Bạn đang đọc Khi Thiên Sứ Biết Yêu: Chương 47 : THÍCH NHẤT CHÍNH LÀ ANH (1)
CHƯƠNG LMVII : THÍCH NHẤT CHÍNH LÀ ANH (1)
Thành thật xin lỗi mọi người,vì rất nhiều lý do từ bị bệnh đến bận tìm bài hát,máy hư…nên khá là lâu mới ra chương mới.Mình gắng làm trong 3 ngày cuối a!
Chương tiếp theo về Song Tử,nói sao nhở,liên quan đến âm nhạc,mà…ta
đang tìm bài hát,chắc hơi nhức đầu a!Tuy nhiên còn hơi lâu mới tới,từ từ đi!
Chương này hòan thành vào thứ 7,vậy chắc CN ra chương mới(để xem,lớp đây đi làm bản thu hoạch gì gì đó,nhức cả đầu!!!)
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Hôm nay đối với Tử Đan mà nói không chỉ đơn giản làa một ngày thứ 3 bình thường,hôm nay là Kim Ngưu sang Mỹ.Nhưng như vậy thì sao chứ?Hôm ny là ngày học,và cô phải đến trường
Nói thì có vẻ kiên định như thế nhưng cô ttrong tâm vẫn biết,lòng mình đang rất rối,bản thân từ lúc từ nhà đến trường đều không biết có thể nghĩ cách đến săn bay không
Nhưng nghĩ đến đây lại cảm thấy bản thân thật mâu thuẩn,lại có chút quái dị.Cho dù cô có đến đó được thì sao chứ?Cô sẽ nói gì đây?Bản thân Tử Đan lúc này vẫn không thể biết được bản thân có thực sự thích Kim Ngưu hay không,cô sợ,một đọan tình cảm này cô từ bỏ hay không,cuộcs ống của cô hiện tại và sau này đều có thể thay đổi
Lại nói,nếu thực sự cô xác định rõ tình cảm mình với Kim Ngưu đi,thế chẳng lẽ chỉ vì tình cảm ích kỷ này của mình mà bắt Kim Ngưu bỏ đi con đuờng tươi sáng của mình,cô thực sự đáng để anh yêu?!
Anh vì cô mà hi sinh quá nhiều rồi,cô thực sự…không muốn anh đau khổ vì mình thêm lần nào nữa
Thế là ở một hòn đảo được bao quanh bới biển xanh bao la,lại có 1 cô gái thần sắc như vô hình,ánh nhìn thẫn thờ nhìn thế sự mà bước đến trường , đến lúc này , cả cơn gió cũng chẳng buồn thổi,làm cảnh sắc thêm thê lương,thực đối lập với buổi sáng rạng rỡ hằng ngày
Đến trước cổng trường,Tử Đan vẫn có luyến tiếc mà bước vào,bước đi đầy chập chững như em bé vậy,tuy nhiên vẫn có sự khác biệt,ánh mắt cô hướng nhìn lên trời cao,lòng thầm mong không có chiếc máy bay nào đi qua
Tất nhiên lai cảm thấy bản thân ngớ ngẩn
Lúc chuông reo vào học,lướt qua cô là ánh nhìn lạnh lùng của Mạch Nha,cô chỉ biết cuối đầu không nói được gì!
Cô cảm thật mình thật vô dụng,chỉ thế thôi…
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Này,cô chắc chắn kế hoạch của mình thành công?!”_Ở một nơi nào đó,mà cơ bản là nhà Kim Ngưu,Hạ Vy bực dọc lên tiếng.Cái con người kia làm việc nếu không suy nghĩ,ây da,không nghĩ đến hậu quả đâu
~~
“…”_Đương sự tạm thời im lặng!
“Yến Oanh,tôi tin tưởng cô!”_Kim Ngưu lên tiếng,ánh mắt kiên định nhìn Yến Oanh,lòng cô thầm rối bời,trước giờ chẳng ai tin tưởng cô cả,ngay cả cô!
