Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau

Chương 3


Đọc truyện Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau – Chương 3

Diệp Tri Ngã có thể xem như là bắt đầu sự nghiệp của
mình từ hai bàn tay trắng, mặc dù thu nhập của bác sỹ không tồi cho lắm, thế
nhưng, đối với giá nhà không ngừng tăng liên tiếp như hiện nay thì tình cảnh
của cô chẳng khác nào đem muối bỏ vào biển, chẳng biết bao giờ mới đủ. Nên căn
hộ mà khả năng của cô có thể mua được chỉ là một gian nhà đã cũ kỹ nhưng địa
hình khá tốt và lại cách bệnh viện nơi cô làm rất gần, môi trường nơi cô sống
cũng có thể xếp vào hạng thanh nhã, đủ chấp nhận được.

Mỗi ngày sau giờ làm đi về nhà rồi dọn dẹp căn hộ nhỏ
của mình là công việc khiến cho Diệp Tri Ngã cảm thấy thích thú nhất. Những đồ
gia dụng trong phòng đều hơi nhỏ và có phần cũ kỹ này đều là của cô tự tay mua
trên trang Đào Bảo[1] cả. Nếu
đem so sánh với dòng họ giàu có của cô tiểu thư lá ngọc cành vàng Âu Dương
Dương mà nói thì Đào Bảo mới là thương hiệu mà Diệp Tri Ngã cảm thấy phù hợp
nhất với mình.

[1]
Trang Đào Bảo là trang web bán hàng lớn nhất Trung Quốc.

Về đến nhà, tắm gội xong xuôi, lên mạng xác nhận lại
hai mẫu hàng đã đặt trên mạng từ trước và hôm nay vừa được mang đến, sau đó vừa
ăn bánh sủi cảo đã nấu xong vừa tranh thủ lướt web. Khi ăn bánh sủi cảo cô rất
thích cho thật nhiều giấm. Một bát bánh sủi cảo của cô phải đến gần một nửa là
giấm hương. Khi vô thức điểm web một cách ngẫu nhiên, Diệp Tri Ngã vô tình nhấn
con chuột dừng lại một lúc lâu, nhẹ nhàng mở trang web Bách Độ[2] ra, rồi
lại nhấn chuột vào trong thanh chức năng tìm kiếm trên trang web này, tiếp tục
điền vào đó vài từ khóa: “Sắt thép”, “Ninh Huy”, “Phí Văn Kiệt”.

[2]
baidu.com: trang web tìm kiếm phổ biến nhất Trung Quốc (giống Google ở Việt
Nam)

Diệp Tri Ngã đã phải dùng hết quyết tâm của mình mới
dám ấn được vào dòng chữ tìm kiếm trên chức năng tìm kiếm này, tốc độ tìm kiếm
nhanh đến mức khiến cô chưa kịp có cơ hội để cảm thấy ngần ngại hối tiếc, nhanh
như trong tích tắc, kết quả tìm kiếm đã hiện ra ngay. Bao nhiêu dữ liệu liên
quan đến tên “Phí Văn Kiệt” được máy tính tự động dánh dấu phông chữ màu đỏ
xuất hiện một cách lộn xộn la liệt trước mặt cô. Cô xem lần lượt từng thông
tin, xem nhiều lần quá khiến cho cô có cảm giác dường như thật xa lạ hay như không
hề quen biết đến, hình như ba chữ này không phải là những chữ “Phí Văn Kiệt” mà
cô đã từng rất quen thuộc ngày xưa, mà chỉ như là một cái tên lạ lùng nào đó
của một người xa lạ nào đó mà thôi.

Vị thơm của mùi giấm chua bỗng chốc trở thành vị đắng,
đắng đến độ không thể nào nôn ra được nữa, đắng như vị thuốc bột mang tên
Sanshedan Chuanbei Gao mà hồi còn bé thơ cô đã được uống. Đắng như thế, như
thế, đắng đến mức dù cô có cho thêm đường ngọt vào đĩa bánh sủi cảo đang ăn này
bao nhiêu đi chăng nữa thì cô cũng khó có thể nuốt trôi vào trong miệng được.
Khi vị đắng này vừa chạm đến đầu lưỡi thì dạ dày đã có phản ứng ngay tức khắc,
cô vừa ho vừa nôn thốc ra ngoài. Là anh đã từng ngồi bên cạnh giường của cô năm
ấy, lấy viên thuốc từ tay mẹ đưa cho nhét vào trong miệng, vừa nuốt viên thuốc
vừa mỉm cười và nói với cô rằng: “Nhìn này, chỉ đơn giản như thế này thôi đấy,
gắng sức nuốt vào trong, uống nhanh vào thì sẽ không kịp có cảm giác của vị
đắng đó nữa”. Thế nhưng làm sao mà không cảm nhận được vị đắng của thuốc như
thế? Dù có uống nhanh như thế nào đi chăng nữa thì vị đắng của thuốc cũng vẫn
sẽ đọng lại trong miệng, trong cuống họng của người uống, đọng lại trong từng
khoảnh khắc hồi ức của cô đối với anh…

Không thể tưởng tượng được rằng cô lại có ngày trùng
phùng với anh như thế này, cũng đã hơn năm năm rồi còn gì. Cô cũng đã từng trốn
đến một thành phố khác. Từ thời khắc rời xa làng quê thân thương ấy, lòng cô đã
biến thành băng đá với lời tự nhủ rằng cả cuộc đời này cô sẽ không bao giờ gặp
lại anh nữa. Cô biết mình đã nợ anh rất nhiều. Cũng do cô không thể bù đắp được
những thiệt thòi đối với anh cho nên cô dứt khoát muốn trốn tránh anh. Để hận
thù có chồng chất như thế nào thì khoảng cách ấy cũng sẽ giúp mai một dần theo
năm tháng.

Một bát bánh sủi cảo chưa ăn hết, còn thừa lại một nửa
sẽ để lại sáng mai dùng dầu ăn rán lên và thành bữa ăn sáng của cô. Thời gian
vẫn còn sớm nhưng Diệp Tri Ngã đã vội vàng chui vào phòng ngủ đắp chăn kín đầu,
ngủ mãi không được cũng bắt đôi mắt phải nhắm nghiền lại. Ngày mai Âu Dương
Dương sẽ đổi ca trực với cô, trước tám giờ sáng sẽ phải có mặt tại bệnh viện.
Cô bây giờ luôn có cảm giác chờ đợi để mong được đến giờ đi làm, trong môi
trường bận rộn chạy ngược chạy xuôi ấy cô mới không còn thời gian rảnh rỗi để
nghĩ ngợi mông lung, để lại đa sầu đa cảm.

Ngày hôm sau khi chưa đến bệnh viện, Đỗ Quân đã gọi
điện thoại đến cho cô, hỏi cô đang ở đâu, không cần đến phòng bệnh cấp cứu mà
trực tiếp đến phòng trị bệnh đặc biệt ở phía cuối bệnh viện.

