Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia

Chương 269: Ở lại


Bạn đang đọc Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia: Chương 269: Ở lại

Âu Dương Thanh Minh lo lắng đi ra theo, nhìn thấy Giaỉ Ngữ cẩn thận ngoắc ngoắc hắn, ý bảo hắn không được lên tiếng
Thanh âm của Sở Nghi Hiên truyền đến “Tường Thụy, đệ cũng đã lớn, ta không trở về cũng đâu có vấn đề gì, cho nên không cần lại đến tìm ta, ta bây giờ rất tốt!”
Giải Ngữ nghe được những lời của Sở Nghi, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống “Nguyên lai hắn sẽ không đi!”
“Nhưng mà hoàng huynh, chuyện chung thân đại sự của huynh phải làm sao bây giờ?” Sở Tường Thụy không khỏi đứng bật dậy “Cả đơì huynh khổ sở như vậy, sao đệ có thể yên tâm đây!
“Sẽ không cô đơn cả đời đâu” Trong đầu Sở Nghi Hiên hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giải Ngữ, hắn đã có tiểu bảo bối này rồi, nàng chính là nữ nhân của hắn. Chỉ là hắn biết nếu không nói rõ ràng với Tường Thụy, hắn sẽ không được yên “Có lẽ không lâu nữa ta sẽ tìm được người định mệnh của mình thôi!”
“Hoàng huynh, huynh cũng đừng từ chối nữa, hậu cung Nguyệt quốc của ta 3000 giai lệ, huynh cứ lựa chọn!” Sở Tường Thụy lại nói
“Tường Thụy, ta sẽ không trở lại Nguyệt quốc, ta ở đây thật sự rất tốt, tóm lại trước mắt ta rất vui vẻ!” Thanh âm của Sở Nghi Hiên trầm thấp, không có nửa phần dao động
Giải Ngữ có chút sinh khí, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, người này thật sự là đáng giận, cư nhiên dụ dỗ Sở ca ca đi tìm nữ nhân. Âu Dương Thanh Minh nhìn nàng thở hỗn hển, đưa tay giữ chặt nàng. Dùng ánh mắt hỏi nàng “không sao chứ”, Giải Ngữ lại tỏ ý bảo hắn buông mình ra, sau đó đột nhiên đẩy cửa gian phòng ra, cố ý lớn tiếng kêu lên “Ca ca!”

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Sở Nghi Hiên bất giác đừng dậy, nhìn ra phía cửa, ở đó xuất hiện 1 tiểu oa nhi thân bạch y đang gian xảo cười hì hì “Giải Ngữ, sao con lại đến đây?”
Ánh mắt Giải Ngữ lưu chuyển, hiện lên 1 tia quỷ dị, sau đó cười duyên nói “Ca ca, phụ thân mang ta đến!”
Âu Dương Thanh Minh đành phải theo nàng từ phía sau đi tới “Sở Nghi Hiên, không ngờ lại như vậy!”
Sở Tường Thụy sửng sốt nhìn Sở Nghi Hiên nhanh chóng đi tới cửa ôm tiểu nữ oa 1 thân áo trắng, mi thanh mắt tú, thập phần linh động vào lòng, kinh ngạc nói “Đứa nhỏ của ai vậy?”
“Của ta!” Sở Nghi Hiên rất đắc ý nói “Tường Thụy, đây chính là đứa nhỏ của ta, về sau đừng đến đại Sở tìm ta nữa, ta cũng không muốn trở về, cũng không có ý gì quan trọng, nhưng ta muốn ở ta tiếp tục làm ai đó tức nổ mắt!”
Nói xong, Sở Nghi Hiên không quên liếc nhìn Âu Dương Thanh Minh, trong mắt tràn ngập khiêu khích
Giải Ngữ chu đôi môi anh đào, biểu tình thất vọng, nguyên lại vần là vì nương nên mới ở lại, nàng ai oán liến nhìn Sở Nghi Hiên chỉ lo nói chuyện, trong mắt hiện lên tinh quang thâm hiển, nụ cười càng thêm quỷ bí “Ca ca, ta đói!”
Giải Ngữ thanh thúy kêu lên, cười cười nheo mắt lại nhìn Sở Nghi Hiên đang ôm mình, Sở ca ca thật là đẹp trai!
“Đói sao, ta ôm con đi tìm thức ăn!” Sở Nghi Hiên ôm nàng đến bên cạnh Âu Dương Thanh Minh, chun chun mũi ha ha cười
“Giải Ngữ, cha có rất nhiều đồ ăn, 1 mình ăn không hết!”
“Cùng nhau ăn” Giải Ngữ phát ra thanh âm trĩ nộn
Sở Nghi Hiên và Sở Tường Thụy đều sửng sốt “Được rồi, xem như nể mặt Giải Ngữ, cho ngươi cùng ăn với bọn ta!”
Hai mắt Âu Dương Thanh Minh giảo hoạt như hồ ly nhìn chằm chằm vào ánh mắt cũng đầy giảo hoạt của Giải Ngự, trong mắt nàng hiện lên tia cảnh cáo, hắn để lộ nụ cười hồ ly, nói “Giải Ngự muốn ăn gì, cha bảo người làm cho con ăn!”

