Bạn đang đọc Khi quân vi hoàng – Chương 39:
Nghe nói hoàng thượng triệu kiến nàng, Lục Ninh Nhã vội vàng lau nước mắt, bày ra bộ dạng tươi cười đến chỗ Tần Nghiêu Huyền.
Mấy ngày nay bị Lục Thiên Hành ra lệnh ở trong phòng suy nghĩ lại bản thân, mùa xuân xinh đẹp của Giang Nam nàng cũng không thể thăm thú, thậm chí còn không được gặp Tần Nghiêu Huyền. Lục Ninh Nhã càng nghĩ càng ủy khuất, nụ cười chua chát vô cùng.
Ngay cả sinh thần nàng cũng không tổ chức chính vì hy vọng có thể gần gũi với Tần Nghiêu Huyền thêm một chút. Kết quả thì sao, hoàng thượng đến Giang Nam cũng mang theo Giang Đào Hoa, còn ngày đêm triền miên, trước mặt của mọi người làm chuyện đó, sợ là thị vệ canh cổng ngoài hành quán cũng nghe được tiếng rên rỉ của nàng ta rồi. Thật giống như hắn sợ người ta không biết hắn đối với nàng ta có bao nhiêu ân sủng vậy.
Lại còn nói sẽ phong hậu cho công chúa Đại Diễn, chuyện này lẽ nào lại như vậy!
Lục Ninh Nhã vô cùng tức giận, ghê tởm hơn là, huynh trưởng cùa nàng vậy mà cũng bảo vệ cho Giang Đào Hoa, bắt kim chi ngọc diệp như nàng thử thuốc cho nàng ta?
Đôi mắt nàng gần như đã long lanh ánh nước khi bước vào sảnh, Lục Ninh Nhã thấy Tần Nghiêu Huyền lập tức khóc không ra tiếng: “Bái kiến bệ hạ, người gọi thần thiếp là có chuyện gì?”
“Làm sao vậy?”
Nàng khóc ủy khuất như vậy, Tần Nghiêu Huyền lại như không nhìn thấy tiếp tục uống trà, mày khẽ nhíu dường như phiền chán vô cùng.
Tần Nghiêu Huyền chưa bao giờ coi trọng những giọt nước mắt của người khác, càng không thích nữ nhi khóc. Đại thần trong triều không ai dám trước mặt hắn rơi lệ. Lục Ninh Nhã bắt gặp cái nhìn của hắn, khó chịu và ủy khuất trong lòng như vỡ òa, nước mắt rơi như vỡ đê.
“Thần thiếp vừa qua dược phòng thấy có người nấu thuốc cho Đào Hoa muội muội bèn bưng đến cho nàng.” Lục Ninh Nhã lau nước mắt, cố gắng phóng khoáng nói: “Vừa vào đã gặp gia huynh và Đào Hoa muội muội đang trò chuyện vui vẻ, thần thiếp vốn không muốn quấy rầy nhưng gia huynh lại cố ý bắt thần thiếp thử thuốc cho nàng. Bất quá thuốc quá nóng, thiếp bị bỏng…”
Lục Ninh Nhã bước lên phía trước một bước, há miệng cho Tần Nghiêu Nhìn cố ý thể hiện rằng nàng không có nói dối.
“Chuyện này đúng là ủy khuất nàng rồi.”
Đưa tay ý bảo Lục Ninh Nhã đứng im không nhúc nhích, Tần Nghiêu Huyền thản nhiên nói: “Nàng nói khi nàng mang thuốc đến, bắt gặp Hoa nhi và Lục Thiên Hành trò chuyện vui vẻ với nhau?”
“Đúng vậy?”
Cúi đầu xuống, Lục Ninh Nhã lo nghĩ trái phải, rốt cuộc nói chắc chắn: “Thuốc kia là gia huynh chuẩn bị cho Đào Hoa muội muội, thần thiếp sợ là đến không phải lúc mới bị gia huynh ép thử thuốc.”
Đôi mắt Tần Nghiêu Huyền không hề gợn sóng, Lục Ninh Nhã vội vàng xin lỗi nói: “Là thần thiếp đường đột. Tuy rằng gia huynh là thị vệ của Đào Hoa muội muội nhưng muội muội sau này dù sao cũng là quốc mẫu tương lai, nam nữ khác nhau, như vậy đối với gia huynh cũng không tốt… Gia huynh không tốt nên thần thiếp mới vào khuyên gia huynh cùng ra ngoài…”
“A.”