Diệp Tri Ngã có đôi chút bối rối, sau khi dừng xe tại
gara liền xách túi đi thẳng đến tòa nhà phòng bệnh. Vừa bước ra khỏi thang máy
thì đã thấy Đỗ Quân đứng chờ cô tại đó, dắt cô đi qua hành lang nơi được trang
hoàng đẹp đẽ như tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, đi vào căn phòng đôi có diện
tích lớn nhất nằm cao nhất trong tòa nhà.

Diệp Tri Ngã không ngờ rằng người đầu tiên cô gặp khi
vừa bước vào cửa lại là Phí Văn Kiệt. Nhưng anh dường như lại không hề tỏ ra
một chút ngỡ ngàng gì, gật gật đầu chào Diệp Tri Ngã với thái độ rất xa lạ như
chưa từng quen biết nhau, còn lịch sự bắt tay với Đỗ Quân.

Bệnh nhân cùng nằm trong phòng chữa trị đặc biệt còn
có cả nhạc phụ tương lai của Phí Văn Kiệt, vị chủ tịch hội đồng giám đốc tập
đoàn Ninh Huy Kiều Giám An và có cả một vị phó viện trưởng. Con gái ông Kiều
Giám An là Kiều Mẫn Hàng sáng sớm hôm nay bỗng nhiên phát bệnh, được nhanh
chóng đưa vào phòng bệnh cấp cứu khẩn cấp trong bệnh viện, bây giờ đang nằm
trong phòng hồi sức cấp cao và được các y tá chăm sóc rất cẩn thận kỹ lưỡng.

Diệp Tri Ngã nhìn vào mắt Đỗ Quân hoài nghi đoán mò sự
tình, Đỗ Quân trầm ngâm đưa cho cô một bản trích ngang chẩn đoán bệnh tình của
bệnh nhân. Diệp Tri Ngã mở bản trích ngang anh đưa cho và xem, mặt bỗng chốc
trở nên tối sầm, đầy vẻ ưu tư nặng nề lo lắng. Tình trạng bệnh của Kiều Mẫn
Hàng rõ ràng là còn nghiêm trọng hơn nhiều lần so với sự suy đoán của cô, bệnh
của Kiều Mẫn Hàng đã phát triển đến mức độ nguy hiểm như thế này, thậm chí nếu
có làm phẫu thuật thì cũng đã đến mức độ trăm sự muộn màng quá rồi.

Sắc mặt của ông Kiều Giám An lúc này đây rất khó coi,
có thể cảm nhận được rằng tâm trạng của ông đang vô cùng lo lắng và đầy nỗi đau
thương. Ông lắc đầu cười một cách đau đớn: “Tiểu Mẫn bây giờ đã như thế này
rồi, ngoài cách dựa vào thuốc để duy trì tính mạng ra thì chỉ còn một phương
cứu chữa nữa là nhờ vào mệnh trời mà thôi”.

Bản trích ngang chẩn đoán bệnh tình mà cô vừa xem lúc
nãy là do một bệnh viện rất có tiếng tăm về lĩnh vực trị liệu bệnh tim ở Mỹ
chẩn đoán. Ông Kiều Giám An vì muốn trị bệnh cho con gái cưng cũng đã nghĩ hết
cách rồi. Ông mỉm cười với Diệp Tri Ngã nhưng lại lộ ra khuôn mặt bi thương đau
khổ đến cùng đường bất lực: “Bác sỹ Diệp là bác sỹ chuyên nghiệp, bệnh tình của
Tiểu Mẫn tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa. Đối với người cha này mà nói, tôi
bây giờ chỉ còn biết gắng hết sức mình để làm cho con bé cảm thấy vui vẻ và
hạnh phúc thôi, con bé từ nhỏ đến lớn không ngày nào là không đi khám bệnh cả,
tâm lý tiếp xúc thường xuyên với bác sỹ đã ăn mòn trong tâm trí nó từ xưa rồi.
Lần phát bệnh này là do con bé bướng bỉnh không chịu uống thuốc để rốt cuộc dẫn
tới tình cảnh như thế này. Nhưng mà tôi thấy con bé rất có cảm tình với bác sỹ
Diệp, khi ở trong nhà nó nhắc tới bác sỹ cũng nhiều lần lắm, có vẻ như rất có
duyên phận với bác sỹ. Cho nên tôi đặc biệt nhờ vả viện trưởng Khưu, tức là
muốn nhờ bác sỹ Diệp tạm thời đặt công việc ở phòng bệnh cấp cứu kia lại, đến
đây đảm nhiệm vị trí bác sỹ chính chủ đạo trị liệu cho Tiểu Mẫn. Không biết là
ý của bác sỹ như thế nào?”

Một vị bác sỹ bình thường của một khoa cấp cứu sao có

thể ngay lập tức đảm nhiệm được vai trò bác sỹ chính chủ đạo trị liệu cho bệnh
nhân bệnh tim được cơ chứ. Diệp Tri Ngã đầu tiên thoáng đôi chút ngạc nhiên,
nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại được trấn tĩnh hiểu ra vấn đề, nói là bác sỹ
nhưng kỳ thực phần lớn chỉ là đến an ủi trò chuyện hay chia sẻ với cô tiểu thư
đã được bao bọc nuông chiều quá mức này. Ông Kiều Giám An thực sự rất cảm thông
và quý cô con gái cưng của ông, đến cách để có thể chiều con như thế này ông
cũng nghĩ được ra.

Diệp Tri Ngã có thể cảm giác được ánh mắt nhìn xuyên
suốt hướng về cô của Phí Văn Kiệt, cố gắng hết sức để có thể mỉm cười một cách
thật tự nhiên theo cách phải cười của nghề bác sỹ, cô nói với ông Kiều Giám An:
“Vấn đề này cháu phải nghe quyết định sắp xếp của bệnh viện, cứu chữa cho bệnh
nhân vốn là công việc phải làm của chúng cháu, cứu chữa bệnh nhân thì dù ở bệnh
viện nào cũng đều giống nhau cả chú ạ”.

Ông Kiều Giám An nghe đến đó vô cùng vui mừng, tiến
đến bắt tay Diệp Tri Ngã, cử chỉ và thái độ của ông tỏ ra vô cùng thành khẩn
cảm ơn, lại vào phòng nhìn con gái một lượt rồi mới vội vàng đi đến tập đoàn.
Đỗ Quân cũng chuẩn bị quay trở lại phòng bệnh cấp cứu, Diệp Tri Ngã tiễn anh
xuống dưới tòa nhà, đến trước thang máy cô nói to: “Sao anh không nói với em
một tiếng để em có tâm lý chuẩn bị trước hả anh?”.

Đỗ Quân trả lời cô: “Anh chỉ mới biết trước em có ba
phút thôi, em xem, đây chẳng phải là anh đã đem đến may mắn cho em đó sao. Nếu
em không tham gia buổi tiệc chiêu đãi tổ chức ngày hôm đó, thì bây giờ em vẫn
phải tiếp tục không ngừng đấu tranh nỗ lực hết mình trong phòng bệnh cấp cứu
đấy chứ! Ở đây tốt như thế này cơ mà, như là được sống trong khách sạn cao cấp
vậy đó”.

