Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 24: Lời cầu hôn


Đọc truyện Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa – Chương 24: Lời cầu hôn

Hứa Chí Hằng nhận thấy Diệp Tri Thu còn ngại ngần cả với chiếc xe của mình. Khi
anh đến công ty cô, cô khéo léo bảo anh đỗ xe ở hầm đỗ của một tòa nhà cao tầng
bên kia chứ không muốn gửi ở tòa nhà mà công ty cô thuê. Còn nếu như anh đến đưa
đón cô thì cô bảo anh dừng xe ở chỗ rẽ chứ không phải ở cổng ra vào của công
ty.

“Chúng ta đang chơi trò tình yêu điệp báo à?”, anh đùa vui hỏi
cô.

“Xe của anh chói mắt quá” Diệp tri Thu cũng đùa lại với anh: “Em
không muốn đến một ngày anh không còn đưa đón em nữa, người ta lại để ý mà hỏi
em là chiếc Cayenne ấy đi đâu rồi.”

Cô hôn anh và vội vàng xuống xe đi về
hướng công ty. Hứa Chí Hằng lắc đầu, ở những thành phố lớn như Bắc Kinh hay
Thượng Hải thì Cayenne có là gì đâu, ở quê anh thì nó càng đầy rãy. Chứ nếu
không, khi mới quen nhau Diệp Tri Thu đã không lấy chuyện buôn bạc giả ra mà
trêu anh, nhưng ở đây đúng là hơi hiếm thật. Anh nghĩ, Tạ Nam cũng thế, thà cô
lái chiếc Citroen còn hơn lái chiếc BMW X5 của Vu Mục Thành. Con gái đều giống
nhau ở điểm không muốn người ta chú ý đến mình nhiều.

Thế nhưng chiếc xe
ít thấy thì lại dễ bị người ta ghi nhớ. Thẩm Tiểu Na lái xe từ đằng sau vượt lên
trước Diệp Tri Thu và ra hiệu mời cô lên xe. Cô ta vừa đưa cho cô quyển phác họa
mẫu quần áo vừa nhìn vào gương chiếu hậu thấy hình ảnh chiếc Cayenne đang xa dần
rồi hỏi Tri Thu: “Thu Thu, bạn trai chị đấy à?”

Diệp Tri Thu nghĩ, sáng
sớm anh đã đưa mình đi làm rồi, nếu mình phủ nhận thì rõ là làm bộ, đành ậm ừ
cho qua chuyện rồi mở album ra xem. Nhờ có Lưu Ngọc Bình và cô kiên trì sát sao
khiến những ý kiến của Thẩm Tiểu Na không được đưa vào bộ sưu tập. Vì thế phác
thảo đưa ra lần này rất chuẩn mực, rất phù hợp với đặc điểm của công
ty.

“Thứ Sáu tuần trước em thấy chiếc xe Cayenne mang biển Chiết Giang
này ở khu nhà em ở. Chiếc xe đó đưa cô dẫn chương trình của đài truyền hình
thành phố về nhà, còn chắn cả lối xe em vào hầm đỗ xe nữa chứ. Thế mà hôm nay
lại thấy đưa đón chị. Haizzz, người đàn ông này được phụ nữ mến mộ
nhỉ.”

Diệp Tri Thu biết Thẩm Tiểu Na tự coi mình như đã thân thiết với cô
nên nói năng chẳng có chút giấu giếm gì, mà cô cũng không để ý. Thứ Sáu tuần
trước khi Hứa Chí Hằng đến đón, vừa lên xe cô đã ngửi thấy mùi nước hoa nhè nhẹ
nhưng điều đó đâu đáng để quan tâm. Cô lảng sang chuyện khác: “Cô định đi ra
ngoài ở thật đấy à?”

