Khi Tiên Lộ

Chương 12: Mời


Đọc truyện Khi Tiên Lộ – Chương 12: Mời

Du Thụ trấn Phong Nguyêt Lâu, bất quá Phong Nguyêt Lâu này cũng không phải nhà trọ bình dân mà chính là một khách điếm kiêm tửu lâu, hơn nữa còn là khách điếm lớn nhất Du Thụ trấn, một khách điếm có điều kiện tốt như vậy coi như so với khách điếm lớn ở Lôi Quang Thành cũng không kém là bao.

Lúc này chính là mùa hè, tiếng ve râm ran kêu bên tai không dứt, tại chỗ sâu nhất của Phong Nguyệt Lâu sắc xanh bao phủ một khu nhà, trong sân có hồ nước thăm thẳm màu xanh biếc, lại có chút tĩnh mịch và mát mẻ. Trên sân viện không phải ai khác chính là Lâm Duẫn lần này dẫn theo đám đệ tử Hạo Nhiên Tông tới đây.

Trong mắt mọi người, Lâm Duẫn đúng là thiên chi kiêu tử, phong thần tuấn lãng võ nghệ cao cường được môn phái coi trọng, tiền đồ vô lượng. Mà trên thực tế Lâm Duẫn rất rõ bản thân mình như thế nào, không sai, hắn quả thật có một tương lai sáng lạng, nhưng trên hết thảy cũng phải dễ như trở bàn tay, vì cho dù là ở trong hàng đệ tử cùng thế hệ của Hạo Nhiên Tông, hắn cũng không phải là đệ tử có thực lực mạnh nhất. Nếu không phải là nhiệm vụ lần này có chút đặc thù cũng không tới phiên hắn xuất lĩnh đám đệ tử, hơn nữa giữa các đệ tử có tư cách phù hợp nhiệm vụ lần này, cũng đã nổ ra một cuộc cạnh tranh hết sức kịch liệt, cuối cùng bời vì liều mình trong hiểm cảnh mới đạt được cơ hội này.

Cho nên, nhiệm vụ lần này, không cho phép có nửa điểm sơ xuất.

Thông Bảo Đương dám xúc phạm Hạo Nhiên Tông? Vậy thì tiêu diệt, chấm dứt hậu hoạn! Mặc dù trốn thoát mấy người, bất quá đã không tạo thành hậu hoạn nữa, cuối cùng chỉ có thể trở thành lũ tôm cá nhỏ nhoi. Ngược lại thì tại bên trong chuyện mà Tôn Tú kể, cái tên lấy phàm cảnh trung kỳ thực lực lại dùng một đạo kiếm khí giết chết năm đệ tử, cuối cùng lại từ trong một đám đệ tử Hạo Nhiên Tông chạy thoát, khiến Lâm Duẫn nghe tới, chân mày không khỏi nhíu lại.

Tôn Tú mặc dù là cháu trai trưởng lão, bất quá bởi vì bản thân hắn không có tiền đồ gì, cho nên chỉ có thể ra vẻ ta đây với đám ngoại môn đệ, cũng không dám đứng trước mặt mình hồ ngôn loạn ngữ.

Hơn nữa nghe giọng hắn, cũng không giống nói láo.

Tôn Tú thận trọng đem chuyện đã xảy ra kể lại cho Lâm Duẫn, đối với chuyện trọng yếu như vậy thật không dám có chút giấu giếm, hắn mặc dù vô liêm sỉ, nhưng cũng biết phân rõ nặng nhẹ, lần này tổn thất sáu ngoại môn đệ tử mặc dù không tính là thương gân động cốt, thế nhưng đối với nhiệm vụ lần này của đám đệ tử Hạo Nhiên Tông mà nói, cũng coi là tổn thất thảm trọng. Hắn bây giờ sợ nhất chính là việc Lâm Duẫn sẽ truy cứu chuyện này, mặc dù biết mình không phạm tội chết, bất quá bị xử phạt nghiêm khắc một hồi, cũng rất khó tránh khỏi.

