Bạn đang đọc Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Tác Oai Tác Quái – Chương 26: Dây Thừng
Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
NPC Bàng phu nhân không chút nghi ngờ, nếu như cô ấy nói chuyện với A Tửu thì dù là giả bệnh cũng sẽ bệnh thật, thế nên vội vàng giải thích theo kịch bản: “Ta vẫn luôn thích hoành thánh ở cửa sau, nhưng nha hoàn nói rằng mấy ngày nay chủ sạp không tới, các ngươi có thể giúp ta tìm chủ sạp sao?”
Dù cách đây không lâu mới sắp xếp nhiệm vụ giao chén hoành thánh cho Bàng phu nhân nhưng trong show tạp kỹ, quỹ thời gian rất khác, từ lúc quay hình tới bây giờ, tuy cư dân mạng chỉ xem một tiếng song bối cảnh câu chuyện đã bảy ngày.
Khi NPC Bàng phu nhân nói xong, bốn người còn sống A Tửu, Quý Lâm Xuyên, Cao Trục, La Điềm Hân nhận được tin nhắn nhiệm vụ.
【Nhiệm vụ thứ ba: Giúp Bàng phu nhân tìm chủ sạp hoành thánh.
】
【Thời gian 20 phút, một khi nhiệm vụ thất bại sẽ có ba kẻ bắt giữ được thả ra.
】
【Thời gian chạy trốn còn: 86 phút.
】
【Hiện tại chỉ có 4 người còn sống!】
【Ngụy Khai Vũ, Chu Văn bị bắt.
】
A Tửu nhìn tin nhắn nhiệm vụ, cô thầm tính toán, tổng cộng có mười hai người tham gia show, bây giờ tám người đã bị bắt, chứng minh rằng cô có bị bắt thì cũng không phải dân đội sổ nữa?
Ừm.
Vừa nãy cô vào trại giam, trong mắt chỉ có hoa quả khô nên đã quên chuyện này.
Mong là chút nữa cô bị bắt sẽ được chia hoa quả khô ở chỗ Đồng Đồng, trông ăn ngon quá.
Reng reng reng.
“Alo, A Tửu đang ở cùng thầy Quý sao?” Âm thanh của La Điềm Hân ở đầu dây bên kia rất nhỏ, sợ rằng nếu nói lớn sẽ bị hai kẻ bắt giữ đang tuần tra trước mặt phát hiện: “Em với anh Cao ở cạnh nhau, có một NPC bảo chủ sạp hoành thánh ở Đại Oa, là nơi có hình tròn màu xanh trên bản đồ ấy.
“
Quý Lâm Xuyên chuẩn bị dẫn A Tửu rời khỏi phủ, nghe vậy thì vừa lấy bản đồ ra để kiểm tra vị trí của vòng tròn màu xanh, vừa thấp giọng đáp: “Ừ, tôi và A Tửu đang ở cạnh nhau, vậy bây giờ chúng ta xuất phát đến thôn Đại Oa?”
La Điềm Hân: “Vâng! Gặp ở thôn Đại Oa ạ, hai người chú ý tới kẻ bắt giữ nhé, có hai người đi về phía Bàng phủ, chúng ta lại kiên trì thêm 80 phút là thắng rồi!”
“Ừ.
“
Quý Lâm Xuyên cúp máy, anh quay đầu nhìn A Tửu: “Bây giờ đi nhé?”
“Dạ dạ!” A Tửu gật đầu lia lịa, đồng thời giấu cái tay bị trầy ra sau lưng, giấu cả Quý Lâm Xuyên và camera, cô nhẹ nhàng lau bằng chiếc khăn tay mà lúc nãy đã mang theo.
A Tửu biết mình hoàn toàn có thể yếu ớt than đau, tiếp đó lấy thêm một điểm hãm lờ, song khi cô nói ra, chắc rằng sự chú ý của Đại sư huynh sẽ đổ lên chỗ bị xước đó.
