Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Chương 29


Đọc truyện Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi) – Chương 29

“Tần Vị, dậy! Còn không dậy bữa sáng sẽ thành bữa trưa đấy.”

“Quý Ngôn… Ngủ cùng tôi một lúc nữa đi.” Nghe âm thanh quen thuộc gọi mình vang lên bên tai, Tần Vị nằm ườn trên giường, ôm chặt người trong lòng, duỗi đầu dụi một cái, buồn ngủ nói, còn mơ màng định hôn vài phát.

Nhưng mà xúc giác này… Bông bông, tròn vo, hình như không giống Quý Ngôn cho lắm? Tần Vị cau mày, cố căng đôi mắt buồn ngủ nhìn kỹ người trong lòng.

“Quý Ngôn! Cậu lại cho tôi ôm cái của khỉ này ngủ!”

Tần Vị lập tức buông tay, ném chiếc gối ôm hình bộ xương khô trong lòng ra. Trước đây khi Quý Ngôn mua thứ này, hắn còn thấy khó hiểu, giờ sáng nào mở mắt ra cũng không thấy Quý Ngôn đâu, mà ngược lại là một bộ xương khô phát khiếp dí sát vào đầu.

“Chẳng phải cậu bảo không có gì ôm thì không ngủ được à?”

Quý Ngôn xuất hiện, chàng trai cao gầy mặc quần áo thường cứ thế lười biếng dựa vào cửa mà nhìn Tần Vị, trong đôi mắt lại toát ra nụ cười thản nhiên, lấy chính lý do mà Tần Vị viện ra để ôm anh ngủ để đáp trả.

“Nhưng mà tôi ôm cậu ngủ quen rồi.” Tần Vị cũng khổ não mà nhìn Quý Ngôn, vẻ mặt ấm ức.

“Đồ ngốc.” Quý Ngôn cũng chẳng buồn so đo với Tần Vị, người này tỉnh là được rồi: “Tỉnh rồi thì dậy cho tôi.”

Chờ Tần Vị rửa mặt xong ngồi xuống bàn ăn, bữa sáng đã được dọn sẵn ra bàn.

Dù đi học hay là cuối tuần, dẫu Quý Ngôn có dậy sớm đến đâu, anh vẫn luôn chờ Tần Vị cùng ăn sáng.

“Sao cậu lại dọn hành lý?” Tần Vị cau mày, khó hiểu nhìn rương hành lý trong phòng khách.

“Tôi muốn đến một vài học viện và viện bảo tàng tham quan, đây là tiết ngoại khoá của khoa tôi, xế chiều hôm nay sẽ xuất phát.” Quý Ngôn bình tĩnh ăn trứng chiên, không hề để ý lời nói của mình là vấn đề lớn đến nhường nào đối với Tần Vị.

“Hôm nay đã đi! Sao cậu không nói sớm!” Tần Vị lập tức dừng ăn sáng, kinh ngạc trừng mắt nhìn Quý Ngôn.

Quý Ngôn nhíu mày, lặng yên không lên tiếng.


Có thể nói ra hay sao? Nói ra sẽ lại như mấy lần trước. Lần nào đi xa nhà cũng phải mang theo một của nợ, đã không có một chút tế bào nghệ nào mà còn đòi đi triển lãm nghệ thuật, miệng thì kêu chán mà vẫn cứ liến thoắng pha trò với mình.

Hơn nữa lần này thầy giáo đã dặn đi dặn lại rằng đừng mang cái tên Tần Vị dở hơi kia đi, Quý Ngôn muốn mang cũng không mang được. Mà Tần Vị cũng đúng là nổi tiếng, đã trở thành danh nhân của khoa Quý Ngôn rồi, thiếu điều giơ cả tấm bảng “Tôi là người phát ngôn cho Quý Ngôn” nữa thôi.

“Tôi cũng…” Tần Vị thấy Quý Ngôn không nói lời nào, nóng nảy thốt lên.

“Không được đi!” Quý Ngôn lập tức ngắt lời Tần Vị: “Tôi chỉ đi ba ngày thôi, cậu ở nhà chờ tôi.”

“Ba ngày!” Tần Vị càng kinh ngạc: “Cậu đi những ba ngày? Còn không cho tôi đi!”