Lâm Duẫn rất chán ghét hạng người bất tài vô dụng như tên Tôn Tú này, bất quá nó không phải là trọng điểm bây giờ, sau khi hắn nghe Tôn Tú kể lại sự việc đã qua, không khỏi nhướng mày hỏi: “Người này, thật sự từ đầu đến cuối một mực chỉ biểu hiện ra thực lực phàm cảnh trung kỳ sao?”

Tôn Tú nghe vậy rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, xem ra Lâm Duẫn tạm thời không có truy cứu chuyện hắn làm sai, vì vậy nhanh nhẹn gật đầu nói: “Đúng là như vậy, tiểu tử này quả thật chỉ có thực lực phàm cảnh trung kỳ, nếu không tại sao bị chúng ta dễ dàng vây hãm mà rất khó thoát khỏi.”


Lâm Duẫn nghe vậy gật đầu một cái nói: “Đã như vậy thì không phải là vấn đề lớn, bây giờ là lúc chúng ta có nhiều việc cần giải quyết, sau này không được gây phiền toái cho ta nữa, lần này ngươi gây tai họa, ta cho phép ngươi lấy công chuộc tội.”

Nghe vậy Tôn Tú rốt cuộc mừng rỡ, hắn sợ nhất chính là bị trừng phạt nghiêm khắc, về phần cái gì mà lấy công chuộc tội, chờ khi trở lại môn phái vậy coi như là chẳng có vấn đề gì hết sao? Vì vậy hắn liền vội vàng gật đầu đáp ứng.

Lâm Duẫn thấy bộ dáng hắn như trút được gánh nặng cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, môn phong bại hoại quả nhiên là trên có kỳ hành, hạ tất hiệu chi. Trong nhà tên Tôn Tú này có vị tiền bối như vậy, con cháu bắt chước học theo cũng không có gì kỳ quái.

Tạm thời không muốn để ý tới việc này, Lâm Duẫn gật gật đầu nói: “Vậy cứ như thế, nếu người này thực lực bản thân chỉ như vậy thôi, ta tính toán mời hắn tham gia vào hành động của chúng ta, sau đó lại đem trừ khử đi. Vừa đúng hôm nay không có việc gì, ta liền tự mình đi một chuyến được rồi.”

Tôn Tú nghe vậy cả kinh, hắn biết Lâm Duẫn nhất định nhìn trúng kiếm khí lợi hại của đối phương, nhưng không dám nhiều lời, chỉ có thể âm thầm rùng mình sau đó yên lặng thối lui. Lâm Duẫn thấy vậy cũng chỉ là đưa mắt nhìn, không nói lời nào, đối phương lấy thực lực nhân cảnh trung kỳ che mắt người khác mà kiếm khí lại là nhân cảnh hậu kỳ, cũng là một mối uy hiếp lớn, điều không phải nói nhiều giết được thì cứ giết. Chính mình tự đi gặp hắn trước, đối phương nếu đáp ứng thì thôi, không đáp ứng liền trực tiếp trừ đi là tốt rồi, tránh cho lưu lại một hậu hoạn.

Đối với việc  này, Lâm Duẫn cũng không để nặng trong lòng, uy danh của đại tông phái không thể bị làm nhục, luôn luôn là như thế, nếu như đụng chuyện mà sợ hãi dẫn đến khắp nơi hoài nghi, thì uy danh kia ở chỗ nào?

…….

Cho nên Lưu Ngọc mới vừa xuất quan, lại gặp phải một bộ bạch y phiêu nhiên của Lâm Duẫn đi tới.

Lâm Duẫn không động đến cửa, chẳng qua là nhẹ nhàng nhìn lướt qua, liền  đánh giá đây đúng là một ngôi nhà thôn dã mộc mạc đơn sơ, trên tường bám đầy rêu xanh, nếu không phải bởi vì còn lộ ra chút kích thước to lớn phồn hoa ngày trước mà nói, đã sớm trở thành mạt lưu.

