Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy

Chương 43.1 Trước Lễ Kỉ Niệm. (Phần I)


Đọc truyện Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy – Chương 43.1 Trước Lễ Kỉ Niệm. (Phần I)

Chương 31.1 Trước Lễ Kỉ Niệm. (Phần I)
Huhu, tớ đã trở lại đây!!! Thật xin lỗi vì bỏ bê truyện 1 thời gian lâu như thế, gần nửa năm rồi… Thật sự xin lỗi!!! Có thể là sau một thời gian không động vào nên giọng văn của tớ có chút thay đổi, mọi người thông cảm nhé, tớ đang đi tìm lại cảm giác trước đây khi bắt đầu viết truyện này
Mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ tớ ạ!!
———————————————————————————————————-
“Nói tóm lại là bao giờ bà Mary Dolia sẽ trở lại?” Nhỏ với vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
“Không biết.” Nó lắc đầu vẻ không quan tâm làm cô có cảm giác xúc động muốn xông tới và bóp cổ nó.
Nhỏ cảm thấy ở lại cũng chẳng có chuyện gì đáng làm nữa liền về phòng, cô cũng đi ngay sau đó. Khi đi ngang qua phòng khách, cô và nhỏ thấy hắn còn đang mải nhâm nhi bánh xốp kem của nó làm từ nãy đến giờ.
Nhỏ mỉm cười nói, “Chào.”
Cô thì chỉ lãnh đạm gật đầu xem như chào hỏi rồi mở cửa về phòng.

Hắn cũng chả thèm để ý, phất phất tay nói, “Không tiễn.” Rồi lại chăm chú nhấm nhám bánh xốp kem. Hắn thừa nhận rằng mình không thích ngọt nhưng mà thật sự là cái bánh này có vị quá là ngon! Khiến hắn không thể ngừng ăn được.
—————————————
Thứ 2, cả trường lại trở về sự nhộn nhịp vốn có.
Bởi vì sắp đến ngày lễ kỉ niệm 30 năm thành lập trường nên lớp nào cũng ra sức chuẩn bị tiết mục của lớp mình sao cho thật đẹp và tinh tế, phù hợp với không khí trang trọng của buổi lễ này.
Lớp 12A1 cũng không ngoại lệ, đám con gái trong lớp hầu như đã biến thành sư tử cái hết khi chỉ đạo cả lớp tập văn nghệ. Tất nhiên thì người nổi khùng giống Sư-Tử-Hà-Đông nhất ở đây chính là Lâm Thảo Anh.
Lâm Thảo Anh gần như là phát điên lên với sự chậm chạp và lờ đờ của mọi người trong khi ngày biểu diễn đã sắp đến.
“Thảo Anh, hay là hai bọn mình hát cũng được. Không cần ép tất cả cùng tham gia đâu.” Mai Kiều Ly nhẹ nhàng nói làm Lâm Thảo Anh đang giận dữ cũng không nỡ sử dụng bộ mặt cau có nhìn Mai Kiều Ly.
“Nhưng như vậy thì sẽ không đạt được tiêu chuẩn có 50% người trong lớp trở lên tham gia vào tiết mục văn nghệ.” Lâm Thảo Anh cau mày nói, mặc dù không phải là lớp trưởng nhưng Lâm Thảo Anh rất lo cho hình tượng của lớp mình, dù sao cũng là đứng đầu toàn trường mà một điều nhỏ nhoi như vậy cũng không làm được thì đúng là quá mất mặt!
Mai Kiều Ly cũng cau mày, quả thật là trong cuộc họp của các lớp trưởng toàn khối, Mai Kiều Ly cũng có nghe nói qua.
“Lớp chúng ta có 30 người, 15 nam, 15 nữ, Trần Lam Phong, Nguyễn Minh Khánh và Bạch Gia Kỳ không tham gia vì riêng việc ở Hội Học Sinh cũng đủ khiến họ mệt chết rồi. Quốc Anh, Thế Lâm và Minh Nhật cũng từ chối vì họ nói rằng họ có việc bận sẽ vắng mặt rất nhiều buổi tập, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ luyện tập của lớp mình, nhưng Thế Lâm nói cậu ấy có thể chơi được dương cầm và Minh Nhật có thể chơi được vĩ cầm, Quốc Anh có thể chơi được trung hồ cầm, nếu cần thì có thể nói với các cậu ấy, bọn họ sẽ giúp. Loại 6 người đó ra thì còn 9 nam và 15 nữ, mình và cậu chắc chắn sẽ phải tham gia nên còn lại 9 nam và 13 nữ.” Lâm Thảo Anh nói một lèo.
“Trung hồ cầm? Cello?” Mai Kiều Ly thắc mắc hỏi.
“Ừ. Tớ quen miệng gọi là trung hồ cầm hơn.” Lâm Thảo Anh gãi gãi đầu.
“Vậy à.” Mai Kiều Ly đáp rồi lại hỏi, “Còn các bạn nữ thì sao? Có ai tham gia không?”
“Có, trong số 13 nữ thì có 5 người đồng ý tham gia rồi, nhạc thì có Minh Nhật, Thế Lâm, Quốc Anh lo rồi, nên hiện tại nếu tính cả mình và cậu thì mới có 10 người thôi, cần ít nhất 5 người nữa.” Lâm Thảo Anh thở dài nói.
“Đúng rồi, hay là chúng ta khiêu vũ nhỉ? Để Thế Lâm và Minh Nhật hợp tấu là được rồi. Nếu như vậy thì còn cần thêm ít nhất 7 nam nữa thì mới đủ cặp.” Mai Kiều Ly nói.
“Ý hay đấy, để tớ thử hỏi ý kiến mọi người trong lớp xem sao nhé.” Lâm Thảo Anh vui vẻ nói.

