Bạn đang đọc Khi Thiên Sứ Biết Yêu: Chương 27 : NGỌAI TRUYỆN (1)
CHƯƠNG XXVII : NGỌAI TRUYỆN (1)
CÂU CHUYỆN CỦA TÌNH NHƯ VÀ GIA BẢO
“Tiểu thư,cô đã tỉnh chưa ạ?”
Mở mắt dậy,cô chỉ thấy loáng thoáng vài mảng hình ảnh,rất quen thuộc,là phòng của cô
“Tại sao ta lại ở đây!?Ta không phải đang ở…”
“Dạ thưa,tiểu thư đã nằm bất tỉnh ở phòng y tế,sau khi mọi người đưa tiểu thư về và kiểm tra sức khỏe cô,thì cô đã ngủ 2 tiếng rồi ạ!”_Người hầu gái kia khẽ cuối đầu rồi nói nhỏ
“Cô ra ngòai đi,tôi ngủ trước đây!”_ Cô lúc này chỉ muốn ở 1 mình thôi,quá nhiều chuyện kỳ dị xảy ra cả ngày nay rồi
“Vâng thưa tiểu thư,à mà…”_ Giọng cô hầu gái có phần lấp lửng,ánh mắt như muốn né tránh cô,rồi cất lên tiếng nói yếu ớt
“Hử”_ Có việc gì sao?Cô nhíu mắt nhìn
“Ngày mai cha tiểu thư sẽ quay về nhà,nghe nói có việc muốn bàn với tiểu thư ạ!”
“Được rồi,lui ra đi!”Cô nhắm mắt lại,sau đó xua tay,cô hầu gái thấy thế khẽ cuối chào rồi bước ra khỏi phòng
Căn phòng rộng lớn này giờ chỉ còn mình cô,yên tĩnh đến đáng sợ trong đêm tối
Ông ta quay về đây làm gì chứ?
Cô quả thực không muốn gặp người này,dù đó là cha cô
Một người vì người đàn bà khác vứt bỏ mẹ cô và cô,nếu không phải ông ta biết mình không còn khả năng sinh con thì giờ cô sẽ ở đâu đây?
Là ở nơi sang trọng này hay ở những mái nhà cũ kĩ trước kia?
Cô nguyện theo ý ông ta,trở thành bông hoa kiêu sa nhưng đầy gai
Chỉ vì muốn mẹ cô ở nước Pháp xa xôi sống an nhàn,hạnh phúc.Mỗi năm chỉ gặp mẹ 1 lần,cô cũng mãn nguyện
Nói đến đây,cô nhắm mắt lại,từ từ chìm vào giấc ngủ
Trong giấc mơ,cô nhìn thấy mình và mẹ đang ở trên cánh đồng hoa ỏai hương gần nhà đang vui đùa cùng nhau,mỉm cười tươi như hoa
Giọt nước mắt của cô rơi xuống,trong vô thức,để rồi,cô chìm vào giấc ngủ thực sự
Từ căn phòng của cô,Gia An bay lướt qua,rồi nhắm mắt lại,trầm tư lạ thường
Anh vốn định giới thiệu với cô về mình đàng hoàng hơn lúc nãy,nhưng xem ra phải đợi thêm nữa rồi
…
Cô là một bông hoa đẹp,nhưng vì đơn dộc nên trên mình phủ đầy gai,vì đơn độc…
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tỉnh giấc,cô mở mắt dậy.Hôm nay trường cô được nghỉ.Nhưng không hiểu vì sao cô lại thức sớm đến thế
Mặt trời còn chưa ló dạng nữa là
Nhìn ra cửa sổ,cô nhắm mắt lại rồi cất tiếng
“Anh rốt cuộc là ai?”
“Sao cô biết tôi ở đây?”
“Hôm qua anh chắc chắn có chuyện mới tìm tôi,đáng tiếc tôi lại ngất,nên chắc chắn anh sẽ tìm cơ hội khác”
“Thông minh”
“Nói đi!”_Đối với những thứ không ai nhìn thấy,cô cư nhiên không cần làm vẻ
“Tôi đã nói với cô rồi còn gì,tôi muốn giúp cô trong chuyện tình cảm”
“Tôi không cần,xéo ngay cho tôi”_Việc của tôi,anh không liên quan!!!
“Đáng tiếc thưa quý cô,khi nào chưa hòan hành xongnhiệm vụ,tôi vẫn sẽ bám theo cô…đến chết còn được,he he!”_Cười lên vài tiếng quỷ dị,Gia An nhìn cô rồi nói
“Thế anh muốn gì?”
“Tôi nói rồi đấy!”_Tên đáng chết này,nhưng dù sao…có người giúp vẫn hơn mà…
“Thế…giúp như thế nào?”_ Khuôn mặt xin đẹp của cô hơi đỏ lên,nên là…dễ thương thật!
“He he,thế thì nghe tôi nói nhé,có phải Gia Bảo có một người bạn tên Tuấn Anh chứ…”