Bạn đang đọc Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa – Chương 1-02
Chương 1
Lần đầu gặp mặt
Hứa Chí Hằng không thích kiểu thời tiết như thế này, bầu trời vừa âm u xám xịt vừa lạnh lẽo ẩm ướt, đôi lúc lại rắc xuống những bông tuyết nhỏ. Cứ thế kéo dài đến tận chục ngày, thậm chí nửa tháng cũng chẳng có một ngày nắng. Trên phố, người đi lại ai cũng so vai rụt cổ rảo bước về nhà. Nếu anh được quyền chọn lựa, anh ước ao lúc này đang ở phương Nam chan hòa ánh nắng, hoặc ở hẳn nơi tuyết phủ dày bất kể ngày đêm ở phương Bắc.
Anh đem tâm sự trên kể với bạn làm ăn của mình là Vu Mục Thành. Vu Mục Thành cười lớn: “Xin đừng, cậu đừng kêu ca những cái đó với tôi, tôi thích nơi này, tôi đã quen với kiểu khí hậu như thế này rồi. Đợi khi nào cậu thực hiện được mơ ước của mình, cứ ở những nơi đó lâu lâu một chút, trải qua một mùa đông rét cắt da cắt thịt dài dằng dặc và một mùa hè nóng như đổ lửa, lúc đó đưa ra kết luận cũng chưa muộn”.
Hứa Chí Hằng “Hứ” một tiếng, trả lời: “Cậu đâu có thích nơi này, chẳng qua cậu thích ngôi nhà thì thích luôn cả con quạ đen đậu trên nóc nhà thôi”.
Hai năm trước, Vu Mục Thành đến nơi này đầu tư khai thác, mở một công ty chuyên về các thiết bị kiểm tra điện với quy mô khá lớn. Bây giờ anh ta đã lập gia đình, vợ anh tên Tạ Nam, cũng là người tỉnh này, lời nói và cử chỉ tình cảm của họ với nhau cho thấy đây là một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Thỉnh thoảng họ lại cùng về Chiết Giang để thăm bố mẹ và coi như đó là chuyến đi nghỉ ngơi thư giãn. Khi nói về nơi đây, họ lại dùng một từ ngữ thân thiết là “về nhà”, đúng là đã hoàn toàn thích ứng với nơi này rồi.
Hứa Chí Hằng hoàn toàn có thể lý giải được điều này. Vì gia đình nhà Vu Mục Thành và gia đình anh có mối quan hệ thân thiết từ lâu. Nhưng tổ tiên của Vu Mục Thành từ xa xưa sinh sống ở tỉnh Sơn Đông nên coi như là người phương Bắc. Còn anh đích thị là người phương Nam chính gốc. Khi lớn lên, anh đến Bắc Kinh học đại học, rồi đến Đại học Stanford của Mỹ để học thạc sĩ. Nếu không phải vì hai gia đình hợp tác đầu tư mở một công ty chuyên về linh kiện ô tô ở đây, anh sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến một nơi như thế này.
“Cậu đã tìm được căn nhà như ý chưa?”
“Cô thư ký đã tìm giúp tôi một căn hộ, tối nay tôi đi xem. Nghe cô ấy khen địa thế chỗ đó đẹp lắm, gần sông, mà nhà đã chỉnh trang nội thất ngon lành rồi.”
Vu Mục Thành cười vui vẻ: “Cậu mà ở chỗ tôi thì hay biết mấy, được ngắm hồ, lại vừa yên tĩnh, thế mà cứ ương bướng đòi chuyển đi bằng được”.
Hứa Chí Hằng cũng cười theo, anh hiện đang ở nhờ trong phòng khách của căn hộ nhiều phòng mà Vu Mục Thành mua trước khi cưới ở mãi ngoại ô thành phố. Nhưng anh thật sự cảm thấy ở chỗ đó không tiện lợi tẹo nào: “Sau này tôi sẽ chọn khu ngoại ô đó để dưỡng già, chứ bây giờ tôi còn tham lam với chốn phồn hoa đô hội lắm”.
Lúc này hai người đứng cạnh cửa sổ, quan sát cảnh công nhân trong khu công nghiệp đang tiến hành những công đoạn cuối cùng của một ngày lao động.
“Sau này phải trông cậy cả vào cậu đấy, Chí Hằng ạ, chắc tôi sẽ phải bỏ thời gian nhiều hơn để quản lý Công ty Thiết bị kiểm tra điện Thành Đạt bên đó.”
“Yên tâm đi, với công việc tôi không bao giờ tắc trách. Khỏi phải xem đồng hồ nữa, chắc cũng đến giờ cậu đi đón bà xã rồi chứ gì?”
“Tuyết rơi dày thế này, tôi không dám để cô ấy tự lái xe. Đợi lúc nữa đón cô ấy về rồi cả bọn cùng đi ăn nhé!”
Hứa Chí Hằng lắc đầu mỉm cười. Anh không biết anh chàng Vu Mục Thành lớn hơn anh hai tuổi này, tính tình vốn rất phóng khoáng mà từ lúc nào bỗng trở nên ấp a ấp úng như đàn bà ấy. Có lẽ tình yêu thật sự có ma lực cải tạo con người. Mà với Tạ Nam, anh cũng vô cùng quý mến tính cách dịu dàng và khéo léo của cô. Những lúc rảnh rỗi, anh hay hỏi thư ký của mình, “Liệu có phải các cô gái vùng này tính tình đều nết na hiền hậu không?”. Cô thư ký của anh tên là Lý Tinh, đích thực là người vùng này, đã lập gia đình, làm việc rất tháo vát và quyết đoán. Khi nghe anh hỏi vậy, cô phá lên cười sau đó nghiêm túc trả lời:
“Thực ra con gái vùng này nổi tiếng khắp nước là tính tình ghê gớm.”
Anh nghĩ ngợi, vậy chỉ có thể cho rằng Vu Mục Thành đã gặp may. Còn với chính mình, anh cũng tự nhủ: Với loại con gái tính tình hung dữ thì chỉ có nước tránh xa.
