Bạn đang đọc Khi Ta Là Kẻ Ngốc: Chương 5. Ngôi Nhà Ở Ngoại Ô
Tên côn đồ vung tay định tán tôi, tôi hoảng hồn nhắm chặt mắt, giơ tay lên đỡ theo bản năng.
Bốp!
Một tiếng động lớn vang lên kèm theo đó là tiếng rên la đau đớn của tên côn đồ kia. Tôi hé mắt ra nhìn, tên côn đồ định đánh tôi lúc nãy giờ đang ôm bụng, quằn quại đau đớn dưới đất. Tôi há hốc mồm, ngước mặt nhìn người “anh hùng” vừa ra tay tương trợ. Một khuôn mặt điển trai với nụ cười ranh mãnh lấp ló dưới ánh tà chiều. Tôi nheo nheo mắt lại nhìn cho rõ hơn.
Hả? Đây chẳng phải là cậu bạn đã va vào tôi lúc ra chơi sao. Sao cậu ta ở đây chứ? Hàng chục dấu chấm hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu tôi. Cậu bạn đó giơ tay chào tôi, giọng hào sảng: “Yô! Bị chặn đánh à? Vui quá!”
Tôi hộc máu tại chỗ!
Cậu bạn đó thu lại nụ cười, lạnh lùng liếc nhìn đám nam sinh còn đang thất kinh kia. Đám nam sinh kia không hiểu vì sao mà run như cầy sấy, nhanh như chớp đỡ nhau lên xe vọt đi mất. Tên đầu gấu có vẻ không cam lòng, trợn mắt liếc về phía tôi miệng rủa một tiếng “chết tiệt” rồi phóng xe đi mất dạng. Tôi nhìn đám người vừa bỏ đi, làm mặt xấu lêu lêu chúng rồi ngẩng đầu nhìn cậu bạn kia với vẻ cảm kích. Cậu ta phủi phủi tay áo xong nhìn tôi cười hì hì, nói: “Chào. Còn nhớ tớ chứ?”
“Nhớ. Tên ôn dịch va vào tớ hồi trưa nhưng tên thì quên rồi.” Tôi thật thà nói, cậu bạn kia nghe xong úp mặt vào tường lẩm bẩm gì đó rồi quay phắt lại. Cậu ta hắng giọng, cười cười nói: “Không sao, không sao. Tớ tên Anh Vũ.”
Tôi gật đầu.
“Cậu tên Linh Lan phải không? Khỏi nói tớ cũng biết là phải.”
“…”
“Cậu ngồi cùng bàn với Thiên Ân phải ko?”
Tôi định hỏi “Sao cậu biết?” nhưng chưa kịp mở miệng cậu ta đã hớt lời: “Đoán trúng phóc. Chào cậu, tớ là bạn thân của Thiên Ân.”
Lần này thì tôi quả thật rất ngạc nhiên, quen với Thiên Ân khá lâu, cũng chưa gọi là tri ân tri kỉ nhưng dù sao thì tôi cũng mang cái thân phận là “bạn gái” của cậu ta thế mà tôi chưa từng nghe cậu ta nhắc đến là mình có một người bạn tên Anh Vũ. Tôi bán tín bán nghi dò xét tên Anh Vũ kia từ trên xuống dưới, nghi hoặc hỏi: “Cậu là bạn của cậu ta thật à?”
“Cậu không tin sao? Không sao, không sao, cậu có thể hỏi tên Thiên Ân đó mà.” Anh Vũ nhìn sắc trời xung quanh rồi tiếp: “Cũng tối rồi, để tớ đưa cậu về.”
Tôi chưa kịp phản ứng gì cậu ta đã kéo tôi đi như kéo một cục tạ vậy. Tên này, thật là kì hoặc mà.
Sáng hôm sau, tôi lết cái thân tàn mệt mỏi này ra khỏi nhà. Vừa mở cửa, tôi đã suýt ngã ngửa. Tên… tên Thiên Ân kia lại đứng trước cổng nhà tôi. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Cậu tới đây làm gì nữa vậy?”
“Đi học.” Cậu ta đáp gọn lỏn rồi quay người bước đi mặc cho tôi cáu kỉnh đằng sau.
Hôm nay là thứ sáu, có thể coi hôm nay là buổi học tự chọn. Đang đi giữa chừng Thiên Ân đột nhiên dừng bước khiến tôi ở phía sau đâm sầm vào lưng cậu ta. Tôi xoa xoa trán mình, tức giận hỏi: “Làm gì mà tự nhiên đứng lại vậy?”
“Hôm nay chúng ta cúp học.”
“HẢ?? Cậu bị “hỏng” chỗ nào à?” Tôi sock. Cậu ta bảo tôi cúp học kìa!
“Không được.” Tôi lắc đầu không đồng ý, Thiên Ân nâng cằm tôi lên, ghé sát vào mặt tôi, giọng hăm dọa: “Linh Lan, chúng ta đi hẹn hò nhé…”
Tôi đẩy Thiên Ân ra, bất mãn nhìn cậu ta. “Đừng có lôi nó ra.”
