Đọc truyện Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa – Chương 37: Điều khó nói
Diệp Tri Thu đứng dậy, xách túi đồ vào trong bếp. Căn nhà này trang trí hoa lệ,
bếp núc được thiết kế đâu ra đấy, đồ dùng đầy đủ, sáng bóng và sạch sẽ, nhưng rõ
ràng là chưa từng có ai nấu ăn ở đây. Trong tủ lạnh chỉ có mấy chai bia và một
ít hoa quả. Cô cũng không muốn tự ý sử dụng bếp của người khác. Mấy ngày nay, cô
toàn ăn cơm bên ngoài xong mới về. Cô xếp gọn gàng từng loại thức ăn trong tủ
lạnh, để các loại gia vị trên giá, rồi lấy túi nguyên liệu chuẩn bị nấu canh,
đột nhiên cô dừng lại.
Ban sáng, lúc gọi điện cho Hứa Chí Hằng xong, cô
đã lên mạng tham khảo để lựa chọn nguyên liệu thực phẩm phù hợp với người bị gãy
xương. Cô định nấu xong sẽ múc ra và cùng Hứa Chí Hăng đến thăm anh cả của anh.
Nhưng bây giờ cô lại do dự. Hứa Chí Hằng không tỏ ý muốn đưa cô tới thăm anh
trai hay bố mẹ anh. Cô biết nếu nói ra thì chắc chắn Hứa Chí Hằng không phản
đối. Nhưng liệu đây có bị coi là một cách giả vờ lấy lòng người khác để thử bước
chân vào nhà người ta không?
Nghĩ thế, cô khẽ cười chua xót, lại để gói
nguyên liệu về chỗ cũ, biết dũng khí của mình chỉ đến đó thôi. Dù sao từ lúc họ
quen biết nhau đến giờ cũng chưa có lời thề thốt nào, cô biết về cuộc sống của
anh quá ít chứ đừng nói là bước chân vào đó. Đến Hàng Châu một cách xốc nổi như
thế này, thực ra đã vi phạm nguyên tắc làm việc thận trongjtwf trước tới nay của
cô rồi.
Diệp Tri Thu quay lại phòng khách, nhìn một lượt căn phòng mà
mình đã ở ba đêm nhưng vẫn thấy lạ lẫm, đột nhiên cô có cảm giác trống rỗng. Mấy
hôm nay, cô đi ra đi vào, hầu như đều ở trong phòng ngủ nhỏ đó, cũng không có ý
đi xem xét nhà của người khác. Những việc cần làm đã xong, cô đến Hàng Châu rất
nhiều lần, cũng không có hứng đi du ngoạn ngắm cảnh trong thời tiết oi bức thế
này, chỉ ở nhà đợi Hứa Chí Hằng đi làm về.
Nhưng từ ngày mai khi cô bắt
đầu rảnh rỗi thì việc đợi chờ này quả thực không phải là trạng thái tốt, cô sợ
mình sẽ đánh mất lý trí mà đưa ra yêu cầu với Hứa Chí Hằng, càng sợ nghe thấy
lời từ chối một cách khách sáo của anh, giống như đối với Lý Tư BÍch và cô gái
vừa rồi. Cô thừa hiểu rằng, nếu anh muốn từ chối thì tuyệt đối không hứa hẹn
gì.
Đối với mối tình lần trước, sau khi nghe điện thoại từ Tiểu Phán,
Diệp Tri Thu đã vội bắt xe từ ngoài tỉnh về để cầu xin anh ta. Trên đường đi, cô
đã nghĩ ra đủ tình huống, chỉ mong Phạm An Dân có cách giải thích hợp lý, rồi sẽ
tha thứ cho anh ta, nhưng Phạm An Dân đã nhìn thẳng vào cô, nói một cách khó
khăn: “Xin lỗi em!”
Lần đó đã lấy đi tất cả sức lực của cô. Bây giờ cô
lại mềm yếu đến mức không thể một lần nữa đón nhận khả năng lại tiếp tục nghe
câu “Xin lỗi em”, ngay cả khi đó không phải là phản bội, mà chỉ là sự từ chối
một cách khách khí. Trên thực tế, cô nghi ngờ bản thân mình, theo tình hình hiện
tại, cô sợ mình không làm được như cô gái trẻ kia, níu tay áo anh cầu xin sự
động lòng thương cảm.
