Bạn đang đọc Khi thiên thần mất đi đôi cánh – Chương 2
Rút ra một tờ từ đống giấy trên bàn, bác ấy chìa về phía nó:
– Cháu hãy đọc thật kĩ và quyết định nhé?!
Điền vài thông tin cần thiết vào phần trên, đôi mắt nó dừng lại rất lâu ở khoản tiền lương, mỗi buổi 1 triệu? Sao mà hời quá vậy? Thế là không ngần ngại nó cầm bút kí cái xoẹt mà chẳng thèm để ý cái điều kiện nằm lọt thỏm ở cuối góc:” nếu không chịu được một tuần sẽ phải đền bù hợp đồng gấp đôi”.
– Chúc cháu sớm hòa hợp với cô chủ.
– Dạ. Lúc nào cháu có thể bắt đầu ạ?
Đẩy gọng kính lên cao hơn một chút, bác nói:
– Từ ngày mai.
Bóng người quản gia vừa khuất sau cánh cửa nó đã nhảy cẫng lên sung sướng, với từng ấy tiền nó sẽ chẳng phải lo lắng về tiền học phí nữa.
– Cậu tìm đâu ra hợp đồng hời dữ vậy?
Trang khẽ cười rồi nhéo má cảnh cáo nó:
– Không dễ dàng đâu, con bé…
– Yên tâm tớ sẽ trị được hết, chẵng lẽ lại không thể đào tạo một con nhóc mới học lớp 10?
– Tớ còn chưa nói hết mà, Thùy Chi nó,…
– Thôi mình về nào, tớ sẽ xuống bếp nấu gì đó ngon ngon chiêu đãi cậu.
Không nỡ phá tâm trạng vui vẻ của nó, Trang nhẹ lắc đầu, thôi ý định cảnh cáo về những thảm họa khủng khiếp phía sau đang chờ đợi nó.
*
Trên bậc cầu thang Thùy Chi nhoẻn cười.
– Có chuyện gì mà em vui thế? – Minh Anh bước xuống.
– Anh thấy cái chị lúc nãy chứ? Gia sư mới của em đấy!
– …
– Sắp có trò mới để chơi rồi.
Ngước mắt lên nhìn trợ lí của mình thật lâu, không cần phải nói Anh cũng hiểu ý nó:
– Anh sẽ viết kịch bản.
– Hì, em chưa bao giờ nghi ngờ về khả năng và đầu óc hài hước của anh.
– Em muốn đuổi người đó sau bao nhiêu ngày?
– 5. Hì.
– Ừh, anh biết rồi.
Ngày thứ nhất.
Vừa nghe thấy tiếng chuông hết tiết là nó ba chân bốn cẳng chạy cho kịp giờ, để lại một tin nhắn trăn trối nhờ Trang nấu bữa tối hộ. Kiểu gì nhỏ bạn cũng hét toáng lên rồi phạt nó rửa bát cho coi. . Thế cũng phải chịu chứ biết làm sao được, lát nữa phải nói quản gia dời giờ chậm hơn chút xíu nữa.
– Phù… May quá vừa kịp.
Reng!
– Ai đấy?
– Dạ, cháu ạ!
– Cháu đợi một lát.
– Vâng ạ!
Cạch.
– Nhanh lên! Cô chủ đang đợi cháu trên tầng ba đấy!
Đẩy cửa bước vào, mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, đập vào mắt nó là căn phòng chỉ độc một màu tím, tất tần tật tất cả mọi thứ. Con bé này lạ quá đỗi!
– Hì, em chào chị! Em là Thùy Chi!
Nụ cười thoáng qua trên môi cô bé hốt nhiên khiến nó cảm thấy dễ chịu, đáng yêu thế này mà sao thái độ của Trang lại tiêu cực thế nhỉ?
– Ưh, rất vui được gặp em. Tên chị là Tường Vi. Giờ chị em mình bắt đầu học nha? Đầu tiên Chi làm một bài kiểm tra nho nhỏ trước đã nhé?
– Hì, dạ.
Đang rut bài kiểm tra ra thì tiếng động khiến nó chú ý:
Ọc… Ọc…
– Sao thế em? – Vi nhìn cô bé đang ôm bụng.
– Em đói bụng. Lúc nãy vừa đi học về nên chưa kịp ăn gì cả.
– Chị gọi bác quản gia bảo bác ấy nấu gì cho em nha?
Nhìn đồng hồ con bé buồn bã :
– Giờ này bác ấy và người giúp việc ở nhà em đi lên chùa mất rồi, tận tới 8 giờ mới về cơ. Hic. Em không biết nấu ăn.
-…
– Em mà đói là chẳng thể nào tập trung được.