“Chỉ ba ngày mà thôi.” Quý Ngôn nghiêm túc nhấn mạnh hai chữ “mà thôi”. Chỉ ba ngày thôi, có gì phải ngạc nhiên chứ, cũng đâu phải anh không về: “Hơn nữa tôi cũng đâu cắt đứt liên lạc với cậu, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Tần Vị yên lặng lại. Nếu đến bây giờ Quý Ngôn mới nói thì chắc hẳn là đã quyết định rồi, mình nói thế nào đi chăng nữa cũng hết cách.

“Ăn đi.” Quý Ngôn bẻ một mẩu bánh mỳ nướng đưa đến bên miệng Tần Vị.

“Khi nào về cậu phải đền cho tôi.” Tần Vị ấm ấm ức ức nhìn Quý Ngôn, bánh mì đưa đến tận miệng rồi cũng không buồn cắn.

“Nói sau đi.” Quý Ngôn vốn định bác bỏ ngay tức khắc, nhưng thấy vẻ mặt thất vọng đáng thương của Tần Vị, anh lại thay lời bác bỏ thành câu trả lời ậm ừ sao cũng được.

Đôi mắt Tần Vị lập tức sáng lên.

Không được tức là có đường thương lượng; mà nói sau thì có nghĩa là đồng ý rồi.

Tần Vị cắn một miếng bánh mỳ thật to, không keo kiệt chút nào mà cho Quý Ngôn một nụ cười rạng rỡ.

“Tự chăm sóc mình cẩn thận.” Quý Ngôn cũng không biết nên tức giận hay buồn cười, bèn giơ chân đá đá chân Tần Vị dưới gầm bàn.

“Còn chưa đi mà đã bắt đầu nhớ tôi rồi đúng không?” Tần Vị cười, bày ra vẻ mặt bất ngờ vì được thương mà nhìn Quý Ngôn. Sau đó, hắn nhanh chóng cầm lấy bàn tay phải chưa kịp rút về của Quý Ngôn, trêu chọc cắn cắn đầu ngón tay mềm mại trắng nõn của người nọ.


“Tần Vị!” Quý Ngôn giận dữ, vội vàng rụt tay lại, sau đó càng đạp Tần Vị mạnh hơn.

Tần Vị không nói gì, chỉ cười nhìn Quý Ngôn.

Khi trừng mắt với người khác, vẻ mặt Quý Ngôn đặc biệt sinh động, nốt ruồi dưới mắt trái luôn dụ dỗ người khác nhìn vào đôi mắt anh. Đôi mắt ướt át xinh đẹp, khoé mắt hơi xếch lên khiến anh hơi có vẻ lạnh lùng cao quý. Tần Vị thích nhìn hình bóng mình lấp đầy trong đôi mắt trong trẻo của Quý Ngôn.

“Thôi, tôi đi tắm rồi đi đây.” Nghĩ đến việc mình sắp bỏ Tần Vị ở nhà một mình, Quý Ngôn cũng không muốn giận dỗi với Tần Vị, vì thế đứng dậy đi vào phòng tắm.

Đi đến cửa, Quý Ngôn hơi khựng lại. Như đột nhiên nhớ ra điều gì, anh quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt nhìn chằm chằm của Tần Vị. Quý Ngôn lạnh lùng trừng mắt: “Không được vào theo.” Sau đó đóng sập cửa.

Tần Vị nhún vai, nếu Quý Ngôn đã lên tiếng, vậy thì không thể không bỏ những ý nghĩ xấu xa này đi.

Chờ Tần Vị ăn xong bữa sáng, cũng ăn hết thức ăn thừa của Quý Ngôn theo thói quen, Quý Ngôn vẫn chưa ra khỏi nhà tắm.

“Quý Ngôn, cậu vẫn chưa tắm xong à?” Tần Vị đi đến trước cửa phòng tắm gõ gõ cửa. Bên trong không có tiếng nước, cũng không có tiếng trả lời, Tần Vị nghi ngờ: “Tôi vào nhé.”

Hắn đưa tay mở cửa. Ngay trong tích tắc đó, mùi máu tươi nồng nặc tràn vào hơi thở, con ngươi Tần Vị chợt co lại.