Tiếng cười lạnh cảnh cáo Lục Ninh Nhã vang lên. Nàng cảm thấy Tần Nghiêu Huyền phẫn nộ vì nghe chuyện Đào Hoa và thị vệ thân mật nhưng không ngờ khi ngẩng đầu lại thấy đôi mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào nàng.
Mặt rồng thịnh nộ, Lục Ninh Nhã chỉ nghe qua miệng các đại thần chưa bao giờ thấy quá, trong lúc nhất thời sợ tới mức ngây người.
“Đi dược phòng lấy thuốc sau đó đổi thuốc thành thuốc có chứa máu trẻ em mang cho Hoa nhi. Ngươi còn có gì không làm được không?”
“Không… không phải!”
Lục Ninh Nhã mở to mắt, vội vàng lắc đầu giải thích: “Thần thiếp chỉ theo phân phó của gia huynh đưa thuốc sao làm dám động tay động chân tổn thương Đào Hoa muội muội? Huống hồ thuốc kia… thần thiếp cũng thay nàng thử mà!”
Nhưng Tần Nghiêu Huyền nói thẳng: “Còn ăn nói bậy bạ rằng Hoa nhi và Lục Thiên Hành trò chuyện vui vẻ với nhau. Đêm qua nàng luôn ở bên trẫm, giờ nhất định là vô cùng mệt mỏi. Nàng có thể đứng dậy gặp ngươi, ngươi không biết cảm kích ngược lại lại vu oan cho hoàng hậu của trẫm.”
Hắn hừ lạnh, ngự tiền thị vệ từ cửa bước vào, chiếu theo thánh chỉ nắm vai Lục Ninh Nhã, tính mạng đã sắp tận nàng không cách nào lên tiếng được nữa, cực kỳ chật vật bị lôi ra ngoài.
Động tĩnh lần này làm hai thị nữ bên ngoài nhìn mặt nhau, một trong hai run rẩy lùi một bước, Lục Ninh Nhã nhìn nàng ta.
Thị nữ thân cận của nàng, từ thuở nhỏ đã theo nàng, cũng chính là người tráo thuốc theo lệnh nàng!
…
Lục Thiên Hành quỳ xuống thỉnh tội, giấu giếm bẩm báo hoàng thượng nấu thuốc là một tội, muội muội thủ đoạn độc ác là hai. Hắn sợ Tần Nghiêu Huyền giận chó đánh mèo, không cho hắn bên cạnh Đào Hoa nữa.
“Nếu đêm qua Hoa nhi mang thai long chủng của trẫm, chén thuốc này muội muội nhà ngươi phải uống hết…” Tần Nghiêu Huyền lạnh nhạt nói, hoàn toàn không giống như tức giận lại làm cho cả người Lục Thiên Hành lạnh run.
“Tội thần đáng chết! Thần đã kịp thời ngăn lại, hoàng thượng nếu có hỏi tội, thần tuyệt đối không bao che!”
Nặng nề dập đầu, Lục Thiên Hành hoàn toàn mất kiểm soát, “Xin hoàng thượng cho thần cơ hội, tự mình trị tội gia muội, chứng minh Lục gia đối với hoàng thượng và hoàng hậu nương nương trung thành!”
“Nói rất hay.”
Thấy hắn vì đại nghĩa diệt thân, Tần Nghiêu Huyền lắc đầu, trầm tư nói: “Nhưng Viên phi dù sao cũng là muội muội ngươi, trẫm nhẫn tâm trị tội nàng làm sao có thể ăn nói với Tây Bình vương? Hoa nhi biết sẽ thế nào? Niệm tình ngươi có công bảo vệ Hoa nhi, trẫm mở cho nàng một đường sống, ngươi đem nàng xuất cung đi.”
Lục Thiên Hành kinh ngạc ngẩng đầu, Tần Nghiêu Huyền cười yếu ớt nói: “Ngươi tự mình hộ tống nàng về, dẫu sao mấy măn nay Viên phi cũng hết tình hết nghĩa với trẫm.”
Thấy hắn vẫn quỳ, giọng Tần Nghiêu Huyền trở lạnh lẽo: “Còn không hài lòng sao?”
“Đa tạ long ân của hoàng thượng.”