Sau khi gõ cửa, một tiểu nam hài khỏe mạnh kháu khỉnh chạy tới mở cửa, nó thấy là người xa lạ cũng rất khẩn trương hỏi: “Đại ca tới nhà của ta có chuyện gì không?”


Thấy là một đứa bé, Lâm Duẫn cũng rất có khí độ ôn hòa cười nói: “Hạo Nhiên Tông Lâm Duẫn mạo muội viếng thăm Lưu hiền đệ, xin hỏi vị tiểu đệ này có thể đi thông báo dùm ta một tiếng có được hay không.”

Lâm Duẫn phong độ lẫn cử chỉ đều rất có khí chất, đã nhanh chóng lấy được hảo cảm của Lưu Kỳ, bất quá hắn nhớ ca ca mấy ngày nay không muốn gặp khách, vì vậy chính là muốn cự tuyệt lại nghe thấy từ bên trong phòng truyền tới một giọng nhũ* thanh âm lại rất nhu hòa dễ nghe nói: “Kỳ nhi, không nên ngăn cản để cho hắn vào đi.”

Nghe thanh âm khiến cho Lâm Duẫn không khỏi sửng sốt, bởi vì nó là giọng nhũ nên căn bản không phân biệt được người nói là nam hay nữ, cho đến tận khi thấy Lưu Ngọc, thì hắn càng thêm mê hoặc, mặc dù Lưu Ngọc mặc một bộ nam trang, thế nhưng lại dịu dàng nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng người, tựa như xuân chi nhược thủy, hóa vũ thanh phong, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, từ dung mạo xinh đẹp dời đến cần cổ tuyết trắng, đường cong duyên dáng như thiên nga. Lâm Duẫn khẽ mỉm cười, càng thêm chắc chắn Lưu Ngọc là nữ giả nam trang, thật ngốc nếu tưởng dùng vải lụa băng lại bộ ngực đang phát triển kia là có thể gạt được người khác.

Chưa từng bị ánh mắt như lang sói cùng vẻ tán thưởng của nam tử nhìn mình như vậy, Lưu Ngọc nhất thời trong lòng sợ hãi, mắng to biến thái. Bất quá hắn cũng biết chuyện này không thể trách người khác, dù sao với tướng mạo bây giờ của mình, không làm người khác hiểu lầm mới lạ. Nhưng bây giờ nó không phải là chuyện chính, cái tên Lâm Duẫn có thân phận không tầm thường này mới là chuyện mà Lưu Ngọc đáng phải quan tâm.

Lâm Duẫn là ai Lưu Ngọc cũng sớm đã biết hắn là người dẫn dắt tất cả đám đệ tử Hạo Nhiên Tông lần này. Thực lực cao cường đã chạm được đến ngưỡng cửa nhân cảnh hậu kỳ, coi như mình giết mấy ngoại môn đệ tử Hạo Nhiên Tông của hắn cũng không đến nỗi Lâm Duẫn này muốn đến tìm mình tử chiến đi? Kiếm khí chỉ còn lại hai đạo cuối cùng, mắt thấy Lâm Duẫn lại gần, Lưu Ngọc không tự chủ sờ vào hộ phù phía sau, chuẩn bị khi vừa nhìn thấy tình huống nguy hiểm có thể lập tức xuất kiếm khí ra, dù là không thể đem tên này đánh chết, cũng sẽ tranh thủ được chút thời gian cho hai huynh đệ bọn họ chạy trốn.