Cả người Quý Ngôn trắng bệch như tờ giấy, sắc mặt tím ngắt. Anh nằm trong bồn tắm, đôi mắt nhắm nghiền, hô hấp cũng lặng lẽ ngừng lại. Con dao dính máu rơi dưới đất, mà trên tay trái của anh là từng vệt máu sâu đến tận xương.

Màu máu đỏ tươi vẫn đang lan ra trong bồn tắm, màu đỏ tươi đậm dần trong bồn nước trong suốt, màu đỏ chói mắt dần dần nhuộm đẫm tầm mắt, mùi máu tươi tràn ra trong không khí.

Giờ phút này, thế giới của Tần Vị hoàn toàn tan vỡ.

Cả người Tần Vị đều run rẩy, tất cả thần kinh đều tuyệt vọng gào thét. Cổ họng hắn như bị không khí siết chặt, có cố gắng đến thế nào cũng không thể gọi ra tên Quý Ngôn.

Tần Vị lảo đảo xông vào, hoảng loạn muốn bế Quý Ngôn ra khỏi nước, mà cơ thế Quý Ngôn lạnh băng, đã không còn hơi thở từ khi nào. Nước trong bồn tắm bị nhuộm đỏ, màu máu lan rộng che kín tầm nhìn, mà Quý Ngôn lại trắng đến thảm thiết.


“Quý Ngôn…” Tần Vị thì thào gọi, vừa liều mạng ôm chặt Quý Ngôn vào lòng, vừa cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho một người đã chết. Hắn run rẩy ôm chặt Quý Ngôn, vành mắt đỏ bừng, anh ta hệt một con thú bị đẩy vào đường cùng: “Đừng chết, cầu xin cậu, đừng chết…”

“Quý Ngôn, Quý Ngôn…” Tần Vị vô thức gọi từng tiếng lại từng tiếng, ngón tay thon dài vững chắc gần như đâm xuyên bàn tay trái bị ngâm trong máu của Quý Ngôn, lực tay mạnh đến nỗi có thể bóp nát xương cốt. Hắn cứ thế nắm chặt tay Quý Ngôn, như thể chỉ cần nắm như vậy, sẽ không bao giờ buông ra. Chỉ tiếc thi thể người trong lòng cũng đã lạnh như băng.

Tần Vị, Quý Ngôn đã chết.

“Quý Ngôn!”

Tần Vị thở hổn hển, lập tức mở mắt ra. Hắn ngồi dưới sàn nhà, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt tối tăm chất chứa sợ hãi và sụp đổ, như thể sẽ lập tức vỡ nát, tràn đầy bàng hoàng, đau khổ và điên cuồng.

Tần Vị thở dốc, cả người run rẩy không thể khống chế. Hắn chậm rãi giơ đôi tay đang run rẩy của mình lên, dường như vẫn có thể trông thấy mình dùng đôi tay này ôm chặt lấy cơ thể lạnh như băng của Quý Ngôn trong mơ. Những ảo ảnh trong mơ đục khoét cơ thể hắn, hung hăng tàn sát khắp nơi, đau đến khó có thể chịu đựng.

Tao lừa mày? Mày muốn tao chứng minh như thế nào?

Mày muốn biết Quý Ngôn dùng tay phải cầm dao lam tự sát?

Mày muốn biết cả bồn tắm đều bị máu Quý Ngôn nhuộm đỏ?

Hay là mày muốn biết trước khi chết Quý Ngôn vẫn còn vẽ mày!

Từng câu từng chữ tức khắc vang lên trong đầu, những lời nói vang dội ấy lại đau đớn như bị một thanh kiếm sắc cắt nát, tàn nhẫn đâm nhiều lần vào thần kinh Tần Vị. Cả linh hồn Tần Vị đều run rẩy, từ điên cuồng đến gần như sụp đổ, sau đó rơi vào hoàn cảnh vĩnh viễn không thể siêu thoát.

Cả người Tần Vị dính đầy mồ hôi lạnh, rét lạnh như bị rơi vào hố băng. Thế giới của hắn chỉ còn lại trống trỗng và lạnh lão, hắn gần như bị hết thảy bóng tối của đau đớn và suy sụp trên thế giới này nuốt trọn.

