Đọc truyện Khi Tác Giả Truyện Bi Gặp Tác Giả Truyện Ngọt – Chương 24: [Bi gặp ngọt] 65
[65]
Cuối cùng, cả hai ngồi xuống bàn trống bên đường, gọi một bát nhân đậu đỏ.
“Trước lúc đến ông ăn gì chưa?”
“Rồi…” Đậu đỏ vừa mềm vừa ngọt, Hứa Trì nheo mắt đầy thỏa mãn, “Tôi nấu bát mì…”
Đường Nghiễn Chi cười nhạo, “Ông biết nấu mì cơ hả?”
“Tôi nấu ngon đấy.” Hứa Trì nghiêm mặt, “Đừng có coi thường tôi.”
“Rồi rồi rồi…” Đường Nghiễn Chi phụ họa, “Ông chỉ tôi cách nấu đi? Về tôi học làm thử.”
“Đơn giản lắm, đầu tiên là…” Hứa Trì trình bày, “Rửa sạch các nguyên liệu nấu ăn, rồi thái hạt lựu…”
“Sao phải thái hạt lựu?” Đường Nghiễn Chi hỏi, “Tôi thái miếng không được à?”
“Được chứ…Nhưng tôi thích thái hạt lựu, như thế sẽ có cái cảm giác nghi thức hơn…”
“Cảm giác nghi thức là cái gì thế?”
“Cái cảm giác nghi thức lúc nấu ăn,” Hứa Trì nói tiếp, “Sau đó đổ dầu, xào chín các nguyên liệu, rồi cho nước vào, cuối cùng thì thả mì là xong.”
Đường Nghiễn Chi nín cười, hỏi, “Thế rốt cục làm thành nồi hầm đúng không?”
“Đâu phải thế.” Cuối cùng thì Hứa Trì cũng nghe thấy cái thái độ sai sai trong giọng điệu của Đường Nghiễn Chi, thẹn quá hóa giận, “Sao ông phải cãi với tôi nhờ!”
Đường Nghiễn Chi cười không dứt được tiếng, Hứa Trì thấy anh cười đến độ suýt ụp mặt vào bát đến nơi cũng buồn cười theo.
“Tôi với ông đúng là nhạt nhẽo ….”
“Thế nói chuyện gì không nhạt nhẽo đi, ” Đường Nghiễn Chi ngừng cười, vừa ăn nhân đậu đỏ vừa hỏi, “Kể chút vì sao mà hôm nay không vui xem?”
Hứa Trì ngẩng đầu, mặt ngây ngây nhìn cảnh các cặp đôi, rồi người qua đường cầm thịt nướng, trà sữa, bạch tuộc chiên đi qua, nói, “Chẳng phải ông biết rồi à?”
“Biết gì?”
Hứa Trì quay lại nhìn Đưỡng Nghiễn Chi, bảo, “Ông biết vụ tôi cũng viết truyện.”
“Hả?” Lời Hứa Trì nói làm Đường Nghiễn Chi thót tim một cái, “Lỡ tôi không biết thì sao?”
“Không biết cũng chẳng sao…” Hứa Trì quấy bát nhân đậu đỏ, “Giờ tôi cho ông biết, thì là ông biết rồi.”
Đường Nghiễn Chi không phủ nhận, “Đúng là tôi biết thật. Không ngờ nhìn ông ngu ngu mà cũng có chỗ thông minh thế.”
“Thôi đi…” Hứa Trì giở giọng hung dữ, “Tôi hơi chậm tiêu chứ đâu có ngu.”
Đường Nghiễn Chi hùa theo ý Hứa Trì, hỏi, “Ông nhận ra rằng tôi biết vụ này từ lúc nào?”
“Hôm qua, lúc đưa tôi về…Tôi hỏi ông chuyện đó, mà ông cũng thông minh, chắc cũng đoán ra đúng không?”
“Thế sao hôm nay ông lại không vui?”
“Ông thông minh vậy rồi, đoán chút là ra mà, đúng không?”
“Được rồi…” Đường Nghiễn Chi bắt đầu nghiêm túc phân tích, “Điều làm tác giả buồn bã chỉ có hai vấn đề, tác phẩm hoặc độc giả. Ông không vui là vì tác phẩm đúng không? Bí văn à?”
Hứa Trì nhìn anh bằng cái vẻ mặt rất không hài lòng.
“Được rồi, thế là không phải…” Đường Nghiễn Chi hiểu ý, “Thế là độc giả rồi, sao thế? Có ai mắng ông à?”
Hứa Trì đặt thìa xuống, tiếng thìa kim loại va vào thành bát keng một cái. Cậu thở dài, nói, “Thực ra tôi cũng không muốn nói, nói thì lại bị bảo là làm giá, tim mong manh yếu đuối, mệt. Những lời ông bảo tôi lúc trên xe tôi hiểu, nhưng chẳng thể không để tâm được, ông có hiểu không? Nó như bản năng ấy, giống như phản xạ của đầu gối ấy, lúc tôi chưa kịp định thần thì bao cảm xúc u uất đã trào lên rồi, tôi không kiểm soát được.”
Đường Nghiễn Chi dù đã biết nhưng vẫn vờ hỏi, “Cậu viết thể loại gì?”
“Ngược với cậu, tôi viết truyện bi.”
“Có nổi không?”
“Không, dạo gần đây mới có thêm một ít độc giả.”