“Vâng, em thuê căn phòng tầng một của khu chung cư
chỗ anh Hướng Viễn đấy, chứ không thì ngày nào ở nhà nghe mẹ em cằn nhằn mãi
cũng phát chán.” Thẩm Tiểu Na đỗ xe ngay ngắn vào bãi đỗ. “Bà có bệnh nghiện
điều khiển người khác rồi, cứ muốn gán ghép em với anh Hướng Viễn ấy, còn bảo là
cưới càng sớm càng tốt”.

Diệp Tri Thu nghĩ đến người con trai lịch sự từ
tốn mà cô đã gặp ở ngân hàng, bất giác nghi ngờ bà Lưu Ngọc Bình sắp sếp như vậy
không biết có hợp lý không. Hơn nữa bây giờ Thẩm Tiểu Na chỉ nghĩ đến Đới Duy
Phàm, cô lắc đầu cười: “Thứ Bảy tuần sau là ngày hội đặt hàng các sản phẩm mùa
hè, cô theo dõi sát sao bộ sưu tập này nhé.”

“Không thể lỡ việc được đâu,
anh Duy Phàm hứa chắc chắn với em như thế.”

Diệp Tri Thu không tin tưởng
Thẩm Tiểu Na lắm nhưng nếu là Đới Duy Phàm làm việc thì cô an tâm phần nào, chứ
chưa cần nói đến có Trương Tân giám sát chặt chẽ. Cô tự cười mình đã lo lắng
toàn những chuyện không đâu. Dạo này đúng là cô rất bận, cô phải đốc thúc các
quản lý kinh doanh xác nhận đối tác trong ngày hội đặt hàng; chốt lại các địa
điểm tổ chức hội nghị và công tác tiếp đãi ăn ở đối với các đại lý; phối hợp với
bộ phận thiết kế cùng thống nhất cách bài trí ma nơ canh mặc mẫu, rồi quy trình
biểu diễn ra sao, cô còn phải đi đến hai khu chợ lớn trong tỉnh để mời những chủ

đại lý thời trang vốn không có mối làm ăn đến tham gia.

Hàng Thu Đông vốn
chiếm vị trí chủ lực tuyệt đối trong doanh thu bán hàng thời trang ở thành phố
này, nhưng hàng mùa Hè cũng không thể xem nhẹ. Huống hồ với cô, đây lại là ngày
hội đặt hàng đầu tiên từ khi cô về Tín Hòa, tất cả những cố gắng từ trước đến
nay của cô cũng là để ổn định và mở rộng đội ngũ quản lý, làm cơ sở cho việc bán
hàng Thu Đông sau này. Cô chỉ hy vong ngày hội đặt hàng này có thể tiến hành
thuận lợi, xong việc coi như cô giải quyết được một gánh nặng. Chứ nếu không thì
việc vất vả thân xác chỉ đứng thứ hai, điều quan trọng nhất là cô sẽ chẳng còn
chút thời gian nào để lo chuyện tình yêu của mình nữa.

Cô đã trải qua mối tình dài sáu năm kể từ khi gặp
nhau đến khi dự định tổ chức lễ cưới, cô hiểu rằng tình cảm cần phải nồng thắm
đến một mức độ nào đó thì hai bên mới không ngại ngần để lộ ra cho đối phương
biết những khuyết điểm và yếu kém của mình, đến lúc đó mới điều chỉnh và nhường
nhịn lẫn nhau, mà cũng chỉ như vậy mới có niềm tin ở tương lai được. Nhưng cô và
Hứa Chí Hằng bây giờ dường như vẫn chưa thực sự tìm hiểu, hai bên toàn nhìn thấy
điểm tốt của nhau. Hình như trong mắt cô, anh vẫn là người xa lạ nhiệt tình và
dịu dàng, cùng với một chút tự phụ thật là đáng yêu.