Nghĩ tới đó, cô cố gắng kiềm chế mình không nghĩ
tiếp nữa. Đương nhiên, cô không đồng tình với cô gái chen chân vào gia đình
người khác kia, nhưng cô cũng không thể cho phép mình mất kiểm soát đến như
vậy.
Diệp Tri Thu lấy máy tính ra, lên mạng tìm chuyến bay, sau khi đặt
vé sớm nhất đi Thẩm Quyến, cô thu dọn hành lý, dọn lại phòng cho ngăn nắp, để
chìa khóa trên bàn uống trà rồi đóng cửa đi xuống lầu. Cô gọi xe đi thẳng tới
sân bay, nhìn đồng hồ thấy cũng tới lúc sắp tan tầm nên gọi điện cho Hứa Chí
Hằng, chuông kêu rất lâu anh mới nghe máy.
“Thu Thu, xin lõi em, giờ anh
nói chuyện không tiện, đợi tí nữa anh sẽ gọi lại cho em”, Hứa Chí Hằng nói nhỏ
rồi cúp điện thoại ngay.
Diệp Tri Thu lên máy bay, cô nhắn tin cho Hứa
Chí Hằng, thông báo có việc phải tới Thẩm Quyến, bao giờ về sẽ liên lạc lại sau,
rồi tắt máy.
Máy bay gần như kín chỗ, nhưng đợi rất lâu mà chưa cất cánh.
các hành khách bắt đầu sốt ruột. Tổ bay lúc đầu giải thích không rõ ràng, nhưng
sau đó phát loa nói do mưa bão ảnh hưởng đến đường bay nên không cất cánh được,
hơn nữa, bên phía Thẩm Quyến cũng sắp có mưa bão, không chuẩn bị được đủ điều
kiện để hạ cánh. Mọi người trên máy bay nhao nhao cả lên, toàn là những tiếng
thở ngắn than dài.
Diệp Tri Thu thường xuyên đi công tác, đã từng có kinh
nghiệm trong chuyện máy bay cất cánh chậm hơn giờ dự kiến, vì thế cô cũng không
sốt ruột. Cô chỉ lấy máy tính xách tay ra xem thời gian rồi lặng lẽ ngồi đợi,
khoảng hai tiếng sau thì tổ bay đến đưa bữa tối, lại thông báo cho mọi người
biết mưa bão bên phía Thẩm Quyến đã dứt, nhưng các công ty hàng không đang xếp
hàng, chuyến bay này của họ phải tiếp tục đợi thêm một lúc nữa. Các hành khách
đáng thương bị hành hạ tới mức không giận dữ nổi nữa, đành vừa ăn cơm vừa càu
nhàu.
Mãi đến chín giờ tối, máy bay mới bắt đầu cất cánh, cô đến Thẩm Quyến lúc đó
đã là mười một giờ. Từng hành khách mệt mỏi xách hành lý xuống máy bay. Rất
nhiều chuyến bay khác cũng đang lục tục hạ cánh, khách đến nhiều hơn, mọi người
đều đứng thành hàng để chờ taxi.
Cô không mang nhiều hành lý, chỉ xách
một túi đồ nhỏ và một máy tính xách tay đứng sang bên, bật điện thoại, tin nhắn
tíu tít tới, hầu hết đều là của Hứa Chí Hằng. Anh hỏi cô: “Em có việc gấp gì mà
phải đi ngay thế?”, “Em tới chưa, tại sao không bật máy?, “Khi nào bật máy thì
gọi lại ngay cho anh, ngay đấy!”. Tin nhắn gần nhất được gửi cách đó mười
phút.
Diệp Tri Thu có chút cảm giác tội lỗi, cô gọi điện cho Hứa Chí
Hằng, chỉ một hồi chuông anh đã bắt máy, giọng nôn nóng: “Thu Thu, sao em tắt
máy lâu vậy?”.
“Máy bay cất cánh muộn, em vừa mới tới.”
“Không
phải em nói còn vài ngày nữa sao? Có việc gì gấp mà phải sang đó vội vã
thế?”
Diệp Tri Thu nhất thời im lặng, cô không thể nói với anh do tâm
trạng không tốt, thêm nữa, lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng
cô: “Tri Thu”.