Hai người đi xuống, mỗi người lên một chiếc xe. Vu Mục Thành đi xe BMW X5, Hứa Chí Hằng đi chiếc Porsche Cayenne mà gia đình mua cho khi anh đồng ý quản lý việc làm ăn của công ty, là loại xe việt dã rất phù hợp với kiểu thời tiết ở đây.
Trong bữa ăn, anh kể lại lời của thư ký Lý Tinh cho vợ chồng Vu Mục Thành nghe, hai người đều phá lên cười. Tạ Namcười nói: “Lý Tinh nói đúng một nửa, ý cô ấy muốn nói về con gái lớn lên ở thị trấn, rất tháo vát, nhưng về tính tình đúng là có nhiều người ghê gớm lắm”.
Buổi tối, khi đi xem căn hộ, Hứa Chí Hằng đã hiểu ra rằng những lời mà cô thư ký nói quả là không ngoa tí nào.
Anh lái xe đến chỗ hẹn với Lý Tinh, đây là khu chung cư bên đại lộ Tân Giang, gồm nhiều tòa nhà cao tầng hợp thành, ở tầng dưới có dựng tấm biển Khu một – Tân Giang Hoa Viên. Người bảo vệ viết biển số xe của anh vào sổ rồi mở cửa. Anh đỗ xe và đi vào trong sảnh, không gian của sảnh thật rộng rãi, trần cao, trông cứ như sảnh lớn của khách sạn. Nhà của Lý Tinh cũng gần đây, nên cô đã đến đây đợi anh. Hai người vào thang máy lên tầng mười sáu, nhấn chuông căn hộ 1601, lập tức có một cô gái trẻ ra mở cửa cho họ.
“Cô Diệp, tôi đưa sếp đến xem phòng.”
“Cô Lý, mời vào”, cô Diệp lịch sự cúi người mời.
Hứa Chí Hằng từ nhỏ đã sống trong giàu sang, nên anh cũng không quá ngạc nhiên với những đồ nội thất đắt tiền, nhưng vào trong căn phòng, anh vẫn có cảm giác choáng ngợp.
Căn phòng đang mở điều hòa, không khí thật ấm áp dễ chịu, diện tích không rộng lắm, chỉ khoảng gần một trăm mét vuông, gồm một phòng ngủ, một phòng đọc sách, một phòng khách, một nhà bếp, hai nhà vệ sinh và thêm một ban công xinh xắn ở phía Nam, hướng về dòng sông.
Cách trang trí và bày biện đồ đạc cho thấy chủ nhân của căn phòng là người có gu thẩm mỹ tinh tế: nền nhà lát gỗ thẫm màu; giữa phòng khách là bộ ghế sofa màu xám, đẹp đẽ và thư thái; trên tường, phía sau bộ ghế sofa treo mấy bức tranh màu nước, tuy không phải là kiệt tác hội họa nhưng thoạt nhìn cũng biết đó không phải là những bức tranh vớ vẩn vẫn bán đầy ngoài đường, màu sắc cũng rất ăn nhập với đồ nội thất còn lại trong phòng. Bên khung cửa sổ mở rộng đến tận nền nhà đặt một chiếc ghế mây với kiểu dáng trang nhã và mềm mại. Tường không trang trí cầu kỳ lộng lẫy mà chỉ dùng giấy dán tường với những họa tiết cây cối dưới ánh trăng mờ, tông màu vàng nhạt, trên đó có treo một chiếc ti vi tinh thể lỏng. Bên cạnh là chiếc kệ với kiểu dáng độc đáo, trên kệ bày vài đồ trang trí nhỏ xinh.
Phòng ăn nho nhỏ nối liền phòng khách, trong đó có kê một bàn ăn với kích thước vừa phải, khăn trải bàn màu đỏ bắt mắt, phía trên đặt một lọ hoa thuỷ tinh. Lúc này lọ không cắm hoa nhưng dưới ánh đèn vẫn ánh lên vẻ đẹp lung linh huyền ảo.
Bước thêm vài bước là phòng ngủ, cũng một kiểu bài trí nhẹ nhàng như vậy. Tường được quét lớp sơn vàng nhạt, chiếc giường ngủ rộng có chạm hoa, bộ ga đệm phối hai tông màu: hồng phấn và cà phê. Phía bên này bức tường là chiếc tủ quần áo, còn đối diện bên kia là bệ cửa thoáng mát, trên bệ cửa có đặt sẵn những tấm đệm ngồi bằng lông cừu trắng muốt, hai chiếc gối ôm được làm bằng lụa Thái Lan màu đỏ.
Phòng đọc sách được thiết kế khá đặc biệt, ngăn ra một không gian nhỏ để làm kho trữ đồ. Giá sách cũng được thiết kế rất kỳ công, sử dụng nguyên liệu thép vuông màu đen làm trụ, phối với những bản gỗ màu nhạt. Bàn đọc sách kê ngay cạnh cửa sổ, ngồi từ đây nhìn ra có thể thấy nhánh sông Trường Giang trong màn đêm.
Hai phòng vệ sinh được bố trí lắp đặt rất hợp lý, còn căn bếp có thiết kế theo lối mở, rất tiện nghi và xinh xắn.
Ban công được che chắn bởi kính thủy tinh không có khung ngoài, nền lát bằng gỗ chống mọt, kê một chiếc bàn nhỏ xinh và hai cái ghế, khăn trải bàn kẻ ca rô, trên bàn đặt một giỏ hoa lụa mô phỏng những bông hoa cỏ dại.
Cả căn hộ được bài trí tuy không thể nói là xa hoa lộng lẫy nhưng với lối thiết kế cùng tông màu hài hòa, tạo nên cảm giác nhẹ nhàng thư thái. Mỗi một góc nhỏ đều thấy bao tâm huyết của gia chủ. Tất cả đồ nội thất và đồ điện gia dụng trong nhà đều mới tinh. Hứa Chí Hằng vừa nhìn ngắm một lượt đã thấy vô cùng hài lòng, Lý Tinh quan sát ánh mắt của anh, rồi đánh mắt sang cô Diệp, từ nãy đến giờ cô ấy chỉ ngồi trong phòng khách bận rộn với chiếc di động, để hai người họ tự do xem xét, không hề giống với những người chủ khác cứ theo chân khách đi khắp nơi mà giới thiệu, trông bộ dạng cô thật ung dung điềm tĩnh.