Đường Nghiễn Chi nói giọng chắc nịch, “Nhiều độc giả hơn, đồng nghĩa với việc có nhiều bình luận tiêu cực hơn, mấy bình luận đấy làm bạn Hứa Trì của chúng ta không vui.”
Hứa Trì nhìn chằm chằm vào Đường Nghiễn Chi, im lặng, không nói là đúng, cũng chẳng nói là không đúng.
“Thế này đi…” Đường Nghiễn Chi thoáng trầm tư, rồi nói, “Chúng ta sắp xếp lại một chút.”
“Sắp xếp cái gì?”
“Về chuyện viết văn, lúc mới viết chỉ có mình ông, ông cứ viết rồi lại viết, và nhận ra không có ai đọc truyện của mình cả, ngày nào mở website lên cũng không thấy bình luận, ông rất buồn, rất đau lòng, lúc này, ông chỉ mong có độc giả đọc truyện của mình, rồi để lại bình luận như một minh chứng rằng họ từng đọc qua.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, càng ngày càng có nhiều người đọc truyện của ông, họ bình luận, khen ngợi, giục chương, ông rất vui, rất hạnh phúc, nhưng đi kèm với chúng còn có những bình luận tiêu cực, ông cũng vô cùng buồn rầu về những thứ này.”
“Ừm…”
“Nhưng ông nghĩ lại xem, chẳng phải mục tiêu thuở đầu của ông đã đạt được sao? Ông chỉ mong có độc giả đọc truyện của mình, rồi dần dần, cậu có được mấy trăm, thậm chí là mấy nghìn độc giả, có người còn thành fan của ông, thế chẳng phải đã lời rồi sao?”
“Cái kiểu nói của ông…” Hứa Trì sửng sốt trước những lời của Đường Nghiễn Chi, “Chẳng phải là ngụy biện à?”
“Sao lại là ngụy biện?” Đường Nghiễn Chi hỏi ngược lại, “Ông ngẫm xem, có câu nào không logic không?”
Đường Nghiễn Chi nói tiếp, “Con người vốn tham lam, có rồi lại muốn có nhiều hơn, muốn mình càng hoàn hảo hơn, vậy nên, nếu có ai nói một câu không vừa ý là sẽ hụt hẫng, sẽ buồn bã, khi ấy, nếu nhớ lại mục tiêu thuở đầu, ông sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.”
“Nghĩ thế này xem có được không…” Đường Nghiễn Chi ngừng lại một chút, rồi tiếp, “Mấy cái bình luận đó…chửi thì không mất gì, khen thì được lời.”
“Chửi thì không mất gì, khen thì được lời?” Hứa Trì chầm chậm đọc theo.
“Với mấy cái bình luận tiêu cực xem, dù là người ta đọc hết truyện hay chỉ đọc đoạn mở đầu, thậm chí là chỉ đọc một chữ, thì khi người ta đã để lại bình luận chính là khi mục đích thuở đầu của ông đã đạt thành, đúng không? Ông vốn chỉ mong có được một độc giả, chẳng phải thế là có rồi sao? Vậy thì chẳng không mất gì? Còn với những bình luận tích cực, ông không chỉ có được độc giả, mà người ta còn khẳng đinh tác phẩm của ông, thế là lời rồi chứ còn gì nữa?”
“Ông đúng là…” Hứa Trì đỡ trán cười khổ, “Đúng là cưỡng từ đoạt lý…”
“Tôi mặc kệ có phải là cưỡng từ đoạt lý hay không…” Đường Nghiễn Chi bật cười, “Tôi hỏi ông, nghĩ thế có phải dễ chịu hơn không?”
Nhân đậu đỏ trong bát đã nguội, Hứa Trì xoa xoa đầu, nói giọng buồn bực, “Ông đúng là giỏi….tôi thấy như mình bị tẩy não rồi, thậm chí còn bị thuyết phục…”
“Mọi chuyện đều có hai mặt, chẳng qua là tôi thích nhìn ở một góc độ khác thôi, ngay cả cái chuyện giới này đang dần thương mại hóa mà chúng ta từng nhắc đến, ông đâu thể phủ nhận rằng, chỉ có thương mại hóa mới giúp nó duy trì được lâu bền…” Đường Nghiễn Chi bỗng nhiên đổi đề tài, “Chắc ông cũng có group fan chứ?”
Hứa Trì ngẫm nghĩ một lúc, nói, “Có group hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết có hai bạn fan có vẻ như rất thích tôi.”
“Hai người ấy như thế nào?”
“Hai cô nhóc…” Hứa Trì miêu tả, “Một cảm tính, một lý tính, đều rất thú vị, tôi cảm thấy mình may mắn lắm mới gặp được họ.”
Đường Nghiễn Chi ngập ngừng, “Tôi…”
“Đường Nghiễn Chi…” Hứa Trì nhìn anh, giống như đã nghĩ thông, cậu thở phào một tiếng rồi chậm rãi nói, “Tôi thấy ông nói đúng…”
Khóe miệng cậu cong lên, “Như lời ông nói thì….ngày nào tôi cũng được lời đúng không?”
Đường Nghiễn Chi gật đầu, “Ngày nào cũng lời to.”
Hai người nhìn nhau nử nụ cười.
“Đường Nghiễn Chi, sao tôi thấy tôi với ông…có duyên thế nhỉ? Nhiều chuyện trùng hợp thật đấy.”
“Phải đó…”
Dù có tính toán trước thế nào, cũng không bằng một câu “trùng hợp thật đấy” mà cậu nói với tôi.