Làm nhiệm vụ là làm nhiệm vụ, vì nhiệm vụ, dù không bị thương thì A Tửu cũng có thể nói lòng bàn tay bị xước, giống như lần gặp phải Quý Kỳ Tây vậy, nhưng hiện tại thật sự bị thương, ngược lại cô không muốn người quan tâm đến cô nhận ra.
Năm ngoái có một lần mấy người trong tông môn bọn họ xuống núi trừ ma, cô bị thương bởi ma vật, thoáng chốc Nhị sư tỷ đã phân tâm, chẳng thể tránh thoát sự tấn công của ma vật, may là có Tam sư huynh tinh thông y thuật ở đấy, tính mạng của hai người không có gì đáng ngại song lần ngoài ý muốn kia khiến A Tửu bị dọa, thế nên cô hy vọng họ sẽ không phân tâm, cũng không khiến bọn họ phân tâm.
Ba phút sau, bốn người A Tửu tập hợp ở thôn Đại Oa, thấy La Điềm Hân và Cao Trục, A Tửu căng thẳng nhìn xung quanh: “Kẻ bắt giữ có thấy hai người không?” Dù trong trại giam có đồ ăn nước uống ngon nghẻ nhưng cô vẫn muốn ở cạnh Đại sư huynh chơi bời!
“Không thấy!” La Điềm Hân lắc đầu: “Nhưng bây giờ chỉ còn bốn chúng ta, kẻ bắt giữ không tìm được ai ở bên ngoài, chắc trong mười phút sẽ đến thôn Đại Oa thôi, chúng ta phải nhanh lên.
“
Bốn người cũng không lãng phí thời gian, đi tới sau thôn Đại Oa, chia nhau ra đi tìm NPC có thể cung cấp manh mối, một phút rưỡi sau Quý Lâm Xuyên lấy được manh mối: “Đi thẳng về phía Đông Nam có một sân nuôi gà, đứa nhỏ ở nhà đó biết chuyện của chủ sạp hoành thánh.
“
“Quoa, sư huynh đỉnh của chóp quá!” A Tửu tung tăng chạy về phía Đông Nam, đồng thời mở ra sự thổi phồng kiểu mẫu: “Quả nhiên có Đại sư huynh ở đây là mọi việc đều được giải quyết nhanh lẹ! Nếu có thể nhốt kẻ bắt giữ, có lẽ sư huynh đã sớm nhốt họ lại trong lồng rồi!”
Quý Lâm Xuyên: “.
“
Cũng không cần thổi phồng anh như vậy.
Nhìn A Tửu chính xác không đi lầm về phía Đông Nam, vài cư dân mạng trong livestream không khỏi thảo luận về âm mưu.
【Tang Tửu không mù đường? Vì vậy hai lần xách hộp đồ ăn chạy nhầm rồi cầm con hổ chạy nhầm ban nãy đều là kịch bản mới công ty vừa đưa cho Tang Tửu diễn hả? Ghê á! Xứng đáng là công ty dẫn đầu trong ngành, thủ đoạn kinh doanh đỉnh thiệt!】
【Hình tượng của Tang Tửu đúng là khó tin, vốn tôi thấy Tang Tửu chơi trượt ván bay lên không trung, suýt nữa là hết anti, bây giờ á, livestream mở chức năng ném hột gà thì tốt quá, đập chết cô ta!】
【Mù đường mà cũng có kịch bản, trông cái dáng vẻ trượt ván cũng khá gì và này nọ, làm khó lúc nãy Tang Tửu diễn y như tay mới, lừa luôn cả Lộ Chúc Chúc, sau khi Tang Tửu diễn bộ phim chiếu mạng cay mắt kia, kỹ thuật diễn tăng lên không ít nha! Tang hãm lờ đổi tên thành Tang diễn hãm đi!】
【Xem ra trong show Dear Holiday Bạch Dao đã bị Tang Tửu chơi rồi, bỗng dưng gánh lấy danh hiệu đồ mưu mô mà méo có lý do gì.