“Cô Diệp này, cô xem nếu chấp nhận được thì chúng ta trao đổi thêm về giá tiền thuê nhà, được chứ?”
Tiểu Diệp nghe tiếng ngẩng đầu lên, Hứa Chí Hằng lúc này mới chú ý đến vẻ ngoài của cô. Trông cô chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc chiếc áo dạ phối với quần bò và đôi bốt cao cổ đế bằng, tất cả trang phục đều màu đen làm nổi bật làn da trắng muốt, dáng người gọn gàng với đôi mắt to tròn và chiếc mũi thẳng. Trên khuôn mặt hầu như không trang điểm ấy lộ vẻ mệt mỏi, làn da dưới vùng mắt hơi thâm, hình như do thiếu ngủ. Thấy Hứa Chí Hằng đang chăm chú nhìn mình, cô cũng rất thẳng thắn nhìn đáp trả, ánh mắt cô nhìn anh từ đầu đến chân một lượt rồi rời đi, kiểu đó tuy không phải là vô lễ song cũng không thể nói là lịch thiệp.
Cô Diệp lấy trong túi ra hai tờ hợp đồng thuê nhà có cùng nội dung và nói: “Giá tiền thuê nhà tôi nghĩ không cần trao đổi thêm nữa. Nếu phía cô đồng ý thuê thì xem qua bản hợp đồng này, đây là bản hợp đồng mẫu mà tôi tải trên mạng xuống, chỉ thêm vào đó danh sách những đồ đạc trong nhà thôi”.
Lý Tinh cầm lấy và chăm chú đọc, Hứa Chí Hằng không muốn mất thêm thời gian nữa nên giục cô: “Lý Tinh, cô ký đi nhé! Tôi về trước đây”.
“Đợi một lát!”, cô Diệp quay sang anh, “Nếu anh là người thuê căn hộ này thì xin anh đích thân ký tên và đưa cho tôi một bản phô tô chứng minh thư của anh. Như vậy hai bên sẽ có trách nhiệm với nhau hơn”.
Hứa Chí Hằng chưa bao giờ phải thuê nhà ở trong nước như thế này nên anh không rõ những thủ tục kia có nhất thiết phải làm không. Đúng lúc đó, di động của cô Diệp lại đổ chuông, cô nói xin lỗi và đi vào bếp trả lời điện thoại.
Lý Tinh hạ giọng nói: “Tổng giám đốc, hợp đồng thì không có vấn đề gì, có điều cái cô Diệp này tính tình rất chặt chẽ, điều khoản nào cũng ghi rất cụ thể, rất khắt khe, tiền thuê nhà cũng kiên quyết không bớt một đồng nào”.
“Thôi ký đi!” Hứa Chí Hằng đâu để ý gì đến tiền, hơn nữa căn hộ này anh rất hài lòng, có điều anh không thoải mái với cái kiểu ra vẻ lịch sự nhưng thực ra lại chặt chẽ của cô chủ nhà, có lẽ cả Lý Tinh cũng chẳng ưa gì điều đó.
Cô Diệp trả lời xong điện thoại quay trở lại, Lý Tinh đang xem xét tờ phô tô bản hợp đồng mua nhà do chủ nhà cung cấp, ngẩng đầu lên hỏi: “Nhà chưa có giấy chứng nhận quyền sở hữu à?”.
“Đợi chủ đầu tư gửi thông báo xong, chúng tôi sẽ làm.”
“Trên hợp đồng phía chủ nhà có những hai người cơ à? Ông Phạm An Dân này là ai vậy?”
“Là bạn trai tôi, chúng tôi cùng ghi tên mua căn hộ này, hiện giờ anh ấy không ở đây, nên căn hộ do tôi toàn quyền quyết định”, cô Diệp trả lời ngắn gọn.
Lý Tinh cũng đã xem xong toàn bộ bản hợp đồng, thời hạn thuê nhà là một năm, tiền thuê nhà trả theo từng quý, tiền đặt cọc trước là hai phần ba số tiền phải trả, hai bên cùng ký tên, thỏa thuận ngày mai bên thuê nhà sẽ chuyển khoản vào số tài khoản ngân hàng của cô Diệp. Từ lúc này, hợp đồng chính thức có hiệu lực. Lý Tinh quan sát lại khắp nơi một lần nữa, bỗng chỉ lên trên trần: “Ở chỗ kia có một cái bóng đèn cháy rồi, mai cô Diệp có thể đến thay cho chúng tôi cái bóng mới không?”.
Cô Diệp ngẩng đầu lên nhìn cái bóng đèn đã hỏng, trầm ngâm một lúc: “Mai tôi phải đi công tác rồi, nhưng… hai người đợi một chút”. Cô Diệp mở cửa bước ra ngoài, bấm chuông căn hộ 1602 phía đối diện, cánh cửa mở ra rất nhanh, một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi, nét mặt vẫn còn vẻ trẻ con thò đầu ra: “Thu Thu, chị đến rồi đấy à?”.
“Tây Môn à, kiếm cho chị một bóng đèn Philip với.”
Cùng lúc đó lại có một cô gái khác với mái tóc uốn xoăn lượn sóng, thò đầu ra nói: “Thu Thu à, mời chị vào nhà!”.
“Thôi khi khác đi, bây giờ chị bận.”
“Bóng đèn mới đã dùng hết rồi”, anh chàng Tây Môn đó đi vào nhà tìm một vòng, trở ra báo cáo.
Không ngờ, cô Diệp hất cằm một cái: “Cậu vào tháo một cái đang dùng rồi sang lắp cho chị, cẩn thận không bỏng tay đấy!”.
Quả nhiên Tây Môn đi kiếm ngay một cái ghế bắc lên, dùng khăn lót tay tháo cái bóng đèn đang dùng xuống, nhanh chóng chạy sang phòng của cô Diệp, bắc ghế lên lắp thay cái bóng hỏng. Công tắc bật lên, ánh sáng lại chói lòa.
