Đọc truyện Khi Ta Nói Lời Từ Biệt Với Thanh Xuân FULL – Chương 5
4
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Doanh nghiệp của tôi gặp khó khăn đầu tiên vào năm 2001.
Một chuỗi siêu thị ở miền Bắc vốn luôn hoạt động tốt với chúng tôi đột nhiên có xích mích về việc thực hiện hợp đồng.
Phản ứng dây chuyền của một loạt sự kiện cuối cùng dẫn đến một nhà sản xuất thực phẩm khác không có bất bình gì với chúng tôi đệ đơn tôi ra tòa, sau đó chuỗi siêu thị giãy lên yêu cầu trở thành bên thứ ba tham tố, thậm chí bắt đầu đổ một số trách nhiệm pháp lý cho nhà máy của tôi.
Tình huống hỗn loạn này lần đầu tiên tôi gặp phải từ khi thành lập công ty, cho dù bây giờ nhìn lại cũng khiến tôi đau hết cả đầu.
Tôi nhìn đơn khởi tố, thấy tên nguyên đơn là “Công ty TNHH Thực phẩm Bắc Kinh XX”, một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng.
Tôi cầm ống đựng bút lên bàn tổng giám đốc, ném nó lên tường, hét vào mặt cô thư ký nhỏ bên cạnh, “Má nó ai cho mấy người chọc tức công ty Bắc Kinh?!”
Sau khi nhận được đơn kiện, điều đầu tiên phải làm là thuê luật sư, Đường Duệ là người đầu tiên tôi nghĩ đến.
Lúc đó, tôi quá lo lắng, không quan tâm đến nữ nhi tình trường, nên tôi mở điện thoại liên tục thúc giục nhờ Đường Duệ đến công ty để bàn biện pháp đối phó.
Đợt đó tôi gần như cả tuần không về nhà, lo lắng đến người gầy như một ông tiên đạo mạo.
Tôi nhớ rõ một lần khi tôi mắt đỏ ngầu nhìn em sắp xếp các câu trả lời biện hộ, không hiểu sao lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang dựa vào vai em.
“Mệt thì về nhà ngủ một giấc, ngồi đây xem em viết cũng vô ích.” Em nở một nụ cười mệt nhọc với tôi.
“Cứ để việc kiện tụng cho em, an lo liệu chuyện công ty đi.” Lúc nói điều này, đôi mắt đỏ hoe đầy tơ máu của em đang ở rất gần tôi, nhưng giọng điệu vẫn thật kiên định.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em làm việc, bóng dáng suy nghĩ của em trên bàn công tác trông mềm mại và tinh tế dưới ánh đèn, làm người khác yên tâm không cần lý do.
Tôi dụi mi mắt nặng trĩu, hốt hoảng thấy đồng hồ đã chỉ đến bốn giờ sáng.
Lúc đó buồn ngủ quá tôi không nói được một câu nào hoàn chỉnh, chỉ chỉ vào chiếc giường xếp sơ sài trong phòng làm việc, mơ hồ nói với Đường Duệ: “Em cứ như thế này thì cũng không được, nghỉ ngơi đi.” Dừng một chút, tôi lại ngập ngừng nói thêm, “Nếu không chê thì cùng nằm…”
“Anh ngủ đi, em ổn.” Đường Duệ nắm chặt cây bút, cố gắng viết viết trên giấy, nhưng suýt chút nữa không thể cầm chắc bút.
Tôi giật lấy tất cả tài liệu trên tay em, nhanh chóng đóng tập tài liệu lại rồi kéo em đến cái giường xếp, “Thế này còn bảo ổn? Đừng có làm ra vẻ với anh ở đây, đi ngủ!”
Đường Duệ bị tôi kéo đi ngủ, vừa nói vừa lẩm bẩm gỡ kính, không biết đang phàn nàn điều gì, cuối cùng có lẽ đã thực sự buồn ngủ, dần dần im lặng lại, mà tôi sau khi em ngủ thiếp đi lại trở nên tỉnh táo lạ thường.
