Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy

Chương 24. Quay Trở Về Ký Túc Xá.


Bạn đang đọc Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy: Chương 24. Quay Trở Về Ký Túc Xá.

Chương 24. Quay trở về ký túc xá.
Trên đường đi ra khỏi khu nghĩa địa, nó thản nhiên đút tay vào túi quần, vẻ mặt bất cần đời như một tên công tử ăn chơi, không thấy bóng dáng của một đứa con gái yếu đuối khóc nức nở trong nhà kính giữa muôn vàn bông hồng đủ loại đâu cả. Cô đi ngang hàng với nhỏ, vẻ mặt đã lạnh lùng trở lại, cả người tỏa ra hàn khí khiến mọi người không dám lại gần cũng quay trở lại, duy chỉ có đôi mắt bình thường đáng lẽ phải nhắm hờ hay nhìn thẳng thì lại liếc sang bên phía bên trái của mình. Nhỏ đi bên trái cô, cắn cắn môi dưới, đôi mắt phiếm hồng, dáng vẻ muốn nói nhưng không dám khiến ai cũng mềm lòng, nhưng đấy là đối với những đứa con gái và những đứa gay chính hiệu vì bây giờ nhỏ đã đội tóc giả trở lại, trở thành một nam sinh có nét đẹp mềm mại động lòng người rồi còn đâu.
“Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.” Nó đột nhiên quay người lại làm cô và nhỏ hơi giật mình rồi liếc ánh mắt vô cảm của mình lên trên hai người cô và nhỏ, nhưng rõ ràng trong ánh mắt đã có một tia ấm áp khác thường.
“Anh tôi…sao rồi?” Nhỏ đơ người một lát rồi hỏi.
“Vẫn vậy.” Nó đáp nhẹ tênh rồi hờ hững quay người đi tiếp như kiểu cái người mà bọn họ nhắc đến không phải là người mà nó yêu nhất. Nhưng ai biết được, nó đang xây nên một bức tường. Một bức tường bất khả xâm phạm vây quanh tim nó, nó không muốn ai tiến vào tim nó thêm nữa, chỉ như vậy là đủ rồi, nó sợ, nó sợ một ngày nào đó họ sẽ ra đi, cái khuôn mặt luôn ra vẻ ta đây không quan tâm của nó cũng sẽ sụp đổ, cái bản chất vô cảm tàn nhẫn như tử thần của nó sẽ bị ném đi ngay tức khắc, nó sẽ trở nên yếu đuối. Không, nó không muốn như vậy, nếu nó yếu đuối, nó sẽ bị người khác thương hại. Thương hại? Trịnh Quỳnh Băng mà lại cần người khác thương hại? Điều đó…nực cười đến mức nào đây…

Nhỏ nhận được câu trả lời, nửa muốn cười nửa muốn khóc. Anh trai mà nhỏ yêu quý nhất không có tiến triển gì thêm làm nhỏ rất muốn khóc nhưng cũng không có chuyển biến xấu nên nhỏ cũng muốn cười. Nhỏ không biết làm sao, đành đeo lên cái lớp mặt nạ giả tạo thư sinh ôn nhu, nho nhã vậy. Nhỏ gạt nước mắt trên khóe mi, miệng lại nhếch lên một nụ cười nhẹ nhưng khóe mắt vẫn còn phiếm hồng, nụ cười vẫn có lực sát thương rất lớn nhưng nhìn qua thực rất…quỷ dị.
Cô thấy nhỏ cười, biết đã đeo lại cái mặt nạ, miệng cũng chỉ hơi nhếch lên rồi lại chuyển hướng mắt nhìn thẳng, bộ mặt lạnh lùng băng sơn không đổi đã được khoác lên…
Lúc tụi nó về, đã là 12h buổi trưa. Vì đang trong ca trực của một ông bác già rất dễ tính nên dễ dàng về được ký túc xá nam.
Đến trước của phòng VIP1, nó quay người lại, nói, “Hỏi thì cứ trả lời là có việc, đừng có mà để lộ sơ hở nào.” Rồi nhấn chuông cửa.
Nhỏ trả lời, “Đã biết.” rồi quay lưng đi trước.
Cô nán lại một chút, trầm mặc rồi mới lưỡng lự lên tiếng, “Ổn chứ?” Cái thanh âm cợt nhả đã trở nên lạnh như băng.
“Tôi yếu đuối vậy sao.” Giọng của nó rất nhỏ. Vì cô đứng đằng sau nên không thấy vẻ mặt của nó nên chỉ hơi lắc đầu rồi rời đi.
Một lúc sau, cánh cửa căn phòng VIP1 mở ra, nó lách người qua hắn rồi điềm nhiên đi vào như kiểu cái việc nó bỏ học cả buổi sáng ngày hôm nay không hề liên quan đến mình.

“Đi đâu vậy?” Hắn hỏi. Hắn đã xem tất cả các camera trong trường rồi nhưng kết quả nhận được chỉ có chữ SliverMoon nhấp nháy liên tục cho đến tận 12h đúng thì quay trở lại bình thường. Hắn càng ngày càng nghi ngờ không biết mình có vấn đề hay không nhưng mà hắn có cảm giác tên học sinh mới chuyển trường đến này hẳn không phải chỉ là con của một nhân viên công ty bình thường. Ai bảo có quá nhiều điểm để nghi vấn làm chi.
Thứ nhất, lực học của nó không phải là bình thường. Đúng, không hề bình thường một chút nào. Một bài toán trình độ đại học mà đến hắn cũng vẫn không hiểu được ngay từ khi đọc mà nó có thể giải được một cách bình thường tựa như đi chơi vậy. Không nói đến việc hắn còn được đào tạo để trở thành chủ tịch của Tập Đoàn Trần thị vào một ngày nào đó mà còn thua một đứa con trai của nhân viên một công ty thuộc Tập Đoàn Trịnh thị.
Thứ hai, lúc nào hắn không có cùng nó một chỗ, khi xem camera luôn là chữ SliverMoon nhấp nháy liên tục làm hắn hoài nghi có phải hay không nó cùng SliverMoon có quen biết, hoặc nó…chính là SliverMoon.
Thứ ba, cái con người này chuyên gia thích nói khích hắn cùng cậu và anh.
Thứ tư, thân thủ của người này…không hề tầm thường. Hắn đã xem lại một đoạn video ngắn trước khi camera đều bị nó gỡ toàn bộ, mỗi một lần đều là tuyệt đối chính xác, người bình thường nếu không được huấn luyện qua, làm gì có chuyện có được thân thủ như thế. Hắn được huấn luyện rồi nhưng cũng chưa chắc đã được như vậy.

“Tôi đi đâu không liên quan gì đến cậu. Đã nói rõ trong quy tắc của căn phòng này từ lúc tôi bước vào rồi không phải sao?” Nó chỉ lạnh lùng nói rồi mở cửa phòng mình ra, bước vào rồi đóng sập cửa, để lại bên ngoài khuôn mặt vẫn đang nghệt ra của hắn.
————————————————————————————————–
Đến chương này thì mọi chuyện gần như đã sáng tỏ rồi đúng không nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.