“Cảm ơn hai em nhé! Thôi hai em về bên nhà đi, trời lạnh lắm, chị sẽ gọi điện cho các em sau.”
Tây Môn nhìn Hứa Chí Hằng và Lý Tinh đang đứng trong phòng khách thì quay ra hỏi nhỏ: “Chị định cho thuê nhà này thật à?”.
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Chị không để mà ở, tiếc quá, không chừng sẽ bị người ta phá hỏng hết đấy!”, cô gái kia chu mỏ đế thêm.
“Nếu bố chị mà giàu có như bố các em thì chị còn phải lo lắng gì nữa? Thôi vào nhà đi, đừng nói lung tung nữa, đứng mãi ngoài này lạnh cóng bây giờ.”
Cô Diệp trở về phòng, khóa cửa lại, cười xòa nói với Lý Tinh: “Cô xem còn vấn đề gì nữa không?”.
Lý Tinh có vẻ hết nhiệt tình với việc đó rồi, quay đầu nhìn Hứa Chí Hằng, anh ta cũng ngán ngẩm, cầm luôn hợp đồng ký cái roẹt, cô Diệp cũng ký tên vào chỗ chủ nhà, hai người trao đổi cho nhau rồi mỗi người giữ một bản. Hứa Chí Hằng thấy chữ ký của cô thật hoa mỹ và bay bướm: Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu giữ một bản, sau đó chỉ cho anh một mẩu giấy nhỏ được dính trên tủ lạnh bằng miếng gắn hình quả dâu tây: “Ở đó ghi toàn bộ số điện thoại của ban quản lý chung cư, người giúp việc theo giờ và cả số điện thoại của tôi. Nếu anh có việc gì thì cứ gọi cho họ, còn tôi hay đi công tác lắm nên ít khi gặp được. Thẻ dùng ga anh tự đi nạp tiền, chi phí quản lý, tiền điện nước đều được thông báo hằng tháng, anh chú ý kiểm tra những hóa đơn được gửi vào thùng thư. Và anh nhớ chuyển khoản vào số tài khoản được ghi trên hợp đồng đúng hạn nhé!”. Sau đó cô đưa cho anh thẻ từ vào cửa và một chùm chìa khóa, “Đây là năm chìa khóa các phòng và một chìa khóa thùng thư, anh cất đi, chìa khóa nhà tôi sẽ giữ một chiếc, anh cứ yên tâm, không phải trường hợp bất đắc dĩ thì tôi sẽ không về đâu”.
Cô với tay lấy cái áo khoác lông màu đỏ mắc trên chiếc ghế để trong phòng ăn, nhìn khắp căn nhà một lượt, dưới ánh đèn trông ánh mắt cô trầm lắng: “Nếu không còn vấn đề gì nữa, tôi xin phép đi trước”.
Cô mở cửa đi thẳng và không quay đầu lại. Hứa Chí Hằng lúc này quay sang Lý Tinh: “Đây chính là mẫu người con gái của vùng này sao?”.
Lý Tinh trề môi: “Rất tháo vát đấy chứ?”.
Đúng là rất tháo vát, Hứa Chí Hằng không thể không công nhận điều đó, chỉ có điều phong cách ấy khiến người khác không thể ưa nổi.
Thế nhưng căn hộ này thì đúng là tuyệt vời, chưa cần bàn tới nội thất, chỉ cần bước ra ban công ngắm nhìn dòng sông rộng lớn đang êm đềm chảy trong đêm, hai dãy đèn sáng trưng tôn thêm vẻ đẹp của bến tàu, những con tàu nối đuôi nhau trên sông với đủ ánh đèn màu, thi thoảng có hồi còi vọng lại, thật sự làm tâm hồn con người trở nên lắng đọng.
Quán ăn, quán cà phê, nhà hàng, khách sạn mọc lên san sát ở hai bên đường rộng rãi cạnh bờ sông, thật hợp với tính cách “ham hố chốn phồn hoa đô hội” của Hứa Chí Hằng. Từ khi chính thức chuyển tới đây ở, anh cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chương 2
Tổn thương tình cảm
Diệp Tri Thu một mình trở về phòng trọ, kỳ thực nơi này cách Tân Giang Hoa Viên không xa lắm, từng là một nơi rất thu hút khách trong thời kỳ rộ lên nhu cầu mua chung cư cao tầng quy mô vừa và nhỏ cách đây mấy năm. Chủ đầu tư khu chung cư này quảng cáo rùm beng rằng đây là “Bến đỗ đầu tiên của dân công sở trẻ trung”, hay “Trạm đầu của con tàu tuổi thanh xuân”, còn những người mua bị lỗ thì không khách khí gì gọi đây là “Nhà ống hiện đại”.
Quả đúng như vậy, hơn hai mươi hộ mà chỉ được sử dụng một diện tích chung chật hẹp, lại không được lắp đặt đường ống dẫn ga, chỉ có thể dùng bếp điện, bếp từ để đun nấu, nói là nhà ống cũng chẳng oan tẹo nào. Đến giờ đi làm hoặc tan ca, thang máy cứ gọi là chật cứng còn hơn cả tàu hỏa bên Ấn Độ nữa. Nhưng hồi đó, những điều trên không hề cản trở đến việc khu chung cư được bán hết nhanh vì hai ưu điểm, đó là giá cả vừa tầm và vị trí gần với trung tâm thành phố. Hơn nữa, đối với hầu hết khách mua, đây chính là một món đầu tư có hời lớn. Ở đây giao thông tiện lợi, mọi nhu cầu cuộc sống được đáp ứng, nếu ở độc thân thì rất phù hợp, mà đem cho thuê lại càng đắt khách.