Lục Thiên Hành vô cùng không cam lòng nhưng Tần Nghiêu Huyền không quan tâm, hắn thậm chí tự mình phân phó xuống dưới chuẩn bị đồ đạc và bữa trưa cho Lục Thiên Hành và Viên phi.
“Có người đi đâu sao?”
Ngồi trên đùi Tần Nghiêu Huyền dùng bữa, Đào Hoa ôm cánh tay hắn mơ mơ màng màng, cơ hồ ngủ gật. Nghe tiếng xe ngựa, Đào Hoa mở to mắt lại bị đút một muôi canh cá.
“Là Viên phi và Lục Thiên Hành.”
Tần Nghiêu Huyền lau khóe miệng cho nàng, nói: “Chén thuốc sáng nay trẫm đã biết chuyện. Viên phi đây là mưu sát long chủng.”
Tay che trên bụng Đào Hoa, Tần Nghiêu Huyền nhẹ nhàng nhào nặn, ghé tai Đào Hoa nói: “Trẫm đã trị tội nàng ta. Nhưng dù sao nàng ta cũng là muội muội Lục Thiên Hành, trẫm vẫn phải cho hắn mặt mũi tránh sau này hắn không dốc sức bảo vệ Hoa nhi.”
Thấy Đào Hoa im lặng, Tần Nghiêu Huyền lại hỏi: “Hoa nhi không hài lòng sao? Trẫm cho người gọi nàng ta lại trị tội chém đầu nhé?”
“Đừng…”
Dù sao cũng là muội muội, máu mủ tình thâm. Đào Hoa thở dài nói: “Để Lục Thiên Hành đưa nàng ta đi đi, thuốc kia sáng nay Hoa nhi cũng không có uống. Lại nói ta không mang thai, thật ra cũng Hoa nhi không có bị tính kế.”
Cũng không thể yêu cầu Lục Thiên Hành vì nàng diệt thân. Đào Hoa tự nhận bản thân nàng không tàn nhẫn được như thế.
Chỉ là Lục Thiên Hành đã rời đi, còn có thể trở về sao? Đào Hoa bỗng nhiên cảm thấy hắn không trở lại cũng tốt.
Hắn cứ là thiếu gia vọng tộc, sau đó gặp một nữ tử ôn lương thục đúc, thành gia sinh con lập nghiệp. So với làm thị vệ bên người nàng tốt hơn nhiều.
“Hoa nhi nghĩ gì thế?”
Tần Nghiêu Huyền thấy nàng ưu sầu, lập tức nhấc cằm nàng lên, ngữ khí cổ quái: “Hãy trẫm gọi bọn họ trở về?”
“Không cần, không cần mà. Rời đi cũng tốt.”
Đào Hoa ôm cổ Tần Nghiêu Huyền, làm nụng cọ xát: “Hoa nhi cảm thấy có bệ hạ ở đây thì không cần vẽ vời ra thêm người bảo vệ ta. Không bằng phong cho Lục Thiên Hành một chức quan, cho hắn ít đất phong…”
“Không được.” Tần Nghiêu Huyền lắc đầu: “Trẫm muốn có một người trung thành bảo vệ Hoa nhi, nếu trẫm không ở cạnh nàng trẫm cùng an tâm.”
“Tại sao phải cho người bảo vệ? Ta cũng không chạy?”
Đào Hoa thở phì phì cắn cổ hắn, “Nghe Hoa nhi đi được không, có được hay không? Bệ ha… Nghiêu Huyền…”
Nàng làm nũng xin hắn.
Tần Nghiêu Huyền yên lòng gật đầu nhưng không đáp ứng: “Nhưng trẫm còn chưa ban thưởng hắn tận tâm tìm thuốc chữa cho Hoa nhi, đợi sau khi hồi kinh, tìm được thị vệ thích hợp hơn thì phong thưởng cho hắn, Hoa nhi thấy có thỏa mãn không?”
“Thuốc của ta sao?” Lập tức nhớ ra mùi vị quen thuộc sáng nay, Đào Hoa cảm thấy không muốn ăn uống nữa, nhưng Tần Nghiêu Huyền đã nói vậy rồi nên nàng lập tức cười tươi như hoa. Nàng ngẩng đầu hôn má Tần Nghiêu Huyền: “Thỏa mãn, đa tạ bệ hạ!”
Tần Nghiêu Huyền nhíu mày, chỉ môi mình, “Trẫm ban cho thị về nàng hầu tước và ruộng đất, Hoa nhi chỉ có hai chữ đa tạ thôi sao?”