Khi quân vi hoàng

Chương 48


Bạn đang đọc Khi quân vi hoàng – Chương 48:


Phải chăng Tần Nghiêu Huyền cảm thấy nàng giả dối, muốn giam cầm nàng đến chết? Đào Hoa muốn cười, nếu như nàng muốn Tần Nghiêu Huyền đau khổ, chỉ như vậy thôi nàng đã cảm thấy chưa đủ.

Đáng sợ không phải tà thuật, mà là bản thân không thể khống chế.

“Không ngờ Hoàng hậu nương vẫn nương vô cùng tự tại, dù như tù nhân, nét mặt vẫn vui vẻ như trước.”

Bên cửa sổ một giọng nam truyền tới, Đào Hoa cả kinh, nhìn qua thấy nam nhân rất giống Tần Nghiêu Huyền như một cơn gió vô hình vô ảnh đi đến bên nàng.

Hắn nhìn Đào Hoa, khinh thường lại thương cảm, “Ta đoán, ngươi đang nghĩ về thân thế của mình phải không?”

“Làm sao ngươi biết?”

“Đương nhiên ta biết. Dã tâm của Tam Hoàng tử, Thương Thành binh biến, bọn phản tặc tụ tập lại với nhau, nguồn gốc bệnh dịch hạch và phương thuốc ở Hà Dương, thậm chí tiên đế chết như thế nào, ta cũng biết.”

Nghe hắn nói một tràng, Đào Hoa run lên, ngẩn người: “Ngươi là quốc sư?”

Tương truyền người này mưu hay chước giỏi, thường chỉ ở Cống Hưng Các hiếm khi ra ngoài nhưng trong nháy mắt cũng biết thiên hạ hưng thịnh hay suy tàn, giúp đỡ Tần Nghiêu Huyền đăng cơ, cuối cùng còn trợ giúp hắn thống nhất thiên hạ.

“An Dịch?”

“Trí nhớ của ngươi cũng không tệ.”

Nam nhân không đổi sắc mặt, ngồi bên giường Đào Hoa, thò tay vuốt xiềng xích nói: “Ngươi còn có thể vui mừng chứ?”

“Đừng dùng ngữ khí của bệ hạ!” Đào Hoa ngồi bật dậy kéo cổ áo hắn, “Ngươi nói ngươi quen biết mẫu thân của ta, mẫu thân của ta rốt cuộc là ai? Ngươi nhất định biết chút gì đúng không, mau nói cho ta biết.”

“Nam nữ thụ thụ bất thân, nương nương. Ngươi như vậy không làm được Hoàng hậu đâu.” Ngữ khí chế nhạo của hắn càng làm Đào Hoa thêm phẫn nộ, hắn vẫn tiếp tục giễu cợt nói: “Không phải nói muốn tự mình hỏi Hoàng thượng sao, sao nào, với thân phận Hoàng hậu nương nương ngay cả chuyện nhỏ đó cũng không làm được sao?”

Nam nhân này thật sự là Quốc sư không nhuốm phong trần, tài năng tuyệt thế sao? Đào Hoa chỉ cảm thấy hắn dường như đang cố ý tới cười nhạo nàng.


“Ngươi chắc chắn muốn biết sao?”

“Ngươi nói đi.”

Đào Hoa buông tay nhưng lồng ngực còn phập phồng tức giận.

An Dịch cong khóe miệng, “Ngươi không biết vẫn tốt hơn.”

“Ngươi!” Vậy tội gì hắn đột nhiên xuất hiện, còn xông vào đây, đôi mắt Đào Hoa như có thể phun lửa: “Ngươi có nói hay không? Giờ chỉ cần ta hô ngươi vô lễ, ngươi nói xem bệ hạ có thể đối tốt với ngươi nữa không?”

Mắt thấy Đào Hoa muốn kéo quần áo, nam nhân vẫn mỉm cười.

“Quả nhiên khác nhau.”

“Ta đã nói đừng học cách nói chuyện của Tần Nghiêu Huyền!”

“Có một số chuyện ngươi không biết mới là tốt nhất. Ngoan ngoãn ở đây làm Hoàng hậu, ngày đêm có long tinh tắm tưới còn chưa đủ sao?” An Dịch giống như chân thành khuyên bảo nói: “Hoàng hậu nương nương, đừng đùa giỡn với Hoàng thượng, đã bao nhiêu phi tử dùng cả đời mộng tưởng còn không được như ngươi, ngươi chỉ cần nằm xuống mở chân ra là xong, vậy mà còn không biết điểm dừng sao?”

Những lời xấu xa từ miệng hắn tuôn ra cũng không hèn mọn bỉ ổi, ngược lại khiến Đào Hoa kinh hồn bạt vía.

“Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì?”

“Đơn giản là muốn nhìn ngươi một cái, khuyên nhủ ngươi.” An Dịch mang bánh ngọt trên bàn tới cho Đào Hoa, cầm một khối nói: “Há mồm.”

Đào Hoa trừng mắt không muốn ăn.

“Thật sự nhàm chán.”