Căn hộ mà Diệp Tri Thu thuê rộng khoảng bốn mươi lăm mét vuông, nói một cách đơn giản thì đây chỉ là một căn hộ mà phòng khách vừa làm phòng ngủ, thêm một phòng bếp và một nhà vệ sinh, ngoài ra còn một ban công nhỏ nối liền với nhà bếp, nhỏ tới mức chỉ đủ ột người đứng. Hầu như tất cả những người đã từng nhìn thấy cái ban công này đều không nhịn được mà phá lên cười, cứ như nó là mẩu chuyện tiếu lâm vậy. Thế nhưng nếu không có mẩu chuyện tiếu lâm đó, cô Diệp không biết mình nên phơi phóng quần áo ở đâu nữa.
Cô cởi chiếc áo lông, thả mình xuống giường, mệt mỏi đến mức không còn sức mà động đậy tay chân nữa. Nghĩ đến việc sáng mai phải đi công tác, cô càng thêm chán ngán, chỉ mong cứ thế này làm một giấc không bao giờ tỉnh lại cho xong.
Di động đổ chuông không đúng lúc chút nào, cô phải cố bò dậy cầm điện thoại lên xem, là số điện thoại của gia đình, cô trả lời: “Mẹ à, có chuyện gì vậy ạ?”.
“Có chuyện mới được gọi điện cho con à? Mỗi lần con đi công tác là đến mười ngày hay nửa tháng chẳng về qua nhà lấy một lần, con còn nhớ bố mẹ đang tồn tại trên đời này không đấy?”
“Con vừa mới về đến nơi mà mẹ, mệt hết cả hơi, không kịp về thăm bố mẹ được.” Chiều nay cô đến căn nhà mà trước đó đã quảng cáo cho thuê trên mạng. Vừa đi công tác về, cô đã phải đến công ty trước để bàn giao công việc nhưng giám đốc đi công tác chưa về. Cô vội vàng về lo đón tiếp mấy đám muốn thuê nhà, may mà cuối cùng mọi việc cũng hoàn tất, nhà đã có người thuê, nhưng cô chẳng kịp đảo qua thăm bố mẹ, mà thực ra cô không muốn nghe mẹ làu bàu hỏi chuyện căn hộ ấy.
“Vậy mai con về nhà nhé, mẹ sẽ hầm gà nấu canh cho con bồi bổ, con cứ ăn ở bên ngoài mãi thì sao đủ chất được.”
Diệp Tri Thu đành phải cố cười mà trả lời mẹ: “Mẹ à, mai con lại phải đi công tác nữa rồi, lần này con đi gần, ở tỉnh Hồ Nam, khoảng ba ngày là về thôi”.
“Sao con chưa bàn bạc với ai tiếng nào mà đổi việc ngay thế hả, Thu Thu?” Mẹ cô lại bắt đầu bài ca muôn thuở: “Công việc trước đây con làm đang ổn định, thu nhập cao, mà cũng chẳng phải đi công tác liên tục như thế này. Bây giờ thì sao? Bố mẹ muốn gặp con một lần mà còn khó hơn gặp lãnh đạo nhà nước ấy chứ”.
“Mẹ đừng trách con gái mẹ nữa, khi đã đi làm rồi thì mình đâu có quyền tự quyết định. Con cần tiền của sếp, còn sếp chỉ mong lấy mạng của con. Đợi con đi Hồ Nam về, con sẽ ăn món canh gà mẹ nấu. Nhờ mẹ nói với bố là con sẽ mang món thịt khô thượng hạng về cho bố nhắm rượu.”
Phải vất vả lắm cô mới dỗ dành được mẹ để mẹ vui vẻ mà cúp điện thoại, cô thở dài một hơi, cảm thấy mặt mình cười lâu đến mức giờ trở nên đờ ra. Hóa ra để phối hợp với giọng nói vui vẻ, khuôn mặt cũng phải cố nặn ra nụ cười rạng rỡ mới đạt được hiệu quả cao. Cô phải đi công tác liên tục nửa tháng ròng, gần như là đi khắp các thành phố chính của vùng Đông Bắc. Ngày nào cũng như ngày nào, công việc chính của cô là gặp gỡ, tươi cười với giám đốc các siêu thị lớn và chủ các đại lý, nếu gương mặt ấy không có thêm mấy nếp nhăn vì cười mới là điều lạ.
Cô tự khuyên mình: Không thể thờ ơ với việc giữ gìn dáng vóc, không được để ình còn trẻ mà da đã nhăn nheo như bà già, không thể xuất hiện trước mọi người với tư cách người phụ nữ bị bỏ rơi – vừa nghĩ đến điều thứ ba, nước mắt cô đã chực trào ra, bất giác cô mắng mình là ngu. Cô gắng dậy, đi tắm gội và thực hiện đầy đủ các công đoạn chăm sóc da.
Nửa tháng trước, Diệp Tri Thu nhảy việc sang làm tổng phụ trách mảng kinh doanh của Công ty Thời trang Tín Hòa, chức danh nghe cũng oách nhưng công việc vô cùng vất vả. Từ lúc nhận việc, cô chỉ kịp tổ chức một cuộc họp với các nhân viên kinh doanh trong công ty. Trong cuộc họp, sếp bà đã giới thiệu cô với mọi người bằng thái độ đầy tín nhiệm và kỳ vọng, rồi sau đó là những chuyến công tác liên miên. Những chuyến đi đó khiến lòng cô nguội dần, không ngờ mảng việc mà cô phụ trách quả thực có không gian rộng lớn để phát triển. Có thể thấy sếp bà – Lưu Ngọc Bình – đối xử với cô chẳng khác nào Lưu Bị ba lần mưu lược mời được Gia Cát Lượng. Nhiều lần bà ta hẹn gặp riêng cô, nói với cô những lời tâm huyết, kiên quyết bỏ ra số tiền hai mươi vạn tệ để mời hẳn cô về bên này. Thật đúng như những lời cô vừa nói với mẹ: “Con cần tiền của sếp, còn sếp chỉ mong lấy mạng của con”.