Giường xếp vốn dĩ không rộng, nằm thêm một Đường Duệ lại càng hẹp hơn.
Lúc đó, tôi chợt nhớ đến mùi hương thoang thoảng khi có khi không thời trẻ của Đường Duệ, tôi cẩn thận nằm xuống bên cạnh Đường Duệ, vô cùng trân trọng khoảnh khắc cùng giường sau hơn mười năm này.
Trong bóng tối, tôi lại lặng lẽ ôm Đường Duệ đang ngủ say vào trong vòng tay, khẽ hôn lên tóc em, nhiệt độ cơ thể trấn an trong đêm lạnh giá bị kiện cáo quấn thân đó chợt làm tôi cảm động đến khóc.
Tờ mờ sáng hôm sau, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn của Cổ Linh: Công việc thế nào, cả đêm anh không ngủ sao? Cẩn thận sức khỏe đấy.
Tôi đang vướng vào cơn buồn ngủ không trả lời nổi, một lúc sau, Cổ Linh lại gửi một tin nhắn khác: Đường Duệ đang ở cùng anh à, nhắc anh ấy nhanh chuyển tiền sinh hoạt của Nguyên Nguyên tháng này sang cho em.
Thần kinh nhạy cảm của tôi đột nhiên co rút lại khi nhìn thấy tin nhắn.
Nhưng mấy lời biện hộ suốt đêm ấy chúng tôi chuẩn bị không có ích gì sau đó.
Trong vụ kiện này, Đường Duệ hoàn toàn thể hiện được tiềm năng trở nên nổi tiếng trong tương lai, một ngày trước khi ra tòa, nguyên cáo bất ngờ đồng ý dàn xếp, Đường Duệ cầm giấy ủy quyền của tôi bay tới bay lui ở Trung Quốc non nửa tháng, cuối cùng cũng mang theo đơn rút kiện của đối phương chiến thắng trở về.
Khi em trở về, tôi đích thân ra sân bay đón, lúc bước ra khỏi cửa kính, em giơ tờ đơn lên vẫy vẫy như một đứa trẻ, tôi biết nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt em lúc đó hoàn toàn thuộc về tôi.
Hôm đó chúng tôi ôm nhau hạnh phúc ở sân bay, tôi vỗ mạnh vào lưng em, nói những lời tán dương ngưỡng mộ.
Tôi rạo rực giúp em xách hành lý đi trước, em vui mừng đi phía sau tôi kể lại cuộc đàm phán kinh doanh ly kỳ cho tôi nghe, tôi lái xe trở về với vẻ mặt vui vẻ, trong lòng nghĩ vui rằng hy vọng chúng tôi vẫn có thể hòa thuận như thế này.
Vốn dĩ tôi muốn đưa thẳng em đến khách sạn đã đặt để tổ chức tiệc mừng, nhưng em nhất quyết về nhà trước để xếp hành lý.
“Em phải thay quần áo nữa.
Em có thể tự cảm giác được em đang bẩn muốn chết.” Em ngồi ở ghế phụ phàn nàn, đưa tay sờ vào mặt mình, “Anh xem, râu còn chưa cạo.”
“Đàn ông có râu thì càng phong trần chứ có sao đâu? “Tôi thuận miệng đáp.
“Là anh thôi.” Em liếc tôi một cái, “Mặt em búng ra sữa, để râu bị tổn hại hình tượng.”
Tôi không thể nhịn được cười: “Ai nói em mặt búng ra sữa?” Em mím miệng không nói gì.
Tôi cảm giác được câu này là Cổ Linh nói “Anh thích mặt búng ra sữa.” Tôi lại thêm một câu nửa đùa nửa thật.
Em đột nhiên vui vẻ, hơi xấu hổ mà nhẹ nhàng làu bàu, “Anh nói bậy bạ gì đó?” Câu nói bình thường này như có thế lực siêu nhiên nào đó khiến tôi cảm thấy tâm tình nhộn nhạo không thể giải thích được suốt dọc đường từ sân bay về.