Hắn cũng không cố chấp, tự bỏ vào miệng ăn, không quên bình luận: “Hoàng thượng quả nhiên có tình, những món này đều là những đầu bếp có tay nghề giỏi nhất làm.”

Đĩa bánh ngọt bị hắn ăn sạch, hắn liếm môi, xoay người rời đi như một cơn gió.


Nếu nói Tần Nghiêu Huyền hỉ nộ vô tường, An Dịch lại là người không ai đoán ra nổi.

Buồn chán nằm ngủ trên giường hai ngày, tới đêm thứ ba khi đang ngủ, Đào Hoa cảm giác được có người đè lên nàng.

“Nghiêu Huyền?”

Thân thể bị lật lại, sau đó bị bịt mắt, Đào Hoa không thấy mặt hắn, ủy khuất kêu: “Bệ hạ, Hoa nhi muốn…”

Miệng cũng bị vải buộc che lại, hai môi đau nhức.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Quần áo bị vén lên, côn thịt cương cứng của hắn cọ xát khe mông, thậm chí hoa huyệt chưa kịp ướt át cũng đã bị cắm vào.

Đào Hoa đau đớn muốn hét lên nhưng chỉ có thể ô a rên rỉ, nút vải chặn khoang miệng căn bản không thể phát ra chữ nào.

Hoa huyệt bị xỏ xuyên, cúc huyệt cũng không tránh khỏi, long tinh rót đầy tử cung sau đó còn bị côn ngọc chặn lại. Đào Hoa vẫn cảm thấy đau, bên trong cúc huyệt cũng bị Tần Nghiêu Huyền bắn đầy, cũng bị côn ngọc không tính là nhỏ chặn lại.

“Nghiêu Huyền…”

Nàng mơ hồ kháng nghị, chỉ cảm thấy môi hắn rơi trên tấm vải che mắt nàng.

“Ngày mai Hoa nhi ngậm long tinh của trẫm đi gặp phụ hoàng nàng, nhận ngọc ấn của vong quốc Đại Diễn.” Giọng Tần Nghiêu Huyền lạnh lẽo, “Nhớ kỹ lời trẫm nói đấy, đừng mơ tưởng trốn được.”

Nước mắt Đào Hoa trào ra không ngừng thò tay đánh hắn, Tần Nghiêu Huyền chịu vài cái sau đó quát lên nhưng Đào Hoa vẫn tiếp tục đánh.

Hắn túm tay nàng khóa trái sau lưng, thấy nàng đau đến nỗi không nhúc nhích, ô ô nói gì đó, hắn hỏi: “Hoa nhi không ngoan như vậy, ngược lại trẫm nên nghĩ có phải đã quá sủng nàng hay không, có phải nên thưởng nàng mỗi ngày hai bữa roi không?!”


“Chàng đánh chết ta đi!”

Nàng cách lớp vải gào lên, Tần Nghiêu Huyền lại dùng sức làm tay nàng run rẩy.

Trong cơn đau nhức, chóng mặt Đào Hoa tỉnh lại, không ngờ Hạ Chu và hai cung nữ chạy lại cởi bỏ xiềng xích cho nàng, tỉ mỉ trang điểm, mặc hoa phục.

Lúc tô son, Hạ Chu an ủi: “Nương nương khổ sở rồi, chờ qua hôm nay, ngày mai sẽ là lễ sắc phong. Phượng phục cũng đã mang tới, Hạ Chu lấy cho người xem nhé?”

“Không cần.”

Đào Hoa trả lời, nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong gương đồng lại không có chút tươi tắn nào.

Ít nhất nàng có thể giả bộ cười. Như vậy Tần Nghiêu Huyền sẽ nhẹ tay với nàng một chút.

Hôm nay chính điện đặc biệt long trọng, văn võ cả triều vui mừng như đi hội. Đào Hoa ở bên hông chính điện, chờ cho nghi lễ đằng trước qua, Đại Diễn đầu hàng dâng thư kết giao, thái giám đọc thánh chỉ, sau đó mọi người lên tiếng chúc mừng, Đào Hoa mới được cung nữ dìu tới phượng vị bên cạnh ngai vàng của Tần Nghiêu Huyền.

Về tình về lý chuyện này không phù hợp, nhưng ngọc ấn Đại Diễn sắp giao vào tay nàng, mặc dù Đại Diễn từ nay về sau phụ thuộc Ngạo Quốc nhưng nàng cũng thật sự là Nữ hoàng Đại Diễn.

Cũng là Hoàng hậu của mọi người.

Tần Nghiêu Huyền mặc hắc bào, mũ niệm nghiêm chỉnh, long nhan bị che lấp bởi một tấm rèm, ngoài Đào Hoa ra không ai nhìn thấy.

Sắc mặt hắn tiều tụy, có chút căng thẳng, giống như nghi thức quy hàng này so với chuyện đánh hạ Đại Diễn gian khổ hơn gấp trăm lần.

Bụng dưới nàng trướng đầy, dưới thân từng trận run rẩy, Đào Hoa bị ép ngồi thẳng, từ đài cao nhìn phụ hoàng và hoàng huynh quỳ ở dưới, trong lúc nhất thời, thời gian phảng phất hóa cát bụi.