Cô sấy cho tóc gần khô rồi cẩn thận đắp mặt nạ, sau đó đến bên cửa kính mở rộng xuống tận nền nhà. Trên khoảng nền nhà cạnh cửa sổ ấy, cô trải tấm thảm lông dê được làm thủ công mà cô cố gắng mang từ tận Tân Cương về, đặt thêm hai cái gối dựa thêu hoa nữa. Lúc này cô ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn ra xa xuyên qua lớp kính, ngoài kia là dãy phố chính náo nhiệt nhất của thành phố này, đèn đường và ánh đèn xe cộ chạy qua lại sáng chói, đèn hậu đỏ mờ, rồi những ánh đèn nhấp nháy trên các cao ốc xung quanh lấp lánh như sao, hai bên đường là ánh sáng cầu vồng như đang theo nhau nhảy múa của các tấm biển quảng cáo, tất cả kết hợp tạo nên một thành phố không màn đêm. Lúc này cô đang ở trên tầng hai mươi bảy, tuy nhìn xuống cách hai lớp kính dày nhưng vẫn cảm nhận được sự hối hả sôi động ở phía dưới.
Hiện giờ cô đâu có tâm trí nào mà ngắm nghía cảnh thành phố vào đêm, trong lòng cô đang suy nghĩ, không biết thị trường trang phục ở tỉnh Hồ Nam còn có niềm vui bất ngờ nào đang chờ mình?
Ngành công nghiệp may mặc có hướng phát triển trong thị trường nội địa. Cả thành phố có đến hơn hai nghìn xí nghiệp may mặc, sự cạnh tranh đương nhiên là rất quyết liệt. Diệp Tri Thu tốt nghiệp chuyên ngành Thiết kế thời trang ở Học viện Mỹ thuật, thế nhưng tài năng của cô về mặt này mà nói thì chỉ ở mức trung bình, nếu cứ quyết tâm theo ngành Thiết kế thì đến bây giờ cô cũng chỉ là nhà thiết kế hạng hai hoặc thậm chí là hạng ba mà thôi.
Cũng may, gần lúc tốt nghiệp, cô có làm một số công việc nhưng không thấy hứng thú gì, vất vả lắm cô mới chen vào được một chân thực tập ở Tập đoàn May mặc Tố Mỹ lớn nhất nhì thành phố này. Thế nhưng sau một thời gian, những người vào cùng đợt với cô đều có thành tích cao hơn cô rõ rệt. Đến lúc đang tuyệt vọng nghĩ mình không còn cơ hội nữa thì cô lại chứng tỏ được tài năng thiết kế nội thất và trưng bày cửa hàng. Gian hàng mà cô trưng bày rất vừa ý Tổng giám đốc Tăng Thành, vì vậy ông lập tức điều cô sang bộ phận Kinh doanh.
Vậy là trừ bộ trang phục cô phải hoàn thành khi tốt nghiệp, cô chẳng còn thiết kế bất kỳ bộ trang phục nào nữa, vĩnh viễn rời bỏ con đường trở thành một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp mà cô còn chưa kịp bắt đầu. Từ một nhân viên kinh doanh bình thường, trong vòng sáu năm cô đã làm đến chức Quản lý Kinh doanh của Tập đoàn Thời trang Tố Mỹ, quản lý việc tiêu thụ sản phẩm có thương hiệu hàng đầu của tập đoàn.
Tập đoàn Tố Mỹ ở thành phố này có địa vị độc tôn như Học viện Quân sự Hoàng Phố ở Thượng Hải. Những công ty thời trang khác muốn tìm kiếm nhân tài cũng chẳng cần tìm đến các công ty môi giới làm gì, bởi trong giới thời trang nói rộng thì rộng chứ nghĩ hẹp thì cũng rất hẹp, tài năng của tất cả mọi người đều được bày ra một cách rõ ràng, tầm quan trọng của từng người như thế nào hay bao nhiêu thì hầu như trong lòng ai cũng có lời giải. Bởi vậy những người đã trưởng thành từ Tập đoàn Tố Mỹ nếu không tự mình ra mở công ty riêng thì cũng sang một công ty thời trang khác đảm nhiệm chức vụ cao hơn.
Diệp Tri Thu nghĩ lại, lúc đó số tiền hai mươi vạn chuyển vào tài khoản ngân hàng, chỉ trong vòng bảy ngày đã được chuyển thành tài khoản tiết kiệm mà cười đau khổ, bất chấp khuôn mặt vẫn đang được đắp mặt nạ.
Cô chẳng bao giờ quên được vẻ mặt của Tổng Giám đốc Tăng Thành khi cô đưa đề nghị xin thôi việc: sự ngạc nhiên, không thể tin nổi.
Tăng Thành năm nay ba mươi bảy tuổi, là một nhà quản lý mà giới thời trang đều thừa nhận là khó ứng phó nhất. Ông ta dáng người vừa phải, tuần nào cũng kiên trì tập quần vợt, đi bơi nên cơ thể rất rắn chắc, không bị phát tướng như những người tầm tuổi trung niên khác. Khuôn mặt hơi gầy và xanh có nét thư sinh, không bao giờ thể hiện tâm trạng vui buồn qua nét mặt, nhưng lúc này ông không giấu nổi sự bất ngờ tột độ. Ông ngả người dựa vào thành ghế, ánh mắt sắc nhọn chiếu thẳng vào cô, cô đành ngồi nghiêm chỉnh nhìn ông với ánh mắt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Một lúc lâu, ông mới mở miệng: “Cô biết rằng tôi không bao giờ níu giữ ai cả, Tri Thu, dù ai muốn đi, chỉ cần phù hợp với các điều khoản hợp đồng, tôi đều chúc cho họ có một tương lai tươi sáng. Nhưng riêng với cô, tôi thật sự không ngờ”.
Hợp đồng của cô đến cuối năm mới hết hạn, với những thành tích mà cô đạt được trong công việc thì việc ký tiếp hợp đồng, tăng lương hay chia tiền thưởng cuối năm là điều chắc chắn. Đương nhiên không ai hiểu nổi tại sao cô lại xin nghỉ việc trong khi còn chưa đầy hai tháng nữa. Nhưng nghĩ sâu thêm chút nữa thì ai cũng hiểu ra, đấy là kết quả của việc cô được người khác dùng một món tiền hậu hĩnh mồi chài.