“Tốt gì mà tốt!” Diệp Tri Ngã trầm lặng than thở với
Đỗ Quân, rồi vẫy tay chào tạm biệt anh, lấy hết dũng khí đi vào trong phòng
bệnh, nơi mà chỉ còn lại cô, Kiều Mẫn Hàng, hai vị y tá và Phí Văn Kiệt.

Kiều Mẫn Hàng vẫn chưa tỉnh, Diệp Tri Ngã lấy hết các
dữ liệu về bản trích ngang tình trạng bệnh cũng như tiểu sử Kiều Mẫn Hàng đã
từng điều trị, cô ngồi yên lặng trên ghế sofa cẩn thận lần lượt xem xét từng
quyển từng quyển. Phí Văn Kiệt cũng đang trong phòng chăm sóc cho Kiều Mẫn
Hàng, cô y tá thỉnh thoảng lại đi vào trong phòng tỉ mỉ quan sát tình hình của
bệnh nhân. Trong căn phòng rộng thênh thang này chỉ có tiếng các loại máy trợ
tim vẫn đều đều không ngừng phát ra âm thanh, so với phòng bệnh cấp cứu nơi cô
vẫn làm việc thì yên lặng đến mức rợn người.

Bệnh tim của Kiều Mẫn Hàng là một trong số tứ chứng
Fallot nan giải vô phương cứu chữa, thuộc loại bệnh tim bẩm sinh. Loại bệnh này
hiện tại không phải là không thể cứu chữa được, chỉ có điều là thời gian tiến
hành phẫu thuật chữa trị căn bệnh tốt nhất là trước thời kỳ bệnh nhân biết nhận
thức, tức là thời điểm trước ba tuổi, độ tuổi càng lớn thì tỷ lệ thành công
trong ca phẫu thuật sẽ ngày càng thấp đi. Đồng thời do thời gian dài liên tục
bị tăng huyết áp phổi dẫn đến tình trạng gọi là hội chứng Eisenmenger. Trên lý
thuyết mà nói thì trường hợp của Kiều Mẫn Hàng đã bị mất các chỉ định có khả
năng tiến hành phẫu thuật rồi, thực sự thì giống như lời dặn dò của ông Kiều
Giám An, hiện tại lúc này đây chỉ còn cách lợi dụng thuốc để gắng gượng khống
chế tình trạng bệnh của cô mà thôi.

Diệp Tri Ngã đặt tập dữ liệu vừa xem xuống bàn, cô
ngậm ngùi thở một hơi dài. Người làm nghề bác sỹ ít nhiều cũng đều đã trải qua
những tình huống bất lực như thế này, một sinh mạng đẹp đẽ luôn có thể phải đối
diện với cái chết của tử thần bất cứ lúc nào, thế nhưng lại chỉ có thể đứng bên
cạnh mở to con mắt dõi nhìn theo mà lực bất tòng tâm.

Phí Văn Kiệt đi từ trong phòng ra ngoài nghe thấy
tiếng thở dài buồn bã của cô, tay anh vịn vào then chốt cánh cửa mà lòng thấy
nặng trĩu, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng một cách cẩn thận rồi đi về phía
khung cửa sổ, hai tay anh đút vào túi quần và nhìn mông lung ra khung cảnh bên
ngoài ô cửa sổ kia. Diệp Tri Ngã thoáng đôi chút khó xử, hỏi anh nhỏ nhẹ: “Em
Kiều thế nào rồi hả anh? Em ấy đã tỉnh chưa ạ?”

Phí Văn Kiệt không nói câu gì, Diệp Tri Ngã tiếp tục cất
lời: “Bệnh viện chúng em nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để có thể chăm sóc
một cách tốt nhất cho em Kiều. Nếu công việc bận rộn quá, người nhà bệnh nhân
không cần thiết phải ở lại đây để túc trực đâu ạ, nếu phát sinh vấn đề gì khẩn
cấp em nhất định sẽ thông báo ngay cho mọi người”.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ kia thật là tươi sáng, cho
nên bóng lưng Phí Văn Kiệt trông có vẻ rất u tối: “Tôi quen với tình cảnh này
rồi, Tiểu Mẫn rất thường xuyên nhập viện, mỗi lần cô ấy bị bất tỉnh rồi tỉnh
dậy thì người đầu tiên mà cô ấy nhìn thấy đều là tôi”.

Diệp Tri Ngã cúi đầu xuống, bóng nghiêng của Phí Văn
Kiệt chếch về phía cô, anh nhỏ giọng: “Mấy năm rồi không gặp, sự thay đổi của
em khiến cho anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên”.

Diệp Tri Ngã mím môi trả lời anh: “Vậy sao anh… kỳ
thực anh cũng đã thay đổi rất nhiều…”

Phí Văn Kiệt hắng giọng một tiếng, nghe không ra giọng
anh đang cười hay đang có ý chế giễu: “Tuy thời gian năm năm không phải là
ngắn, có phát sinh ra những thay đổi hay biến hóa như thế nào cũng đều là do
môi trường hoàn cảnh tác động mà nên. Chỉ có điều là anh không hề nghĩ được
rằng, cô con gái của ông Diệp Toàn ngày hôm nay lại rơi vào tình cảnh đến mức
độ chiếc váy hơn sáu triệu thôi cũng phải mang đi trả lại, ông ấy và những
người quá cố nếu biết được tình cảnh này của em thì e rằng sẽ đau lòng thương
xót đến mức lật đi lật lại vài vòng trong quan tài mất thôi”.

“Văn Kiệt!” Diệp Tri Ngã đứng bật dậy, nhìn thẳng vào
đằng sau lưng của anh nghiêm nghị nói: “Xin anh đừng có dùng những lời lẽ như
thế khi nhắc đến người quá cố”.

Phí Văn Kiệt quay đầu lại, ngược với ánh sáng hắt vào
trong căn phòng khiến cho Diệp Tri Ngã nhìn không rõ sắc mặt của anh: “Thế thì
tôi nên dùng ngôn ngữ như thế nào để có thể nói về ông ấy được nhỉ? Hay là
giống như ngày xưa gọi ông ấy một tiếng là chú Diệp, hay là phải tỏ lòng thành
biết ơn báo đáp sau tất cả những gì ông ấy đã làm như thế?”

Diệp Tri Ngã hít một hơi thật dài, không thể kiên nhẫn
và bình tĩnh nổi khi phải ngồi nghe những lời lăng mạ của anh, rất may ngay sau
đó có cô y tá từ bên trong đi ra, mỉm cười nói với Phí Văn Kiệt: “Chị Kiều đã
tỉnh rồi ạ”.

