Đọc truyện Khi Quân Nhân Yêu – Chương 4: 6 tuần suy nghĩ
Không phải chứ, cô đang được tỏ tình? Phó doanh trại một quân nhân đang tỏ tình với cô? Y Nhi lúc này như bị hóa đá không làm gì khác ngoài việc trợn tròn mắt nhìn con người trước mặt mình.
Anh rất nghiêm túc trong vấn đề này, vốn dĩ việc huấn luyện sinh viên này đều do các trung úy làm nhưng mà anh đây bị sét đánh ngay ngày khai giảng.
Cô nữ sinh nhỏ nhắn, trên người mặc quân phục màu xanh lá. Lúc anh thấy cô là lúc cô đang ngồi dưới gốc cây trên tay cầm quyển sách đọc rất chăm chú, quần sắn lên tới đầu gối để lộ ra cặp chân trắng nõn của mình, mái tóc của cô đen dài mượt mà tới lưng.
Suốt 25 năm cuộc đời, anh chưa bao giờ thấy được một người con gái đẹp như vậy, một cơn gió thổi qua làm những sợi tóc của cô bay lên Y Nhi dùng bàn tay của mình vén tóc qua lỗ tai. Cô sinh viên năm nhất này không hề biết rằng một hành động bình thường của cô đã lấy đi trái tim của vị quân nhân kia rồi.
Đến khi đọc phát biểu, anh ngồi trên sân khấu nhìn xuống, ánh mắt không thể rời khỏi cô gái nhỏ kia nữa giây. Cô còn rất trẻ con, dù rằng kỹ luật quân nhân rất sắc nhưng mà cô lém lĩnh có thể nói chuyện riêng với bạn, còn không ngừng cười trộm nữa chứ.
Trông cô thật sự rất đáng yêu, vị phó doanh là cục sắt biết thở của toàn quân đội này lần đầu tiên phải hít một hơi kinh ngạc khi mà thấy anh nhếch môi mình lên ý rất rõ đang cười.
Trưởng doanh mặc dù rất nghiêm trang nhưng mà không khỏi len lén nhìn theo ánh mắt của anh xem coi điều gì đã khiến cho tên nhóc này có thể cười được. Nhưng mà thật tiếc rằng bên dưới ngoài một dàn học sinh mặt đồ màu xanh, thì cũng là chỉ màu xanh lá nhìn thế nào cũng không đoán được.
Ánh mắt của cô rất đáng yêu lại linh hoạt liếc tới liếc lui, chớp chớp mấy cái ra tín hiệu cho bạn của mình, những màn này quả thật đều bị anh thu hết vào trong tầm mắt.
Quay trở lại tình huống lúc này, suốt hai tuần qua anh tiếp xúc với cô dù rằng chỉ mình anh đơn phương tìm hiểu nhưng mà cô quả thật rất là tinh nghịch, trong việc học thì rất an phận thủ thường luôn ngoan ngoãn chấp hành mọi việc nhưng mà sau khi giờ học kết thúc thì cô giống như trở về với con người thực tại, rất tinh nghịch.
Anh suy nghĩ rất nhiều anh là một quân nhân, thời gian dành cho tổ quốc phải tính bằng giây cho cả cuộc đời anh, thời gian dành cho việc yêu đương thì hoàn toàn không có đa số các cuộc hôn nhân trong quân đội đều là liên hôn, hoặc là được mai mối bởi những quân tẩu.
Tháng ngày của quân nhân ngoài đàn ông ra thì cũng chỉ có là đàn ông việc tiếp xúc với nữ giới là 0.01% trong cuộc sống của các quân nhân. Cho nên chính ủy là người luôn luôn đốc thúc các anh khi mà đã gặp được đối tượng vừa ý rồi thì tốc chiến tốc thắng, không để bị vụt mất.
Nhưng với cô gái nhỏ này, so với độ tuổi cô cách anh 6 tuổi cái này trong quân nhân không được gọi là quá xa nhưng đối với cô gái nhỏ này chỉ mới 19 tuổi thì nó có thể gọi là bị dọa cho chạy mất lúc nào không hay.
Anh lại là cục sắt mấy cái lời nói yêu đương tình cảm kia càng không thể nói, chỉ có thể hành động mà thay lời nói thôi. Cho nên hôm nay anh quyết định nói ra tâm ý của mình với cô bé này, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh cô bé thật sự bị dọa cho ngây người luôn rồi.
_ Khụ Khụ…. – Sau gần một phút thấy cô không có động tĩnh nào, anh mới ho nhẹ hai tiếng.
