngày, nếu tính mốc thời gian đó, cô xuyên thời không qua, vậy không biết có tính là đã có thai không nhỉ.
Kì kinh nguyệt của cô không đều, chuyện một hai tháng không có kinh rất bình thường, mà cô lại đột nhiên gặp biến cố lớn, hai tháng này không thấy tới, cô còn tưởng là vì bị tâm tình ảnh hưởng, hoàn toàn không để ý tới nó.

Vả lại cô xuyên thời không chỉ trong chớp mắt, nhưng vẫn luôn bị nhắc nhở là xuyên qua 40 năm rồi, theo bản năng quên mất khả năng có thai.

Hơn nữa họ kết hôn một năm, không có sử dụng biện pháp phòng tránh, lúc trước không có thai, lại một hai vào ngay lúc này trúng thưởng, đúng là không thể không nói một câu ‘cơ duyên xảo hợp’ (nghĩa là cơ hội và duyên phận vừa khéo trùng hợp).
Ngay cả Du Dao cũng không ngờ đến chuyện này, Giang Trọng Lâm càng không định liệu được, anh đã sống độc thân 40 năm rồi, vợ mình đột nhiên trở về thì cũng thôi đi, lại thêm chuyện không hiểu vì sao có thêm một đứa con.
Cầm trên tay kết quả kiểm tra, thầy Giang tuổi trẻ mất vợ, về già có con này, ông lão đã bị ngây ngẩn hoàn toàn rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.