Ọc… Ọc…
– Thế em đợi một lát chị xuống nấu gì đó cho em ăn nha!
– Hì, vâng ạ. À chị ơi, em ăn nhiều lắm đấy ạ.
Nó vừa ra khỏi phòng, Thùy Chi đã mở cánh cửa ngay phòng bên, nơi lũ chó của cô bé đang nằm dài khẽ vuốt ve:
– Các em ngoan của chị tới giờ ăn rồi!
Thức ăn trong bếp đều đủ cả nhưng có lẽ nó nên nấu spaggeti cho nhanh. Thật may hôm qua Trang vừa mới bày cách nấu cực ngon cho nó.
-Được chưa chị?
– Hì, xong rồi đây.
– Em mang lên ăn trước nhé?
Trong lúc con bé mang đồ ăn lên nó tranh thủ dọn dẹp lại bêp. Xong xuôi định lên phòng thì…
– Chị ơi! Em ăn hết rồi.
– Gì cơ? – Nó ngạc nhiên nhìn phần ăn hai người trong đĩa trống trơn.
– …
– Em ăn hết rồi ư?
– Dạ, nhưng em vẫn thấy đói. Chị làm tiếp nha? Hì. Chị Vi nấu ngon cực, ngon hơn đầu bếp nhà em đó!
– Ừh, được rồi.
Việc gì mà cứ lặp đi lặp lại nhiều lần cũng sẽ gây nhàm chán, nấu ăn không là ngoại lệ, cứ y như phục vụ trong nhà hàng vậy. Con bé ăn gì mà nhiều khủng khiếp vậy trời? Suốt gần hai tiếng chỉ ăn, ăn, ăn và ăn.
– … – Đẩy cửa mệt mỏi nó đặt khay đồ ăn lên bàn.
– Hềt giờ rồi, cảm ơn chị vì bữa tối nhé!
Tới lúc này thì nụ cười tươi rói của con bé lại là tiếng chuông cảnh tỉnh nó. Trời ạ! Sao mày ngốc thế hả Vi? Không dưng đi làm ôsin trong khi con bé trốn được một buổi học. Vỡ lẽ thì đã muộn! Tức tới mức không nói được lời nào. “Thùy Chi! Em được lắm!”
– Cậu về rồi ah?
Trang quay người lại khi thấy nó đang mở cửa.
– Ưh.
– Ăn tối đi, tớ mới hâm lại lúc nãy cho nóng đấy.
Đĩa spaggetti trên pàn làm nó thấy buồn nôn ghê gớm . Ọe… Oẹ…
– Cậu sao thế hả Vi?
– Hic. Lại spaggeti.
– Hôm qua cậu vừa khen ngon mà.
Chăm chú nghe nó kể, Trang phá lên cười.
– Cậu cười cái gì vậy hả? Hừ
– Cậu chẳng bảo sẽ xử lí được còn gì? Thế mà để con bé nó lừa lên lừa xuống, vui vẻ thế?
– Cứ đợi đấy, ngày mai tớ sẽ cho nó biết tay.
Ngày thứ hai
Đang ngồi bó gối gật gù phác thảo kế hoạch bắt con bé Chi học nhiều gấp đôi thì bất chợt điện thoại rung làm nó giật cả mình:
Sms: Quản gia “Cô chủ muốn cháu tới dạy ngay bây giờ, chiều cô chủ mắc việc nên không thể học được.” Hai mắt nó dính chặt vào màn hình điện thoại . 12 giờ trưa? Ra khỏi phòng lúc trời nóng như đổ lửa thế này sao? Đúng là cực hình! Thở dài một cách thảm thương, nó bịt kín từ đầu tới chân rồi lọc cọc bước ra ngoài trong khi con bạn thân được ngủ ngon lành. HicHic.
Cốc… Cốc…
Gõ cửa cho có lệ, nó bước vào phòng con bé mà hai mắt cứ díp cả lại, buồn ngủ quá!
– Chị đến muộn 15 phút.
– Ưh.
– Sẽ bị trừ lương nếu còn tái phạm đấy!
– Ưh. Sao cũng được, bây giờ thì em lôi sách vở ra học được rồi đấy!
Thấy con bé cứ ngồi im chẳng thèm động đậy nó hơi bực, khinh thường lời nói của nó tới thế sao?
– Em không định học đấy ah? Hôm nay đừng mơ trốn học nhá?! – Nó cố tình nhấn mạnh cái vế sau một cách quá đáng.
– Tất nhiên là em muốn học rồi.
– Vậy cớ gì mà chưa lấy sách vở ra?
Ngẩng mặt lên nhìn nó, hai mắt con bé chợt long lanh , phải nói là “trông rất nai” chỉ xuống cái chân một cách bề trên.