Lâm Duẫn thấy thế trong lòng cười thầm một tiếng, không nghĩ tới chính mình vừa cử động lại làm cho cô gái này một tâm ý đại loạn. Bất quá suy nghĩ một chút thì điều này cũng là bình thường, mình có thực lực nhân cảnh trung kỳ đỉnh, mà nàng ta xem ra đúng là thực lực phàm cảnh, giữa hai người chênh lệch như hồ với biển, Nếu đổi lại là chính mình ở tình thế của nàng chỉ sợ còn không bình tĩnh được như thế.

Lưu Ngọc thấy tên Lâm Duẫn này thủy chung nhìn mình mỉm cười không nói lời nào, biết trong lòng hắn lại tưởng mình là nữ tử đang vì hắn mà sợ hãi, nhất thời trong lòng không vui, coi như ta thật là nữ tử đi, ngươi lại nhìn ta vô lễ như vậy, có hay không có quá phận đi? Vì vậy lạnh lùng nói: “Lâm công tử nếu là không có chuyện gì để nói, vậy ta cũng chỉ có thể tiễn khách!”

Đáng tiếc Lưu Ngọc không biết là mình càng tỏ vẻ hết sức khó chịu, bộ dáng lạnh lùng, Lâm Duẫn lại càng có hứng thú, hắn thầm nhủ: “Nữ tử này cũng có chút ngang ngược, cùng với những nữ đệ tử luôn vâng vâng dạ dạ mà hắn gặp trước kia trong môn phái có mùi vị rất khác biệt, nhưng nàng xem ra cũng dễ thân cận không cách nào để cho người ta sinh ra ác cảm. Bất quá hai người lập trường bất đồng, Lâm Duẫn cũng sẽ không quên mục đích chính mình khi tới đây, vì vậy gật đầu nói: “Lưu hiền đệ xem ra còn có chuyện quan trọng, Lâm mỗ liền nói ngắn gọn vậy.”

Dừng một chút, thấy Lưu Ngọc vẫn như cũ dùng ánh mắt lạnh như băng chán ghét nhìn hắn, mới xấu hổ cười nói: “Thật ra thì Lâm mỗ hôm nay tới đây đúng là thành tâm muốn cùng Lưu hiền đệ kết minh, Lâm mỗ biết Lưu hiền đệ có kiếm khí thập phần cường đại, cho nên một lòng muốn mượn, sau khi chuyện thành công nhất định sẽ có hậu báo!”


“Hậu báo ư? Không lấy oán trả ơn thì đã là không tệ rồi!” Lưu Ngọc nghe vậy trong lòng cười lạnh, sau khi đã biết Tôn Tú là loại người vô liêm sỉ, hắn đối với thế lực Hạo Nhiên Tông không có bất kỳ hảo cảm nào, mặc dù lần này Lâm Duẫn đến tìm mình là có ý hợp tác, bất quá trong lòng hắn hiểu rõ tên này chẳng có ý gì tốt nên hoàn toàn không có nửa điểm cao hứng, ngược lại cảm thấy cả người trên dưới như bị hắt một chậu nước đá, từ đầu tới chân đều rét lạnh.

Chuyện lợi dụng cối xay để giết lừa này, Lưu Ngọc không phải là không có thấy qua, cái việc hợp tác này của Lâm Duẫn quả thực là bảo hổ lột da. Nếu như không có kiếm khí, bọn họ muốn giết mình dễ như trở bàn tay, cái này cùng việc hợp tác với Nhu Thủy Các là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mình cùng Giản Lam không có xung đột gì, mà mình lại giết năm tên đệ tử Hạo Nhiên Tông, mà thực lực bản thân mình lại không đáng để bọn họ thật lòng lôi kéo, nếu quả thật hợp tác với chúng, mới là dê vào miệng cọp có đi chứ không có về.

Vì vậy trong nháy mắt Lưu Ngọc quả quyết lắc đầu nói: “Đối với đề nghị của ngươi, ta cự tuyệt!”