Khung cửa trong phòng bệnh chỉ treo một lớp rèm voan
mỏng manh, ánh nắng vừa sáng rực vừa ấm áp, đúng mức thích hợp và vô cùng thoải
mái. Kiều Mẫn Hàng nằm trên chiếc giường bệnh trải ga màu xanh lá cây, sắc mặt
không có lấy một chút màu máu tươi hồng, làn môi thâm tím tái nhợt đặc sệt nét
mặt của người bị bệnh. Cô nhìn Phí Văn Kiệt, lấy sức uốn cong miệng để gắng
cười với anh. Phí Văn Kiệt ngồi ngay cạnh trên giường, lấy tay đặt vào vầng
trán của cô, nói như đang có ý trách móc cô: “Lần này lại như thế nào đây? Em
lại mắc tật đỏng đảnh của tiểu thư rồi đó hả?”

Kiều Mẫn Hàng co rúm người nhỏ lại: “Chẳng phải là…
đều tại anh hết…”

Phí Văn Kiệt cười hỏi: “Trách anh gì cơ chứ?”

“Anh lại đi công tác… Ngày quan trọng như thế anh cũng
chẳng trở về…”

Diệp Tri Ngã đứng bên cạnh cửa phòng ra vào quan sát
hai người ấy, cô nghĩ ngợi, rồi lại nghĩ ngợi, và sau đó nhẹ nhàng không một
tiếng động bước chân ra khỏi phòng, giúp họ khép cánh cửa lại. Cô đứng một hồi

lâu nhìn chăm chăm vào cánh cửa màu trắng ấy, và đã đứng nhìn rất lâu thì phải,
tâm trạng cô lúc đó không biết nên nói như thế nào cho chính xác. Cũng ở bên
cạnh chiếc giường bệnh như thế, người con gái có tư cách nũng nịu Phí Văn Kiệt
giờ đã đổi thành một người hoàn toàn khác rồi…

Cô chầm chậm quay người bước đi, bỗng nhiên giật mình
mở to mắt nhìn người đàn ông vừa xuất hiện ngay đằng sau mình. Kiều Thận Ngôn
không biết đã đến bệnh viện từ lúc nào, đang đứng ngay trước mặt và cách cô chỉ
vài bước chân mà thôi, cũng giống cô đang nhìn chăm chăm vào phía cánh cửa căn
phòng đã được khép chặt đó.

Diễn biến toàn bộ cảnh thân mật lúc nãy anh cũng đã
chứng kiến rồi thì phải, cho nên mới lịch sự nhẹ nhàng không đi vào trong phòng
bệnh làm phiền cô em gái của mình. Diệp Tri Ngã định lên tiếng mở lời chào hỏi
anh, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nhìn của Kiều Thận Ngôn có vẻ không được
bình thường cho lắm, sắc mặt của anh dường như là đang biểu lộ sự tức giận với
ai đó thì phải, khuôn mặt tối sầm lại, hàm răng cắn chặt vào nhau, căn bản là
anh không hề để ý đến sự có mặt của một người đang sống và đang đứng sừng sững
ngay trước mặt anh như thế này đây.

“Kiều, Kiều tiên sinh?”

Kiều Thận Ngôn chợt tỉnh lại sau một hồi đăm chiêu đến
mức khó hiểu, ngước mắt lên và cau mày nhìn Diệp Tri Ngã, anh nhìn cô giống như
cái nhìn đối với một người không hề quen biết, đến đáp lại một tiếng cũng không
có, vội vã quay đầu lại sải những bước thật dài ra khỏi nơi này, để lại một mình
Diệp Tri Ngã đứng sững ngơ ngác ngay tại đó. Ngay bên cạnh là cô y tá bước vào,
gắng mỉm cười với giọng nói thều thào như đang cảm thấy vô cùng bất lực: “Bệnh
nhân trong phòng điều trị đặc biệt và người nhà cô ấy đều giống nhau, ai cũng
đều lỗ mũi hếch ngược lên trời mà lo lắng, chúng ta cũng đã quen lắm với tình
cảnh này rồi”.

Diệp Tri Ngã chỉ còn biết cười trừ, dặn dò các nữ y tá
chú ý xem xét theo dõi một cách kỹ lưỡng diễn biến tình trạng của bệnh nhân. Cô
quay trở lại văn phòng bên phòng cấp cứu lấy những thứ cần dùng mang đến. Phòng
cấp cứu thật hiếm khi được yên tĩnh đến mức độ như thế này. Đỗ Quân nhìn thấy
Diệp Tri Ngã bước đến, liền nhẹ nhàng thăm hỏi tình hình bệnh nhân Kiều Mẫn
Hàng như thế nào, khi biết đôi chút thông tin cụ thể, anh biểu lộ sự tiếc nuối
và thông cảm cho cô. Diệp Tri Ngã suy đoán Kiều Mẫn Hàng sống trong bệnh viện
này lâu nhất cũng chỉ không quá một tuần mà thôi, cho nên cô chỉ đến lấy bộ đồ,
đôi dép cần thay và thêm một chút tài liệu cũng như sổ sách. Cô đang cùng Âu
Dương Dương viết luận văn về đề tài có liên quan đến bệnh tim mạch dưới sự
hướng dẫn của Đỗ Quân, giờ đang trong giai đoạn sửa đổi và hoàn thiện lại.
Tranh thủ thời gian nhàn rỗi trong phòng trị liệu đặc biệt này, cô có thể đầu
tư hoàn thành nốt công việc cá nhân đang dang dở của mình.

Một tay Diệp Tri Ngã cũng có thể xách hết những đồ này
nhưng Đỗ Quân kiên quyết tiễn cô đi về. Các đồng nghiệp nhìn thấy đều cười tỏ
ra đầy vẻ thiện ý với Đỗ Quân: “Anh đi nhanh về nhanh nhé, người đâu mà cẩn
thận đến mức độ thế này cơ chứ, đều làm việc trong cùng một bệnh viện mà còn lo
sợ Tiểu Diệp chạy đi đâu cho thoát?”

Đi ra khỏi phòng bệnh cấp cứu, đến nơi ít người yên
tĩnh ở bên ngoài phòng điều trị đặc biệt, Diệp Tri Ngã ngẩng đầu về phía Đỗ
Quân cười nói: “Việc gì hả anh? Bây giờ thì anh có thể nói rồi đấy”.

Đỗ Quân cười trừ: “Đúng là hai chúng ta như có thần
giao cách cảm vậy. Anh cũng vừa nghe ngóng một thông tin từ bên phó viện trưởng
Khưu. Bệnh viện chúng ta thời gian gần đây có liên kết với bệnh viện khoa ngực
để lập một trung tâm mới về lĩnh vực điều trị bệnh tim mạch. Anh có thể sẽ được
điều về bên đó làm việc”.

Diệp Tri Ngã cũng tỏ ra vô cùng vui mừng cho anh: “Anh
chuẩn bị được thăng quan tiến chức rồi đúng không! Thế thì anh phải ăn mừng mới
được”.

Đỗ Quân lắc lắc đầu: “Thăng quan tiến chức thì chưa
đến lúc để bàn tới được. Có điều là viện trưởng Khưu yêu cầu anh lựa chọn các
bác sỹ y tá thích hợp về làm ứng cử viên cho trung tâm mới này. Anh muốn lắng
nghe ý kiến của em một chút, xem em có nguyện vọng đến đó làm việc hay không”.