Cô và Hứa Chí Hằng
hầu như chỉ gặp nhau vào cuối tuần, còn bình thường thì ai bận việc người ấy.
Bởi thời gian bên nhau rất ít, họ cứ gặp nhau là nồng nồng thắm thắm, những ngọt
ngào say đắm đó làm tâm hồn cô ngây ngất nhưng không hề mang lại cảm giác yên
bình. Tuy thế cô phải công nhận anh thật đáng quý, bởi anh chấp nhận cô trong
khoảng thời gian eo hẹp như vậy, hơn nữa còn thỏa mái không can thiệp đến việc
riêng của nhau, cô cảm thấy mình không có gì phải phàn nàn cả.

Thế nhưng
tình yêu với thời gian bên nhau ít ỏi như vậy sẽ kéo dài được bao lâu? Nếu lấy
lý trí sáng suốt để bù đắp lại sự cô đơn hay là phải tìm hiểu nhau hơn nữa, mở
lòng với nhau nhiều hơn để vun đắp mối quan hệ lâu dài, thắm thiết hơn nữa. Cô
không thể đưa ra được quyết định, chỉ còn cách tự dặn mình, đợi qua đợt bận rộn
này rồi tính tiếp vậy.

Thứ Tư, người lái xe của công ty đưa Diệp Tri Thu
và một quản lý kinh doanh đến thành phố H trong tỉnh, đi mãi trên đường cao tốc,
buổi chiều cô có buổi gặp mặt và đàm phán thuận lợi với ông Vương là một chủ đại
lý lớn ở đây. Đại lý của ông ta đã buôn bán quần áo nhiều năm nay, làm đại lý
cho rất nhiều thương hiệu, chỉ vì năm ngoái gặp vấn đề trong việc kết toán và
đổi hàng với Tín Hòa mà ông ta bực tức cắt đứt hẳn mối quan hệ làm ăn. Nhưng đã
là người kinh doanh thì không nên tức giận những việc đó, Diệp Tri Thu trước đây
khi làm ở Tố Mỹ cũng đã quen biết ông ta. Lần này cô thành ý đến tận nơi gặp
mặt, hơn nữa bây giờ Tín Hòa đang rất được hoan nghênh ở các thành phố loại hai
nên chỉ một nụ cười đã làm tan những ân oán cũ, ông ta rất phóng khoáng nhận lời
sẽ tham gia ngày hội đặt hàng.

Buổi tối hôm đó, họ cùng ăn ở nhà hàng lớn
nhất địa phương, đã làm về mảng kinh doanh thì không thể từ chối những buổi tiệc
tùng. Có điều may mắn là kinh doanh về lãnh vực thời trang thì đối tượng giao
tiếp thường là các chủ đại lý, đối tác, giám đốc siêu thị hay các chủ hiệu. Mà
trong ngành thời trang thì nữ giới chiếm tỷ lệ khá cao, vì thế khi ăn uống
thường không có những lời đề nghị thái quá. Ông Vương vốn phóng khoáng, hôm nay
cũng tỏ ra rất lịch sự, nói chuyện vui vẻ, cô cũng nể mặt nên đã uống vài ly
vang đỏ.

Sau khi tan tiệc, ông Vương nói lịch đã sắp sếp trước rồi, mời
hai người tiếp tục với những chương trình khác.Anh quản lý kinh doanh mà Diệp
Tri Thu đưa đi theo chủ yếu để đối phó với những tình huống như thế này nên cô
đẩy anh ta ra chịu trận, mượn cớ mình đã mệt rồi nên muốn về sớm để nghỉ ngơi.
Ra khỏi nhà hàng thấy thời gian còn sớm nên cô đi bộ một mình về khách sạn.
Thành phố loại hai này yên tĩnh hơn nhiều so với các thành phố lớn, đường xá vừa
yên tĩnh vừa sạch sẽ, không khí cũng trong lành hơn nhiều.

