Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 33: Nghi ngờ


Đọc truyện Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa – Chương 33: Nghi ngờ

Tăng Thành đột nhiên thông báo phương thức phát triển mới ở khu công nghiệp. Đầu
tiên ông đón nhận mọi cuộc phỏng vấn của các báo Kinh tế trong vùng, những bài
biết phải dài tới cả trang. Ngoài lĩnh vực thời trang, ông ta còn nói rất chi
tiết về ý tưởng phát triển khu công nghiệp. Tăng Thành vốn rất cẩn trọng, từ
trước tới giờ, ông ta chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn của giới báo chí, vì thế
cách công bố này tạo phản hồi rất tích cực.

Đọc xong báo, Diệp Tri Thu
nghĩ, những điều Thẩm Gia Hưng muốn biết, Tăng Thành đều đã công bố rồi, nhưng e
rằng điều đó sẽ khiến ông ta trút giận lên đầu cô.

Cuối tháng trước, Thẩm
Gia Hưng lại gọi điện tới, cô trả lời lịch sự và cũng rất rõ ràng rằng, cô không
biết gì về kế hoạch của Tố Mỹ, đồng thời chủ động báo cáo đang tích cực chuẩn bị
cho thị trường mùa thu, cố gắng đạt thành tích tốt.

Lời cô nói tuy làm
Thẩm Gia Hưng tức giận nhưng ông ta cũng không biết làm thế nào, để cân đối tình
hình, ông ta vẫn tham gia vào việc công khai bán khu đất dự trù ở trung tâm, rồi
mua một miếng ở khu dự án phát triển. Ý của ông ta là muốn có một phần nằm ở khu
thành cũ sau khi được cải tạo, rời công ty thời trang ra phía ngoài. Nhưng giờ
thấy kế hoạch mà Tăng Thành công bố, quy hoạch khu công nghiệp thời trang Tố Mỹ
cũng rất quy mô, thậm chí còn phân ra các khu sản xuất riêng biệt. Trong tình
hình như vậy, Thẩm Gia Hưng lại tập trung đi vào thiết kế dự án thì e rằng đã bị
tăng thêm nhiều áp lực.

Nhưng Diệp Tri Thu không lo lắng về điều đó, cô
gấp tờ báo lại, tiếp tục công việc.

Tố Mỹ tuyên bố đứng ra tổ chức Hội
thảo phát triển ngành Công nghiệp Thời trang của khu vực. Khách mời là những
chuyên gia Kinh tế hàng đầu trong nước, các chuyên gia thời trang và chuyên gia
nghiên cứu dệt may trong nước cũng như những vị lãnh đạo tiền nhiệm cấp Bộ về
dệt may. Hội thảo được tiến hành vào chiều thứ Sáu tại Trung tâm Hội nghị Ủy ban
phát triển dự án. Thư mời các doanh nghiệp cùng ngành đến tham gia được gửi đi
trước mười ngày.

Hứa Chí Hằng thấy thư mời mà Diệp Tri Thu để trên bàn
uống trà rồi cười nói: “Hội nghị này diễn ra ngay gần chỗ anh, Thu Thu, hôm đó
em nhân tiện qua chỗ anh xem anh làm việc thế nào nhé!”.

“Chỉ khi nào anh
thay một cô thư ký xinh đẹp khác thì em sẽ đột xuất đi thăm dò xem thế nào
thôi”. Diệp Tri Thu đang xử lý hòm thư điện tử trong máy tính xách tay, trả lời
một cách tự nhiên.

“Bảo anh sa thải Lý Tình à?” Hứa Chí Hằng giả bộ sợ
hãi, “Anh không dám đâu, cô ấy ghê gớm lắm, nắm rõ Luật Lao Động hơn cả giám đốc
nhân sự đấy. Anh mà làm thế, lơ mơ cô ấy sẽ kiện anh tội phân biệt đối xử
ý.

Diệp Tri Thu cũng cười, cô nói: “Em rất có ấn tượng với cô
ấy”.