“Tất nhiên là em đồng ý rồi ạ!” Diệp Tri Ngã tỏ ra vui
mừng trả lời, “Nhưng mà tin tốt lành như thế này có phần của em trong đó không
anh?”

Đỗ Quân nhìn cô chăm chăm tỏ vẻ rất có thành ý: “Cho
nên anh mới bảo em và Âu Dương Dương cùng tham gia viết bài luận văn đấy”.

Diệp Tri Ngã nhíu mày nói với anh: “Chứng tỏ là anh
sớm đã nghe ngóng được tin tức rồi chứ gì? Thảo nào chọn cho bọn em đề tài đó,
em thì lại cứ nghĩ là do anh suy ngẫm về dòng họ nhà Âu Dương Dương đã từng
nhiều đời nghiên cứu về các loại bệnh tim mạch như thế cho nên anh quyết định
giao đề tài này cho bọn em chứ!”

“Dòng họ gia đình Âu Dương Dương không chỉ có các
chuyên gia chuyên nghiên cứu mà còn bao gồm cả các công đoạn phối thuốc điều
trị về lĩnh vực bệnh tim mạch. Đằng sau năng lực chuyên nghiệp của cô ấy thì
còn có cả một nền tảng hậu phương vững mạnh, sẵn sàng đứng ra giúp đỡ. Cho nên
trung tâm điều trị bệnh tim mạch sắp mở này, cô ấy nhất định sẽ đến đó công
tác. Em và cô ấy lúc này đây đăng bài luận văn có chất lượng về chuyên môn này
rồi bảo dòng họ nhà Âu Dương Dương tìm vài chuyên gia có uy quyền xem xét thẩm
quyền và biểu dương một chút. Anh sẽ làm nốt công tác tuyển chọn em vào trong
đó, như vậy thì sẽ không còn ai có thể đưa ra ý kiến phản đối nào được nữa”.

Diệp Tri Ngã sau khi nghe anh nói xong dừng bước chân
lại cảm động mà thốt lên: “Anh Đỗ…”

Đỗ Quân nháy mắt với cô: “Thế nào, cảm động rồi chứ
gì!”

“Anh Đỗ, anh đã nghĩ cho em được chu đáo đến nhường
vậy… em thật sự không biết nên cảm ơn anh như thế nào đây, anh từ trước đến nay
luôn… luôn quan tâm đến em như thế…”

Đôi mắt sau cặp kính dày của Đỗ Quân lộ vẻ vui mừng
phấn khích, anh cười nói với cô: “Ai bảo em là đàn em của anh chứ? Ai bảo anh
là người dắt em từ ga xe lửa về đây làm việc cơ chứ? Ai bảo khi anh còn là nhân
viên giám sát tạm thời lại giữ nhiệm vụ hướng dẫn phụ đạo cho lớp học của em?
Quan tâm thì vẫn đã quan tâm bao nhiêu năm như thế rồi còn gì, tạo thành một
thói quen giờ muốn bỏ cũng chẳng thể bỏ được nữa, làm thế nào bây giờ!”

“Anh Đỗ!”. Diệp Tri Ngã đôi mắt ướt nhòe. Đỗ Quân đầy
vẻ hào khí, vỗ vai cô vài cái: “Khẩn trương tranh thủ thời gian đi em, xem lại
ý kiến những chỗ cần sửa đổi bổ sung của anh mau, thời gian không còn nhiều nữa
đâu đấy, nội trong tuần này nhất định phải làm cho xong luận văn nhé!”

Diệp Tri Ngã gật gù, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: “Chắc
chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Đỗ Quân lòng càng cảm thấy vui mừng nhiều hơn, những
ngón tay trên bàn tay quàng lên vai Diệp Tri Ngã bỗng trở nên do dự, anh lại
nhấc lên cao hơn, âu yếm xoa xoa vào mái đầu của cô, tư thế giống như một người
anh trai đang chiều chuộng em gái của mình và cười nói: “Đi vào trong nhanh

đi!”

Không vượt qua nổi sự kiên nhẫn của Kiều Mẫn Hàng, Phí
Văn Kiệt bế cô lên chiếc ghế lăn, đẩy xe đưa cô ra ban công bên ngoài phòng
bệnh. Cô uể oải phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, đưa mắt xuống nhìn khung cảnh
bên dưới kia, mỉm cười một cách đầy yếu ớt: “Anh ơi nhìn kìa, người yêu của bác
sỹ Diệp kìa anh. Cái anh mà hôm trước em có nhắc đến khi nói chuyện với anh đó.
Hai người ấy ở bên nhau mới thân mật ấm áp làm sao!”

Phí Văn Kiệt chau mày nhìn xuống phía dưới tòa nhà.
Con đường thật sạch sẽ thoáng đãng với hai hàng cây long não được trồng thẳng
tắp trải dài ra hai bên đường. Hai người mặc áo blouse trắng đang nhìn nhau
cười. Vị chủ nhiệm họ Đỗ kia đang vỗ vỗ vào bờ vai của Diệp Tri Ngã, rồi lại
xoa xoa mái tóc của cô. Dù thế nào đi chăng nữa thì hành động này chắc chắn
không thể là của hai người chỉ đơn thuần là đồng nghiệp dành cho nhau được.

Phí Văn Kiệt quay mặt lại nhìn Kiều Mẫn Hàng và cười:
“Được rồi, em bây giờ phải nói cho anh biết trận ốm này rốt cuộc là làm sao
vậy? Đang uống thuốc đều đặn như thế làm sao bỗng dưng lại không chịu nữa?”

Kiều Mẫn Hàng cúi đầu trả lời đầy nét mềm yếu, hai tay
mân mê tà áo mà cô đang mặc, loại quần áo dành riêng cho bệnh nhân khi điều trị
tại đây: “Cũng không phải, không có việc gì đâu anh…”

Phí Văn Kiệt cũng không nói lời nào thêm để thúc giục
cô trả lời câu hỏi của anh, hai tay khoanh trước ngực, vừa chờ đợi câu trả lời
của Kiều Mẫn Hàng, vừa nhìn hai người đang bắt tay nhau chào tạm biệt ở phía
con đường dưới kia. Sau đó Diệp Tri Ngã đi vào trong phòng trị bệnh của tòa nhà
cao lớn này.

Kiều Mẫn Hàng không kiên nhẫn được bao lâu, cô nản
lòng cắn vào môi mình: “Được rồi, được rồi. Em nói ra là được rồi chứ gì. Là do
em… Do do… do em nghe lời nói của ba và anh trai đã tức giận cả lên, tức quá
nên…”

“Tại sao em lại tức giận chứ?”, Phí Văn Kiệt cảm thấy
buồn cười ngồi vào ghế bên cạnh cô.

Kiều Mẫn Hàng lẩm bẩm giận dữ thốt lên một tiếng:
“Cũng chẳng phải là do anh trai em sao, em nghe thấy ba và anh trai bàn luận về
cái gì mà giống như anh đã đề xuất phương án di chuyển lò cao áp. Sau đó ba em
nói rằng các chuyên gia đều lập luận phương án này không thể thực hiện được.
Nhưng anh trai em kiên quyết nói nó có thể thực hiện được. Anh xem anh ấy rõ
ràng là muốn nói như thế để trị anh đúng không, đến các chuyên gia đều lập luận
là không thể thực hiện được thế mà anh ấy lại nhất quyết nói cho bằng được là
có thể tiến hành thực hiện được chứ!”

