Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 22: Chung sống


Đọc truyện Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa – Chương 22: Chung sống

Hứa Chí Hằng vui mừng đến mức cô thư ký Lý Tinh còn cảm nhận được, chứ đừng nói
đến Vu Mục Thành.

Những đợt mưa xuân dai dẳng tuy đã ngừng nhưng những
trảng đất trong khu công nghiệp vẫn đang được máy xúc đào xới để xây dựng nền
móng, vì vậy đường đi trước mặt nhà máy ô tô lấm lem bùn lầy. Chiếc BMW X5 của
Vu Mục Thành đi vào đó cũng bị bùn đất bắn lên be bét. Anh ta nhảy xuống quan
sát xung quanh, thấy xe Hứa Chí Hằng đậu gần đó cũng bẩn chẳng kém gì. Anh ta
sải bước vào phòng làm việc, thấy Hứa Chí Hằng đang nói chuyện với giám đốc bộ
phận Cung ứng vật tư. Hứa Chí Hằng rõ ràng đang phê bình nhưng cách dùng từ và
ngữ điệu thì không hề nghiêm khắc. Vu Mục Thành có chút ngạc nhiên, anh biết Hứa
Chí Hằng nhìn thì có vẻ hiền lành nhưng tính cách lại khá cầu toàn, thường không
cho phép nhân viên phạm phải những lỗi ngớ ngẩn, còn cái kiểu phê bình nhân viên
chỉ như gió thoảng mây bay thế này thì đúng là lần đầu Mục Thành chứng
kiến.

Vu Mục Thành cũng biết vấn đề xảy ra của bộ phận Cung ứng vật tư,
anh nghĩ rằng nếu giám đốc bộ phận Cung ứng vật tư phải chịu hoàn toàn trách
nhiệm thì cũng hơi oan uổng. Khi thấy thái độ của Hứa Chí Hằng anh cũng yên tâm
phần nào. Quả nhiên giám đốc bộ phận Cung ứng vật tư cũng tỏ thái độ rất hòa
nhã, chỉ liên tục gật đầu biểu thị sự đồng ý, rồi sau đó chào và đi
ra.

“Nếu anh cậu mà nhìn thấy việc này, chắc chắn sẽ khen cậu rất tiến bộ
trong cách xử lý công việc đấy.”

Hứa Chí Hằng cười nói: “Mục Thành, cậu
đừng giễu mình nữa. Nhưng thật lòng mà nói, từ khi bắt tay vào công việc ở đây,
tính cách của mình đã điềm đạm đi nhiều, không còn khó khăn như trước
nữa”.

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Hứa Chí Hằng đổ chuông, anh
cầm lên nghe, thì ra là của Lý Tư Bích. Cô ta trực tiếp hẹn anh đi ăn cơm và nói
chuyện về buổi phỏng vấn, anh cười nói: “Tư Bích, bây giờ tôi thật sự rất
bận.”

“Chẳng lẽ các nhà doanh nghiệp không cần đến cuối tuần để nghỉ ngơi
nữa sao? Luật Lao động cũng không đồng ý cho các anh làm thêm ca một cách vô độ
như vậy đâu.”

“Cuối tuần đương nhiên là phải nghỉ ngơi nhưng tôi đã có
hẹn với bạn gái rồi, nếu không cô ấy sẽ giận tôi mất.”

Lý Tư Bích im bặt,
không ngờ Hứa Chí Hằng lại có thể từ chối một cách thẳng thừng đến thế, cô ta
cười nhẹ nói tiếp: “Vậy ý anh có phải là tôi cần hẹn thời gian để đến tận văn
phòng anh phỏng vấn không?”

“Xin lỗi nhé cô Tư Bích, tôi sẽ bảo thư ký
của tôi cho cô số fax của văn phòng tổng công ty. Cô hãy gửi khung chương trình
phỏng vấn cho chủ tịch hội đồng quản trị xem trước, tôi cần phải nhận được sự
đồng ý của ông ấy mới có thể liên lạc tiếp với cô được.”