– Chân em bị đau.
Hướng sự chú ý xuống cái chân được băng bó cẩn thận, nó nheo nheo mắt rồi lẩm bẩm: gì nữa đây?
– …
– Sách vở của em để ở đâu để chị lấy cho? Vừa nói nó vừa ngó quanh phòng một hồi rốt cục nó vẫn chưa xác định được góc học tập của con bé nằm ở đâu?!
– Ở dưới thư viện, phòng ngủ chỉ dùng để ngủ, cái tên đã nói lên công dụng của nó rồi còn gì?!
– Thôi được rồi, đợi chị một lát.
– Tầng hai nhá chị!
Chán nản leo xuống tầng hai, cái biển treo ngay ngắn đề hai chữ “Thư viện” đập vào mắt. Trong lúc nó đưa tay ra vặn nắm cửa bước vào, Thùy Chi cười thích thú nhấn công tắc giải phóng cho những con bọ bị nhốt lâu ngày.
Cạch!
– Phòng này nhìn cũ kĩ thế nào? Sách ở đâu nhỉ?
Vi bỗng thây nhột nhột ở tay, nhìn sang một con nhện đen sì đang mặt đối mặt với nó.
– Á… á… á… Mẹ ơi!
Sầm…
Hoảng quá nó lùi lại phía sau làm cánh cửa đóng kín. Kinh hãi nhìn lũ nhện và gián chạy loăng quăng trên sàn, nó hét toáng lên đầy sợ hãi, vội vã mở nắm cửa nhưng… có ai đó đã khóa lại mất rồi. Trời đất! Biết làm gì với lũ bọ này đây?
Sau khi “chạy marathon” và ” nhảy hiphop” một hồi, nó mệt lử, cứ đà này nó sẽ ngỏng vì liệt thay vì sợ mất thế là Tường Vi đành ngậm ngùi chiến thắng nỗi sợ hãi và trở thành “hiệp sĩ diệt bọ” bất đắc dĩ với bình xịt mới tìm được trên tay.
– Có ai không? Mở cửa cho cháu với bác ơi! – Nó gọi lớn.
Mãi một lúc sau bác quản gia mới ngạc nhiên mở khóa:
– Cháu làm gì trong đó vậy?
Ho sặc sụa rồi nó hỏi một cách kinh hãi:
– Thư viện nhà này sao mà khủng khiếp vậy bác?
– Cháu vào lộn phòng rồi, thư viện ở bên này cơ mà. – Chỉ tay sang phòng bên cạnh, quản gia mỉm cười.
– Nhưng trên đây có ghi… – Nó định nói về cái biển thư viện, lạ thay, cái biển không cánh mà bay hay diễn giải theo một cách khác đó là: “sao nó lại có thể có chân chạy sang phòng bên cạnh được? “
Chắc chắn… Chắc chắn là… Nuốt cục tức xuống nó bình tĩnh:
– À, bác ơi! Cho cháu hỏi…
…
Phen này em chết chắc rồi Thùy Chi!
Vừa thấy nó bước vào phòng, con bé đang nằm bỗng ngồi phắt dậy, hỏi vẻ quan tâm:
– Sao chị đi lâu thế?
– Ưh, chị vào lộn phòng.
– Vào nhầm phòng í ạ? Thế mà em cứ tưởng chị đi tham quan hết nhà em cơ.
Nó tức ói máu nhưng vẫn cố thản nhiên
– Chị không tham quan được hết nhà em nhưng cũng chiêm ngưỡng được một số thứ hay ho như là: chuột, gián, nhện,…
– Có cả những thứ ấy nữa ạ? Em tưởng bác giúp việc quét dọn hằng ngày chứ? Chắc chị sợ lắm nhỉ?
Cái điệu bộ tưng tửng của con bé làm máu nóng trong nó cứ trào lên không ngớt, khẽ lẩm bẩm: em đúng là “cáo già đeo nơ”.
– Cũng bình thường, ở nhà, chị cũng hay bắt mấy loai ấy mà. Ê! Em không biết chứ chuột với gián nướng lên ngon cực. . Giờ thì em xuống học đi.
Con bé nuốt ực một cách kinh hãi rồi nhảy tót từ trên giường xuống. Khoan! Chân nó không hề bị đau?!
– Chỉ còn 4 phút nữa là hết giờ, chị định dạy gì cho em đây?
– À, đợi chị một lát…
– Em nói trước là em chẳng biết gì đâu đấy. Còn 3 phút.
Giả vờ hoảng hốt, nó nhảy dựng lên.
– Thôi chết!
– …
– Chị để quên một thứ trong cái phòng tạp nham đó rồi.