“Đậu hủ!” Giải Ngữ đột nhiên nói
Ách! Âu Dương thanh Minh sửng sốt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Giải Ngự, đứa nhỏ này, trước giờ trong cốc đâu có ai hắn não đậu hủ, sao nàng cư nhiên lại biết cái này
“Đậu hủ?” Sở Nghi Hiên cũng sửng sốt, rồi lập tức sai tiểu nhị đi lấy
“Đi 1 chuyến chỉ vì 1 chén đậu hủ, thật đáng tiếc!” Âu Dương Thanh Minh buồn cười lắc đầu
Giải Ngữ không nói, nàng quả thật rất muốn ăn đậu hủ, đã nhiểu năm rồi nàng không ăn món ngon này
“Sao các ngươi lại tới đây?” Sở Nghi Hiên lúc này mới nhớ ra, hỏi
Âu Dương Thanh Minh như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt chợt lóe “bọn ta lo lắng ngươi sẽ đến thanh lâu tìm nữ tử, dù sao đêm nay ngươi vẫn chưa được thỏa mãn, hôm nay có chút lo lắng nên mới tới đây!”
Trong nháy mắt, tuấn nhan cương trực của Sở Nghi Hiên cứng đơ lại, mà Sở Tường Thụy ở 1 bên vừa mới cho 1 ngụm trà vào miệng liền “phụt” 1 tiếng phun ra, tiếng ho khan kịch liệt cộng với tiếng cười đứt quãng vang lên “Ngươi nghĩ rằng ta và hoàng huynh đi tìm nữ nhân?”
Giải Ngữ hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Thanh Minh 1 cái, không phải tại lão cha này nhắc nhở nên Sở ca ca mới đi tìm nữ nhân vui đùa sao? Chẳng lẽ hắn không hiểu tình dục bừa bãi là chuyện rất nguy hiểm với nam nhân sao? Lần này trở về phải nhắc nhở hắn 1 chút
“Ngươi!” Trên trán Sở Nghi Hiên gân xanh nhảy nhảy, ánh mắt như phun ra lửa “Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi sao? Lúc này ngươi không phải đang quấn quít lấy Thiên Tình à, hay là chính ngươi muốn đến thanh lâu?”

“Sao có thể! Nếu ta muốn đi thì cũng sẽ không mang theo Giải Ngữ! Là Giải Ngữ muốn tìm ngươi!” Âu Dương Thanh Minh nháy mắt với Giải Ngữ
Giải Ngữ hung hăng liếc mắt nhìn lão cha mình, sau đó giơ khuôn mặt nhỏ nhắn trĩ nộn lên, nói với Sở Nghi Hiên “Ca ca, ta đói!”
“Ngoan, thức ăn tới rồi!”
“Nào!” Sở Nghi Hiên múc 1 muỗng đút cho Giải Ngữ “Nào, ăn cái này trước, ngoan lắm!”
Ân! Được hắn đút, Giải Ngữ thỏa mãn cười, tuy trên trán vẫn còn vết thương nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất xinh đẹp “Oa” híp mắt cười, vùi đầu vào cổ Sở Nghi Hiên thán 1 tiếng “Trên người Sở ca ca thật ấm áp!”
Ánh mắt Âu Dương Thanh Minh không khỏi trở nên xa xăm, không biết tương lai Giải Ngữ là Sở Nghi Hiên ở bên nhau rốt cuộc phải đi bao lâu, theo tình thình bây giờ, Giải Ngữ đối với hắn thật sự quá sâu đậm, hắn có chút lo lắng có 1 ngày nàng sẽ bị thương tổn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.