Phí Văn Kiệt lắc đầu phá lên cười: “Em đúng là đồ
chẳng biết gì cả. Em nghe đã nghe không rõ ràng lại còn đổ tội cho anh trai em
là làm thế để trị anh là sao! Kỳ thực anh trai em lần này đã đứng cùng lập
trường với anh đấy”.

“Sao lại như thế được cơ chứ! Ý kiến của anh chẳng
phải chính là ý kiến của các chuyên gia hay sao, chuyên gia khẳng định sẽ nói
rằng anh đúng và bảo anh trai em sẽ là sai. Do đó anh ấy mới cố tình nói xấu
anh để hòng trị được anh mà!”

Phí Văn Kiệt nắm chặt lấy bàn tay của Kiều Mẫn Hàng:
“Phương án mà anh đề xuất về vấn đề di chuyển ấy, trong cuộc họp lập luận đã
không được thông qua. Thế nhưng anh trước sau đều kiên quyết không thay đổi lập
trường của mình. Anh trai em lần này thực sự là đã giúp và nói đỡ cho anh đấy.
Chứ anh ấy không phải là muốn trị anh, mà là muốn giúp đỡ anh”.

Kiều Mẫn Hàng chớp mắt liên tục: “Thật thế sao hả anh?
Thế mà em… thế mà em vì chuyện này mà cãi nhau với anh trai…”

Phí Văn Kiệt cười: “Không sao cả, anh sẽ giúp em đi
giải thích chuyện này với anh trai em”.

“Anh ấy chẳng thèm ngồi nghe anh giải thích đâu!”,
Kiều Mẫn Hàng thở dài đầy vẻ bất lực, “Tính khí nóng nảy của anh ấy em là người
hiểu rõ nhất, con người anh ấy từ bé đến lớn đều cố chấp đến mức thà nhịn ăn
nhịn uống để mặc đói đến chết thì thôi, ai nói gì anh ấy cũng bỏ ngoài tai mặc
kệ, chỉ biết thà chết còn hơn nghe theo, anh à”.

“Anh trai em cũng không đến nỗi tệ như em kể đâu. Anh
thấy anh ấy rất tốt mà”. Phí Văn Kiệt cười một cách thật vô tư, kéo chiếc chăn
mỏng đắp trên đùi của Kiều Mẫn Hàng, “Anh thật sự phải nói một câu công bằng
như thế này, phần lớn đều là do em cứ giấu lòng không chia sẻ cho người khác
cùng biết, nếu anh mà có cô em gái khủng khiếp như em thế này thì sớm muộn gì
anh cũng phải uất ức nghẹt lòng chết sớm đến cả một nửa năm tuổi thọ rồi đấy”.

Kiều Mẫn Hàng cười phá lên đập vào vai anh: “Anh xem
đến anh cũng nói lời ngụy biện giúp anh trai em rồi, anh từ lúc nào đã chuyển
sang đứng về phía anh ấy, bênh anh ấy rồi thế hả?”

Phí Văn Kiệt âu yếm vuốt ve lòng bàn tay gầy gò của
Kiều Mẫn Hàng: “Từ nay về sau em không được làm như thế nữa nghe chưa. Anh biết
em làm thế là để bảo vệ cho anh. Nhưng cách bảo vệ của em như thế này không hề
đúng một chút nào đâu. Hơn nữa bây giờ việc trong tập đoàn bận rộn lên rất
nhiều, anh trai em sẽ gồng lên vai một đống trách nhiệm nặng nề, áp lực sẽ rất
cao. Em đừng vì chuyện như thế này mà làm cho mọi việc trở nên rối tung rối
bùng lên, em đã nhớ lời anh chưa!”

“Anh ấy áp lực rất nhiều. Anh ấy mà áp lực nhiều còn
áp lực của anh thì không nhiều phải không?”. Kiều Mẫn Hàng cao giọng, “Được
rồi, em đã nhớ rồi. Khi nào về em sẽ gặp và nói lời xin lỗi anh trai em, như
thế đã được chưa!”

“Như thế thì xem ra còn được!”. Phí Văn Kiệt giơ tay
lên xem đồng hồ, “Anh phải chạy một chuyến về bên tập đoàn đã, liên quan đến
kết quả luận chứng kia, anh phải về bên đó cố gắng hết sức để tranh luận chứng
minh cho bằng được lập trường của mình. Buổi tối anh sẽ quay lại ở cùng với em
nhé”.

Kiều Mẫn Hàng gật đầu đồng ý: “Anh đi mau đi, em ở đây
thấy rất tốt”.

Diệp Tri Ngã sau khi đi vào phòng bệnh của tòa nhà cao
tầng sang trọng này, bấm thang máy để lên phòng của Kiều Mẫn Hàng. Đứng ngoài
cánh cửa đợi đến mười mấy phút vẫn chưa đẩy cửa để bước vào trong phòng, mà cô
đi vào phòng trực ban của các bác sỹ ngay gần phía cửa thang máy. Cô chào hỏi
các đồng nghiệp đang làm việc tại đây, đồng thời hỏi thăm về phương thuốc điều
trị bệnh của Kiều Mẫn Hàng khi tối qua cô được đưa vào bệnh viện này. Cô không
muốn lại bước nhanh vào căn phòng ấy để một mình tiếp tục cảm thấy ngại ngùng,
một mình lại đơn phương cô độc.

Từ phòng trực ban của các bác sỹ tại đây có thể nhìn
thấy cánh cửa thang máy. Diệp Tri Ngã không ngờ rằng Phí Văn Kiệt lại rời khỏi
căn phòng đó nhanh như vậy. Khi cô vừa mới nhìn thấy bóng dáng từ trong phòng
bệnh đi ra của Phí Văn Kiệt, như một phản xạ có điều kiện, cô trốn ngay vào bên
trong phòng trực ban. Để trốn tránh anh. Để tránh được phải chào hỏi thì nên
tránh luôn. Để không còn cảm giác khó chịu. Mà cũng để anh khỏi khó xử nữa.

Trốn được năm phút, khi dự đoán anh đã lái xe ra khỏi
bệnh viện này ước chừng được một trạm xe rồi, thì Diệp Tri Ngã lúc này mới xách
túi đồ của mình bước ra ngoài phòng trực ban. Đi được một đoạn hành lang, qua
một ngã rẽ đi đến phía cánh cửa phòng bệnh, đối diện lại nhìn thấy ngay bóng
dáng chiếu thẳng đứng của Phí Văn Kiệt.

Diệp Tri Ngã sực tỉnh bước lùi về phía sau, thoáng đôi
chút giật mình. Khuôn mặt mang đầy vẻ u buồn trầm ngâm của Phí Văn Kiệt nhìn về
phía cô, môi anh mím thật chặt, trên bờ môi đã hằn cả vết mờ do mím quá chặt:
“Bảo em đến bệnh viện này để chăm sóc cho Tiểu Mẫn không phải là ý của anh”.