Buổi tối gió
thổi mát rượi, cô vẫn còn đang chếch choáng vì mem rượu, tiện tay cô rút điện
thoại ra gọi về nhà dặn dò bố mẹ chuẩn bị đầy đủ đồ, tối nay phải ngủ sớm để mai

đi theo đoàn du lịch. Sau đó cô gọi cho Hứa Chí Hằng, anh không nhấc máy. Lúc
này cô mới nhớ ra, thường những buổi tối ngày thứ Tư, thứ Sáu, anh đi đánh cầu
lông. Cô cất điện thoại đi, lặng lẽ ngắm vầng trăng non mang một màu vàng chanh
đang treo trên nền trời.

“Tri Thu.”

Một chiếc Audi màu đen đỗ ở
bên đường, Tăng Thành bước xuống. Diệp Tri Thu ngạc nhiên nhìn ông ta, một lúc
lâu cô mới định thần lại: “Chào Tổng giám đốc Tăng, trùng hợp quá!”

Tăng
Thành bước lại, thấy mặt cô hồng hào vì rượu, ông cau mày nói: “Tôi đã nói vói
ông Vương là không được để cô uống quá nhiều rồi mà, cô có sao
không?”

Đương chếch choáng men rượu nên cô phản ứng không được nhanh nhẹn
như bình thường. Vừa nãy cô chỉ nghĩ không nghe nói bên này có cuộc trưng bày
nào lớn cả, hơn nữa không có thông lệ thành phố loại hai cũng phải đích thân
Tổng giám đốc đi thị sát. Khi nghe đến câu này, cô mới nhận ra ông ta chí ít
cũng biết mình đến đậy. Cô cứ trốn tránh không suy nghĩ một cách nghiêm túc về
thái độ của ông ta đối với mình, bây giờ cô hiểu ra rằng không thể dửng dưng
được, cô mấp máy môi chẳng biết nên trả lời ông ta thế nào.

“Lên xe đi,
chúng ta đi tìm chỗ nào ngồi một lúc, tôi có chuyện muốn nói với
cô.”

Tăng Thành lái xe đến một quán trà, xung quanh thành phố H là cả một vùng
trồng chè rộng lớn. Giờ đang là mùa thu hoạch chè, các quán trà trong thành phố
mọc lên như nấm. Quán trà này bài trí rất trang nhã, ở một góc quán còn có một
đội nhạc ăn mặc kiểu cung nữ thời Hán, điệu nhạc cất lên nghe thật thanh tao
thoát tục. Hai người chọn chiếc bàn bên cửa sổ ngồi đối diện nhau, những động
tác của nghệ nhân pha trà thật nhanh nhẹn và thành thục.

“Cô uống một
chút đi, ở đây vừa giới thiệu một loại trà búp mới rất ngon, vị thanh khiết, có
tác dụng trong việc giải rượu bia.”

Diệp Tri Thu nâng chén trà lên thổi
nhẹ rồi nhấp nhấp môi, đúng là có hương vị thơm mát của trà vụ mới.

“Tri
Thu, gặp tôi làm cô khó xử phải không?” Tăng Thành mỉm cười nhìn cô và hỏi. Ông
vẫn mặc chiếc chemise trắng ngà và quần sẫm màu như mọi khi, dáng vẻ điềm tĩnh
nhã nhặn. Trông ông chỉ như một nhân viên bình thường, không có vẻ gì của một
đại gia trong ngành thời trang vẫn thường thích ăn vận theo cách riêng của
mình.

“Đâu có ạ”, Diệp tri Thu cười. “Tôi chỉ hơi ngạc nhiên
thôi.”

“Đành chịu vậy, tôi đoán rằng nếu không phải là gặp cô ở đây thì
cô cũng sẽ như hồi ở triển lãm thôi, chỉ cần nhìn thấy tôi từ xa là vòng đi lối
khác ngay.”

Diệp Tri Thu bỗng nhiên đỏ mặt, cô không ngờ hôm ở triển lãm
người đông như thế mà Tăng Thánh vẫn để ý đến mình, cô cười gượng. Đối với Tăng
Thành, cô không muốn mình giả ngây giả ngô mà trốn tránh, nhưng biết rõ sẽ có
điều không thể ứng phó nổi đang chờ đợi mình ở phía trước thì trong mắt cô vẫn
không giấu nổi tia nhìn hoảng hốt.

