Đọc truyện Khi Ta 17 – Chương 72
Tối tôi phải gọi điện thông báo tình hình cho mẹ để mẹ an tâm. Sau khi thở ra một hơi nhẹ nhõm thì Đại tỷ lại bắt đầu ca bài ca kể tội bà lúc nào cũng bắt nạt ông, chán chả buồn nói, còn bắt tôi chuyển điện thoại cho để phê bình bà một trận.
Hầy, tôi cũng chán chả buồn nói lại cái Đại tỷ này luôn. Làm như cái người hôm trước cosplay một con thỏ bông to bự rồi giận dỗi khóc ầm ĩ lên đòi chia tay chia chân để bố tôi phải bỏ công việc vội vàng lao về nhà dỗ dành không phải mẹ tôi á.
Vì nhà của ông bà là xây cho hai người ở nên chỉ có một phòng ngủ lớn nên ông bà nhường luôn nhà lại cho chúng tôi tung hoành, còn ông bà thì qua nhà đối diện ngủ nhờ.
Nhà đối diện cũng là một cặp vợ chồng già, nhưng hai ông bà đã đi thăm nhà chú hai mới sinh em bé từ đầu tuần, gửi ông bà tôi trông nom nhà cửa dùm. Mới hôm trước, còn gọi video cho tôi khoe em bé dễ thương ơi là dễ thương.
Ấy chết, quên không nói, hai ông bà nhà đối diện là thông gia của ông bà ngoại tôi, là nhị vị phụ huynh của bố tôi, là ông bà nội của tôi.
Còn nữa, ông nội còn là bạn thân chiến đấu chí cốt của ông ngoại năm xưa, cùng ngủ rừng, cùng canh gác, sẻ chia cùng cái chăn cái gối. Khi hòa bình, trước khi hai người trở về quê hương thì có thề là sinh con ra nếu là một trai một gái thì cho kết hôn luôn.
Thế là có bố mẹ tôi, bố mẹ tôi lấy nhau, rồi có chúng tôi.
Bất ngờ không? Nếu tôi là các ông tôi cũng chết ngất vì bất ngờ. Đúng là trên đời này chuyện gì cũng xảy ra được.
Cơ mà chuyện buồn cười nhất là mới đầu Đại tỷ cho rằng chuyện hứa hôn là vô cùng vô lý, đùng đùng dọa sẽ bỏ nhà đi. Ông bà nghĩ thế này coi như là không có duyên rồi, cũng chẳng dám ép bà mẹ tưng tửng của tôi nữa. Cơ mà thế quái nào mẹ tôi vừa mới gặp người ta đã đổ đứ đừ, nhận khẩn trương người ta làm chồng.
Lúc kể lại chuyện, Đại tỷ còn tỏ ra thẹn thùng, liêm sỉ thì hình như lúc bác sĩ đỡ ra chắc lỡ đánh rơi luôn rồi. Lâm li bi đát như nào thì tôi sẽ kể rõ hơn ở ngoại truyện nha.
Tôi trải một cái nệm lớn cho bọn con trai ngủ ở ngoài sàn phòng khách. Tuy là mùa hè nhưng mà ban đêm nhiệt độ tụt xuống thì lạnh co mông cho xem, tôi cứ phát cho mỗi đứa một cái chăn đề phòng vậy.
Nhìn ba đứa con trai mỗi đứa ôm một cái chăn con công in hoa hòe hoa sói siêu bự mà cười muốn bể bụng.
“ Trông “vin – tệc” phết đấy.” Cà Chua chép miệng.
“ Chứ còn gì nữa. Này, nó cũ lắm rồi nên coi chừng làm rách đấy, rách là…” Tôi đưa tay lên, chặt cổ. “ Xong đời.”
Bà tôi là một người hoài niệm nên cái gì cổ cổ là bà thích lắm, giữ gìn y như mới vậy, bất đắc dĩ lắm mới mang ra dùng á. Cứ tưởng tượng đến viễn cảnh một trong mấy cái đồ yêu thích của bà bị hư,… ôi mẹ ơi, nó đáng sợ còn hơn chuyện tôi bị ăn trứng ngỗng và bị Đại tỷ phát hiện ấy, ví như thế chiến thứ ba chắc cũng không ngoa đâu.
Trời gần sáng, tôi mắt nhắm mắt mở chạy vào nhà vệ sinh xử lý công vụ. May mà nhanh chân không có ra quần thì toang.
Trời xui đất khiến như nào tôi lại nhìn ra cửa. Cửa nhà ông bà là cửa kéo bằng kính, chỉ cần nhìn ra là thấy được sơ bộ nông trại, cũng thấy được cả đường chân trời xa xa nữa. Giờ là gần sáng rồi nhưng bên ngoài vẫn còn khá tối, còn lâu mới thấy được cái gì ngoại trừ cái nhà kho, bởi trước nhà kho có treo một cái đèn nhỏ.
Dụi dụi mắt, tôi nghĩ hình như tôi vừa thấy cái gì đấy. Khi mở to mắt một lần nữa, thì tôi xác định là không thể nào nhầm được… MÁ ƠI, CÓ CÁI BÓNG NGƯỜI Ở TRƯỚC CỬA KHO.
Tôi ôm đầu ngồi sụp xuống, trong đầu liên tục nảy số. Là ma? Hay trộm? Mà quan trọng là tôi cứng cả chân rồi, lỡ nó mà tới đây thì tôi chết chắc.
Vội vàng mò mẫm lại chỗ Thiên Ân đang ngủ.
“ Thiên Ân, Thiên Ân…”
Cũng may là hắn ngủ tỉnh chứ không để mình tôi thì sợ chết khiếp mất.
“ Hửm?”
Tôi lắp bắp chỉ ra bên ngoài. “ Ngoài kia,… ngoài kia… có cái bóng…”
Thiên Ân ngóc dậy nhìn theo hướng tôi chỉ rồi nhăn mày, toan chạy ra đó.
Dựa vào kinh nghiệm mấy năm bị Cà Chua ép xem phim kinh dị thì tôi đúc kết ra được điều này: trong phim kinh dị mà tự nhiên diễn viên bảo tách nhau ra hoặc dũng cảm xông pha một mình…thì chỉ có nước đi đời cả đám thôi. Thế là tôi sống chết ôm chặt chân hắn.
“ Không được đi. Đi ra đó là chết đấy.”
Thiên Ân bị ôm cứng, đành vỗ vỗ lưng tôi an ủi. “ Không sao, tớ có đai đen Judo mà, tớ sẽ đánh nó nhừ tử.”
Cho xin đi cha nội, ở trong phim, nhân vật chính dù có bá đến mấy thì cũng bị bọn ma với quái vật xử đẹp hết á.
“ Không thì cậu đi cùng tớ đi. Nếu nguy hiểm thì tớ sẽ chặn nó lại, còn cậu sẽ hét to lên báo động cho mọi người?”
Tôi dừng lại ngẫm nghĩ một lúc.
Có hai tình huống có thể xảy ra như này: Nếu đó là trộm thì hai đánh một không chột cũng què, hơn nữa thằng nhóc Thiên Ân này còn có võ Judo bảo kê cơ mà, nhưng nếu là ma… Đúng rồi, tôi sẽ cầm muối và tỏi chọi chết nó, không thể để nó đụng đến gia đình mình được.
Tôi gật đầu chắc nịch, chạy ù vào bếp lấy muối và tỏi, sẵn sàng chinh chiến