Khi Hứa Chí Hằng
ngắt máy, Vu Mục Thành lắc đầu cười: “Nếu bố cậu mà nhận được bản fax ấy thì sẽ
chẳng hiểu mô tê gì đâu. Có bao giờ ông ấy để ý đến mảng công việc của cậu
đau.”

“Hay để tớ bảo cô ta gửi đến văn phòng của phó chủ tịch hội đồng
quản trị?”

Vu Mục Thành cười ha hả, chính anh ta là phó hội đồng quản trị
ở bên này, rồi nói: “Thôi tôi xin ông, ông tự giải quyết vấn đề của mình đi.”
Rồi anh lấy điện thoại gọi cho Tạ Nam, nhắc nhở cô ấy lái xe về cẩn thận, tối
nay anh về muộn nên cô không phải đợi cơm.

Trước đây, hễ Hứa Chí Hằng
thấy anh ta gọi những cú điện thoại kiểu như vậy thể nào cũng châm chọc mấy câu.

Nhưng lần này, khi anh ta ngắt máy chỉ thấy Hứa Chí Hằng mỉm cười mơ màng nhìn
ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia là con đường lầy lội bẩn thỉu có thể khiến cho con
người ta tươi cười rạng rỡ đến thế sao? Vu Mục Thành cảm thấy hoài nghi. Hứa Chí
Hằng quay đầu lại thấy khuôn mặt trêu chọc của Vu Mục Thành, hai người là bạn
tâm giao, đương nhiên hiểu ngay ý đối phương , anh cũng cười vui đáp
lại.

“Chí Hằng, nói thì nói vậy nhưng buổi lễ kỷ niệm năm năm ngày thành
lập khu công nghiệp, cuối tuần này cậu phải có mặt, chúng ta vẫn cần chính quyền
địa phương phối hợp và ủng hộ nhiều lắm.”

“Cái này tớ đã có kế hoach
rồi.”
Sau khi rời khỏi văn phòng, hai người họ đi ăn với
một chuyên gia tư vấn của công ty công chứng. Công ty sản suất thiết bị kiểm tra
điện của Vu Mục Thành đẵ thông qua mọi cuộc kiểm định, bây giờ đang tranh thủ
thời gian làm nốt chứng nhận lSO 9000 theo tiêu chuẩn ở đây.

Ăn xong, Hứa
Chí Hằng lái xe về nhà, anh vừa đỗ xe thì gặp Tây Môn. Hai người quen biết nhau
trong lần Tiểu Phán quay xe quệt vào chiếc Cayenne của anh. Lúc này Tây Môn đang
chuẩn bị đến siêu thị đón bạn gái, thấy anh, cậu chào hỏi vồn vã: “Bây giờ anh
mới về à, lúc nãy chị Thu Thu – chủ nhà anh đến đây đấy, chắc là để tìm anh phải
không?”

Hứa Chí Hằng ngạc nhiên, khi ra khỏi khách sạn anh đã gọi điện
cho cô, cô không hề nói đến chuyện đã đến đây, anh chỉ nghe cô nói với giọng mệt
mỏi rằng đang ngồi một mình. Anh vẫn cho rằng hai người yêu nhau ai cũng cần có
một không gian riêng mà người kia nên tôn trọng. Anh cười, gật đầu với Tây Môn
rồi lên tầng vào nhà, rót cho mình nửa ly nhỏ Whisky, thêm vào đó chút đá. Anh
ra ban công ngồi, ngắm nhìn dòng sông xa xa đang chảy cuồn cuộn trong màn đêm.
Cả bờ bên kia và bờ bên này đều dày đặc những dải đèn và bảng hiệu quảng cáo lớn
lấp lánh sắc mầu.