Cậu ta chẳng thèm quan tâm đến lời tôi nói, cứ thế đi thẳng.
Hôm nay, chúng tôi cúp học.
Chúng tôi ra bến xe buýt rồi bắt xe đến vùng ngoại ô. Tôi khó hiểu nhìn Thiên Ân, cậu ta không nói gì cứ lôi tôi lên xe buýt cho bằng đc. Tôi nheo mắt, khó chịu hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Hỏi nhiều.” Mới hỏi có một câu mà bảo là hỏi nhiều, cậu ta bị bệnh “kiệm lời” nặng rồi.
Xe buýt hôm nay vắng, một hàng ghế dài trống không thế mà Thiên Ân cứ ngồi sát sàn sạt vào tôi. Tôi liếc cậu ta, cậu ta không thèm nhìn tôi lấy một cái, mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Tôi khều khều cậu ta, cậu ta nhìn tôi ý hỏi “Có chuyện gì?”. Tôi thở dài, chỉ chỗ kế bên, nói khéo: “Cậu nhích qua bên kia được không? Chỗ này nóng quá rồi.”
Thiên Ân liếc mắt nhìn chỗ kế bên rồi gật đầu. Tôi vui vẻ thở phào nhẹ nhõm. Bỗng một lực mạnh không biết ở đâu ra kéo tôi ngã về phía “kế bên” ấy. Tôi méo miệng nhìn tên Thiên Ân kia. Cậu ta kéo tôi sát vào người mình rồi nhỏ giọng nói: “Bên đó nóng lắm, bên đây có gió mát.” Mặc dù giọng nói vẫn trầm như mọi khi nhưng sặc mùi nguy hiểm. Tôi gật gật đầu, ngồi im không dám nhúc nhích. Quả là núi này cao còn có núi khác cao hơn. Nước mắt tôi nó cứ chảy ròng ròng trong lòng đây này.
Chúng tôi xuống xe ở một vùng ngoại ô vắng người. Xung quanh là cây cối trụi trơ giữa tiết trời ngày đông. Một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng, tôi run rẩy níu áo của Thiên Ân. “Này này, chỗ này là chỗ nào vậy? Đáng sợ quá.” Thiên Ân nắm chặt tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Đi, chúng ta đến chỗ này.”
Tôi hít một hơi thật sâu, lủi thủi phía sau. Thiên Ân dẫn tôi đi thẳng một mạch đến cuối đường, một căn biệt thự hiện ra trước mắt. Một căn biệt thự cổ điển kiểu phương Tây. Bỗng tôi cảm thấy, chỗ này thật quen thuộc. Tôi ngỡ ngàng tiến vài bước lên phía trước, sờ thử vào cánh cổng to lớn, lập tức như có một dòng điện chạy qua tay tôi. Tôi hít một hơi, một luồng không khí lành lạnh mà thân quen chạy dọc khắp cơ thể. Tôi tự hỏi, đây là đâu? Tại sao tôi lại thấy quen đến thế?
“Này, định ở ngoài đó luôn đấy à?” Đang chìm đắm trong dòng cảm xúc, tên Thiên Ân kia một đao cắt ngang dòng cảm xúc ấy. Tôi hậm hực ngước nhìn thì thấy cậu ta đã vào trong và đang định đóng cổng lại.
“Ê này…”
Tôi cởi giày để lên kệ, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà để sẵn ở đó.
Ngoài trời, trời chuyển mây u ám, lạnh lẽo. Trong nhà, đèn bật sáng choang khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp. Có tiếng bước chân của ai đó vọng lại, tôi ngoái đầu lại nhìn và giật mình xém ngã.
“Thảo Nghi?”
Thảo Nghi mang tạp dề từ trong bếp bước ra, bỏ qua cái sự ngạc nhiên của tôi, cô ấy tươi cười rồi khẽ trách: “Anh hai, Linh Lan, hai người lâu quá đấy. Chúng tôi chờ nãy giờ rồi.”
“Chúng tôi?” Tôi thật sự không hiểu gì cả, người ngơ ra như một con ngốc giữa mọi người. Tôi nhìn Thiên Ân, cậu ta lắc đầu. Tôi quay sang nhìn Thảo Nghi, cô ấy khẽ cười liếc mắt vào bếp. Tôi nhìn theo hướng ánh mắt ấy, một bóng người dong dỏng cao bước ra. Tôi lùi ra sau vài bước, chân vấp phải tấm thảm xém chút nữa là ngã u đầu may là Thiên Ân nhanh tay đỡ lấy tôi.
Đầu tôi thật sự là muốn nổ tung rồi đây! AAAAAAAAAAAAAA!! Tôi nhìn bọn họ, nói như hét lên:
“Chuyện gì đang xảy ra thế này???!!”