Khi Tiểu Thư Và Hoàng Tử Đi Học

Chương 62. Dấu Chấm Hết.


Bạn đang đọc Khi Tiểu Thư Và Hoàng Tử Đi Học – Chương 62. Dấu Chấm Hết.

Lòng ngực bà như vỡ ra, nước mắt cứ tuông, nỗi đau sau những hàng nước mắt là vô tận, bà ngất xỉu. Kelvin và trợ lý của bà liền chạy đến bế bà ngồi vào ghế, khi Cha đã đọc xong, bà cũng dần tỉnh dậy với tính quyết đoán, mạnh mẽ của một người phụ nữ tự lập và thành đạt, bà nói bằng giọng mạnh mẽ và kiên quyết nhưng nước mắt bà vẫn rơi theo từ lời :
–Hãy đem nó hỏa tán…Chúng ta sẽ bay về ngay tối nay–Mẹ Chocola
King, Kelvin, Ju, Ry và Zen quay sang bà và dường như không đồng ý với ý kiến của bà, còn Ken lúc này như một “cái xác không hồn”. Trợ lý bà có lẽ hiểu ý của mọi người :
–Nhưng thưa bà…–Trợ lý.
Với ánh mắt lạnh lùng bà nhìn người trợ lý. Sau đó, mọi người cùng di chuyển đến nơi hỏa thiêu, những chiếc BMW và Audi đen cùng nối nhau đến nơi hỏa thiêu, xe “chở” Chocola là một chiếc Mercedes đen dở ghế, các cửa đều được che bằng rèm đen…Đến nơi, mọi người xuống xe bước vào trong, bên ngoài một loạt người được Suk cho đứng xung quanh để bảo vệ sự an toàn của mọi người. Có 6 người khiêng chiếc “hộp” ấy vào lò hỏa tán, mẹ Chocola cho họ dừng lại, bà muốn nhìn thấy gương mặt của cậu con trai từng khiến bà tự hào đến rơi lệ, rồi vì bà mà làm những chuyện điên cuồng chỉ muốn đòi lại nụ cười và công bằng cho bà, giọng nước mắt bà rơi lên chiếc “hợp” như lời tiễn biệt đầy đau khổ và luyết tuyết, chạm vào chiếc hợp bà nhớ đến cách đây một năm :

“Tại Los Angeles, ngôi biệt thự sang trong và đắt giá, phòng làm ngủ của bà :
–Con chịu đựng đủ rồi, con rất mệt mõi vì ông ta. –Chocola
–Dù vì ông ấy cũng là cha con –Mẹ Chocola
–Cách đây 10 năm thì ông ta với con đã không còn gì nữa. Dù không có ông ta con với mẹ với có thể sống vui vẻ và no ấm mà, tại sao phải ở trong cái địa ngục này chứ, ông ta không thương con với mẹ –Chocola
–Mẹ hiểu mà Chocola nhưng con có biết nếu mẹ và ông ấy li dị sẽ ảnh hưởng như thế nào không –Mẹ Chocola. Chocola nhẹ giọng :
Con không thể sống ở đây nữa, cho sẽ đi. –Chocola.
Nói rồi Chocola quay lưng bỏ đi trong lúc bước ra khỏi phòng thấy tấm hình của Chocola và ông ta (Ba Chocola) đặc trên bàn, Chocola đã gạt cho bức hình đó rớt xuống và vỡ ra. Soạn đồ, Chocola đi ngang phòng của bà, rất muốn đi vào trong nhưng Chocola muốn mẹ biết rằng cậu rất kiên quyết và chứng minh ẹ thấy khi thoát khỏi ông ta cậu vẫn sống. Chocola lái xe với tóc độc điên cuồng đến sân bay, sau một lúc bà đã lái xe chạy theo cậu. Khi đến sân bay, gặp Chocola bà chỉ biết ôm cậu và khóc cho đến khi có tiếng gọi khách lên máy bay, Chocola không nói gì cả, khi mẹ buông cậu ra cậu chỉ mĩm nụ cười thay thế cho lời nói “Tạm biệt mẹ, con sẽ làm được” rồi Chocola bước đi. Từ lúc đó Chocola và mẹ chỉ gặp nhau qua điện thoại và những tờ báo đăng tin về những bộ sưu tập thời trang của mẹ Chocola.”
Nước mắt bà rơi trên chiếc “hộp” trợ lý đỡ bà vào ghế vì sợ bà lại ngất đi, chiếc “hộp được đưa vào trong, mọi người ở ngoài phòng, đột nhiên Ken ngất xỉu Ju, Ry và Zen đỡ Ken ra xe, King và Kelvin lo lắng nhưng không thể rời khỏi nơi này. Sau khi ra xe, gương mặt Ken ngày càng tái nhạt đi, Ju, Ry và Zen thì không thể đi nên Zen đã gọi điện cho Kirs ra để đưa Ken vào viện…Trời đã sập tối, mọi nghi thức dường như đã được hoàn thành người phụ nữ “vô hồn” như “chết” lặng với những chuyện đang diễn ra, bà vẫn chưa tin rằng đó là sự thật rằng “Chocola đã bỏ bà mà ra đi mãi mãi” trên tay bà một hủ tro cốt trắng, nước mắt bà rơi trong muôn ngàn đau khổ. Bà bước lên xe và cho xe chạy thẳng đến phi trường, để bà có thể ra khỏi nơi đây, nơi đã khiến cho bà mất đi thứ quan trong nhất của đời mình. Đi theo sao là xe của trợ lý bà và mọi người, đến phi trường khi bà chuẩn bị lên máy bay thì người trợ lý nói :
–Thưa bà, nhưng hôm nay thời tiết rất xấu không thể bay được đâu –Trợ lý