Nếu bây giờ có Diệp Tri Thu ngồi đây thì cuộc sống của
anh thật là viên mãn. Ý nghĩ này vừa mới đến, anh bỗng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Sáng nay lúc mỉm cười nhìn xa xăm, anh cũng có suy nghĩ như thế.

Anh quan
niệm phải tận hưởng niềm vui của cuộc sống, bất kể là công việc hay tình yêu,
bây giờ anh cũng đang cảm nhận được dư vị tuyệt vời của nó. Có một điều duy nhất
mà anh không xác định được, đó chính là cảm giác do dự của Diệp tri
Thu.

Cuối tuần trước sau khi ăn xong, anh ôm Diệp Tri Thu, vừa hôn cô vừa
đề nghị: “Chúng mình về chỗ anh đi, thật ra anh phải nói là về nhà em mới đúng,
em mới là chủ nhân của nó kia mà.”

Rõ ràng lúc đó, cô bỗng nhiên căng
thẳng gò bó, lúc sau mới thả lỏng cơ thể. Trong vòng tay anh, cô xoay người lại,
bàn tay cô vuốt nhẹ ngực anh: “Chí Hằng, mình cứ đến chỗ em đi.”

Lúc đó
anh chỉ mải hôn cô, chẳng để tâm chuyện đó. Nhưng bây giờ nghĩ lại, những suy
nghĩ của diệp Tri Thu rõ ràng phức tạp hơn anh tưởng nhiều. Cô ấy là một quản lý
bộ phận Kinh doanh đầu tắt mặt tối, thu nhập đương nhiên không phải là thấp mà
cam tâm để không căn hộ do chính tay mình bài trí nội thất để đi thuê nơi nhỏ
hẹp. Đương nhiên nguyên nhân của điều đó không đơn thuần chỉ là tiết kiệm, mà có
lẽ nguyên nhân chính đến từ người bạn trai trước đây của cô.

Bạn gái
trước đây của Hứa Chí Hằng tên là Lương Thiến, ít hơn anh bốn tuổi, gia cảnh rất
tốt, tính tình vui vẻ đáng yêu, có đôi chút bướng bỉnh. Hai người quen nhau từ
khi học ở Mỹ, rồi tình cảm cứ thế tiến triển thuận lợi. Khi anh tốt nghiệp trở
về thì cô cũng kết thúc những tháng năm du học một cách nhẹ nhàng. Hai người
cùng trở về, cô vào làm một công việc nhàn hạ trong công ty của bạn bố cô. Hai
người đều thích ứng nhanh với cuộc sống ở Thượng Hải phồn hoa, cùng nhau trải
qua những tháng ngày vui vẻ. Thế nhưng nếu tình yêu chỉ có mỗi niềm vui thì sẽ

không đủ để dài lâu bền vững.

Khi Lương Thiến đề nghị chia tay, Hứa Chí
Hằng không thấy bất ngờ nhưng anh vẫn hỏi cô tại sao. Lương Thiến do dự một lúc
mới nói: “Chí Hằng, anh có cảm thấy chúng ta yêu nhau cho đến tận bây giờ, anh
chưa hề hoàn toàn để tâm vào việc đó không? Bây giờ giữa hai chúng ta đã không
tìm lại được cảm giác khi mới quen nhau. Nếu có ai đó gọi đi đâu chơi là chúng
mình sẽ đồng ý đi liền, chứ đâu còn lúc nào cũng muốn ở bên nhau
nữa.”