“Tôi đi xem xét 1 chút đã,mọi người đến sân bay đợi trước đi!”_Nói rồi,Yến Oanh cất cánh bay đi,lúc đi còn vươn lại hương thơn thoang thoảng hòa với mùi nắng tạo nên 1 thứ gì đó rất khó tả
Cô quyết tâm rồi,nhất định không phụ lòng tin tưởng của người khác đựoc!Chắc chắn.Thế là từ ánh mắt Yến Oanh,hiện lên tia kiên định khó chuyển dời,ánh mắt đó vẫn thấm thoáng nét tự tin trước giờ chưa từng thấy
Nhưng cô đâu biết,có 1 người đang nhìn cô
Ở trên bầu trời xanh thẳm kia,xuyên qua những đám mây trắng dần hiện lên 1 cung điện màu tím đẹp đến huyền ảo,đi sau vào trong là từng lớp lụa tím nhạt phất phơ đầy ủy mị,1 căn phòng màu tím ánh hiện lên,1 người phụ nữ tuyệt mỹ ngồi trên đá cẩm thạch tím được chạm khắc tinh xảo, ánh mắt nhìn vào một quả cầu thủy tinh lớn ở giữa điện,đôi môi khẽ mỉm cười,nụ cười khuynh thành
“Xem ra con đã trưởng thành hơn rồi!”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Đối với các thể loại văn học này,các em phải chú ý đến…”_Lời giáo viên vang vọng cả căn phòng yên tĩnh,làm người khác muốn không chú ý cũng khó,nhưng đối với Tử Đan lúc này,cô cơ bản đã không quan tâm lời gỉang nữa rồi,suy nghĩ mãi đên vấn đề kia,vẫn biết có người đang nhìn mình bằng ánh mắt khó cịu ra mặt.
Cô trước giờ là 1 học sinh chuyên văn,lại là học trò giỏi của của giáo dạy Văn này,thế mà lại ngẩn ngơ nhìn cửa số,xem cô giáo có bực hay không chứ!
Thế là phải tìm người trút giận,mà người trút giận hợp lý nhất là…Mạch Nha.Ay,học sinh ghét văn nhất trường,ghét môn nay đến mức…ngủ rồi!
“Mạch Nha,em đứng lên cho tôi!”
“Ưm…Ai phá giấc ngủ của bà đây thế?!Hết tiết văn chưa,nếu chưa thì đừng kêu thức,thật chán!”
Cả lớp im lặng
“Em…”_Giáo viên giận dữ,trợn trừng mắt ra,gần như sắp rống lên
Nhưng vài giây sau,mọi chuyện lại rất kỳ lạ a!
“Được rồi,ngồi đàng hoàng lại mà học”_Mạch Nha tiếp lại lại bằng một nụ cười tươi không hề có ý xấu,cả lớp hóa đá
“Tử Đan,em không sao chứ?Mặt em có vẻ có bệnh rồi,Mạch Nha,đưa bạn đến phòng y tế dùm cô!”_Vị giáo viên nói,kéo theo 1 nụ cười
“Ơ,em không…”_Tử Đan nghe thấy tên mình,liền phản xạ theo bản năng,nhưng chưa nói hết câu lại bị Mạch Nha kéo đi,còn nói thêm vài tiếng
“Ây yo,cậu bị bệnh bị bệnh rồi,đi thôi,đi thôi!”
Lúc chuẩn bị đóng cửa,Mạch Nha còn lén ló đầu vào lớp,nháy mắt 1 cái với vị giáo viên,kỳ lạ hơn lại nhận lại 1 cái nháy mắt khác
“Cảm ơn a,cô giáo,nhưng cô mau giảm cân đi,nhập vào cơ thể cô thật mệt mỏi khi di chuyển a!”_Yến Oanh từ co thể vị giáo viên bước ra,còn thì thầm vào tai gíao viên,tất nhiên không ai nghe thấy
Chuyện tới đây là được rồi,tiếp theo phải nhờ cả vào Mạch Nha
…
“Mạch Nha,cậu buông tở ra đi,tớ không sao cả!”_Tử Đan lên tiếng,kéo theo tâm trạng bực tức vì bị kéo đi 1 cách không rõ ràng
“Không sao?Cậu không sao?Thế cậu xem anh tớ là cái gì?Xem loại tình cảm giữa 2 người là cái gì?”
“Không,không liên quan gì cả!”
“Có liên quan.Tớ nói cho cậu biết,bây giờ cậu có yêu anh tớ không?Anh ấy vì cậu đã làm rất nhiều chuyện,nói rõ ra 1 chút,để anh ấy từ bỏ nếu cần!”
“…”
“Tử Đan,làm ơn đi,dùng trái tim nếu cần đi,đừng dùng suy nghĩ quá nhiều,nhất là những vấn đề thế này!Đến cả việc cậu yêu ai cũng cần đến suy nghĩ để phân tích sao?!”