“Cô ấy cũng rất ấn tượng với em, hôm nào anh phải dọa cô nàng một
trận, nói cho cô ta biết em là bạn gái của anh”.

“Chí Hằng, bảo cô ấy tìm
cho anh một căn hộ khác đi”, Diệp Tri Thu một lần nữa đề nghị, cô nói tiếp: “Em
định bán căn hộ ở khu Tân Giang Hoa Viên”.

Hứa Chí Hằng ngạc nhiên nói:
“Em thiếu tiền sao? Cần bao nhiêu? Không cần bán nhà đâu.”

Diệp Tri Thu
ngập ngừng một lát rồi nói: “Em thấy nhà cửa ven sông đã tăng giá rất cao, giờ
bán đi là hợp lý, để Lý Tình tìm nhà khác cho anh”.

Hứa Chí Hằng nhìn cô
chăm chú, anh hỏi: “Thu Thu, có phải em không muốn chúng ta liên quan đến chuyện
tiền nong không?”


“Cũng có thể nói là như vậy, em thấy quan hệ đơn giản
một chút sẽ hay hơn. Như bây giờ thì anh vẫn thuê nhà của em, thực ra không tiện
lắm”.

Hứa Chí Hằng muốn đề nghị cô bán lại nhà cho mình, nhưng nghĩ đi
nghĩ lại, tiền nong giao dịch kiểu này chắc chắn cô sẽ không chấp thuận. Anh
nghĩ, nhất định cô vẫn kiên quyết không dọn về đó ở vì có những hồi ức không mấy
vui vẻ. Hình như cô đang muốn né tránh điều đó. Hơn thế, cô luôn tỏ ra thấu tình
đạt lý trong mọi tình huống, nhưng thỉnh thoảng nếu đã tỏ ra cố chấp thì sẽ
không có cách nào thương lượng nổi. Tuy vậy, đối với cái cố chấp nhỏ nhặt của
cô, anh vẵn cảm thấy vui hơn, anh nói: “Được, nếu em đă kiên quyết như vậy thì
mai anh sẽ nói Lý Tình đi tìm luôn”.

Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên Diệp Tri Thu
có suy nghĩ bán nhà. Thời gian làm việc của cô ở Tín Hòa đã đến lúc tính ngược
kim đồng hồ, mà cô cũng chẳng có hứng với những doanh nghiệp thời trang khác. Từ
khi tốt nghiệp, cô chỉ theo đuổi nghề này, nghĩ đến tương lai mà cảm thấy hoang
mang mờ mịt. Cô muốn tìm một thương hiệu nhỏ, mới ở ngưỡng thấp nhưng có tiềm
năng rồi làm đại lý cho họ.

Nhưng dù thấp đến đâu thì tiền đầu tư cũng là
một con số lớn, vì thế cô chỉ có thể trông vào căn hộ ấy. Khi rời khỏi Tố Mỹ,
mục đích duy nhất của cô là giữ lại căn hộ mà mình đã tốn bao tâm sức, nhưng suy
đi tính lại thì cuối cùng cũng phải bán đi. Cô nhìn máy tính, nghĩ đến những xót
xa cay đắng ở nơi đó mà bật cười đau khổ. Bây giờ, điều duy nhất có thể an ủi
cô, chính là giá nhà của căn hộ đó đã tăng lên đến con số khiến cô vừa kinh ngạc
vừa hài lòng.

Cô nghiêng đầu nhìn Hứa Chí Hằng đang ngồi trên sofa xem
trận bóng rổ NBA** chiếu trên ti vi, miệng anh mỉm cười, hai chân gác lên bàn
uống trà, tư thế ngồi thỏa mái và tâm trạng rất vui vẻ.

