Bạn đang đọc Khi Tam Đại Tiểu Thư Xinh Đẹp Là Hot Boy: Chương 16
Bọn hắn sốc vì sao? Đơn giản quá mà, bọn hắn từ nhỏ tới giờ mọi người luôn đối xử cung kính và nuông chiều đối với bọn hắn nên bọn hắn chưa từng nhận được ánh mắt lạnh lùng như thế là đúng rồi.
Hắn bỗng nhớ lại câu nói đầy ẩn ý của cô gái xinh đẹp lần trước đã gặp tại Trung Tâm Mua Sắm. Nghĩ lại thì hắn thấy Minh Nhật, bạn cùng bàn với anh có nét giống mặt của cô gái kia, nhất là lúc vừa rồi. Lạnh lùng, không cảm xúc, đó chính là những từ có thể miêu tả khuôn mặt khi ấy của Minh Nhật và cô gái xinh đẹp nhưng kì lạ kia. Có khi nào họ là anh em không nhỉ? Hắn nghĩ.
“Thưa cậu chủ, chúng tôi đã điều tra lí lịch của Minh Nhật, Thế Lâm và Quốc Anh. Đều không có gì bất thường ạ.” Sullivan lạnh giọng nói, trong giọng nói không có một tia ấm nào, mặt lạnh tanh không cảm xúc.
“Còn về ba cô gái kia thì khi chúng tôi xin phép được xem camera phòng chống trộm ở khu Trung Tâm Mua Sắm thì họ nói rằng tiểu thư nhà họ không cho phép người ngoài gia tộc xem chúng, thưa cậu chủ.” James nói, mặt y chang Sullivan, anh em sinh đôi có khác.
“Gia tộc nào?” Hắn nhíu mày hỏi. Hắn hơi tức vì chưa từng có ai dám không nể mặt Tập đoàn Trần thị và người của gia tộc họ Trần như vậy. Mà theo hắn nhớ một cách rõ ràng thì chỉ có một gia tộc, gia tộc luôn đứng đầu trên toàn thế giới này, đó là….
“Huỳnh gia tộc, thưa cậu chủ.” James đáp.
“Nhưng theo tôi nhớ thì trong tất cả đám tiểu thư của gia tộc họ Huỳnh không có ai giống như cô gái đó.” Hắn nói.
“Vâng, đúng vậy thưa cậu chủ. Người con gái đó không phải là tiểu thư bình thường của gia tộc họ Huỳnh, mà là trưởng nữ, tân tộc trưởng của Huỳnh gia tộc, mặc dù không phải là họ Huỳnh, Trịnh Quỳnh Băng.” James nói.
“Trịnh Quỳnh Băng?!” Lần này là cả ba bọn hắn cùng nói.
Bọn hắn: thảm rồi thảm rồi, mặc dù không biết mình đã làm gì nhưng nghe nói cái cô gái mang tên Trịnh Quỳnh Băng đó thực sự rất vô cảm, đối với người ngoài tộc rất ít khi nói, mà một khi nói chỉ có một từ “giết”. Bọn hắn cũng không phải là người trong gia tộc, có khi nào trong lúc ngủ bị ám sát không? Nghe nói Huỳnh gia tộc rất nổi tiếng trong lĩnh vực này, một người bình thường trong gia tộc có khi cũng đã đủ trình để ám sát chủ tịch của một nước rồi ý chứ, huống chi đây còn là…tân tộc trưởng….
“Anh, anh, anh không đùa, đùa đấy chứ James?” Cậu lắp bắp hỏi.
“Tôi không đùa, đây là thông tin thực sự.” James đáp chắc nịch, mặt vẫn không cảm xúc.
“Thảm rồi, thảm rồi
~” Cậu la oai oái làm mấy học sinh gần đó tưởng cậu lên “cơn động kinh”.
“Bốp”x2. Cậu lãnh nguyên hai cú đấm làm u hai cục trên đầu từ hắn và anh.
“Mày bị tâm thần à?” Anh hỏi.
“Mày vừa trốn khỏi viện tâm thần hả?” Hắn.
“La lên như thằng điên ấy.” Anh và hắn đồng thanh.
“Mày nghĩ tao giữ được bình tĩnh khi biết được cô ta là ai hả? Hả? Hả? Cô ta là ai?? Là TRỊNH-QUỲNH-BĂNG ĐÓ MẤY CHA NỘI!!!!!! Mấy cha biết chuyện gì không mà nói!!!!” Cậu tức quá sổ một tràng làm hắn với anh nhức tai muốn chết, mấy học sinh gần đó bị cái tần số khủng khiếp của cậu gây ra nên vô bệnh viện khám hết cả.
Trong lúc này, cả ba con người: nó, nhỏ và cô đang cười thầm trong lòng.
“Cũng biết là tôi sẽ trả thù?” Nó tự hỏi vu vơ.
“Đầu óc cũng không đến nỗi bị úng nước nhỉ?” Nhỏ cười tủm tỉm làm mấy đứa con gái trong lớp ngất lên ngất xuống, xịt máu mũi liên hoàn.
“Muộn rồi…” Cô lạnh lùng, nụ cười “rợn người” treo trên môi làm nó và nhỏ nổi cả da gà da vịt.
Cảnh tượng ba mĩ nam nói chuyện như sau. Nó đứng dựa lưng vào cái cửa sổ gần đó, hai tay đút túi quần, ánh nắng chiếu le lói qua khung cửa làm nó trở nên như một nam thần với vẻ đẹp….không thuộc nhân gian [Ane hết từ tả rồi]. Nhỏ ngồi đối diện với cái cửa sổ đó, nghiêng đầu sang bên trái, phía cô đang ngồi, nở nụ cười mỉm, nhìn nhỏ cứ như một bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện. Còn cô thì ngồi ở chỗ khuất ánh sáng, chân cho lên trên bàn, đầu ngửa ra sau, nở nụ cười “rợn người” nhưng đẹp đến mức không thể tả, trông cô cứ như một playboy lạnh lùng cuốn hút người khác. Cảnh tượng như vậy làm bọn con gái trong lớp ngất lên ngất xuống liên tục, máu mũi phải nói là, cả chục lít chứ chả đùa. Tụi con trai thì mắt cũng nhìn chằm chằm vào tụi nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Ai kêu đẹp trai quá làm chi? [Ane tả hơi quá, mong các bạn không để ý *cúi đầu*]
Trong khi đó, ngoài hành lang lớp…
“Chuyện gì?” Anh với hắn tò mò sấn tới gần cậu hỏi.
“Tránh xa tao ra chút mày. Mày bị bệnh à? Đứng gần như vậy người ta tưởng gay đấy mày.” Cậu xua xua anh và hắn.
“Thằng chó này! Mày còn nói đùa được. Rốt cuộc là có chuyện gì mà mày kích động như thằng điên thế con?” Hắn đập phát vào đầu cậu rồi nói.
“Thật ra…nhà tao từng đắc tội với cô ta rồi, hậu quả, thực sự, không thể nói được. Rất mất mặt.” Cậu cười khổ.