Cô giữ điện thoại và quay người lại, đó là Tăng Thành, ông
ta dẫn hai nhân viên cấp cao và hai nhân viên khác của Tố Mỹ tháp tùng mấy người
lãnh đạo cùng đi ra. Cô còn chưa kịp nói thì một người khác đã nói chen vào:
“Tổng giám đốc Tăng, cuối cùng cũng tới rồi, hôm nay chuyến bay chậm tới mức
đáng sợ”.
Qua điện thoại, Hứa Chí Hằng nghe rất rõ câu nói đó. Lúc nhận
được tin nhắn của Diệp Tri Thu, anh đang họp, họp xong anh gọi lại ngay thì cô
đã tắt máy. Ngồi ăn cơm với gia đình, anh cứ nhấp nhõm không yên, lúc lúc lại
nhấn số gọi nhưng cô chưa mở máy. Khi chị dâu đưa cháu đi ngủ rồi quay lại nói
chuyện với bố mẹ, anh cũng không thể không tham gia câu chuyện được. Nói đến
chuyện có bồ, bố mẹ mắng anh cả, bảo đảm với chị dâu là sẽ bắt anh ấy sửa sai,
mẹ và chị dâu đều khóc, nhưng chị vẫn cương quyết nên ai nấy đành về nghỉ ngơi.
Một đêm như thế làm anh cảm thấy mệt mỏi và sầu não.
Lúc này nghe thấy
Tăng Thành đang ở bên cạnh Diệp Tri Thu, sự mệt mỏi của anh biến thành cơn tức
giận: “Tăng Thành có phải là nguyên nhân để em đến Thẩm Quyến trước dự định
không?”.
Diệp Tri Thu kinh ngạc, cô đáp: “Đâu có”. Cô ra dấu xin lỗi Tăng
Thành rồi đi ra khỏi đó và nói khẽ: “Ở đây đang có mưa bão, bao nhiêu chuyến bay
đều bị chậm giờ, em vừa ra khỏi sân bay thì gặp ông ấy.”
“Trùng hợp thật
đấy:” Hứa Chí Hằng cố gắng kìm cơn giận của mình xuống, nhưng giọng anh vẫn lạnh
lùng: “Thu Thu, hai chúng ta luôn luôn thẳng thắn với nhau, anh hy vọng đến lúc
em đưa ra lựa chọn thì báo lại cho anh”.
Anh cúp điện thoại, Diệp Tri Thu
vẫn giữ máy, đầu óc trống rỗng, hoang mang. Cô chỉ nghĩ, vòng tròn của hai người
chưa có điểm giao nhau, tin đồn chưa thể đến tai anh, mà anh thì luôn là người
tinh nhạy và cũng không phải hạng dễ tin vào lời đồn đại, không ngờ anh lại có
phản ứng với Tăng Thành như vậy.
Cô lúc này mới đoán Hứa Chí Hằng đã sớm
biết Tăng Thành cầu hôn, nhưng hai người ai nấy đều vì thể diện của mình nên
không nói ra, rõ ràng họ đều đã trốn tránh vấn đề chứ mối nghi kỵ thì sớm đã
xuất hiện rồi. Cô cảm thấy yêu mà phải giữ kẽ như thế thì thực không ổn, giờ
đứng ở sân bay này mà tâm trạng lại hoang mang, buồn bã.
Diệp Tri Thi
nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết có nên gọi cho anh hay không, mà nếu
có gọi cũng chẳng biết giải thích thế nào. Đã gần mười hai giờ, cô quyết định để
anh bình tĩnh lại rồi sẽ nói.
“Tri Thu, em đến xem triển lãm à?” Tăng
Thành đi lại phía cô và nói: “Em đi chuyến bay nào?”.
Diệp Tri Thu cố
gắng lấy lại tinh thần rồi đáp: “Tôi đi từ Hàng Châu qua. Tổng giám đốc Tăng,
chẳng phải ông không có cảm tình lắm với những triển lãm kiểu này sao? Tại sao
lại tới đây vậy?”.
“Khu công nghiệp của Tố Mỹ chuẩn bị tìm đại lý về quần
áo và phụ kiện, nhân cơ hội này cũng thực hiện một chương trình biểu diễn về hai
mặt hàng này. Em cùng lên xe vào thành phố nhé!”.
Đến đón đoàn của Tăng
thành là chiếc xe Mercedes Benz, lái xe đã xuống mở cửa, tất cả các nhân viên
của Tố Mỹ đều đang chằm chằm nhìn cô. Cô vội vã lắc đầu và nói: “Cám ơn Tổng
giám đốc Tăng, tôi đã đặt khách sạn rồi, có thể tự bắt taxi được”.