】
【Fans Bạch Dao tỉnh lại đê, đừng có đạp Tang Tửu rồi tẩy trắng cho Bạch Dao, chỉ có thể nói Bạch Dao là cấp 2, Tang Tửu cấp 5 thôi.
】
Người xem livestream rất nhiều, đến khi Quý Lâm Xuyên nghĩ đến lời nhắc vừa nãy của anh sẽ bất lợi với A Tửu, dù chỉ có mười giây nhưng mấy bình luận bảo A Tửu giả vờ mù đường thoáng chốc tăng lên ào ào.
Giá trị hãm lờ: 372/9999.
“A Tửu, em tìm được sân nuôi gà không? Em có thấy trên đường có bốn mũi tên màu đỏ, vàng, xanh và đen không, cứ đi giữa hai mũi tên màu vàng với đỏ là sẽ tìm được.
” Lúc Quý Lâm Xuyên ở cửa thôn có để ý tới bảng cáo thị, hồng vàng xanh đen đại diện cho Đông Tây Nam Bắc.
“Em đã tới.
” A Tửu mặt mày hớn hở đi đến trước mặt Quý Lâm Xuyên, không đợi anh nói đã kiêu ngạo giải thích: “Em nghĩ kỹ rồi ạ, dù bây giờ em có bị bắt vào ngục thì cũng không đội sổ, hơn nữa trong tù có đồ ăn có nước uống, em chả căng thẳng chút nào!”
Người trong ngục: Hừm.
Cô đang công khai mỉa chúng tôi chứ gì?
Quý Lâm Xuyên nhìn nụ cười trong trẻo của A Tửu, anh thầm dở khóc dở cười, hết cách gật đầu một cái: “Cũng đúng, chỉ có lúc căng thẳng em mới mù đường thôi.
“
Một số người đang chửi mắng trên livestream:! ???
【Lúc Tang Tửu căng thẳng mới mù đường?】
【Có ai tin không? Tôi không tin.
】
【Xuyên Xuyên nói thì em tin.
】
【Mị cũng cảm thấy Quý Lâm Xuyên sẽ không đến mức chắp vá cho Tang Tửu đâu, hơn nữa nếu hiện tại kỹ năng diễn xuất của Tang Tửu thật sự có thể lừa mọi người, ban nãy cũng sẽ không vô ý quên hình tượng mù đường của mình.
】
【Quần nửa ngày, Tang Tửu thật lòng sợ bị bắt à?】
【Sợ cục cứt! Rõ ràng là kẻ bắt giữ sợ Tang Tửu mà?!】
Bốn người A Tửu không biết hướng gió trên livestream, sau khi đi tới sân nuôi gà đã bị một đứa bé gây khó dễ.
NPC con trai của chủ nhà mặc áo vải thô đang ôm ba con gà con lông vàng trong ngực, cậu nhìn bốn người trước mặt, hai mắt lanh lợi lóe lên ánh sáng xảo quyệt, đưa tay chỉ sang bên phải, nói bằng âm thanh non nớt ngây thơ: “Cha của tụi nó ở bên trong, trên móng có buộc dây đỏ, các ngươi đem nó ra ngoài thì ta sẽ nói cho các ngươi biết nhà của Hoàng thúc thúc ở đâu!”
Bốn người người vậy đều đồng loạt nhìn về phía bên phải của sân nuôi gà, sau đó cũng đồng loạt im lặng.
Khoảng một trăm con gà ở trước mặt đang nói rõ với bọn họ:
Nó! Gà trống! Dòng ác bá cường hào đứng đầu thôn như nó, tuyệt đối sẽ không uổng phí hư danh!!!
La Điềm Hân sợ động vật mỏ nhọn, chị ta không khỏi nuốt nước miếng, run tay chỉ về sân gà, không thể tin nhìn đứa trẻ: “Em kêu tụi chị tới chỗ đó đem một con gà trống lại đây?”