Lâm Duẫn nghe vậy khẽ mỉm cười, tựa hồ đã biết trước đối phương sẽ trả lời như vậy, tiếp tục nói: “Lưu hiền đệ, chuyện này ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, bất quá nếu ngươi thật sự không đáp ứng, ta ngược lại cũng không miễn cưỡng.”

Nghe vậy Lưu Ngọc trong tâm nhất thời buông lỏng, chính là chỉ trong chớp mắt liền nghe được trong miệng Lâm Duẫn vừa nói không miễn cưỡng, nhưng vẻ mặt đã từ từ lạnh xuống nổi lên sát ý! Lưu Ngọc thấy vậy, chỉ có thể thở dài nói: “Xem ra chuyện này, ta thật là không có biện pháp cự tuyệt.”

Lâm Duẫn thấy hắn thức thời, cũng cười nói: “Không tệ, Lưu hiền đệ nhận biết đại sự, biết tiến biết lùi, chỉ cần có thể thành tâm hợp tác thì thù hận kia liền có thể bỏ qua.” Dĩ nhiên, nếu là Lưu Ngọc không đáp ứng, vậy hôm nay cũng chỉ có thể thử xem nắm tay ai lớn hơn.

…….

Trải qua phen miệng lưỡi khẩu chiến này, Lưu Ngọc cũng cảm thấy tâm lực tiều tụy, thầm hận thực lực chính mình chung quy quá yếu, bất quá trên mặt ngược lại càng thêm tươi cười rạng rỡ nói: “Nếu đã tính toán hợp tác, Lâm công tử cũng nên đem chuyện này nói cụ thể một chút đi.”

Lâm Duẫn nghe vậy cười nói: “Đây là tự nhiên, không biết ngươi đã nghe nói qua Tịch Diệt Hải cùng U Linh Thuyền chưa?”

“Cái gì Tịch Diệt Hải, U Linh Thuyền?” Lưu Ngọc vừa nghe, vốn đang miễn cưỡng duy trì nụ cười, lại nhất thời thay đổi trở nên nghiêm nghị, không dám tin tưởng hỏi: “U Linh Thuyền là cái gì? Ta chưa từng nghe qua, nhưng là Tịch Diệt Hải thì ta có biết đến! Thế nhưng Lâm công tử, chuyện ngươi nhờ ta hợp tác có liên quan đến Tịnh Diệt Hải? Không phải nói giỡn, nơi đó ta chưa từng nghe nói qua có người đi vào mà còn sống! Công tử có cho ta mượn một trăm cái lá gan, ta cũng sẽ không xông vào trong đó!”

Mọi người đều là sợ chết, Lưu Ngọc cũng không ngoại lệ. Tịch diệt hải chính là toàn bộ hải cảnh tuyến ngoại của Đại Yến Quốc, là một hải vực quỷ dị nhất! Diện tích không lớn, phương viên hơn hai trăm dặm, quanh năm bị sương mù bao phủ, ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào, tử khí trầm trầm! Bởi vì chưa từng có người từ bên trong sống sót trở ra, cho nên được gọi là Tịch Diệt Hải, bên trong cũng không có cá tôm, càng đừng nói đến chim, thật là một tử địa không hơn.


Lưu Ngọc như vậy quả quyết cự tuyệt, cũng không nằm ngoài dự kiến của Lâm Duẫn, trên thực tế nếu không phải được tông môn hỗ trợ phía sau, cộng thêm một ít tin tức bí mật mà hắn nắm được, thì khẳng định hắn cũng sẽ không muốn đi đến địa phương quái quỷ này. Lâm Duẫn lập tức cười khan hai tiếng, gật gật đầu nói: “Lưu hiền đệ nói không sai, nhưng chính là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Huống chi nếu ta đã nói như vậy, tự nhiên có mấy phần nắm chặc.”