“…”
“Tử Đan,tớ hỏi lần cuối,người cậu thích là ai,người cậu thuờng xuyên nghĩ tới là ai?!”
Người cô thích,là người làm cô gặp tim sẽ đập rất nhanh…
Người cô thích,là người cô hay nghĩ đến,mà mỗi khi nghĩ đến lại nghĩ thêm nhiều việc nữa…
Trái tim Tử Đan đưa đến não cô 1 hình ảnh,Kim Ngưu,là lúc Kim Ngưu cười,nụ cười dịu dàng ấm áp lạ thường
“Còn kịp đấy,ở ngòai sẽ có người đưa cậu đi đến sân bay,đi nhanh đi!”_Mạch Nha hối thúc,đấy đấy Tử Đan về cổng trường,trước mặt cô là 1 chàng trai có chút quen,là bạn Kim Ngưu thì phải
“Lyn,nhờ anh!”_Mạch Nha đưa nón cho Tử Đan,hôi thúc cô lên chiếc xe đua màu đen của Lyn,bình thường thì anh không dùng nó,bức qua hôm nay có người quan trọng nhờ mà,phải dùng thôi!
“Ok,khi xong chuyện, chúng ta…”
“Đi nhanh”_Ai đó trừng mắt hét lớn
“Hey hey”_Nói rồi Lyn bật ga,trong chốt lát biến mất,chỉ để lại làn khói mịt mù,Mạch Nha bĩu môi óan trách
“Con mẹ nó nhà ngươi đi mà không về đưa bà đây đi,lập tức chém chết ngưới a!”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Tôi đưa em tới đây,Kim Ngưu hiện ở cổng 4 đấy,khoảng 30 phút nữa thì soát vé,có vẻ không được nhiều thời gian nếu tìm kiếm đâu,đi nhanh đi!”
Ở sân bay đông người đến mức không khí cũng phải tranh giành nhau,thực khó mà kiếm người nhỉ?!Tử Đan tuy vậy không nghĩ ngợi nhiều,nhanh chóng tìm kiếm
Cô có lẽ từ nhỏ vận mệnh rất tốt a,hay nói là trời giúp nhỉ?!
Tất cả mọi người bỗng nhiên dừng lại,mở điện thoại mình xem thứ gì đó,nhưng Tử Đan không quan tâm mấy,chỉ nghe tiếng hát từ những phụ kiện điện tử ấy phát ra,cùng 1 hình ảnh,cùng 1 giọng hát.Chỉ là,nó rất liên quan mật thiết tới cô nhỉ
“Bạn còn nhớ cái đêm mà bình minh mãi không lên chứ
Thời gian dường như dừng lại là chuyện có thật đấy em…”
Tôi muốn thời gian dừng lại!
Cô chạy thật nhanh đến bản đồ,ở đây không nhiều người,tiếng nhạc cũng nhỏ dần,tiếp đó thay cho ti vi bốn phía phát lên tiếng hát đó
“Bạn còn nhớ ước mơ hồi còn bé của mình chứ
Khi trưởng thành rồi,người ta thường hay quên mất lắm…”
Tôi nhớ ước mơ của mình,nhưng nó thay đổi rồi, ước mơ bây giờ của tôi,là gặp anh!
Chạy thật nhanh,len lỏi qua từng lượt người,mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt,Tử Đan mặc kệ,cô cần nhanh hơn nữa,hơn nữa
“Rồi tôi bỗng khựng lại,nhận ra rằng chẳng có bạn gần bên và vội vã tìm kiếm…”
Đâu?Anh ở đâu chứ?Nơi này thật nhiều người,rốt cuộca nh là ai trong số đòan người này đây
“Trở thành 1 bài hát ngẫu hứng,phải rồi,và hướng đến thành phố bạn đang chờ
Vì muốn gặp bạn vô cùng mà tôi không thể thôi tưởng tượng…”
“Anh đang ở đâu chứ?!”
Vội vã đảo mắt từ nơi này đến nơi khác,cô đang đứng ở cổng số 4,nhưng vẫn không thấy Kim Ngưu đâu
Chết tiệt thật!Mình thật vô dụng,vô dụng chết đi được!
Tử Đan vừa suy nghĩ,vừa tìm kiếm
“Hãy gọi tên tôi đi,hãy gọi thật lớn cái tên dần trôi vào quên lãng ấy đi…”
Thấy rồi!
“Anh…”_ Cô vui mình định hét lớn,nhưng lại phát hiện ra,nhừng kia đã sóat vé rồi