Tăng
Thành nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa sự thông cảm và cả nỗi thất vọng, đương
nhiên ông hiểu được suy nghĩ của cô nên cũng không ép buộc: “Thế thì được, tạm
biệt”.
Diệp Tri Thu đã đặt trước phòng ở một nhà nghỉ cách khu diễn ra
Tuần lễ Thời trang mười phút ngồi xe, sau khi làm thủ tục nhận phòng, cô về
phòng tắm rửa rồi mệt mỏi ngồi lên giường. Thực sự, cô chưa muốn ngủ. Nghĩ đến
Hứa Chí Hằng, cô buồn rầu chán nản, không biết làm thế nào để kết thúc sự bế tắc
này.
Nhưng nếu cẩn thận như vậy thì lại chứng minh rằng cô đang so tính
thiệt hơn. Cô cứ trở mình liên tục, loay hoay mãi, đến quá nửa đêm mới chợp mắt
được . Lúc tỉnh dậy, soi mình trong gương, nhìn khuôn mặt tiền tụy ,hốc hác thâm
quầng, cô thở dài, biết rằng những năm tháng thanh xuân của mình đã không chịu
nổi sự đầy đọa nữa rồi.
Diệp Tri Thu ngập ngừng hồi lâu mới gọi điện cho Hứa Chí Hằng, trong lòng hơi
băn khoăn, cô hỏi: “Chí Hằng, anh có rảnh không?”.
“Hôm nay cũng ổn, đang
đợi mấy người khách đã hẹn trước”, giọng anh rất bình tĩnh: “Còn em? Em ở
đâu?”.
Cô nói cho anh tên nhà nghỉ, rồi tiếp lời: “Lúc nữa em đến trung
tâm triển lãm. Em muốn giải thích chuyện tối qua”.
“Thu Thu, không cần
đâu em, em không có trách nhiệm phải báo cáo cho anh mỗi việc trong cuộc sống,
tối qua anh mất phong độ quá, anh xin lỗi.”
Biểu hiện của anh rất lịch
sự, Diệp Tri Thu mãi lâu sau mới gượng cười, nói: “Dù sao em vẫn muốn nói rõ.
Việc lên đường sớm, chỉ có thể nói là em rất tùy tiện, xin lỗi anh. Em không có
lý do nào cụ thể cả, càng không có hẹn với ai”. Cổ họng cô tắt nghẹn, không nói
nên lời, cô hít thở thật sâu, một lúc sau mới cố gắng trấn tĩnh nói: “Anh làm
việc đi, em tắt máy đây”.
Cô ngồi dựa vào giường, quay đầu nhìn bầu trời
bên ngoài, dù đêm hôm qua có mưa dông nhưng trời hôm nay vẫn nắng rực rỡ. Bầu
trời ở đây xanh thẵm, hiếm thấy ở các thành phố đại lục khác, mùa hè phương Nam
mới sáng ra đã chiếu những tia nắng gắt khắc nghiệt chói mắt, cô kéo rèm cửa
lại, cảm giác như có một hòn đá lớn đang đè nặng trong lồng ngực, nặng nề và
thậm chí, còn thấy khó thở.
Điện thoại đổ chuông, cô thờ ơ cầm lên nghe:
“Xin chòa!”.
“Xin lỗi em, Thu Thu, đừng hiểu nhầm, anh thực không có ý
nghi ngờ hành động của em, hơn nữa, anh cho rằng, em có quyền tự do chọn
lựa”.
Hai người cùng im lặng, dường như còn có thể cảm nhận được nhịp tim
của đối phương qua điện thoại. Một lúc sau, Diệp Tri Thu mới cười chua sót, nói:
“Đừng nghĩ về em như vậy, Chí Hằng. Em chưa bao giờ cho rằng tình cảm là sự lựa
chọn”.
Hứa Chí Hằng thở dài nói: “Anh thừa nhận, anh ghen nên hơi mù
quáng”.
Anh vẫn luôn tự tin vào bản thân, từ khi theo đuổi cô, chưa bao
giờ anh tỏ ra do dự. Đây là lần đầu tiên anh ghen, nhưng cô không thấy thỏa mãn
bởi cảm giác chiến thắng, chỉ ý thức được rằng, quả thực mình đang rất cẩn thận
bảo vệ tình yêu này, chỉ sợ nó lại xảy ra biến cố nào đó, bởi nó đâu còn là tình
yêu đầu của cô nữa.