_ Ạch…. thấy phó doanh, thầy đùa thật dai. – Y Nhi thật sự là một cô bé chỉ mới 19 tuổi, vừa thoát khỏi ghế nhà trường cùng sự kềm kẹp của gia đình mới được nữa năm cho nên tình huống này cô không thể nào sử lý được, lại nói đây là lần đầu tiên cô được tỏ tình
_ Quân nhân không bao giờ đùa, chúng ta còn 6 tuần nữa là kết thúc khóa huấn luyện tôi cho phép em 6 tuần suy nghĩ cho mối quan hệ của chúng ta, sau khi kết thúc tôi mong sẽ được em trả lời một cách thỏa đáng – Giọng nói của anh rất sắc bén, lại mang theo một giọng ra lệnh rất cao nhưng mà đối với anh như vậy là đã ôn nhu lắm rồi.
Y Nhi càng không thể tin được câu nói vừa rồi, cô liền hồn siêu phách lạch bay đến phương trời khác rồi.
_ Đã đủ 1 tiếng, em có thể đi – Anh nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, biết rằng cô bị dọa lắm rồi cho nên hạ lệnh đuổi người để cô không phải khó sử thêm.
Nghe được câu nói của anh Y Nhi như được cứu đến nơi vội vàng ôm mọi thứ bỏ chạy ra ngoài, một đường chạy thẳng ra trạm xe bus mới thở ra.
_ Lưu Y Nhi! tương lai của mày tối thui rồi a? – Cô nhìn ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy doanh trại đang đi động qua khỏi tầm nhìn của cô lúc này cô mới thở ra.
Tiếp theo những ngày sau đó, Y Nhi như con người mất hồn cô không biết làm như thế nào 19 năm cô chỉ biết học và học, bạn trai thì chỉ là bạn bè không hề dính đến tình cảm nam nữ nào ở đây, chưa bao giờ coi trọng một ai cả vậy mà bây giờ đột nhiên bị tỏ tình mà người đó lại là một quân nhân còn kinh khủng hơn là thầy giáo của mình. Nhưng điều này nó quá nhiều cái não nho nhỏ của cô quả thật không thể nào một lúc chứa hết được đâu a.
Anh vẫn như vậy, mỗi ngày điểm danh chỉ kêu đúng tên của cô lúc đầu cả lớp còn xôn xao nhưng rồi bây giờ cứ như là quá quen thuộc với điều này rồi cho nên cũng chẳng có gì khác biệt cả.
Hà Ân mấy ngày liền nhìn Y Nhi ngày thường rất vui vẻ cười nói lung tung nhưng mà mấy ngày nay trở nên im lặng lạ thường lại còn đầu óc để nơi nào đụng việc gì cũng làm không xong. Cô bạn học này đã sớm thông đồng với Tĩnh Diên sau khi tan học liền bắt Y Nhi tra khảo.
Từ khi lên đại học phải nói nhờ có Hà Ân và Tĩnh Diên mà Y Nhi được hỗ trợ rất nhiều cho nên phải nói là hai người bạn học này là cực kì được tin tưởng đối với cô.
Thời gian buổi tối từ 7h đến 10h là thời gian các sinh viên trong kí túc xá được tự do ra vào, hai cô bạn lôi cô ra quán ăn vỉa hè, lấy nước ngọt làm giải sầu, lấy cá viên làm mồi nhậu.
Cả hai cùng thúc ép hơn nữa giờ thì cuối cùng Y Nhi cũng phải đầu hàng mà nói ra mọi việc, hai cô bạn học này cũng như Y Nhi, cô kể đến đâu hai cô bạn này trợn tròn mắt đến đó. Mọi việc cứ như là Y Nhi đang nói đùa vậy đó.
_ Vậy cậu tính thế nào? – Tĩnh Diên luôn là cô gái hiểu việc so với Hà Ân cô biết đối sử hơn nhiều.
_ Mình không biết – Y Nhi thở dài một hơi, sau đó dùng cây xiên xiên một cục cá viên bỏ vào miệng.
_ Thầy ấy cũng đẹp trai lắm a, lớp mình với mấy lớp khác nhiều bạn nữ rất muốn theo đuổi thầy ấy đó nha ~. Y Nhi cậu thật làm tụi mình tự hào a, không cần xuất chiêu liền cưa đổ được người – Hà Ân một bên rất kích thích với vấn đề này, ánh mắt của cô ngày càng sáng.
Y Nhi nhìn Hà Ân một cái để lại cô bạn một cái nhìn khinh thường.
_ Mình a, chỉ mới tung tăng được có nữa năm còn muốn chơi nhiều một chút, lại thích chủ nghĩa lãng mạng, nếu mà quen quân nhân… ai nha… các cậu thấy rồi đó cả doanh trại các thầy khác gọi thầy ấy là cục sắt đó a. – Y Nhi thừa biết mọi việc ý chứ, làm quân nhân đâu dễ, mà quen quân nhân càng không dễ đâu a, lúc cô cần chắc chắn anh không thể nào ở bên được vấn đề vô cùng nan giải đó a.