Câu nói này thốt ra quá đột ngột, Diệp Tri Ngã nhau
mày nhìn anh ngơ ngác: “Gì, cái gì ạ?”

Phí Văn Kiệt tỏ ra không còn kiên nhẫn nổi nữa: “Cho
nên em không cần thiết phải cố tình trốn tránh anh như thế đâu. Em không muốn
gặp gỡ anh, kỳ thực phải nói rằng anh càng không muốn gặp lại em thì đúng hơn.
Anh cũng không phải quay lại đây nhằm mục đích chơi xấu hay trả thù gì với em cả.
Em không nhất thiết phải tạo ra bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng như thế ngay trước
mặt anh làm gì đâu”.

“Em đâu có như vậy…”

Phí Văn Kiệt dường như không hề chú ý lắng nghe lời
giải thích của Diệp Tri Ngã. Khi cô nói xong anh liền bước những bước dài và
thật nhanh đi lướt qua người cô. Anh đi nhanh quá khiến cho cô có cảm giác như

một cơn gió chợt thoáng qua rồi mất hút vào vũ trụ xa xôi. Diệp Tri Ngã cắn
chặt vào môi mình và đứng ngây ra như trời trồng. Cô lắng nghe tiếng bước chân
càng lúc càng xa của anh, cho đến khi âm thanh ấy đã lặn vào hư vô, để rồi cô
không còn nghe thấy được gì nữa.

Lời mời Diệp Tri Ngã đảm nhiệm vai trò bác sỹ chính
phụ trách trị liệu chăm sóc cho Kiều Mẫn Hàng đúng vào giai đoạn cô đang trong
tình trạng liên tục mê man bất tỉnh. Đến khi cô hồi tỉnh và nhìn thấy Diệp Tri
Ngã đi vào trong phòng bệnh của mình, lúc đầu thoáng chút bất ngờ không hiểu,
sau khi biết rõ sự tình cô tỏ ra vô cùng vui mừng giơ tay ra: “Thế thì tốt quá
rồi còn gì, em thật sự rất vui khi được gặp chị, bác sỹ Diệp ạ, hi hi hi. Khi
nào gặp ba, em phải cảm ơn ba em thật nhiều mới được!”

Diệp Tri Ngã cầm bàn tay không có đến một chút hơi ấm
tỏa ra của cô, dùng sức nắm thật chặt bàn tay ấy: “Chị cũng vui lắm em ạ. Em
không biết đấy chứ, được đến đây chăm sóc cho em là do chị tốt phước đấy, môi
trường ở đây vừa thanh nhã mà công việc lại rất nhẹ nhàng!”

“Thế thì tốt quá rồi chị ơi!”, Kiều Mẫn Hàng cười tươi
nói với cô, “Em phải ở trong bệnh viện này một thời gian lâu nữa mới được. Tốt
nhất là phải bao cả căn phòng này nữa, có như thế thì bác sỹ Diệp cũng có thể
luôn luôn cảm thấy nhàn hạ thoải mái”.

Diệp Tri Ngã cười phá lên: “Cái này là không được đâu
đấy nhé. Tuy nói là được nhàn hạ nhưng mà chị vẫn luôn mong cho em mau mau
chóng chóng được ra khỏi bệnh viện này. Tốt nhất là không còn lần sau nào nữa
phải quay lại cánh cửa của bệnh viện này”.

Nói nói cười cười vài câu, Diệp Tri Ngã nhìn sắc thái
của Kiều Mẫn Hàng lộ đầy vẻ mệt mỏi đờ đẫn, liền khuyên cô đi vào nằm trong
giường nghỉ ngơi dưỡng sức. Cô lại ngồi bên cạnh giường nói chuyện với Kiều Mẫn
Hàng một lúc. Kiều Mẫn Hàng lịm vào giấc ngủ rất nhanh chóng. Thường thì người
bị bệnh tim rất dễ bị mệt mỏi, hay như dạng bệnh nhân bệnh tim đã phát triển
đến cấp độ nặng như trường hợp của Kiều Mẫn Hàng như thế này lại càng dễ cảm
thấy mệt mỏi nhiều hơn. Chỉ có điều cô dù đã đi vào giấc ngủ thật sâu rồi nhưng
nụ cười mãn nguyện tươi tỉnh vẫn lộ rõ trên nét mặt. Diệp Tri Ngã quan sát Kiều
Mẫn Hàng mà mắt cô, lòng cô quặn đau như cắt.

Bệnh tình của Kiều Mẫn Hàng là như vậy, khi thì thiếp
đi khi thì tỉnh dậy. Diệp Tri Ngã phần lớn thời gian đều vùi đầu ngồi trong căn
phòng rộng mênh mông này hoàn thành nốt luận văn còn đang thực hiện dang dở. Dù
cô được đảm nhiệm vai trò là bác sỹ chính chuyên phụ trách trị liệu cho Kiều
Mẫn Hàng, thế nhưng trên thực tế, dưới sự cho phép của phó viện trưởng Khưu, cô
chỉ cần chăm sóc cho riêng một trường hợp là bệnh nhân Kiều Mẫn Hàng mà thôi,
kỳ thực như vậy thì vô cùng nhàn hạ rảnh rỗi. Hưởng phúc từ danh tiếng của
phòng trị liệu đặc biệt trong tòa nhà bệnh viện cao tầng sang trọng cấp cao như
thế này, nên bữa ăn trưa của cô ở đây được cải thiện hơn rất nhiều lần so với
khi còn ăn tại nhà ăn dành cho nhân viên bên phòng bệnh cấp cứu. Diệp Tri Ngã
vừa ngồi ăn vừa nói chuyện với Kiều Mẫn Hàng. Sau khi ăn xong, Kiều Mẫn Hàng
lại tiếp tục được truyền thêm hai bịch nước biển. Dưới tác dụng của thuốc, Kiều
Mẫn Hàng đã ngủ thiếp đi cả một buổi chiều dài. Không có ai đến làm phiền Diệp
Tri Ngã, nên cô có thời gian nhiều hơn để chuyên tâm cho luận văn của mình. Cô
vẫn không ngừng bận rộn, chỉ cho đến khi có tiếng người mở cửa từ bên ngoài
bước vào trong phòng bệnh, tiếng bước chân đi vào không còn là âm thanh nhẹ
nhàng của đôi giày vải mềm mỏng của các nữ y tá mà cô vẫn nghe đều đều.

Ông Kiều Giám An và Kiều Thận Ngôn đứng bên cạnh bàn
sách, nhìn những đồ vật đã được đặt sẵn trên mặt bàn, vô cùng cảm động thảng
thốt nói với cô: “Bác sỹ Diệp đúng là một vị bác sỹ thật chuyên nghiệp, thật
đáng kính. Cô còn đang ngồi tìm dữ liệu đấy phải không, bây giờ đã qua thời
gian trực ban rồi mà”.