Không ngờ đã mười năm không gặp.

Ở kiếp này, bản thân nàng cũng không thể hỏi họ những chuyện muốn biết nhất hay có được một chút tình thân từ họ.

Mắt thấy phụ hoàng đứng lên, tay nâng ngọc ấn, Đào Hoa tuyệt vọng nhắm mắt. Nàng cái gì cũng không thể nói, nàng cảm nhận được ánh mắt Tần Nghiêu huyền đang nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả càng lúc càng xa bản thân.

“Đại Diễn đã thành tâm quy hàng, binh lực trong nước đưa về dưới trướng Hoàng thượng, kinh đô cũng đã được người của Hoàng thượng tiếp quản, Hoàng thượng thật sự muốn Đại Diễn thật sự diệt vong sao?”

Thanh âm già nua tuyệt vọng, Đào Hoa thậm chí không thể tin đây là phụ hoàng kiêu ngạo, tài trí hơn người từng chỉ liếc nàng qua khóe mắt. Giờ tóc hắn đã hoa râm, trên mặt còn lưu lại dấu vết cát bụi thảo nguyên, cũng lộ rõ ánh mắt bất lực.


Đào Hoa lại nhìn hoàng huynh quỳ trên mặt đất, từng làm Thái Tử quyền uy, giờ đây lại là tử tù, lát nữa sẽ bị đẩy vào xe tù, diễu phố chém đầu.

“Đào Hoa là nữ nhi của ngươi, cũng là Hoàng hậu của trẫm, giao ngọc ấn cho nàng, không phải chứng minh rằng trẫm rất quan tâm Đại Diễn sao? Con dân Đại Diễn ngày sau, trẫm chắc chắn sẽ đối xử tử tế.”

Chỉ thấy người nọ đứng dậy, bàn tay cầm ngọc ấn run rẩy, đôi mắt đục ngầu liếc nhìn Tần Nghiêu Huyền, cuối cùng nhìn Đào Hoa.

Đào Hoa kinh hãi, da thịt giống như bị đục khoét.

“Phụ hoàng?”

Nàng thấp giọng gọi một tiếng, nhưng người nọ đột nhiên ngửa đầu cười to, nổi giận gầm một tiếng, ngọc ấn bị hắn ném xuống sàn rơi vỡ thành từng mảnh.

“Láo xược!”

Ngự tiền thị vệ lập tức rút đao bao quanh hắn, nhưng hắn cũng không chống cự, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tần Nghiêu Huyền.

“Đại Diễn đã tàn, ta cũng muốn chết minh bạch!”

Tần Nghiêu Huyền phất tay lệnh cho thị vệ chém, nhưng một thân cơ bắp cứng rắn của hắn vẫn đứng vững trước lưỡi dao sắc bén, quát ầm lên: “Huyết mạch Đại Diễn từ nay đã đoạn tuyệt trong tay ta, Giang Đào Hoa căn bản không phải nữ nhi của ta mà là con tin nhỏ tuổi nhất năm đó Ngạo Quốc đưa đến! Ta niệm tình nàng ta tuổi nhỏ bị vứt bỏ mới chiếu cố nuôi lớn, không ngờ hôm nay đã thành Hoàng hậu Ngạo Quốc của ngươi, thật đúng là đáng chê cười!”

Mọi người náo loạn, thanh âm xé gió vang lên, Tần Nghiêu Huyền rút đao thị vệ bên cạnh ném tới, người nọ đầu rơi máu chảy tại chỗ, trợn tròn mắt gục ngã.

Tần Nghiêu Huyền nổi giận quát: “Câm miệng!”

Từng thần tử che miệng khiếp sợ, nhìn Hoàng thượng tức giận rời khỏi ngai vàng, tự mình lấy kiếm đặt lên cổ Thái Tử Đại Diễn: “Đào Hoa có phải muội muội ngươi hay không?”

Mắt thấy phụ hoàng đã bị giết, nam tử cắn răng cũng cười nói: “Hoàng thượng tội gì lừa mình dối người, năm đó đoàn người đưa nàng đến Đại Diễn làm con tin không phải cũng có ngươi sao? Nàng là muội muội của ai, chẳng bằng hỏi ai ôm muội muội ngủ, còn muốn nàng làm Hoàng hậu, tư thông phỉ báng lễ nghi lừa gạt thế nhân! Nữ tử Đại Diễn ta ai cũng kiên cường khí khái, làm sao lại có một kẻ không biết thẹn như thế được!”

“Nàng cho tới bây giờ cũng không phải muội muội của chúng ta!

Nhiều công chúa, hoàng tử cũng nói: “Hoàng thất Đại Diễn hôm nay chết minh bạch tại chính điện! Ngày sau chắc chắn hào kiệt tái khởi!”

Đầu người từng cái rơi xuống đất, mọi người la hét chói tai, Tần Nghiêu Huyền đá văng một cái đầu ra khỏi cửa, sắc mặt âm trầm, sát khí phần phật làm mọi người đều quỳ xuống không dám ngẩng đầu.

Trong lúc hỗn loạn, Hạ Chu kêu lên: “Hoàng thượng, nương nương ngất xỉu rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.