Hứa Chí Hằng cảm thấy trong câu nói này có gì đó trách cứ quá mức,
thật sự là anh có cảm giác chán nhưng không phải là chán Lương Thiến. Anh chỉ hy
vọng cô trưởng thành hơn và suy nghĩ chín chắn một chút chứ đừng lúc nào cũng
chỉ nghĩ đến vui chơi quên ngày quên tháng như vậy. Nhưng lúc đó, anh cũng phải
thừa nhận người con gái trông cứ như chẳng có chút tâm sự nào lại có một trực
giác chính xác đến vậy. Cuối tuần, nếu có ai gọi anh đi chơi Snooker hoặc đi
đánh cầu lông là anh lập tức nhận lời, còn Lương Thiến cũng hứng thú khi đi dạo
phố với bạn gái hơn hẳn việc đi cùng anh. Anh không cho rằng vì lý do này mà
nhất định phải chia tay, nhưng rõ ràng Lương Thiến không muốn tiếp tục một mối
tình nhạt nhẽo như vậy nữa.

“Chúng ta vẫn còn trẻ, chúng ta nên nhân lúc
trẻ tuổi mà tìm và trải nghiệm những cung bậc của tình yêu, đó là những niềm vui
bất ngờ, là những lúc trái tim phải loạn nhịp vì ai đó. Chí Hằng, anh rất tốt,
có lẽ chỉ là do chúng ta không thật sự hợp nhau mà thôi.”

Hứa Chí Hằng
cười đau khổ: “Thiến Thiến à, anh lúc nào cũng coi em như một cô học sinh bé
nhỏ, anh không nhận thấy em đã có những ý kiến của riêng mình. Ngay cả lời nói
đuổi anh, em cũng nói rất rõ ràng, thỏa đáng.”

Lương Thiến nắm tay Chí
Hằng: “Chí Hằng, em có đuổi anh đâu, em chỉ nói sự thực thôi mà”.

Hứa Chí
Hằng vỗ nhẹ tay cô: “Anh biết, anh biết!”

Hai người chia tay buồn bã
nhưng không có gì phải ân hận, sau này họ vẫn thi thoảng gọi điện cho nhau. Hứa
Chí Hằng chưa trải qua một tình yêu hay cảm giác thất tình thật sự khắc cốt ghi
tâm, nên cũng chưa bao giờ phải quá đau khổ hay tiếc nuối trong tình cảm. Anh
chỉ muốn biểu thị sự tôn trọng vói sự lựa chọn của Lương Thiến. Mối tình không
thành đó đã khiến anh càng thêm chán ghét cuộc sống ở Thượng Hải, nơi mà cái gì
cũng quá thừa thãi nhưng lại khiến cuộc sống của người ta trở nên đơn diệu và tẻ
nhạt. Thế nên anh lựa chọn quyết tâm làm lại từ đầu ở đây. Giờ anh nghĩ, có lẽ
mối tình trước của Diệp Tri Thu không đơn giản như anh, chắc chắn nó đã để lại
trong lòng cô một vết thương khó lành.
Hứa Chí Hằng đặt ly rượu xuống, đứng dựa vào lan can
nhìn ra xa, bỗng anh có cảm giác buồn bã. Con người Diệp Tri Thu không hề khó
tiếp cận, cô ấy hiểu biết và chấp nhận tình cảm mới, chỉ đôi khi có chút dè dặt,
có chút hài hước nhưng cũng rất thẳng thắn tự nhiên, có thể nói cô hoàn toàn
chấp nhận sự tỏ tình của anh.

Cô thẳng thắn thừa nhận rất thích cách anh
theo đuổi mình, cô dịu dàng chấp nhận sự nhiệt tình của anh, nụ hôn của cô ngây
ngất đắm say, cơ thể cô mềm mại đón nhận âu yếm của anh, cô cũng không hề che
dấu khoái cảm khi bên anh, khiến anh được hoàn toàn thỏa mãn và vui vẻ cả về xác
thịt lẫn tâm hồn.