“Ừm.” Mai Kiều Ly mỉm cười.
—————————————
Vì ý kiến của Mai Kiều Ly đã được thông qua, và cũng có thêm 7 bạn nam trong lớp đồng ý tham gia nên cả lớp bắt đầu lên kế hoạch luyện tập.
Lâm Thảo Anh không hổ danh là Hội Phó Văn Nghệ của Hội Học Sinh, toàn bộ các bước nhảy đều được biên đạo một cách tinh tế và nhịp nhàng đến độ hoàn mỹ khiến mọi người không ngừng tán thưởng. Ngoài ra, tài năng dương cầm của Thế Lâm quả thật khiến người ta phải trố mắt ngạc nhiên, vậy mà cô chỉ lãnh đạm nói, “Tôi còn thua kém em tôi nhiều lắm.”. Minh Nhật thì khỏi bàn luận, tiếng vĩ cầm quả thật hay đến nỗi khiến mọi người phải trầm mê trong đó, khi mọi người khen ngợi nó, nó cũng chỉ mỉm cười từ chối cho ý kiến. Kì lạ hơn là, chỉ sau một, hai lần luyện tập, hai người đã có thể hợp tấu được với nhau hoàn hảo, nhuần nhuyễn, không mắc một lỗi nào như thế.
Vì tình hình tiến triển văn nghệ của lớp hết sức là tốt đẹp nên mọi người tính đi ăn để cổ vũ tinh thần cả lớp. Lúc đầu người đứng ra tổ chức đáng lẽ ra là Mai Kiều Ly nhưng cuối cùng lại là một người khác.
Huỳnh Thanh Trúc.
Huỳnh Thanh Trúc vô tình đi ngang qua lớp 12A1 liền nghe thấy vậy liền xen vào, “Để em mời mọi người đi ăn.”
Tất cả cũng chẳng có ai phản đối gì, dù sao thì Huỳnh Thanh Trúc cũng không hẳn là người xa lạ, là bạn gái của Thế Lâm nên mọi người cũng không cảm thấy gì quá ngạc nhiên.
“Lại làm cái trò gì nữa?” Cô cau mày vỗ vỗ đầu Huỳnh Thanh Trúc, giọng nói lành lạnh ra vẻ không vui nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy là sự cưng chiều ngọt ngào của bạn trai dành cho bạn gái. Cô mà biết điều này chắc là tức muốn thổ huyết.
“Kệ người ta.” Huỳnh Thanh Trúc tủm tỉm cười nói rồi tạm biệt mọi người, hẹn 6h30 tối tất cả tập trung ở ngoài cổng trường, còn nói là sẽ mời thêm vài bạn trong lớp đi cùng.
—————————————

Mọi người thừa biết là Huỳnh Thanh Trúc có gia thế rất lớn nhưng không ngờ mức độ “cao cấp” lại cao như thế này.
Huỳnh Thanh Trúc lại mời bọn họ ăn ở nhà hàng “BD – Black Diamond” – nhà hàng 5 sao thuộc tập đoàn Trịnh thị đầy trang trọng và đắt tiền đến như thế này.
Ai hầu như cũng há hốc mồm ra mà suýt xoa, Lâm Thảo Anh cũng đã đến đây vài lần nên cũng không quá mức kinh ngạc nhưng điều khiến Lâm Thảo Anh ngạc nhiên là Huỳnh Thanh Trúc – cô bé này có thể bao được cả một căn phòng có sức chứa được 60 người của hai lớp 12A1 và 10A3! Mai Kiều Ly đã từng ghé qua đây hai lần vì bị bố mẹ bắt ép gặp mặt, tất nhiên là đều không thành công vì Mai Kiều Ly chưa bao giờ để ý đến đối tượng mà bố mẹ đã sắp đặt.
Tất cả cùng bước vào, như đã có hẹn trước, một cô nhân viên có gương mặt tươi tắn tiến đến gần Huỳnh Thanh Trúc rồi mỉm cười đúng tiêu chuẩn của một nhân viên nói, “Huỳnh Thanh Trúc tiểu thư, phòng của tiểu thư đã sắp xếp xong, đồ ăn cùng với đồ uống sẽ được mang lên ngay thôi ạ.”
“Cảm ơn cô.” Huỳnh Thanh Trúc nói rồi mỉm cười, quay sang phía mọi người nói, “Mọi người đi theo chị này vào phòng ăn trước nhé, tôi còn có việc một chút sẽ vào sau.” Rồi quay người bước về phía thang máy, nó, cô và nhỏ cũng theo sau.
“Mọi người mời đi lối này.” Cô nhân viên nở nụ cười xã giao rồi hướng dẫn mọi người rời đi.
Chỉ có Mai Kiều Ly có chút thất thần nhìn về phía nhỏ vừa rời đi, đến khi Lâm Thảo Anh nhắc nhở “Mọi người đi hết rồi kìa”, mới kịp phản ứng.
—————————————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.