Đọc truyện Khi Tận Thế Giáng Lâm – Chương 52
Thế nhưng cũng chỉ có vậy, nhiều nhất cũng là vừa đủ để không chết đói chết khát mà thôi, chứ nếu muốn no bụng, thì bọn họ phải tự mình đi tìm công việc.Tất nhiên, này chỉ là trong một tháng đầu thôi, có thể coi đó là bảo hộ của người mới.
Sau một tháng, bọn họ sẽ không được cấp này đó nữa.
Mà sau ba tháng, bọn họ sẽ phải đóng tiền thuê nhà, cùng tiền bảo hộ của căn cứ mỗi tháng một lần.
Tiền điện nước tất nhiên là được tính riêng.Căn cứ Xuân Tích có rất nhiều người, cũng yêu cầu rất nhiều lao động.
Chỉ riêng số lượng lao động cần thiết để đi săn dị thú cùng trồng trọt bên ngoài căn cứ thôi đã cần đến 1/3 nhân khẩu toàn căn cứ rồi.Chưa kể đến những ngày nghề khác.
Chỉ cần bọn họ chăm chỉ, cuộc sống mặc dù là sẽ không so được với trước mạt thế, thế nhưng ít nhất bọn họ cũng không cần phải lo cái ăn cái mặc.
Đó thực sự là điều hiếm có trong thời đại mạt thế như này.Chung Khải nhìn một vòng, sau đó quyết định chiếu cố sinh ý của một cặp vợ chồng già lái xe điện.
Bởi vì gần thành phố N có một nhà máy nhiệt điện, vậy nên điện năng ở đây cũng không quá thiếu thốn.Hơn nữa, xe điện này đều là đi thuê, tiền lái xe sẽ phải nộp lên 70% cho chủ xe.
Nhưng bù lại, xe điện sẽ được sạc đầy đủ mỗi ngày, hỏng là có thể sửa miễn phí.
Hơn nữa yêu cầu cũng chỉ là biết lái xe, cũng không cần vốn.Vậy nên cũng có rất nhiều người lựa chọn công việc này.
Chiếc xe của cặp vợ chồng gà này có vẻ là của một khu du lịch, là một chiếc xe cỡ lớn, chở được khoảng 18 người.Bình thường hai người họ đều là chờ xe đầy người mới xuất phát.
Thế nhưng nhóm Chung Khải không muốn chờ, hơn nữa tiền bao xe cũng không phải quá đắt.
Vậy nên liền đưa quá tiền bao xe luôn.Hai vợ chồng già còn ôm theo một bé gái nhỏ tầm 5 tuổi, nhìn qua cũng thấy được cũng là người có quá khứ không muốn nhắc tới.
Hai vợ chồng thấy được khách hàng ra tay hào phóng, đều vui vẻ cười không khép được miệng.Trên đường, người vợ còn tận tình giới thiệu những chỗ đặc biệt cần nhớ của căn cứ.
Bà còn tận tình chỉ thêm mấy khu chợ có trật tự tốt, hàng hoá cũng đầy đủ tiện nghi cho bọn họ.Sử Nhã im lặng nghe Chung Khải dò hỏi những điều cần biết về căn cứ Xuân Tích, cũng nghe bà lão nhiệt tình chỉ dẫn bọn họ những nơi ngon bổ rẻ trong căn cứ này, thế nhưng cảm giác cũng không có bao nhiêu chú ý.Ngược lại, cô vẫn luôn có chút tò mò nhìn bé gái đang ngồi trong lòng bà lão.
Có chút hứng thú cầm mấy thanh chocolate trêu chọc cô bé một chút.Bà lão thấy cô không có ác ý, trong mắt cũng là yêu thích, cũng liền không có ngăn cản, chỉ nhỏ giọng bảo cháu gái mau cảm ơn.
Cô bé vốn dĩ nhìn thấy mấy thanh chocolate liền thích không chịu được.Thế nhưng bởi vì trong lòng có sợ hãi, nên cũng không dám nhận, vừa được bà ngoại cho phép, liền vội vàng dùng hai tay cầm lấy chocolate cúi đầu cảm Sử Nhã.Bé gái cẩn thận mở bọc chocolate, nước miếng đều sắp chảy ra khỏi miệng, thế nhưng miếng đầu tiên lại là đứt cho ông bà.
Ông bà không ăn, cô bé cũng không chịu để tay xuống.Vợ chồng già thấy vậy thì cảm động vô cùng, hai người chỉ phân biệt cắn một chút lên thanh chocolate, còn lại thì để cho cháu gái.
Cháu gái bọn họ vừa ra đời không lâu thì mạt thế tới, con trai con dâu cũng không chịu nổi bệnh độc mà biến thành quái vật.Để lại bọn họ hai già một bé nương tựa vào nhau mà sống.
Tội nghiệp cháu gái của bọn họ, từ nhỏ đã chẳng được ăn gì ngon, xuất ngày phải cùng ông bà dầm mưa dãi nắng chịu khổ.Nếu không phải bọn họ lo lắng cháu gái, bọn họ cũng đã đi theo con trai con dâu từ lâu rồi.
Cháu gái số khổ của bọn họ, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện quá mức khiến người ta đau lòng.Bà lão nhìn cô bé cẩn thận từng chút một ăn chocolate, khoé mắt ươn ướt.
Trước mạt thế, gia đình của bọn họ cũng coi như có tiền, con trai con dâu kinh doanh mấy cửa hàng tổ tiên để lại vô cùng tốt, cháu gái cũng sống như một cô công chúa nhỏ.Lúc ấy thích ăn gì thì ăn, ăn mặc dùng đều là hàng tốt nhất, hàng hiệu, làm gì có cần sầu lo bao giờ.
Thế nhưng bây giờ đến một chút đồ ăn vặt cũng là đồ xa xỉ, đợi thêm một thời gian nữa, những thứ này cũng sẽ trở thành truyền thuyết, muốn nếm đến mùi vị của nó lần nữa sao mà khó.Những người khác thấy bé gái nhỏ như vậy đã biết quan tâm ông bà, đều không nhịn được nở nụ cười thiện trí.
Sử Nhã càng là trái tim mềm nhũn, tình mẹ lan tràn, đặc biệt là cô đã có hai đứa con trai, càng thêm dễ dàng cảm động.Cô cầm lấy tay bé gái thăm dò gì đó, sau đó lại nhướn mày vui vẻ cười.
Tiếp theo lại phân biệt chạm một chút ông bà lão, cô lại cười càng tươi hơn.
Chẳng qua những người khác cũng không có để ý tới nụ cười tràn đầy ẩn ý của Sử Nhã.
.