Quyển sách xếp trên hàng đầu tiên trên chồng sách dày
này vừa khéo lại đúng là quyển luận văn viết về đề tài bệnh tim mạch. Tựa đề
ghi trên bìa sách vừa to vừa rõ ràng súc tích. Diệp Tri Ngã biết rằng ông Kiều
Giám An đã hiểu nhầm cô, tưởng cô đã vì bệnh tình của con gái mình mà khổ công
đi tìm tài liệu nghiên cứu trị liệu. Mặt cô bỗng đỏ bừng lên như người đang bị
sốt, đứng bật dậy cười gượng gạo: “À, là cháu, cháu không để ý… em Kiều vẫn còn
đang ngủ trên giường, cháu nghĩ còn phải một lúc nữa thì em ấy mới tỉnh dậy.
Mời chú và anh ngồi tạm xuống đợi chốc lát ạ”.

Cô vừa nói vừa xếp gọn lại đống sách đang đặt trên
bàn, máy tính cũng được tắt ngay cho vào trong túi đựng. Cô lại đi vào trong
quan sát tình hình của Kiều Mẫn Hàng như thế nào. Sau đó mới chào tạm biệt hai
cha con ông Kiều Giám An và đi về nhà.

Cô thay đồ đeo chiếc túi xách ra bãi gara lấy xe. Đang
đi đến nửa đường thì Âu Dương Dương gửi tin nhắn đến cầu cứu cô. Diệp
Tri Ngã mỉm cười gọi điện thoại lại cho cô. Khi điện thoại vừa thông thì nghe
tiếng Âu Dương Dương thái độ vội vã, giọng đầy vẻ khẩn cấp lo lắng: “Tiểu Diệp,
có phải trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì rồi phải không chị?”

“Em đang ở đâu thế, đang đi xem mặt tìm người yêu phải
không?”

“Đã xảy ra sự cố gì vậy? Sao lại có nhiều bệnh nhân
đến thế? Được rồi em biết rồi, em sẽ trở về bệnh viện ngay bây giờ đây”.

“Em nói em đang đi xem mặt tìm người yêu thì xem cho
tốt đi, lần nào cũng chơi trò chơi cũ rích như thế này là sao”.

“Nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đấy, tạm biệt,
em sẽ đến ngay bây giờ đây chị ạ!”

Âu Dương Dương nói xong liền vội vội vàng vàng gập
điện thoại lại. Sau đó sẽ dùng tốc độ nhanh hết sức của mình để tạm biệt và
chạy ngay ra ngoài. Diệp Tri Ngã cười khì khì từ từ lấy xe, mở cửa ô tô ra rồi
ngồi vào trong. Không hề khởi động xe ngay lập tức mà ngồi yên trong đó, mở
radio lặng lẽ nghe tin tức thời sự. Quả nhiên năm phút sau Âu Dương Dương lại
gọi điện thoại đến cho cô, thở dài ngáp ngáp miệng, thả hơi nói một tràng dài:
“Lại được chị cứu cho một trận nữa rồi, cảm ơn chị nhé!”

“Đến mức phải thế không, nói nhiều thêm một chút nữa
thì em sẽ bị chết luôn nhỉ?”

“Chết thì chẳng chết được đâu, chỉ có điều là bệnh tự
kỷ, bệnh điên cuồng, bệnh cưỡng bức, ba loại này đều phát bệnh ngay một lúc thì
có lẽ là phải nhờ đến bệnh viện tâm thần để điều trị mới mong chuyển hướng được
bệnh tình”.

“Không nói chuyện phiếm với em nữa đâu, chị vừa mới
tan ca trực, đang ngồi trên xe rồi”. Âu Dương Dương hình như cũng đang lái xe
trên đường. Hai người đã bảo nhau rằng ngày mai sẽ tiếp tục bàn về câu chuyện,
đặt điện thoại xuống rồi mỗi người tự lái xe trở về nhà mình.

Hơn bảy giờ tối, xe trên đường đã ít đi rõ rệt so với
thời gian đông đúc trước đó. Diệp Tri Ngã do ngồi trên bàn đọc viết luận văn
quá lâu, xương cổ và lưng đã có phần đau nhức. Cô tranh thủ trong thời gian đợi
đèn giao thông xanh bật lên khẽ khàng trở mình hoạt động một chút, thuận tay
chỉnh nút âm thanh của đài radio lên to hơn, lắng nghe lời người dẫn chương trình
đang thao thao bất tuyệt. Bạn bè của cô trong thành phố này không nhiều, chỉ có
vài người bạn đã từng quen biết từ ngày xưa, nhưng cũng vì câu chuyện đã xảy ra
năm năm về trước khiến cho mối quan hệ và khoảng cách bạn bè của cô ngày càng
bị thu hẹp lại. Đến bây giờ người bạn mà cô có thể nói nói cười cười một cách
tự nhiên thoải mái nhất chỉ còn lại một mình Âu Dương Dương và anh Đỗ Quân mà
thôi. Cô không phải là người ngốc nghếch cũng chẳng phải là người không có mắt
để nhìn. Tình cảm của Đỗ Quân dành cho cô, cô rõ ràng là có thể cảm nhận được
điều đó. Mà đã tiếp xúc với anh bao lâu như thế rồi, con người anh như thế nào,
ra sao thì tất nhiên cô là người hiểu được rất rõ.

Hoặc là hãy tìm cho mình một nơi có thể được ôm ấp,
được dựa dẫm, được nghỉ ngơi thoải mái khi trở về nhà đi. Âu Dương Dương còn
nhỏ hơn cô một tuổi. Người trong nhà cô ấy đã bắt đầu thúc giục rồi. Âu Dương
Dương và Kiều Mẫn Hàng là hai tiểu thư lá ngọc cành vàng, xung quanh luôn có
người chăm sóc lo lắng và bảo vệ cho họ. So sánh với hai người ấy thì niềm khao
khát mong chờ một mái ấm gia đình ấm áp hòa thuận, nơi mọi người thương yêu đùm
bọc cho nhau càng trở thành nỗi giục giã mãnh liệt trong tâm trí cô. Đỗ Quân có
thể đem đến cho cô cái gọi là gia đình ấm áp đó. Thế nhưng niềm khát vọng chân
chính thực sự của một người phụ nữ là như thế nào đây? Rốt cuộc đó sẽ là nơi có
ngọn đèn thắp sáng chờ đợi cô mỗi khi cô về nhà muộn, hay là nơi sẽ có một bóng
hình sẵn sàng ngồi chờ đợi cô?

Diệp Tri Ngã cho xe dừng lại tại bãi đậu xe, nhẹ nhàng
dùng đôi bàn tay vỗ vỗ vào má mình. Kỳ thực cho đến lúc này đây, trong suốt cả
một ngày dài, bên tai cô luôn có tiếng vọng về giọng nói của Phí Văn Kiệt, về
những lời mà anh đã nói với cô ngày hôm ấy.

Kỳ thực anh càng là người không hề mong muốn gặp lại
em… Kỳ thực anh càng là người không hề mong muốn gặp lại em…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.