Càng ngày Hứa Chí
Hằng càng dành nhiều thời gian ở lại căn hộ nhỏ mà cô thuê hơn. Trong phong tắm
xinh xắn đã có thêm một số đồ dùng của anh, như khăn mặt, bàn chải đánh răng,
dao cạo râu, sữa tắm, dầu gội. Quần áo anh ngày càng chiếm nhiều diện tích trong
chiếc tủ gỗ, vì thế cô mua thêm một chiếc tủ vải đặt ngay cạnh bộ sofa. Căn hộ
đã trở nên chật chội hơn rất nhiều.

Diệp Tri Thu cũng cảm thấy, tình hình
này không thể nói là ở chung, mà cô cũng chưa có gan để tiến tới bước tiếp theo.
Những lúc về nhà, bố mẹ lại giục cô chuyện đi gặp mặt, cô đành nói đại là độ này
đang hẹn hò với một anh chàng và thử tìm hiểu một thời gian xem thế nào. Bố nhìn
cô hoài nghi, mẹ thì bắt đầu hỏi cặn kẽ, cô đành nói qua tình hình cho các cụ
yên tâm. Bố mẹ vội dặn con gái cẩn trọng, dĩ nhiên cô phải gật đầu đồng tình.
Nghĩ đến việc này, cô thấy thật mệt mỏi, nhưng đang trong quá trình dự tính về
kế hoạch công việc trong tương lai thì những điều này đâu thấm tháp
gì.

Cô đến ngồi cạnh anh, anh vẫn nhìn vào màn hình, nắm tay cô và nói:
“Em xem, Howard sắp tính điểm rồi”.

Trên màn hình, một anh chàng da đen
đang nhảy lên tung bóng về phía rổ. Hứa Chí Hằng hô to cổ vũ. Nhìn khuôn mặt hào
hứng của anh, cô cũng cười, lòng thầm nghĩ: Thôi được, đây là sự lựa chọn của
mình, cứ thế đã. Cô cũng từng có kế hoạch, nhưng kế hoạch ấy cuối cùng lại thay
đổi, giờ chỉ có thể để mọi chuyện đến đâu hay đến đó thôi.

Các doanh
nghiệp thời trang ở khu vực này tuy nhiều nhưng quy mô không lớn, hiếm có doanh
nghiệp nào táo bạo tổ chức hoạt động công khai mà không liên quan đến việc tiêu
thụ sản phẩm. Lần này, hội nghị do Tố Mỹ tổ chức có mời các chuyên gia đã khiến
mọi người ngưỡng mộ và chú tâm tới, thêm vào đó là những tin đồn xung quanh việc
cải tạo khu thành cũ, nên rất nhiều doanh nghiệp đang phải đối đầu với nguy cơ
tìm địa điểm sản xuất mới. Hoạt động của Tố Mỹ đã gây chú ý rất lớn trong giới,
đến kỳ hội nghị, hầu hết các đơn vị được mời đều không chỉ đi một người. Lúc
Diệp Tri Thu đến khu dự án thì bãi đỗ xe đã chật cứng, cô đành xuống ven đường
rồi đi bộ vào.

Chương trình của hội nghị được bố trí rất chu toàn, đầu
tiên là những hình ảnh quảng bá khu công nghiệp Tố Mỹ, hình chiếu khoảng mười
lăm phút, chất lượng hình ảnh tốt, một phần đã được Tăng Thành công bố trên

truyền hình và một phần là khung cảnh hiện trạng xây dựng, những hình ảnh đó đều
có sức ảnh hưởng lớn. Ông Thẩm Gia Hưng ngồi cách Diệp Tri Thu không xa, sắc mặt
ngày càng khó coi, rõ ràng ông ta đang chịu áp lực rất lớn, thỉnh thoảng còn
quay sang thì thầm gì đó với Lưu Ngọc Bình.