– …
– Mà thôi, nhà em nhiều album ảnh thế mất một tấm chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ? – Nó nói mà hai mắt cứ dán chặt theo dõi từng chuyển động trên khuôn mặt con bé.
– Còn 1 phút. Mất thì không sao? Mà thôi, em bỏ qua cho chị lần này, thu dọn mà về đi.
– Ưh, chị chỉ thấy tiêng tiếc cả gia đình chụp đẹp thế mà bị chuột gặm thì cũng hơi uổng. Nhưng em nói vậy thì chị cảm ơn nhá!
– Khoan…
Con bé níu lấy tay nó, hai mắt mở to ra, trong cái nhìn ấy có chút hoảng loạn…
– Chị đang nói tới tấm ảnh gia đình em đúng không? Chị để nó ở đâu? Ai cho phép chị lục lung tung như thế? – Con bé giận dữ hét lên.
– Đừng có hét lên với chị. Chị định mang ra rồi nhưng có cái đứa chết giẫm nào đấy khóa cửa làm chị quên mất đấy chứ? Mà em có cấm chị xem album nhà em đâu?
– Chị để nó ở đâu rồi?
– Ở đâu ấy nhỉ? Hình như là trong lúc đuổi chuột chị kẹp vào một quyển sách hóa nào đấy có đủ mấy cái tính chất này này… – Nó từ tốn đưa tờ giấy ra cho Chi. Không chần chừ, con bé giật ngay lấy rồi lao xuống
– Ê! Có nhiều quyển trắng hoặc không ghi chép đầy đủ lắm em nhá, nhớ tìm cho kĩ nghen!
Vi hét với theo cười khúc khích một hồi rồi mới thu dọn đồ. Nó lẩm bẩm: cứ nhìn đi nhìn lại thì ắt sẽ phải nhớ thôi, chị sẽ bắt em học cho bằng được.”
15 phút trước…
“- Cháu muốn hỏi gì?
– Dạ, cháu muốn hỏi thư viện nhà mình có thứ gì em Chi yêu quý nhất không ạ?
– …
– Hì, cháu chỉ muốn tìm hiểu thêm về em í thôi ạ.
– Cô chủ quý nhất là tấm hình chụp chung cả nhà cô ấy, bố mẹ cô chủ đã li hôn từ khi cô bé mới 5 tuổi.
– Ra là thế!
– Cháu còn muốn hỏi gì nữa không?
– Dạ, không ạ. Hì, cháu cảm ơn bác!”
*
Điều chỉnh cho guồng chân của mình nhanh hơn, Chi nóng lòng muốn tìm thấy bức ảnh – thứ quý giá nhất đối với nó. Căn phòng trống này sao hôm nay bỗng dưng lại lắm sách thế không biết? Nó bắt đầu điên tiết khi tìm mãi mà chẳng thấy quyển nào có đủ mấy tính chất mà gia sư đưa. Chị ta có phải người không? Tức quá!
– A! Đây rồi…
Vội vã lật trang giữa ra nó vui mừng vì cuối cùng cũng tìm thấy. Nhưng…
– Đáng ghét! – Chi tím mặt hét toáng lên.
” Hô hô… Chúc mừng vì em đã tìm ra, nhưng chị tốt bụng lắm không nỡ để kỉ vật em yêu quý rơi vào tay bọn gặm nhấm đâu vì vậy chị sẽ cầm hộ, chúc em học thuộc vui vẻ nhá! – Chị Vi”
Chị ta có bỏ tấm ảnh gia đình nó vào đâu, đây là con Milu nó từng nuôi mà. Gru… Chị cứ đợi đấy!
Hôm nay là ngày vui nhất kể từ khi nó ra Hà Nội, “quân tử trả thù 10 năm chưa muộn” nhưng nó còn hơn cả quân tử, herher , cần gì tới 10 năm? Chắc giờ con bé Chi đang oán giận nó ngút trời.
– Thơ thẩn nghĩ gì mà cười một mình như bị ngây thế kia? – Trang huơ tay.
– Hì. Tớ mới giúp con bé Chi học thuộc một số thứ.
– Nó chịu học thuộc á?
– Tất nhiên. Hìhì. Trước tiên cho nó thuộc vẹt cái đã sau đó sẽ giảng giải cho nó sau. Sẽ rất hay ho đây. Tớ mất công soạn hẳn cả một giáo trình cơ mà.
– Giỏi nhẩy?
– Chuyện, tớ mà lị . Ah, cậu chuẩn bị đi đâu mà ăn mặc đẹp thế?
Ứng dụng xem bói trên điện thoại
Xem tử vi, coi bói toán, gieo quẻ, xem tướng số, lá số tử vi, tiên đoán tương lai…Tải về máy miễn phí