Thấy bộ dạng hoang mang của cô, Tăng
Thành cười: “Tri Thu, đối diện với tôi làm cô cảm thấy có áp lực thế sao? Tôi
thấy mình làm sếp cũng thất bại mà làm bạn cũng chẳng thành công

rồi.”

“Tổng giám đốc Tăng, là tôi chưa đủ thẳng thắn”, cô đành thú nhận.
Đối với Tăng Thành, cô không thể tự nhiên như một người bạn bình thường. Đúng
lúc đó, có tiếng điện thoại của Tri Thu, cô lấy ra xem hóa ra là điện thoại của
Hứa Chí Hằng, cô vội đứng lên nói: “Xin lỗi ông, tôi đi nghe điện
thoại.””

Diệp Tri Thu đi đến gần cầu thang rồi bấm nút nghe.

“Thu
Thu à, anh vừa đánh xong một ván cầu, giờ đang ngồi nghỉ đây. Em đi công tác
thuận lợi chứ?” Hứa Chí Hằng vừa nói vừa thở. Trong điện thoại vẫn nghe thấy
tiếng quả cầu lông xé gió vun vút và tiếng đập phát cầu của những người tham
gia, thật náo nhiệt.

“Vâng, bên này mọi việc cơ bản là hoàn tất rồi, mai
em sẽ đến thành phố B rồi từ đó về thẳng nhà.”

“Tối mai anh còn phải tiếp
khách hàng, chán quá.”

Diệp Tri Thu khẽ cười: “Chí Hằng, dạo này em bận
rộn quá, xin lỗi vì đã không dành nhiều thời gian ở bên anh hơn.”

Hứa Chí
Hằng hết sức ngạc nhiên: “Sao em phải xin lỗi anh, anh thấy quãng thời gian này
rất tuyệt, ít nhất là em đã dành hết thời gian rỗi cho anh rồi. Đương nhiên anh
mong em không đến nỗi vất vả quá”.

“Bận xong đợt này là sẽ đỡ hơn nhiều,
em cũng muốn được nghỉ ngơi thư thái một chút.”

“Đến kỳ nghỉ, chúng mình
kiếm chỗ nào yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày em nhé!”

Nhưng kỳ nghỉ luôn là
khoảng thời gian mà ngành thời trang có lượng tiêu thụ nhiều. Diệp Tri Thu không
biết giải thích thế nào với người ngoài giới về bí quyết kinh doanh của ngành.
Cô không nói lời đồng ý nhưng cũng không nỡ từ chối: “Em sẽ cố gắng sắp
xếp.”

“Bản nhạc này hay quá”, Hứa Chí Hằng rõ ràng đã nghe thấy tiếng đàn
tranh cổ du dương. “Anh vừa nói chuyện với Vu Mục Thành, hóa ra bà xã anh ta là
dân ở thành phố H, nghe anh ta nói chè búp ở đó tuyệt vời mà không khí cũng rất
tuyệt.”

“Em cũng đang ngồi ở quán trà đấy, đúng là rất tuyệt. Thôi em
ngắt máy nhé, mai em sẽ gọi lại cho anh.”

Diệp Tri Thu quay lại chỗ ngồi,
cố gắng nghĩ ra điều gì đó để nói nhưng Tăng Thành không cho cô có thời gian để
cân nhắc câu chữ, hớp một ngụm trà, ông ta chậm rãi nói: “Tri Thu, cô vốn học
ngành Thiết kế nhưng lại bị tôi điều sang làm kinh doanh, thế là từ đó suốt ngày
cô phải bận rộn vất vả, đã thế lại còn quên hết chuyên ngành chính của mình. Cô
có giận tôi vì chuyện đó không?”