Sau đó các vị lãnh đạo và
chuyên gia lần lượt lên phát biểu. Các vị lãnh đạo phát biểu rất hàm súc và đặc
biệt nhấn mạnh ưu thế phát triển của những tập đoàn thời trang. Các chuyên gia
phân tích viễn cảnh phát triển của Tố Mỹ trong việc kết hợp phát triển công
nghiệp và thương nghiệp. Nhưng điều Tăng Thành mong muốn không chỉ dừng ở việc
nhận được sự ủng hộ của họ, vì vậy ông tiếp tục phát biểu về sự phát triển của
ngành công nghiệp thời trang trong nước và các hình thức kinh doanh mới. Mọi vấn
đề ông nêu ra đều rất rõ ràng và có ý nghĩa.

** NBA: là chữ viết tắt của
National Basketball Association, là giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại Bắc
Mỹ
Sau hội nghị là đến chương trình đưa quan khách đi
tham quan khu công nghiệp. Những nhân vật khách mời có xe riêng thì tự đi theo
đoàn, còn những vị khác thì lên xe chuyên phục vụ tham quan. Diệp Tri Thu không
có ý đi xem đất đai, cô đứng trước cửa Trung tâm Hội nghị, đợi mọi người đi bớt
rồi bắt taxi. Khi vừa đi ra ngoài thì nhận được tin nhắn của Hứa Chí Hằng: “Thu
Thu, hội nghị xong chưa? Anh gọi cho em mãi mà không được”.

Cô gọi điện
lại cho anh và nói: “Chí Hằng, em vừa trong hội nghị ra, bên trong không có tín
hiệu”.

“Em đợi ở đó, anh cũng vừa tan ca. Giờ anh đến đón em ngay, tí nữa
sẽ đưa em đi một nơi.”

Diệp tri Thu mỉm cười, tắt di động, vừa quay lại
đã thấy Tổng giám đốc Uông bên Địch Á đi tới, hai người ở khoảng cách gần tới
mức cô không thể nào tránh đi được.

Tổng giám đốc Uông cười nói: “Tiểu
Diệp,trùng hợp quá! Mấy lần gọi điện mà cô đều nói là không có thời gian, chẳng
bằng hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt nhỉ!”.

“Tổng giám đốc Uông khách sáo
quá!”.

“Tiểu Diệp, mọi người ai cũng vậy, người tốt không nói lời xấu, cô
làm việc ở Tín Hòa giờ cũng không vui vẻ gì, nếu có hứng thì chuyển sang nơi
khác làm xem sao? Với khả năng của cô, chỉ cần môi trường làm việc thích hợp thì
sẽ có thành tích đáng nể.”

Diệp Tri Thu không ngờ, giữa thanh thiên bạch
nhật mà ông ta lại nói trực tiếp như thế. Cô mỉm cười và nói: “Tổng giám đốc
Uông, bây giờ nói việc này e là không tiện”.

“Đó là đương nhiên, có điều
hẹn cô thì cô nhất định không chịu gặp, nên tôi đành dùng hạ sách này”, ông ta
cười nói.

Diệp Tri Thu hiểu rất rõ, hạ sách của ông ta không chỉ có thế,
những tin đồn cô muốn nhảy việc cũng từ miệng ông ta mà ra để gây hiểu lầm trong
mối quan hệ giữa cô và Tín Hòa. Có điều, cô cũng không muốn đem việc đó ra tính
toán, nên nói: “Tổng giám đốc Uông, xin thứ lỗi, tôi vẫn còn hợp đồng với Tín
Hòa… “.

“Tiểu Diệp, tôi là người thô lỗ, thôi thì lần này nói thẳng
nhé! Nếu cô muốn tới Địch Á thì hợp đồng của cô với Tín Hòa để tôi xử lỳ, đảm
bảo sẽ không gây khó dễ cho cô. Ngay cả về chế độ đãi ngộ… “.

Diệp Tri
Thu vội ngắt lời: “Tổng giám đốc Uông nói nhanh mà làm cũng nhanh, có điều ở đây
thực sự không tiện để nói những điều này.”


Nghe Diệp Tri Thu nói thế, ông
ta mới chịu chuyển chủ đề: “Tiểu Diệp, việc kinh doanh thời trang hè của công ty
bên cô rất tốt, các đại lý có phản ảnh khiến chúng tôi thực sự bị áp
lực”.