Thế nhưng cô luôn giữ khoản cách với anh. Cô không
giống Lương Thiến trong cơn ngây ngất yêu đương luôn thầm thì vào tai anh, cũng
không bá vai bá cổ anh nũng nịu vì những chuyện bực bội không đâu, mỗi khi nghe
anh nói chuyện cô rất chăm chú lắng nghe, có lúc nghĩ đi đâu đó nhưng lại rất
nhanh quay trở lại rồi cười như xin lỗi anh. Trong mọi việc cô rất công bằng,

không hề đòi hỏi sự ưu đãi đặc biệt thường thấy của con gái. E rằng đây không
chỉ đơn giản là thói quen của một người phụ nữ vốn suy nghĩ độc lập như anh vẫn
thường nghĩ.

Anh đặt ly rượu xuống, đi vào phòng khách và ngồi xuống, anh
lôi tập tranh cô vẽ về cách trang trí căn hộ ra, anh lật đi lật lại từng bức
tranh. Có mấy bức chỉ vẽ một góc trong căn phòng như dưới hiệu quả ánh sáng khác
nhau, chúng đâu phải đơn giản chỉ là những bản vẽ thiết kế mà rõ ràng là một kế
hoạch, một hy vọng về cuộc sống mới.

Từ khi anh và Diệp Tri Thu quen
nhau, anh đã biết là cô mồm mép khá lợi hại, lại hay cười chế diễu người khác,
nhưng cô không đố kỵ và cũng không hà khắc, thường nhẫn nhịn chịu đựng những
việc không vừa ý. Đôi lúc nói đến những mỏi mệt do công việc hay do sếp gây ra,
cô cũng chỉ cười rồi cho qua chứ không bao giò kêu ca trách cứ. Một người con
gái phóng khoáng như vậy, mà lại cãi nhau tay đôi một cách cay nghiệt với người
yêu cũ ở ngay tại cửa nhà trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, điều đó chứng
tỏ sự căm hận chất chứa trong cô như ngọn núi lửa chỉ chực cơ hội là phun trào
dữ dội.

Căn nhà này đối với cô như chứng nhân cho một quá khứ nhiều đau
khổ, mà anh lại là khách thuê nên đương nhiên cứ nhìn thấy anh là cô lại như
nhìn thấy cảnh cũ người xưa, làm sao mà vui vẻ được. Huống hồ anh đã hiểu rõ,
ngay cả niềm vui cũng chưa đủ để giữ gìn ngọn lửa tình yêu. Nghĩ đến đây anh bất
giác cười đau khổ, đây là lần đầu tiên anh phải tự suy đoán tâm lý phức tạp như
mê cung của phụ nữ thế này.

Cô không hoàn toàn để hết tâm trí vào mối
tình này, còn anh, anh đã dấn quá sâu và không thể rút ra được nữa rồi. Anh bỗng
ý thức được điều này nhưng thấy mình chưa hẳn đã thất bại. Anh rút điện thoại
ra, bấm số của Diệp Tri Thu, giọng nói của cô nghe có vẻ khàn khàn.

“Anh
nghĩ lại rồi Thu Thu, để bạn gái phải ngồi một mình xua đi mệt mỏi, đó chính là
lỗi của anh, vì anh chưa làm tròn trách nhiệm.”

Khi những lời nói đó lướt
qua tai mình, Diệp Tri Thu cảm nhận được cả sự nồng ấm của hơi thở anh. Cô thả
lỏng cơ thể nói: “Chí Hằng, em đang ngồi ở bờ sông đối diện với khu Tân Giang
Hoa Viên, anh xuống ngồi cùng em nhé!”

Chỉ năm phút sau Hứa Chí Hằng đã
đến, anh đứng sau chiếc ghế cô đang ngồi, xoa nhẹ đôi tay lên khuôn mặt đã bị
gió sông thổi lên lạnh giá: “Em ngồi ở đây bao lâu rồi?”

“Em không biết,
em chỉ nhìn những chiếc thuyền đi qua rồi đi lại.” Cô thành thật trả lời, áp má
vào bàn tay ấm áp của anh.

“Em có chuyện buốn phải không?”