_Y Nhi! Y Nhi. – Tĩnh Diên và Hà Ân ngồi đối diện với cô, mặt hai người hướng ra ngoài đường còn Y Nhi thì hướng vào trong quán cho nên cái cảnh tượng trước mắt kia quả thật khiến cho cô bạn không thể không kinh sợ.
Lời tự sự của Y Nhi là dựa trên một sự thật nhất định, cô cũng có suy nghĩ đó chứ nhưng mà cô không chắc rằng mình đủ mạnh mẽ để quen một quân nhân lời bọc bạch kia không dấu trong miệng mà bay ra.
_ Thầy…. thầy ở đây từ lúc nào? – Y Nhi nhìn hai cô bạn của mình mắt trợn tròn, miệng hả ra bất động tại chỗ thì không khỏi khó hiểu mà quay ra sau lưng, cảnh tượng kia cũng làm cho cô hóa đá theo.
Anh tối nay được nghỉ, vốn định lái xe về nhà nào ngờ lúc xe anh dừng ở tiệm tạp hóa bên đường để cho tiểu Lý mua chút đồ thì ánh mắt của anh liền dừng lại trên tấm lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ trong quán đồ ăn kia.
Anh bước xuống xe, tiêu soái hướng về phía cô anh không biết là đến đúng lúc hay là đến không đúng lúc vừa hay nghe những lời nói này của cô, tâm của anh có chút mừng vì hiểu được không phải là cô không để ý đến việc quen anh mà rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề của hai người nhưng có chút hụt hẫng khi cô nói ra một sự thật mà các quân nhân đều kiêng kị không muốn nói ra.
Anh không trả lời vấn đề của cô mà trực tiếp bước đến cái ghế trống kế bên cô ngồi xuống, tay rất thuận lấy cây xiên trên tay cô sau đó xiên một cục cá viên bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt.
Anh có chút nhăn mày, cái loại thức ăn này sao mà nhiều dầu mỡ đến thế cơ chứ anh lại tiếp tục không quan tâm 3 cô gái đang hóa đá rất tự nhiên mà lấy ly nước ngọt của cô mà uống mấy ngụm.
Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, anh quyết định từ nay sẽ ra lệnh cấm cô ăn cái đồ khó nhai khó nuốt mùi vụ chẳng đâu ra đâu này.
_ Thầy… chúng em chào thầy. – Hà Ân và Diên Tĩnh hóa đá nhìn anh một loạt các thao tác, sau đó Hà An là người tĩnh ngộ trước, gương mặt mang một nụ cười đơ toàn diện.
Anh nhìn hai cô gái trước mặt, ánh mắt rất thâm túy như là đang xem xét con người của hai cô bạn này, Um, không tệ.
_Các em là bạn của Y Nhi? – Anh lúc này hai tay để thành nắm đấm đặt trên đùi, lưng thẳng tấp hướng về hai cô gái nhỏ kia nói.
_ Dạ em là Hà Ân, đây là Tĩnh Diên bạn của Y Nhi. – Hà Ân so với hai cục đá kia thì vui vẻ tĩnh táo hơn nhiều.
_ Tốt, vậy nhờ các em chăm sóc Y Nhi. – Anh nhìn đồng hồ trên tay của mình xong, anh có hẹn với nhà cho nên không thể nén lại lâu hơn.
_ Tất… tất nhiên rồi thầy. – Tĩnh Diên lúc này lấy lại tinh thần trên môi treo nụ cười rất thân thiện.
_ Y Nhi, đã trễ em mau về kí túc xá, mai gặp – Anh không nhìn đến hai cô bạn kia nữa, ánh mắt của anh đã dán trên thân hình bé nhỏ này từ lúc nào rồi.
Y Nhi cười cười, mặt đỏ chót như khỉ đít đỏ một cử chỉ tự nhiên cũng không có, cô đang xem đây là ngày tận thể của mình rồi đó a.
Anh giống như là bị ép buộc phải rời đi ánh mắt có phần dịu lại rất nhiều nhìn cô thêm một cái rồi mới rời đi. Sự xuất hiện của anh chỉ vỏn vẹn 3 phút đồng hồ, nó vụt đến rồi vụt đi khiến cho sau khi chiếc xe của anh biến mất rồi để lại ba cô gái nhỏ này một câu hỏi.
” Ủa? Nãy ở đây có người ngồi hả? “
_ Y Nhi, Thầy ấy yêu cậu rất sâu đậm đó. – Hà Ân là người lên tiếng, ngón tay chỉ thẳng vào mặt của Y Nhi hét lớn