“Tổng giám đốc Uông, đó chỉ là vấn đề định vị có chính xác hay
không thôi. Thực ra Tín Hòa và Địch Á đều như nhau, mục tiêu đều hướng tới phục
vụ khách hàng từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, điều này gây khó khăn lớn cho việc
thiết kế và kinh doanh”. Cô cười rồi nói tiếp: “Hiện giờ chúng tôi chỉ mới thử
kinh doanh theo phương thức phân rõ từng loại khách hàng theo độ tuổi. Xem ra,
phản ứng của thị trường rất tốt”.

Tổng giám đốc Uông ngạc nhiên vì rõ
ràng cô vừa tỏ ý muốn né tránh mà bây giờ lại chịu thảo luận kỹ hơn. Nhưng ông
ta không thể lợi dụng cơ hội này, hơn nữa, cô lại nói đến những vấn đề mà ông ta
không cân nhắc đến trong nửa năm trở lại đây, vì thế ông ta nói: “Cái này tôi đã
nghĩ rất lâu, nói thật là đã mời chuyên gia đến phân tích khá kỹ, nhưng họ nói
mơ hồ quá, tôi còn không hiểu hết được chứ đừng nói là các quản lý kinh doanh
dưới quyền. Hơn nữa, mạng lưới tiêu thụ của Địch Á giờ đã thành hệ thống, nếu
giờ mà bỏ qua một thị trường có lợi nhuận phân chia khách hàng chi tiết hơn thì
tôi chưa hạ được quyết tâm”.

Diệp Tri Thu gật đầu, muốn nói tiếp điều gì
đó nhưng đột nhiên dừng lại. Tổng giám đốc Uông nhìn theo ánh mắt cô thì thấy vợ
chồng Lưu Ngọc Bình, Thẩm gia Hưng đang đi tới. Cô nói: “Xin lỗi Tổng Giám đốc
Uông, tôi thất lễ nhé!”.

“Tiểu Diệp, đợi một lát, nếu cô và ông bà chủ
không có sự tin tưởng cơ bản thì với năng lực của cô, tôi tin là đi làm ở đâu
cũng được tín nhiệm. Tôi tự nhận mình có nhiều mặt còn hạn chế, nhưng rất trọng
dụng nhân tài.”

Tổng giám đốc Uông nói rất thành tâm nhưng Diệp Tri Thu
lại không biểu lộ gì, cô chỉ cười nói: “Lòng chân thành của Tổng giám đốc Uông
tôi xin nhận, chúng ta liên lạc lại sau nhé!”.

Thấy Tổng giám đốc Uông
quay gót đi, Lưu Ngọc Bình nghi ngờ nhìn Diệp Tri Thu. Bà ta đang định mở miệng
thì Thẩm Gia Hưng hỏi: “Tiểu Diệp, cô nói chuyện với ông Uông có vẻ hợp
nhỉ?”

Diệp Tri Thu cười và thẳng thắn nói: “Chỉ là chào hỏi thôi
mà!”

“Hy vọng những bí mật của Tín Hòa cũng được cô giữ kín.”

Thẩm
Gia Hưng buông lửng câu nói, mặt không biến sắc. Nhìn theo bóng hai người đang
đi xuống, Diệp Tri Thu cười không thành tiếng. Cô nghĩ, thôi được, cái gì đến
thì trước sau cũng sẽ đến. Bỗng cô nghe tiếng Tăng Thành từ phía sau: “Tri Thu,
em đừng chơi với lửa, đó không phải là tính cách của em”.

Cô sững sờ quay
đầu lại. Tăng Thành nhìn thẳng cô và hỏi: “Em đã hạ quyết tâm chưa?”


biết, mình không có chuyện gì dấu được ông ta nên cúi xuống đáp: “Cũng hết cách
rồi, đành phải vậy thôi”.