“Cũng
không hẳn, chỉ là em cảm thấy mệt mói, em nghĩ là phải cải tiến công việc của
mình thêm một bước, chứ không lại giống như lời Tân Địch nói làm việc vất vả hơn
cả ông chủ.”

Hứa Chí Hằng cười, đôi tay vẫn nâng niu khuôn mặt cô, anh
cúi đầu xuống nói: “Em chăm chỉ quá, nếu anh là sếp của em thì anh sẽ cười thầm.
Nhưng là bạn trai của em, anh thấy kỳ lạ, tại sao em đã đến nơi rồi mà chẳng
chịu lên nhà, sao lại ra đây ngồi một mình trong gió lạnh?”

Diệp Tri Thu
bất giác thở dài: “Em chỉ nghĩ rằng, em đã quá bận rộn mà chẳng dành thời gian
được cho anh như những đôi yêu đương khác, nếu chỉ mong muốn để mình thỏa mái mà
trút những bực bội vào anh thì có lẽ không công bằng.”

“Em đúng là người
con gái mà việc gì cũng muốn nói đến công bằng.” Hứa Chí Hằng nở nụ cười chán
nản: “Anh đoán rằng em còn nghĩ thu tiền thuê nhà của bạn trai cũng là không
công bằng.”

Diệp Tri Thu sững sờ, đúng là cô đã nghĩ đến điều đó, bàn tay
anh cảm nhận được khuôn mặt cô hơi nóng: “Hay anh bảo thư ký anh tìm căn nhà
khác đi.”

Hứa Chí Hằng không hề buồn khi nghe cô nói ra điều đó. Anh nói:
“Tiền thuê nhà của anh là do công ty chi trả. Anh không phải trả khoản tiền đó.
Hơn nữa anh rất thích cách bài trí trong căn nhà mà em đã bỏ bao tâm huyết, anh

không muốn người khác đến ở rồi làm hỏng nó đi.”
Hóa ra anh đã thấy được tâm huyết của mình cho từng
ngóc ngách của căn nhà, Diệp Tri Thu bỗng thấy mắt mình cay cay, cô đứng dậy
vòng tay ôm lấy anh: “Anh chiều chuộng một cô gái đã hai mươi chín tuổi như vậy
là nguy hiểm lắm đấy”.

“Nguy hiểm đến mức độ nào?”, anh phì cười hỏi cô,
ánh mắt anh thật quyến rũ.

“Em sẽ bám chặt lấy anh, có chuyện gì nhỏ nhặt
cũng sẽ chạy đến sà vào lòng anh để được anh an ủi, đến lúc anh không thể chịu
được nữa mới thôi.”

“Anh đang rất mong đợi được tận hưởng cảm giác đó
đấy.”

Diệp Tri Thu cười nói: “Thôi được, bây giờ anh phải cùng em đi ăn
cơm, dù anh vừa mới ăn xong em cũng không cho phép anh chỉ ngồi không nhìn
em.”

Dường như đang lấy lại niềm hưng phấn cho bản thân, cô nắm tay anh,
kéo anh băng qua những con đường ngang dọc ngoắt nghéo của khu phố cũ phía sau
Tân Giang Hoa Viên. Vừa đi cô vừa nói: “Trước đây vùng này phần lớn là tô giới,
có rất nhiều công trình kiến trúc đặc sắc, nhà của Tân Địch cũng thế, tường nhà
xây rất cao, cửa sổ hẹp và rất dài, nếu sửa chữa hợp lý thì ở đó cũng rất
hay.”