NPC trẻ con lắc đầu: “Không ạ.
“
La Điềm Hân thở dài nhẹ nhõm, chưa đợi chị thở xong, NPC kia đã cười híp mắt bổ sung: “Các ngươi lấy dây buộc của con gà lại đây là được.
“
Những người khác:!
Ác độc làm sao.
“Quác quác quác!”
Khi bọn họ im lặng, âm thanh gà gáy đã đâm thủng bầu không khí, bốn người và kể cả NPC cũng nhìn theo tiếng kêu, sau đó lập tức thấy A Tửu đang xách móng của một con gà, tay còn lại cầm sợi dây mà ekip định buộc vào móng gà.
NPC đứa trẻ bị hành động đó của A Tửu dọa sợ đến độ suýt nữa làm rớt ba con gà trong ngực: “Ngươi phạm quy!”
A Tửu hơi nghiêng đầu, đôi mắt hạnh long lanh khẽ chớp, hết sức nghiêm túc hỏi NPC: “Em có nói là không được mang con gà ra trước rồi buộc dây cho nó à?”
NPC đứa trẻ: “.
“
Đúng là em không nói.
Giây sau cậu nhóc chỉ con gà trong tay A Tửu, có chứng có cớ phản bác: “Trên móng nó không phải dây đỏ, các ngươi phải đi bắt lại.
“
A Tửu ưỡn ngực, cây ngây không sợ chết đứng trả lời: “Dây đỏ của nó bị mấy con gà khác cướp! Đương nhiên nó sẽ không có!”
Không ra tay trước chiếm lợi bắt một con gà thì đợi tất cả mọi người cùng bắt, chẳng phải việc cô kéo chân sau sẽ bại lộ à?
Hơn nữa bên trong khoảng trăm con gà, ai có thể dám chắc dây đỏ của nó không bị cướp?
NPC: “! “
Người xem livestream:!
Phòng điều khiển:!
Kịch bản của bọn họ lần nữa bị hủy trong tay Tang Tửu.
NPC đứa trẻ chỉ mới tám tuổi, cũng thoại theo kịch bản, song A Tửu nói rất có lý làm cậu nhóc thật sự không phản bác được, do dự một hồi liền rũ vai nhận thua: “Được rồi, xem như các ngươi hoàn thành nhiệm vụ.
“
“Ôi! Trông mỏ gà đáng sợ quá!” A Tửu vừa thấy nhiệm vụ hoàn thành, thoáng chốc hãm lên, cô ném con gà chưa kịp buộc dây đỏ lên vào sân, vỗ ngực nghĩ mà sợ: “Sợ ghê!”
Giá trị hãm lờ: 373/9999.
Cư dân mạng: Giả bộ đi! Cô cứ cố giả bộ đi!
Quý Lâm Xuyên nhìn một loạt biểu hiện của A Tửu thì suýt nữa bật cười, anh kiềm lại khóe môi, nhìn về phía NPC đứa trẻ: “Bây giờ có thể nói cho tụi anh nhà của chủ sạp Hoàng ở đâu chưa?”
“Nhà hắn ở phía trước, trước sân nhà có một cây liễu lớn.
“NPC nói xong thì gãi đầu: “Nhưng hắn không ở nhà, cha ta nói hắn đã đến một nơi rất xa, các ngươi đến nhà ta hỏi cha ta đi.
“
Hai phút sau, bốn người A Tửu gặp được cha đứa trẻ, thì ra vài ngày trước cha nuôi của chủ sạp hoành thánh bị bệnh, chủ sạp đưa cha lên trấn khám bệnh, song nửa đường họ xảy ra chuyện, cả hai đều qua đời.
Nghề nghiệp của La Điềm Hân là diễn viên, còn thường xuyên đọc tiểu thuyết, không nhịn được mà xâu chuỗi nhiệm vụ: “Cha nuôi? Chủ sạp Hoàng là đứa trẻ mà nhà họ Hoàng nhận nuôi.