Lúc này mọi người đã tản đi hết, chỉ còn hai
người họ. Ánh mặt trời rực rỡ, Tăng Thành mặc áo sơ mi trắng, thắt ca vát, chứng
tỏ cái nóng không ảnh hưởng tới phong cách ăn mặc của ông. Ông nói tiếp: “Không
nhất thiết phải ra hạ sách như vậy, làm như thế là em đang mạo hiểm với tương
lai nghề nghiệp của mình đó”.

“Ngay từ lúc rời Tố Mỹ thì tôi đã mạo hiểm
rồi, mà sự mạo hiểm đó lại thất bại, tương lai nghề nghiệp của tôi cũng chẳng
còn gì mà mất nữa, tình hình còn có thể xấu hơn được nừa không? Diệp Tri Thu
cười mỉa mai, cô tiếp: “Tổng giám đốc Tăng, không cần lo cho tôi
đâu.
Lần đầu tiên cô tỏ ra thân tình với ông như vậy, khuôn mặt thanh tú không hề
che dấu sự mỏi mệt. Tăng Thành im lặng một lát rồi cười nói: “Thôi được rồi, em
đang cố gắng tạo khoảng cách thì tôi cũng không gây khó khăn thêm cho em nữa. Em
phải tự bảo vệ mình. Vẫn là những lời đó, nếu cần tôi lộ diện cứ gọi điện thoại
cho tôi. Nhớ rằng, lời nói của con người rất kỳ quặc, em càng để ý thì nó càng
dễ làm em tổn thương, nhưng em càng thẳng thắn thì nó lại càng trở nên vô
hiệu.”

Lúc này, một chiếc Cayenne đi vào khu công nghiệp, đỗ trước bậc
thang của Trung tâm Hội nghị, Hứa Chí Hằng mở cửa xe đi ra. Thấy anh đứng dưới
mình ba bậc thang, cô quay lại khẽ nói với Tăng Thành: “Tôi đi trước nhé! Tạm
biệt Tổng giám đốc Tăng”.


Cô đi xuống và lên xe, ngồi dựa vào thành ghế,
không nén được tiếng thở dài. Hứa Chí Hằng thắt dây an toàn rồi khởi động xe,
sau đó quay sang hỏi: “Thu Thu, em mệt lắm à?”

“Vâng!” cô nhìn chăm chăm
về phía trước, qua tấm kính, cô thấy ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đường
nhựa có vẻ đã dịu hơn nhưng vẫn cảm nhận được cái nóng ghê gớm hắt lên từ mặt
đường, cái nóng làm cảnh vật như biến dạng. Lòng cô bộn bề suy nghĩ, cảm giác
như đột nhiên mất hết dũng khí khi đối diện với ngày mai, nhưng làm sao có thể
trốn tránh nó được.

Sau Hội chợ đặt hàng mùa hè, cô rảnh rỗi hơn, đã một
thời gian anh không thấy cô mệt mỏi đến thế. Hứa Chí Hằng cũng không nói gì mà
lái xe thẳng đến nhà hàng mà họ vẫn thường đến. Hai người đi vào, tìm một bàn
nhỏ ngồi xuống, anh gọi món, đột nhiên cô sực nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Chí
Hằng, chẳng phải anh nói là sẽ đưa em đi đâu đó sao?”

Hứa Chí Hằng lạnh
tanh đáp lại: “Thấy em mệt quá nên hôm nay thôi vậy, lát nữa anh đưa em về nghỉ
ngơi sớm”.

Diệp Tri Thu ngỡ ngàng “ơ” một tiếng. Quả thực, cô cũng không
có hứng đi đâu vào lúc này. Buổi tối đó, không khí lặng lẽ khác thường. Ăn cơm
xong, Hứa Chí Hằng đưa cô về, cô mở điều hòa rồi đi về phía bàn cạnh cửa sổ.
Theo thói quen, cô bật máy tính xách tay. Anh ngồi xuống ghế sofa rồi nói: “Thu
Thu, chúng mình nói chuyện đã”.