Tần Vị… Quý Ngôn không đợi mày nữa.

Cậu ấy không chờ được mày.

Đồng hồ quả lắc chỉ về phía hai giờ bốn mươi bảy phút sáng, bốn phía tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình và tiếng tích tắc của đông hồ quả lắc. Cảm giác vô cùng vắng lặng này khiến Tần Vị có ảo giác mình như trở lại trong mơ.

Lồng ngực bức bối, cảm giác lạnh lẽo phút chốc chạy dọc từ xương sống lên đến đỉnh đầu, trái tim như bị cái gì đè nén, không thể nào hô hấp. Tần Vị chỉ có thể mờ mịt nhìn đôi tay trống rỗng của mình, dùng cảnh tượng mơ hồ trong mơ hồi ức lại cơn ác mộng đau khổ vô chừng, như thể cố ý dùng cách này để tự dằn vặt chính mình một cách tàn nhẫn nhất.

Cả người Tần Vị đều co quắp, Quý Ngôn trước ác mộng lại đang dần nhoà đi trước trí nhớ, chỉ mơ hồ nhớ đôi mắt cười trong trẻo của người đàn ông kia. Lúm đồng tiền của Quý Ngôn đã hoàn toàn biến mất khi thời gian ngừng lại giây phút trong mơ kia.


Chỉ còn lại máu tươi càng ngày càng lan tràn, màu đỏ tươi tàn nhẫn nhuộm đẫm mọi vật, màu đỏ tuyệt vọng bao trùm lấy Tần Vị. Cho dù là mơ, Tần Vị cũng cảm thấy linh hồn mình đã bị cơ thể trắng bệch nhuốm máu của Quý Ngôn xé nát.

“Tần Vị.”

Như một lưỡi dao thình lình bổ đôi cơ thể, cả người Tần Vị run rẩy kịch liệt, con ngươi co lại, sau đó cứ thế cứng ngắc mà xoay người.

Màn đêm thăm thẳm, trước cửa sổ sát đất có một người đang đứng nhìn mình.

Dưới mái tóc đen mềm hơi dài là gương mặt đẹp đẽ quen thuộc, dưới mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, cơ thể hơi trong suốt. Mà biểu cảm trên mặt hồn ma vừa dịu dàng vừa đau thương, đôi mắt đỏ bừng yếu đuối đang nhìn mình từ xa.

Tần Vị, vẫn chưa nhớ ra Quý Ngôn.

Quý Ngôn trong ác mộng là Quý Ngôn của bảy năm trước, mà Quý Ngôn trước mặt đã là của bảy năm sau.

Năm tháng tán loạn giờ phút này đều như trở nên mơ hồ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể che giấu sự thực rằng Quý Ngôn đã chết.

Tần Vị trợn to đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Quý Ngôn, rồi lại cẩn thận e dè không dám nhúc nhích, sợ chỉ cần mình chớp mắt một cái, hồn ma trước mắt sẽ biến thành ảo giác, biến mất trước mắt mình.

“Đồ ngốc.” Quý Ngôn nhìn Tần Vị không nhúc nhích, khoé miệng kéo lên một nụ cười gượng gạo: “Chẳng phải cậu đang gọi tôi ư?”

Vành mắt Quý Ngôn đỏ lên, rốt cuộc cũng thừa nhận thân phận của mình trước mặt Tần Vị, sau đó cứng ngắc bước đến gần Tần Vị.

Mỗi bước đều như đang dẫm lên trái tim Quý Ngôn. Mỗi một bước, lồng ngực Quý Ngôn đều đau đớn khó có thể đè nén.

“Tần Vị, đã lâu không gặp.”

Quý Ngôn run giọng nói. Rõ ràng là cười, nước mắt lại không ngừng tràn ra từ vành mắt đỏ bừng.

Nếu như thực sự có thể ở bên nhau, muộn một chút cũng không có gì.

Nhưng “đã lâu” này, thực sự là quá muộn.

Tần Vị, cậu biết không? Không chỉ là cậu, tôi cũng đã không về được nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.