Diệp Tri Thu từ một nhà thiết kế kém cỏi đã trưởng thành như ngày hôm nay, có thể nói công lao lớn là của Tăng Thành, ở cái nhìn sáng suốt và công lao bồi dưỡng nhân tài của ông. Hai năm lại đây, cô có chút tiếng tăm, cũng có rất nhiều người ngỏ ý muốn hợp tác nhưng cô không hề dao động. Tăng Thành càng ngày càng tin tưởng cô, thậm chí đã có ý định đề bạt cô lên chức Phó quản lý kinh doanh, để cô quản lý mảng bán hàng trực tiếp. Vậy mà giờ đây cô lại đột ngột xin nghỉ việc.
“Cô có biết tình hình kinh doanh hiện nay của Tín Hòa không?”
“Tôi có biết tổng thể”, vì đã quyết tâm dứt áo ra đi nên cô cần phải tỏ thái độ cứng rắn một chút.
Tăng Thành còn cả núi câu hỏi muốn đặt ra với cô, nhưng cuối cùng chẳng hỏi thêm câu nào nữa, chỉ cầm bút lên ký tên vào đơn xin nghỉ việc của cô và nói thêm: “Cô hãy phối hợp với các đồng sự làm tốt các công đoạn bàn giao”.
Công ty Thời trang Tín Hòa có quy mô khá lớn trong thành phố này, tính tuổi đời còn lớn hơn cả Tố Mỹ. Những gì Diệp Tri Thu hiểu về nó thì cũng đại để như những điều mà cả giới đều biết. Công ty này do hai vợ chồng Thẩm Gia Hưng và Lưu Ngọc Bình lập nên, doanh thu theo năm của họ kém xa Tố Mỹ nhưng cũng là một con số khả quan. Các thiết kế tập trung vào phụ nữ công sở tầm tuổi thanh niên và trung niên, rất được ưa chuộng ở thị trường phương Bắc. Mạng lưới tiêu thụ qua bao nhiêu năm xây dựng bây giờ tương đối hoàn thiện. Mấy năm lại đây, tình hình kinh doanh không khởi sắc lắm, sự phát triển thì cứ giậm chân tại chỗ.
Chỉ đến khi chính thức bắt tay vào công việc, cô mới phát hiện mạng lưới tiêu thụ nhìn bề ngoài được vận hành nhịp nhàng không sai sót, nhưng thực ra bên trong đang rất mong manh. Các đại lý tự quyết định chiến lược riêng, các cửa hàng bán lẻ không có mối liên hệ với tổng công ty, quản lý kinh doanh quá quan liêu và tự quyền, tiêu chuẩn để đổi lại mặt hàng không quy định rõ ràng dẫn đến lượng hàng tồn kho quá lớn, đối với ngành thời trang, nếu không xử lý nhanh chóng số lượng hàng tồn kho thì đó sẽ là đòn chí mạng với doanh nghiệp.
Diệp Tri Thu đã lăn lộn bao nhiêu năm trong lĩnh vực này, đương nhiên cô hiểu rằng phía sau của món lễ vật hậu hĩnh kia chắc chắn là một mưu đồ. Cô không bị những lời hứa hẹn của Lưu Ngọc Bình mê hoặc, ngay từ đầu cô đã giữ thái độ lịch thiệp, không cự tuyệt thẳng thừng, cũng không vội vàng đồng ý. Nhưng cuối cùng, số tiền hai mươi vạn tệ đã làm cô dao động, đúng lúc cô đang cần tiền, thậm chí có thể nói là rất cần.
Cô bóc mặt nạ ra, đi rửa sạch sẽ, sau đó xoa lên mặt nước hoa hồng và kem dưỡng da buổi tối. Rồi cô bật máy tính xách tay lên, sắp xếp lại những bản ghi chép của chuyến công tác vừa rồi. Dù mệt đến đâu nhưng một khi đã cầm tiền của người ta thì cũng phải tuân thủ nguyên tắc, càng không nói đến việc đó lại liên quan đến sự thành bại trên con đường sự nghiệp của mình, chỉ có thể dốc hết sức để kịp thời thay đổi cục diện kinh doanh.
Cô toàn tâm toàn ý với các con số, thời gian trôi qua nhanh chóng, đến khi di động đổ chuông lần nữa thì đã sắp mười một giờ đêm rồi, nhìn số gọi đến cô bất giác chau mày, nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng ấn nút nghe.
“Chào anh.”
“Thu Thu đấy à, em về chưa?”
“Về thì em về đây rồi, nhưng có điều mai em lại phải đi. Đợi em về mình liên lạc lại nhé!”
“Cứ kéo dài thế này mãi sao được, chúng ta nên cùng nhau ngồi bàn bạc em à.”
“Bàn bạc gì đây? Thông báo ngày cưới của anh chứ gì? Anh không cần gửi thiệp mời cho em đâu. Vợ anh chắc chắn không hoan nghênh em đến dự. Hơn nữa em cũng không định chuẩn bị tiền mừng cho anh.”
“Thu Thu, em cứ trốn tránh mãi như thế này có giải quyết được gì đâu…”
“Phạm An Dân, anh buồn cười thật đấy.” Diệp Tri Thu cười phá lên, “Anh mà nói những câu đùa đó để làm em vui vẻ thì thật vất vả cho anh quá. Em chẳng nghĩ ra mình có lý do gì phải trốn tránh anh cả, em chỉ không muốn mình thành vật hi sinh, thành chướng ngại để cản đường ai đó. Nếu anh thật sự muốn gặp mặt em như vậy thì em hoàn toàn có thể đáp ứng. Tiền em cũng chuẩn bị đầy đủ rồi, thế nhưng anh phải ghi tên xếp hàng mới hẹn gặp em được, hiện giờ danh sách đang dài dằng dặc rồi. Nhưng thôi anh cứ yên tâm, xét thái độ của anh thành khẩn như vậy, nhất định em sẽ bỏ chút thời gian đến gặp anh”.
“Đã bao giờ anh đề cập đến chuyện tiền nong với em chưa?”
“Thế này vậy, đó là do em muốn nói chuyện tiền nong với anh, để mình chia tay, không ai nợ ai càng tốt chứ sao?”