“Sao tôi lại giận ông chứ?” Diệp Tri Thu
cười; “Tôi biết rất rõ năng lực thiết kế của mình có hạn. Ông sắp xếp như vậy
giúp tôi tìm được công việc phù hợp với mình, không thể nói là yêu thích nhưng
chắc chắn không ghét bỏ.”

“Nói như thế thì cô có năng lực đối mặt với
thực tế hơn tôi nhiều.” Tăng Thành trở nên ưu tư, ông ngừng một lúc rồi nói:
“Mười hai năm trước bố tôi bị xuất huyết não phải vào viện cấp cứu, khi đó tôi
từ Bắc Kinh trở về, bắt buộc phải tiếp nhận Tố Mỹ. Trước đó tôi chưa từng làm ở
một công ty thời trang nào, mà cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ theo nghề này,
tôi luôn cảm thấy đó là một nghề không liên quan gì đến mình.”

Diệp Tri
Thu không ngờ ông lại kể về chuyện này. Khi cô vào Tố Mỹ thì tập đoàn này đã làm
ăn phát đạt dưới sự lãnh đạo của Tăng Thành. mà Tăng Thành không giồng Lưu Ngọc
Bình hay nhắc lại quá khứ khởi nghiệp gian nan của mình. Đối với tất cả nhân
viên của Tố Mỹ, ông ta lúc nào cũng giữ thái độ lặng lẽ đến mức mọi người cảm
thấy ông là một người sếp rất khó hiểu. Đến mức nếu ông có thật sự quan tâm đến
nhân viên thì cũng không bao giờ thể hiện nó với tính cách cá nhân. Những nhân
viên có thâm niên mỗi khi ngồi buôn chuyện cũng bàn tán về sếp, rằng trước đây
ông ta học ngành cơ điện ở Bắc Kinh, khi tốt nghiệp thì ở lại đó cùng bạn bè mở
một công ty, làm ăn khá phát đạt. Đến khi trở về phải tiếp nhận ngay tập đoàn

thời trang Tố Mỹ, thế mà làm vẫn ngon ơ, vậy mới biết người tài làm việc gì cũng
thành công.

“Khi tôi còn ở Bắc Kinh, mỗi lần cùng bạn gái đi siêu
thị mua quần áo, tôi toàn đợi ở tầng một hút thuốc. Đến khi thời vụ bắt tay vào
làm, lần đầu tiên tôi đứng ở tầng hai là nơi trưng bày đồ nữ trong một trung tâm
thương mại lớn nhất thành phố, nhìn thấy xung quanh biết bao nhiêu là quần áo,
tôi có cảm giác thật hoang mang”. Ông ta lắc đầu cười: “Có lẽ cô không thể hiểu
được cảm giác đó đâu.”

“Nhưng Tố Mỹ đã phát triển rất mạnh dưới sự quản
lý của ông mà.” Cuộc nói chuyện khiến Diệp tri Thu tỉnh táo trở lại, năng lực
giao tiếp lại nhạy bén như cũ, cô nghĩ sếp bà Trương Di Hân trước đây là người
tỉnh này nên không thể là bạn gái của Tăng Thành hồi ở Bắc Kinh được. Cô nói:
“Nhưng thái độ của ông đối với thời trang có hơi cực đoan khiến mọi người khó mà
hiểu nổi”.

Tăng Thành mỉm cười, đúng là ông không giống với những ông chủ
lớn khác trong ngành thời trang, sau khi nhận chức Tổng thanh tra Thiết kế, ông
không hề trực tiếp bắt tay vào thiết kế mà nghiêm khắc yêu cầu các nhf thiết kế
phải tuân thủ ý tưởng nhất quán đối với từng mùa của công ty. Ông không những
không quan tâm lắm đến những bản tin thời trang mới nhất của Paris hay Milan, mà
còn công khai trực tiếp tuyên bố mốt thời thượng chỉ là mưu đồ có tổ chức của
những nhà thiết kế chuyên nghiệp nhằm lừa bịp khách hàng.