Lưu Ngọc nghe vậy rốt cục định thần lại, bất luận nhìn Lâm Duẫn thế nào cũng không giống kẻ ngốc, hơn nữa Lưu Ngọc từ nhỏ ở trong Gia Tộc nghe nhiều cũng biết một ít truyền thuyết sợ rằng chỉ là phóng đại. Mặc dù Tịch Diệt Hải được đồn đãi rất là khủng khiếp, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn tin vào lời đồn. Theo lời Lâm Duẫn nói, bất luận có tin hay là không đều phải đi, vì vậy chỉ có thể cam chịu gật đầu một cái.

Lâm Duẫn thấy vậy cười nói: “Tịch Diệt Hải quả thật có một số chỗ gần như tử địa, bất quá cũng không phải không có biện pháp sống sót trở ra, Hạo Nhiên Tông chúng ta có một vị tiền bối lúc còn trẻ đã đi vào trong đó một lần.”

Nghe đến đó, trong lòng Lưu Ngọc không khỏi chấn động, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói: “Nha, nói như vậy vị tiền bối này nhất định có chút kinh nghiệm.”

Lâm Duẫn không đáp, tiếp tục cười nói: “Có thể nói như vậy, trên thực tế ở chỗ sâu nhất của tịch diệt hải có một bảo tàng, mà U Linh Thuyền chính là bảo tàng đó! Chỉ bất quá cứ mỗi ba mươi năm sương mù trong Tịch Diệt Hải mới tan bớt mà lại chỉ trong thời gian ba tháng, mà trong ba tháng này là lúc thời tiết tốt nhất để có thể ra vào Tịch Diệt Hải, mặc dù mỗi lần số người sống sót trở ra chưa tới hai phần mười, nhưng chỉ cần người có thể sống trở ra ngoài gần như đều có thu hoạch không nhỏ. Hơn nữa người có thể đi vào Tịch Diệt Hải, võ công bất quá cũng chỉ bằng ta, nếu cao hơn khi đi vào sẽ bị tử khí giết chết ngay lậm tức, Lưu hiền đệ ta biết ngươi muốn chấn hưng Lưu gia, thật ra chuyến đi này cũng có thể là một cơ hội tốt!” Nói xong lời cuối cùng Lâm Duẫn còn không quên dụ dỗ Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc nghe vậy, trong lòng cười lạnh, theo như lời Lâm Duẫn nói phần lớn đều là chỗ tốt, chính là hắn lại đoán được chính mình vì muốn chấn hưng gia tộc tất nhiên sẽ không màng đến nguy hiểm, thật là một tên đáng sợ. Nếu trước đó hắn nhặt được Vân Thạch mà có được công pháp kia, không chừng còn vì những lời nói này mà sinh ra lòng cảm kích.

Bất quá trong lòng Lưu Ngọc bây giờ chỉ có hàn ý sâu đậm, nếu Lâm Duẫn đã đem chuyện nói ra vậy mình cũng không thể nào cự tuyệt, chỉ có thể cười khổ một tiếng nói: “Ta hiểu, Lâm công tử mời trở về đi, khi đến lúc thì phái người tới thông báo cho ta một tiếng là được, không cần khách khí.”

…….

Sau khi Lâm Duẫn đi, Lưu Ngọc bảo Lưu Kỳ đóng cửa lại, hắn đã bế quan liên tục mười ngày lại vừa đấu khẩu một phen với Lâm Duẫn khiến hắn cảm thấy rất mệt, vì vậy liền đi nghỉ một đêm mới làm tinh thần đỡ hơn nhiều. Suy tính vấn đề thời gian một lúc, hắn cảm thấy một điểm rất kỳ quái, đến tột cùng là Hạo Nhiên Tông vì có mật báo mới quyết định đi Tịch Diệt Hải hay là toàn bộ các thế lực đều đã sớm dự định đi nơi này, Giản Lam cũng không có cùng mình nói rõ ràng. Hôm nào gặp lại nữ tử này nhất định phải hỏi cho rõ.

_______

*Giọng nhũ: giọng của trẻ con rất khó phân biệt là nam hay nữ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.