Những con phố ở đó thường là đường một chiều, rối ren phức tạp. Hứa
Chí Hằng rất ít lái xe qua đây nên anh thấy kiến trúc của những ngôi nhà đó thật
mới mẻ. Ở đây có những ngôi nhà kiến trúc phương Tây xen lẫn những căn nhà dân
tản mát chẳng theo lề lối gì, thi thoảng lại có những ngôi nhà được xây dựng với
lối kiến trúc lạ mắt, cao hẳn lên, đường phố thì nhỏ hẹp, những nhà mặt đường
toàn tận dụng phần vỉa hè làm ki-ốt kinh doanh ồn ào náo nhiệt, có rất nhiều
quán ăn nhỏ, quán làm dầu và quán rượu, những người dạo bộ ở đây đều có vẻ rất
thư thái nhàn nhã.

Diệp tri Thu chỉ vào tòa nhà tối om nằm sâu trong một
cái sân rộng, và nói: “Đó là nhà thờ, khi còn đang đi học, có dịp Noel, em và
vài đứa bạn đi phà từ bên kia sông sang đây xem họ trang trí và tổ chức đêm
Giáng Sinh, không khí rất tuyệt vời.” Nghĩ về thời gian đó, cô bất giác mỉm
cười: “Khi tổ chức lễ Giáng Sinh xong, trời còn có mưa tuyết nhẹ, chúng em lại
lên phà đi về, chân tay đứa nào cũng cóng lạnh.”

“Thời tiết này mà đi phà
thì chắc sẽ rất tuyệt, hay lúc nào đó chúng mình cùng đi nhé!”

Cô đột
ngột dừng lại, rồi gật đầu rất nhanh: “Cũng được, chúng ta qua con phố này là sẽ
đến một quán ăn nhỏ, thường ngày đông đúc lắm, khách cứ phải sếp thành hàng dài,
bởi quán này làm món cá sống rất ngon, mình đến đó ăn nhé. Ông chủ quán họ Hồ
tính tình vui vẻ, có lúc ông còn ngồi ở cửa quán kéo đàn nhị cho khách nghe nữa
đấy.”

Cô chỉ một hiệu bánh Pháp bên đường: “Hiệu bánh này cũng có từ rất
lâu rồi, em thích ăn bánh ngọt và bánh mật ong ở đây.”

Bình thường cô
không phải là người ít nói nhưng cũng không kể lể tường tận như hôm nay. Hứa Chí
Hằng nghiêng đầu nhìn cô, cô đã vui vẻ khác hẳn dáng ngồi cô độc buồn bã bên bờ
sông lúc trước, miệng cười duyên dáng, nét mặt vui tươi. Lòng anh quặn thắt, anh
nghĩ cô gái này, chắc chắn cô ấy đang ép buộc mình phải vui vẻ lên
đây.

Diệp Tri Thu cảm nhận thấy cái nhìn của anh, những buồn tủi trong
lòng mà cô cố kìm nén lại như trào dâng không sao kềm chế nổi. Hóa ra chỉ một
ánh mắt quan tâm cũng đủ khiến lòng mình mềm yếu. Hai bàn tay cô bám chặt lấy
cánh tay rắn rỏi đang nâng đỡ mình, cô áp má vào rồi tựa hẳn vào cánh tay đó như
muốn tìm niềm an ủi. Qua làn áo mỏng, anh cảm nhận động tác của cô không được tự
nhiên mà có thể nói đó là sự gắng gượng. Sự gắng gượng đó kết thúc rất nhanh,
dường như chỉ trong khoảng khắc, cô đã rời khuôn mặt mình khỏi cánh tay anh. Cảm
giác vụt qua quá nhanh khiến Hứa CHí Hằng hoài nghi đó phải chăng là ảo giác. Cô
lại ngẩng mặt lên cười với anh, đôi mắt cô trong sáng lấp lánh nụ cười. Cô khẽ
nói: “Chí Hằng, cám ơn anh đã xuống đây cùng em.”

Hứa Chí Hằng rút cánh
tay mình ra khỏi bàn tay cô rồi quàng lên vai cô siết mạnh, mỉm cười nói: “Nếu
cứ khách sáo với nhau như vậy thì anh cũng phải nói với em là cảm ơn em đã gọi
anh xuống cùng em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.