Đường Duệ sống trong một tòa nhà dân cư bình thường, trông giống như một ngôi nhà phúc lợi do một đơn vị nào đó xây dựng cách đây hơn mười, hai mươi năm.
Bức tường bên ngoài màu xám hoàn toàn không so được với ngôi nhà xa hoa của tôi và Cổ Linh.
Tôi đậu xe trong sân, đang chuẩn bị giúp em dỡ hành lý, thì một người đàn ông trung niên gầy gò đột nhiên từ đâu chạy tới, hung hãn xông vào giữa tôi và Đường Duệ.
Tôi sững sờ, không biết là tình huống gì, đành phải nhìn Đường Duệ trước.
Đường Duệ nhìn thấy người này, vẻ mặt co giật, có thể nghe thấy giọng điệu của em đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể: “Ngài Chu, anh lại đến đây làm gì?”
Người đàn ông vẻ mặt kỳ quái nói: “Tìm mày để đòi tiền đền mạng cho em tao.”
Đường Duệ cau mày: “Đã bao nhiêu lần tôi nói với anh là, em trai anh vi phạm luật pháp và xứng đáng chịu tội, không liên quan đến tòa án hay nhà tù, càng không liên quan gì đến tôi.”
Ông Chu kia run lên không ngừng khi nghe nói thế, đôi bàn tay khô quắt vàng vọt như sáp nến của ông ta nắm lấy cổ áo Đường Duệ, vẻ mặt hung hãn kích động: “Luật sư như tụi mày, lấy tiền lại không làm gì, bọn cặn bã mày đã giết chết em trai tao!”
Tôi lao về phía trước, thô bạo ngăn tay người đàn ông ra, quát lên: “Anh làm gì vậy?!”
Người đàn ông muốn đánh cùi chỏ vào người tôi, bị tôi tóm chặt, nhưng gã vẫn nhìn Đường Duệ với đôi mắt đỏ ngầu, giọng như đang khóc gằn: “Em trai tao rõ ràng đã được hoãn tử! Nó không nên chết! Là mày, mày đã giết nó!”
Đường Duệ vừa ngăn gã ta lại vừa lý luận, giọng cũng dần trở nên tức giận: “Tôi đã nói với anh rằng nếu gây rối trong thời gian ân xá sẽ bị xử bắn ngay còn gì.
Vua cũng không thể cứu được! Sao anh vô lý như thế?”
Gã đàn ông đột nhiên không biết sức lực từ đâu ra, giãy dụa muốn tách khỏi tay tôi, vươn tay ra bóp cổ Đường Duệ, trên cổ Đường Duệ đột nhiên nổi lên một vết hằn: “Làm luật sư như mày thì mẹ nó không chết tử tế được!!”
Bộ não của tôi còn chưa kịp phản ứng máu nóng đã nổi lên, vung tay giận dữ đấm vào mặt gã đàn ông.
Lúc đó, tôi hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng bản thân, trong đầu tôi chỉ có vết hằn trên cổ Đường Duệ, tôi quật tên đàn ông này xuống đất tung từng cú đấm lên mặt gã ta.
Đường Duệ kinh ngạc hét lên: “Cao Phục Cận! Anh điên rồi! Dừng tay lại!”
Nhưng lúc đó tôi chỉ lo đè gã đàn ông này trên mặt đất mà đánh, bản thân tôi trúng bao nhiêu đòn của gã tôi cũng không cảm nhận được.
Lúc đó trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng đặc biệt dũng cảm, đó là tôi đang bảo vệ Đường Duệ, bảo vệ người đàn ông mà tôi đã tâm niệm hơn mười năm này.
Đường Duệ gọi 110 trước khi hai chúng tôi đánh nhau đến bầm dập.
Sau khi gã đàn ông nước mắt nước mũi tơi tả bỏ đi, Đường Duệ đen mặt kéo tôi vào xe, hất văng tôi ra khỏi ghế lái.