Đối với bà bây giờ, chỉ cần về nước, đặc Chocola vào nơi an nghĩ rồi sao đó bà xe “lao” vào công việc để không nhớ đến những chuyện đã diễn ra nữa, bà đã “chết” đã “chết” từ khi nghe thông tin đó rồi, bà chẳng thiết sống gì nữa…Bà nói :
–Lo mọi chuyện xong hãy bay về ngay–Mẹ Chocola
Sau câu nói, bà lên nước lên máy bay, theo đường bay mà dần dần bay lên không trung King, Zen, Kelvin, Ju và Ry ngước nhìn chiếc máy bay, bay xa dần rồi ẩn vào những đám mây, đột nhiên tim của Ry lại quặng thắt lại, hơi thở khó khăn, Ry quỵ xuống Zen và Ju liền cho xe đến, cả hai đưa Ry đến bệnh viện, trên đường đến bệnh viện tim Ry dần đỡ hơn, trán đầy mồ hôi, gương mặt tái xanh, chân tay lạnh ngắt. King và Kelvin mỗi người một xe ra về, trên đường khi chỉ một mình giọt nước mắt đau buồn không thể giấu được nữa, giọt nước của hai người lăn dài trên má, cả hai phóng nhanh trong đầu những kĩ niệm cùng Chocola, những lúc tất cả có nhau…rồi giọt nước mắt lại rơi….
Trong bệnh viện, Zen và Ju đưa Ry vào phòng để khám, Zen :
–Mày ở lại đây coi con Ry tao chạy qua coi con Ken thế nào rồi sắp xếp hai đứa nằm cạnh phòng dễ chăm sóc –Zen. Nói rồi Ken chạy đến dãy phong bên kia thấy Kirs đang đứng chờ Zen tiếp :
–Ken sao rồi anh? –Zen

–Ken ổn rồi, bác sĩ nói Ken bị suy nhược cơ thể trầm trọng nên bị ngất nghĩ ngơi là ổn. Ju và Ry đâu? –Kirs
–Ry đang được đưa vào phòng khám Ju đang ở đó với nó. Chăm sóc Ken nhờ anh rồi bây giờ em sẽ đi sắp xếp phòng cho tụi nó –Zen
Thời gian dần trôi, Kirs ngủ quên cạnh giường bệnh của Ken, bên phòng Ry vì uống thuốc đã ngủ mê, Ju cũng mệt vì mọi chuyện xãy ra mà ngủ trên salong, chỉ còn mình Zen vẫn đứng trước cửa sổ nhìn lên ánh trăng, sáng ngoài kia. Khi về đến nhà Kelvin và King lao vào rượu chỉ biết uống và uống, Kelvin dần say và đi vào giấc mộng, chỉ mình King trên tay vẫn cầm chai rượu và uống. Gần 2 giờ sáng, chuông điện thoại của King reo, King nhấc máy :
–Cậu chủ, mẹ của cậu Chocola đã gập tai nạn máy bay trên biển đã qua đời rồi, người trợ lý biết tin cũng đã tự tử chết –Người bên kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.