Diệp Tri Thu giờ đang biết bao suy nghĩ
hỗn độn, nên khi nghe anh nói vậy cô ngây ra một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn và
hỏi: “Nói gì ạ?”. Nhìn ánh mắt anh, lập tức hiểu ra không khí giữa hai người có
gì đó không bình thường, cô nói: “Xin lỗi anh, hôm nay em không được tập trung
lắm”.

“Là bởi Tăng Thành, ông chủ cũ của em à?” Hứa Chí Hằng bình tĩnh
hỏi.

Diệp Tri Thu ngạc nhiên mở to mắt, cô bật cười chua xót, rồi hỏi:
“Chí Hằng, anh muốn nói gì?”

Hứa Chí Hằng nhíu mày, nói: “Thu Thu, anh
nghĩ, chúng mình có thể thẳng thắn vói nhau. Không cần chuyện gì em cũng nói rõ
với anh, anh tôn trọng những bí mật riêng tư của em, nhưng thực sự, anh cảm thấy
trong chuyện tình cảm, em đã quá kín đáo với anh”.

Diệp Tri Thu nhất thời
im lặng, sau đó cô hỏi một cách khó hiểu: “Nhưng Chí Hằng, anh đã chuẩn bị tâm
lý cho những chuyện em kín đáo với anh chưa?”

“Nếu anh không nhầm thì ý
em muốn nói đến việc kết hôn, đúng không? Em cho rằng đó mới là điều kiện đầu
tiên của việc không giữ những chuyện kín đáo trong tình cảm sao?”

“Kết
hôn cũng có thể coi là một cách và một con đường để hai bên tuyệt đối tin tưởng
nhau.” Đột nhiên bị ép nói về đề tài này làm Diệp Tri Thu cảm thấy vô cùng mệt
mỏi, cô nói tiếp: “Nếu cứ tiếp tục nói về đề tài này thì cứ như em đang ép anh
kết hôn vậy. Chúng ta nhất định phải nói về điều này sao?”

“Thế thì giữa
chúng ta có quá nhiều cấm kỵ rồi Thu Thu ạ. Chuyện về Tăng Thành không được nói
tới, vì đó là việc riêng của em, có chút bí mật tình cảm riêng cho mình là bình
thường, bởi anh chưa cầu hôn em…”

“Chí Hằng!”, Diệp Tri Thu hơi cao
giọng chặn lời anh. Cả hai bỗng im lặng, lúc sau cô mới khẽ nói: “Em hai mươi
chín tuổi rồi, lúc nào về nhà, bố mẹ cũng hỏi em định bao giờ lấy chồng, em đã
thành mối lo của các cụ. Mà nói thẳng là, nếu như không có áp lực đó, em cũng
không có ý định sống độc thân, em cần một cuộc sống hôn nhân, cần một gia đình.
Có điều, em cần một cuộc hôn nhân có thể mang đến cảm giác an toàn, em cũng
không bắt buộc ai cả. Hôm nay em thực sự rất mệt, chúng ta đừng nói về vấn đề
này nữa”.

Hứa Chí Hằng bỗng đứng dậy, anh nói: “Xin lỗi em, anh nghĩ cả
hai nên bình tĩnh lại. Em nghỉ sớm, anh về đây”.

Nhìn cánh cửa đóng lại,
Diệp Tri Thu mới nghĩ, có thể Hứa Chí Hằng đã biết được việc Tăng Thành cầu hôn.
Cô mệt mỏi nhìn vào khung hình máy tính, trong lòng vô cùng trống rỗng. Đây là
lần đầu tiên cô và Hứa Chí Hằng xảy ra tranh cãi, mà cũng không thể coi đây là
tranh cãi được, bởi không có những câu nói khó nghe, cũng không ầm ỹ, nhưng quả
thực là mỗi người đi một ngã trong tâm trạng không vui vẻ gì


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.