“Nếu coi tôi là
bạn thì cô đừng có ông thế này ông thế kia nữa. Lúc đó tôi chỉ nghĩ, thôi cứ cho
rằng có làm khó cho mình thì mình cũng cố gắng làm dăm ba năm, khi việc kinh
doanh đi vào quỹ đạo thì sẽ bàn giao lại cho người đúng chuyên ngành quản lý,
mình có thể tự do đi làm thứ mình thích. Thế mà từ lúc bắt tay vào nghề tính đến
nay đã là mười hai năm rồi.”

Làm sao có thể dễ dàng ra khỏi ngành thời
trang được dù người quản ký về chuyên ngành cho Tố Mỹ cũng là người thành phố
này và rất am hiểu thị trường. Diệp Tri Thu có chút hiếu kỳ, Tăng Thành từ trước
đến nay không bao giờ tâm sự chuyện riêng của mình với cấp dưới: “Vậy ông… ông
muốn làm việc gì?”

Tăng Thành lắc đầu mỉm cười: “Bây giờ nhìn lại, tôi
thấy điều đó không quan trọng nữa, thời gian và hoàn cảnh đều khắc nghiệt như
nhau, con người không níu giữ được thời gian và cũng luôn phải thích ứng với
hoàn cảnh. Bây giờ tôi không thể bỏ Tố Mỹ. Tuy không thể nói là yêu thích nghề
này bởi tôi vẫn thấy thời trang là một khái niệm trừu tượng, nhưng đã làm từng
ấy năm rồi muốn bỏ cũng không bỏ được. Nếu giờ cho tôi chọn lựa, chắc chắn tôi
vẫn theo ngành này”. Bỗng ông ta chuyển đề tài: “Tri Thu, cô không định hỏi tôi
tại sao hôm nay tôi lại đến đây à?”

Cô ngước mắt nhìn: “Tôi nghĩ, hôm nay
chắc không phải một sự tình cờ”.

“Đương nhiên không phải, hôm qua ông
Vương có việc gọi điện cho tôi, ông ấy nói hôm nay cô sẽ đến chỗ ông ấy”. Tăng
Thành thẳng thắn nói.

“Thật sự tôi chẳng biết nói gì bây giò, Tổng
giám đốc Tăng, tôi…”

“Vậy cô hãy nghe tôi nói”, Tăng Thành bình tĩnh
nhìn cô, ” Tôi vốn dĩ muốn nói với cô từ khi chúng ta còn ở Bắc Kinh. Tôi đã ly
hôn, tôi thích em từ lâu rồi, nếu em không chê một người đàn ông đã từng có vợ,
tôi mong muốn được kết hôn với em”.

“Choang” một tiếng, thì ra Diệp Tri
Thu đã làm rớt cốc trà, cô luống cuống, người nghệ nhân pha trà vội chạy lại,
đưa khăn cho cô rồi lo lau dọn chỗ trà bị đổ, đổi cho cô một cốc trà mới. Tăng
Thành kéo tay cô lại quan sát kỹ, cũng may trà không còn quá nóng nữa. Cô bàng
hoàng rụt vội tay lại: “Không sao, tôi không sao, xin lỗi ông.”

“Tôi làm
em sợ phải không?”

Diệp Tri Thu im lặng, dù đã ngờ ngợ điều gì đó nhưng
cô không thể tưởng tượng nổi lời cầu hôn lại đến nhanh chóng và đột ngột đến
vậy.

“Không phải tôi rung động nhất thời và cũng không muốn làm em sợ.
Tôi định đợi đến khi việc ly hôn lắng xuống rồi mới cầu hôn em, nhưng em thật
biết cách phòng bị cho mình, lại còn đưa cả bạn trai đến gặp tôi nữa. Tôi cảm
thấy nếu mình không tranh thủ thời gian thì chắc chắn sẽ chẳng còn cơ hội.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.