Cô khẽ khàng nói: “Đối với người con gái luôn có cảm
giác không an toàn thì việc anh ghen tuông như thế này đến thật đúng
lúc”.
“Anh khiến em có cảm giác không an toàn sao?” Hứa Chí Hằng ngạc
nhiên.
“Chí Hằng, em cũng không trách anh. Em đã nghĩ rồi, đó là vấn đề ở
em.”
“Nếu người đàn ông không biết cách tạo cảm giác an toàn cho bạn gái
mình thì vấn đề ở đó quá rõ ràng. Thu Thu, chúng ta đã ở bên nhau rất vui vẻ,
nhưng anh thật sự cảm thấy, em thà tự mình giải quyết các vấn đề gặp phải chứ
không hy vọng có anh bên em, phải không?”
“Chỉ là em không muốn có thói
quen ỷ lại vào anh.” Câu nói vừa thốt ra, Diệp Tri Thu mệt mỏi nhắm mắt, lòng
thầm nghĩ, cuối cùng cũng đã nói ra rồi.
Điện thoại công ty đổ chuông,
anh vừa giữ di động vừa ấn nút nghe, thư ký bảo khách hàng đã tới, anh nói ngằn
gọn: “Mời họ ngồi đợi một lát, tôi sẽ qua ngay”, rồi anh quay sang nói tiếp với
cô: “Thu Thu, chúng mình cần nói chuyện cụ thể”.
“Đợi lúc nào gặp nhau
thì nói sau. Có khách hàng đợi anh, em cũng phải đến Tuần lễ Thời trang rồi. Thế
nhé!”. Diệp Tri Thu cúp máy, cô sợ mình sẽ đến bước ủy mị không thể che dấu tâm
trạng với anh nữa và cũng không muốn nói chuyện kiểu như vậy.
Bỏ điện thoại xuống, cô thẫn thờ rất lâu, lòng bỗng chùng xuống. Tinh thần
xuống dốc như vậy còn mệt mỏi hơn cả lúc đi làm, sau khi thôi việc, cô luôn rất
căng thẳng, dường như cái cảm giác mất an toàn không nói nên lời ấy chiếm toàn
bộ tâm trí cô. Cô ý thức được, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì không nói là
tình cảm mà cả cuộc sống của cô sẽ khó có thể tiếp tục.
Diệp Tri Thu chỉ
muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng dù sao cũng đã đến nơi rồi và cũng không có lý
do gì để cứ ngồi mãi trong phòng mà mộng mị. Cô cố gắng thuyết phục bản thân,
ngồi dậy trang điểm, đeo kính râm rồi đi ra ngoài. Bên ngoài trời nắng to, cũng
may là ở gần biển nên không thấy cảm giác oi bức như ở các thành phố sâu trong
lục địa.
Khai mạc Tuần lế Thời trang, dòng người đông như trẩy hội. Diệp
Tri Thu vào khu triển lãm, cầm cuốn Tạp trí Triển lãm nghiên cứu phân bố của
toàn khu, cô không đi tới những nơi bày bán sản phẩm đang nườn nượp khách xem,
mà chỉ chú trọng xem những sản phẩm lần đầu tham gia triển lãm. Cô xem xét từng
thương hiệu rồi thu thập tư liệu, điền vào biểu mẫu đồng ý làm đại lý cho một số
công ty, để lại cho họ phương thức liên lạc, nhưng cô không tìm được thương hiệu
sản phẩm nào có điều kiện phù hợp với mình.
Buổi trưa, cô lên tầng ăn,
gọi một suất cơm hộp, nghĩ ngơi một lát rồi tiếp tục tham quan khu triển lãm
gian hàng. Buổi chiều, khách đã thưa hơn, cô đứng ở một gian hàng nhỏ không bắt
mắt, cầm tập thiết kế xem kỹ một lúc, cô thấy hơi ngạc nhiên. Tập mẫu này được
thiết kế rất đẹp, hai người mẫu nghiệp dư xinh đẹp, tạo dáng chuyên nghiệp, ánh
sáng, in ấn đều rất kỹ lưỡng. Một tập thiết kế mỏng như vậy nhưng mới xem là
biết ngay họ đã bỏ số tiền lớn để thuê nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
Cô đi
lòng vòng rất lâu, đã thấm mệt, giờ bỗng thấy hứng thú, nhìn kỹ từng mẫu quần
áo, cô thầm cảm phục, thiết kế nào cũng chuyên nghiệp, lại mang đầy phong cách
cá nhân. Nhưng cách bố trí gian hàng thì chật hẹp, sơ sài, tạo nên sự tương phản
với sự tinh tế của bản thiết kế. Các thương hiệu mới bao giờ cũng có điểm không
ổn định như vậy, ngẫu nhiên có điểm gì đó làm ta kinh ngạc và thán phục, nhưng
cũng có điểm khiến ta thất vọng, ở đó tồn tại cả sự mạo hiểm và cơ hội cho người
làm đại lý.