“
“Đúng vậy, lúc trẻ lão Hoàng lang bạt bên ngoài, khi nhặt được đứa trẻ, nó mới ba tuổi, gầy đến mức da bọc xương, áo quần rách rưới.
” NPC nói xong thì lắc đầu: “Lão Hoàng bảo đứa nhỏ từng té vỡ đầu nên không nhớ gì hết, nhưng trên tay lại có vết bớt hình lưỡi liềm, người thân sinh nhìn một cái là có thể nhận ra nên hắn đã mang theo đứa trẻ đến hỏi rất nhiều nhà, song chẳng nhà nào nói rằng đã bỏ cả.
“
“Sau đó hắn đã nhận nuôi, ba năm đầu tiên, hắn nghĩ lúc về già, lá phải rụng về cội, trực tiếp mang đứa trẻ trở về thôn Đại Oa, bình thường đứa trẻ sẽ bán hoành thánh trên trấn để nuôi gia đình, lão Hoàng vốn ở đây tìm bà mối cho nó, kết quả! Haizzz.
“
Được rồi.
Không chỉ khách quý, cư dân mạng cũng đoán được nội dung cốt truyện.
Rất có thể chủ sạp Hoàng là đứa con trai mà Bàng phu nhân bị mất, năm đó đứa trẻ bị gạt bán sang vùng khác, hiển nhiên lão Hoàng không biết, còn Bàng phu nhân vẫn luôn tìm kiếm con trai chẳng ngờ sau khi nó trưởng thành, trời xui đất khiến lại bán hoành thánh ở cửa sau Bàng phủ.
Mọi người đang buồn bã đã nghe A Tửu “ơ” một tiếng: “Không phải nhiệm vụ là tìm chủ sạp Hoàng sao? Bây giờ chủ sạp không ở đây, vậy nhiệm vụ của chúng ta—— “
“Đù má!” Giọng của Cao Trục có thể rẽ ra chín khúc cua mười tám chỗ ngoặt: “Đội ngũ chương trình chó quá vậy!!!”
Tổ chương trình:! “
Người chết rồi thì mấy người mẹ nó đi tìm mộ đi!!
Cả nhóm thật sự không nghĩ tới sẽ đi tìm mộ, vì chưa đợi họ nghĩ thì ba kẻ bắt giữ đã đến, bốn người vội vàng tản ra, lật đật lẩn trốn, điện thoại lại nhận được tin nhắn.
【Tuyên bố nhiệm vụ thứ ba thất bại, ngoại trừ ba kẻ bắt giữ đã được thả ra, dự tính năm phút sau họ sẽ đến thôn Đại Oa~~~~】
“Bốn cái dấu ngã! Ông đang khịa bốn người chúng tôi!!!” Cao Trục vả bộp vào mồm ekip chương trình thông qua flycam: “Tim tôi đau quá!!”
La Điềm Hân đang bị rượt thở hồng hộc, vừa ngước mắt thì thoáng chốc kinh hãi, thì ra một kẻ bắt giữ đã giơ tay ra bắt lấy cánh tay của Cao Trục!
“Cẩn thận anh Cao!”
“Bụp!”
Âm thanh trước sau đều có, dường như không nghe được âm thanh sau nhưng Cao Trục vẫn cảm thấy bản thân nghe thấy, hơn nữa sau lưng cũng truyền đến tiếng động y hệt kéo đồ vật, cộng với âm tiết của kẻ bắt giữ chứa đựng sự mờ mịt và kinh ngạc! Đờ mờ?
Cao Trục quay đầu nhìn, con ngươi trợn tròn.
A Tửu thắt nút chết cho dây thừng, sau khi trói một kẻ bắt giữ vào hàng rào bên ngoài, cô thử đi xung quanh phạm vị hoạt động của anh ta, tiếp đó cô cầm sợi dây thứ hai, dưới mắt của mọi người lại thực hiện một động tác tương tự như trói ngựa*.
.