“Chúng mình nhất thiết phải đối xử với nhau như thế này sao? Em gói hết đồ đạc của anh gửi chuyển phát nhanh đến thẳng công ty, làm vậy tuyệt tình quá…”
“Em đã mất thời gian gửi chuyển phát nhanh đến cho anh chứ không vứt thẳng chúng vào thùng rác, điều đó cho thấy con người em rất hiểu đạo lý. Anh còn tưởng em sẽ lưu giữ chúng làm kỷ niệm sao? Xin lỗi nhé, em chẳng có nhã hứng đó. Bây giờ em đang bận việc, anh chịu khó đợi em đi công tác về mình nói chuyện tiếp.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi bỗng đổi giọng mềm mỏng: “Thu Thu, em đừng làm quá sức như vậy, phải để ý đến sức khỏe một chút, anh thật sự rất lo cho em…”.
Diệp Tri Thu không đợi anh ta nói hết câu, cô quả quyết cúp máy rồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhưng cô không còn tâm tư nào mà làm tiếp được nữa.
Hóa ra, đối phó với người bạn trai cũ không dễ dàng như với mẹ mình. Khi nghĩ đến điều này, cô lại không thương tiếc chửi mình là “đồ ngốc”.
Khi gói những món đồ của Phạm An Dân, trong lòng Diệp Tri Thu cũng có những ý nghĩ trả thù. Những CD anh ta yêu thích, những quyển sách gối đầu giường, những poster về các câu lạc bộ bóng đá châu Âu, lại còn chiếc ca vát nhãn hiệu Hugo Boss mà cô mua tặng, đó là chiếc anh ta thích đeo nhất… cô gói tất cả thành một mớ định vứt vào sọt rác, coi đó là cách xả bực tốt nhất. Đối xử với một kẻ phụ tình như vậy chẳng có gì là quá đáng. Nhưng cuối cùng, cô cũng tìm một chiếc va li to khá chắc chắn, bỏ mọi thứ vào đó, gọi điện ột hãng chuyển phát nhanh, viết rõ địa chỉ gửi đến để họ mang đi cho khuất mắt.
Nhưng cô cũng ném đi vô khối thứ.
Khi cô được cất nhắc ở Tố Mỹ, công việc của cô càng ngày càng bận rộn. Thi thoảng mới có lúc rỗi cùng Phạm An Dân đi dạo phố. Hôm đi qua ảnh viện có chương trình khuyến mãi, nhân viên tiếp thị ngọt ngào mời gọi: “Hai anh chị trông thật đẹp đôi, nếu anh chị mà chụp bộ ảnh cưới mới của chúng em có tên Tình khúc mùa thu thì thật tuyệt. Bối cảnh là lá ngân hạnh vàng trải đầy khắp cánh đồng và ngọn núi, dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, những làn khói bay nhẹ nhàng, hai người ôm nhau đắm đuối, thật là một bức tranh tuyệt mỹ”.
Diệp Tri Thu là dân kinh doanh. Mỗi năm ít nhất một lần cô phải đích thân làm công tác bồi dưỡng nghiệp vụ cho các chủ đại lý. Cô tin mình hoàn toàn miễn dịch với chiêu thức dùng lời nói ngọt ngào để khiến cô mở ví, thế nhưng sau khi xem quyển album mẫu, đôi chân cô lại không muốn rời đi. Phạm An Dân ôm cô, hôn nhẹ lên mái tóc: “Tình khúc mùa thu, cái tên này thật ý nghĩa, anh rất thích”.
“Nhưng bây giờ mới đầu xuân mà anh.” Cô cố gắng dùng lý trí nhắc nhở mình không nên phung phí.
“Anh chị để lịch hẹn cũng được, tiền đặt cọc là năm trăm tệ, anh chị thích chụp lúc nào tùy ý, ảnh viện chúng em sắp đưa ra đủ bộ ảnh Tình khúc bốn mùa”, cô nhân viên tiếp thị tinh ý nhận ra Diệp Tri Thu đang dao động liền hồ hởi giới thiệu.
Không đợi Diệp Tri Thu nói thêm, Phạm An Dân móc ví ra: “Tôi đặt tiền trước cho bộ ảnh Tình khúc mùa thu”. Sau đó anh quay lại nói với cô: “Đằng nào chúng mình cũng phải đi chụp ảnh cưới em nhỉ”.
Căn hộ mà họ cùng góp tiền mua đang trong giai đoạn trang trí nội thất, họ dự định sau Tết sẽ cưới, như vậy đợi đến mùa thu đi chụp ảnh là phù hợp nhất. Cô ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười. Nhưng trong lúc đó, cô vẫn rất tỉnh táo quay ra nói với nhân viên tiếp thị đang loay hoay viết hóa đơn: “Cô viết thành tiền ứng trước giúp tôi, hai trăm tệ thôi, kiểu gì chúng tôi cũng chụp mà”.
Đến mùa thu, Phạm An Dân bỗng mở lời một cách khó khăn: “Xin lỗi em, Thu Thu, chúng ta chia tay thôi”.
Lễ cưới vẫn được tổ chức, chỉ có điều cô dâu không phải là cô nữa. Hóa đơn chụp ảnh vẫn đang để ở chỗ cô, lúc đó cô đã nhanh ý sửa thành tiền ứng trước chứ không phải là tiền đặt cọc. Về lý mà nói, cô có thể ra lấy lại tiền nhưng cô còn tâm trạng nào mà đi làm việc đó nữa. Cô vò nát nó cùng với tờ hóa đơn chuyển phát nhanh, vứt hết vào thùng giấy lộn. Cái thùng đó đã đầy ắp lên rồi, nếu bỏ các bức ảnh vào đó thì không tiện, cô liền đến công ty từ sớm, vứt chúng vào máy hủy tài liệu. Nhìn những mảnh giấy vụn, cô nghiến răng để trấn áp nỗi đau đang giày xéo trong lòng.
Nhưng hành động vứt bỏ dứt khoát đó vẫn không thể xóa sạch hình ảnh người đàn ông ấy trong cuộc sống của cô.