Quản lý kinh doanh cần mẫn giới thiệu, xem ra đã làm việc hết
trách nhiệm của mình. Diệp Tri Thu chỉ vào hai mẫu trưng bày và nói: “Hai bộ này
rất đặc biệt, nhưng phong cách không giống nhau, nếu để cùng nhau thì sẽ hơi
khập khiễng”.
Người thanh niên ở bên cạnh vốn đã định đi khỏi, nghe vậy
liền dừng lại, đứng cạnh cô soi xét, sau đó nói với quản lý kinh doanh: “Đúng,
hai ngày nay xem đi xem lại vẫn thấy có gì đó không ổn. Haizzz, lần sau bảo Tiểu
Mễ không nên tùy tiện như vậy nữa, toàn thích làm theo ý tưởng của mình
thôi”.
Anh ta quay sang Diệp Tri Thu, đưa danh thiếp cho cô, hóa ra chính
là ông chủ Tưởng Định Bắc của thương hiệu này, dáng người thanh lịch, nho nhã,
áng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, đeo cặp kính không vành, nhìn có vẻ
hiền lành. Anh ta nói: “Đánh giá của cô rất chuyên nghiệp, chắc cô làm trong
ngành thời trang lâu rồi. Cô nghĩ thế nào về sản phẩm của chúng
tôi?”.
Diệp Tri Thu trước đó đã in một tập danh thiếp đơn giản mầu trắng.
Trên đó ghi địa chỉ liên lạc nhưng cô không ghi tên doanh nghiệp, bởi không có
nhà tham gia triển lãm nào lại vui vẻ để đối thủ của mình đến lấy tư liệu, chứ
đừng nói tới việc cô đang là kẻ thất nghiệp. Cô dưa cho anh ta một danh thiếp,
khách khí nói: “Xem trang phục và tập thiết kế thì đây không phải là thương hiệu
cũ, tư duy rất rõ ràng, có điều còn phải xem sau này thao tác như thế
nào”.
“Sản phẩm mới là như vậy, mọi người đều cảm thấy tuy tốt thật nhưng
nhân tố chưa xác định thì rất nhiều. Lần tham gia triển lãm này, chúng tôi cũng
muốn thử xem phản ứng trực tiếp của thị trường chứ không kỳ vọng
lớn.”
Hai người nói chuyện hợp ý, anh chàng Tưởng Định Bắc với trang phục
chỉnh tề, đang bộc bạch về sự sáng tạo của mình với sản phẩm mới, ý tưởng nhiều,
tư duy thoáng. Diệp Tri Thu chuyện trò một lúc, cảm thấy muốn đầu cơ cho
nó.
Sắp đến lúc đóng cửa khu triển lãm, các gian hàng bắt đầu thu dọn,
Diệp Tri Thu định chào tạm biệt nhưng anh ta vẫn níu chân; “Tôi không ngờ một
khách hàng mà cũng có cách nhìn như vậy, khiến một người từ lúc tốt nghiệp tới
giờ chuyên làm về ngành thời trang như tôi phải vã mồ hôi. Cô Diệp, nếu không có
vấn đề gì thì cô thu xếp xem có thời gian rảnh để chúng ta gặp nhau một lúc được
không? Tôi muốn xin thỉnh giáo cô về vấn đề này”.
“Không dám nói là thỉnh
giáo đâu, giờ tôi đang có bạn đợi ở khách sạn Ngũ Châu phía đối diện.” Cô nhận
điện thoại của Tân Địch lúc này đã xem xong Tuần lễ Thời trang ở Hồng Kông và
hẹn gặp. Cô nói tiếp với Định Bắc: “Nếu tiện thì chúng ta ngồi uống cà phê bên
kia nhé!”.