Em nắm lấy tay lái đạp ga phóng xe lao ra khỏi tiểu khu, lúc đi còn ngang qua chiếc xe cảnh sát 110 đang phóng nhanh.
Ngồi trên ghế phó lái mặt mũi bầm dập, tôi không dám nói gì với Đường Duệ.
Im lặng một lúc, tôi thấy Đường Duệ không có ý mở miệng, để phá tan sự xấu hổ này, tôi ngượng ngùng mò mẫm điện thoại gọi cho cấp phó của mình, nói tiệc ăn mừng sẽ bị hủy, tôi và luật sư Đường còn một số việc khác cần làm.
Đường Duệ đậu xe bên lề đường nhìn xung quanh: “Xe cảnh sát chắc không đuổi kịp đến đây.” Rồi quay sang nhìn tôi, cảm xúc chất chứa trong đó khá là phong phú.
Tôi luôn cảm thấy Đường Duệ khi trưởng thành có một khí chất không nổi giận cũng rất uy, đại khái chính là lúc này.
Em ấy lấy trong túi ra một gói khăn giấy đưa cho tôi: “Anh lau mặt trước đi, cẩn thận đừng làm xước miệng vết thương.” Em khựng lại một chút, rốt cục không nhịn được than thở: “Anh dù gì cũng là một tổng giám đốc, sao lại còn đi đánh nhau với côn đồ giữa đường? Hắn ta có ngang ngược anh cũng đâu thể đánh, lại còn là người ra tay trước.”
Tôi gồng cổ không quan tâm: “Anh bị đánh mấy cái cũng không sao cả, quan trọng là hắn ra tay với em trước.”
Em trắng mắt liếc tôi một cái: “Vậy anh cũng không thể làm như thế.” Một chốc sau em lại nói thêm, “Bây giờ anh thành như thế này, em quay lại biết nói sao với người trong công ty anh đây?”
Tôi nói vui: “Không sao, đây là quyền làm anh hùng cứu mỹ nhân của anh.”
Tôi nhìn thấy Đường Duệ cúi đầu, như đang cố gắng nhịn cười, tôi lúng túng đổi đề tài: “Thôi được rồi, để anh tìm khăn giấy tiệt trùng, em thật là…”
Tôi nghe lời em nhe răng trợn mắt lấy khăn lau mặt, hỏi em: “Có chuyện gì vậy, người đó là ai?”
“Anh trai của một bị cáo.” Em ngẩng đầu lên từ tốn nói, chân mày hơi chau lại.
“Em trai hắn cưỡng hiếp giết người, được em bào chữa từ tử hình xuống hoãn thi hành án tử.
Kết quả là trong thời gian hai năm quản chế trong tù đánh bị thương người ta, sau đó bị tử hình ngay lập tức.”
“Thế liên quan gì tới gì đến em? “Tôi khó hiểu hỏi.
“Hắn nghĩ có liên quan đến em.
“Đường Duệ nhún vai, “Hắn buộc tội em thông đồng với nạn nhân và văn phòng công tố để giết em trai hắn, thậm chí còn viết thư gửi cho đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc.”
“Loại người gì vậy trời?” Tôi gật gật đầu chỉ trích, tiện đà nói tiếp, “Anh nghĩ sau này đừng nhận mấy vụ như thế nữa.
Phiền phức, chỉ cần ở bên cạnh giúp anh là được rồi, lần này không có em anh chắc là đang tiền mất tật mang.”
Em lắc đầu: “Đừng lo.
Em không làm các vụ án hình sự nữa nên có rất ít tranh chấp kiểu này.
Bây giờ chỉ có các vụ án dân sự và thương mại thôi, nói chung là ổn.” Nói xong, em đột nhiên quay sang chỗ khác, nụ cười trên môi đẹp như có như không, “Hôm nay, dù là quá khích nhưng…cảm ơn anh.”
– –
Thực ra Cao Phục Cận là tổng tài á nhưng chs ổng bần bần kiểu gì làm t ko thể liên tưởng được với tag tổng tài nên văn án phải để là chủ doanh nghiệp =)))
./..