Đọc truyện Khi Quả Táo Chín FULL – Chương 3
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Buổi tối, trong thôn chỉ có tiếng chó sủa.
Lâm Tự ngồi trong sân, không rảnh để ý người ngồi trên tường kia.
Chàng trai cũng không quấn lấy mấy, ăn xong quả táo, vứt nhân táo vào trong sân nhà Lâm Tự, chạy đi rồi.
Lâm Tự nhìn nhân táo rơi cách trước mặt mình không xa, phát hiện cậu gặm rất sạch sẽ, như hận không thể ăn nốt luôn cái nhân táo này vậy.
Anh cứ ngồi trong sân nhìn nhân táo như vậy mãi cho đến khi khuya khoắt.
Lâm Tự tưởng rằng việc này cứ thế mà qua đi rồi, đám lông bông ngông cuồng trước cổng nhà anh kia bị đấm một trận chắc cũng nhớ đời.
Thế mà, đó mới chỉ là bắt đầu thôi.
Ngày hôm sau, Lâm Tự đang ngủ trưa, đột nhiên nghe thấy tiếng vang, là tiếng vỡ của cửa sổ sau nhà anh.
Anh còn không kịp mang dép lê vào đã chạy ra ngoài, nhìn thấy một viên đá lớn và mảnh vỡ thủy tinh rải đầy đất.
Thu đến rồi, nhiệt độ trong thôn thấp hơn ở thành phố nhiều, không có nhà lầu chắn gió, gió thu không hề lưu tình gào thét luồn thẳng vào trong nhà.
Lâm Tự mặc một chiếc áo mỏng thường ngày, chân trần đứng ngay tại đó, đây là nhà bếp nhà anh, mặc dù ngoài nấu mì ra anh gần như đều không nấu nướng gì, nhưng cũng không có nghĩa là ở đây không quan trọng với anh.
Quan trọng là, cánh cửa này vỡ, anh cảm thấy thế giới của mình dường như cũng có lỗ hổng rồi.
Lâm Tự tức đỏ mắt, hung hăng cắn răng ngẩng đầu nhìn lên mới thấy trên vách tường sân sau là một người đang đưa lưng lại với anh.
Anh hận cực kỳ, cầm khối đá ấy lên chọi qua.
Lần này Lâm Tự chọi chuẩn không gì bằng, đập thẳng lên lưng người đó.
Chiếc áo khoác xanh đậm bẩn bẩn lại dính thêm một vết tích bị đá chọi.
Người ngồi trên vách tường ấy bị tập kích từ phía sau, đau đớn và hoảng hốt làm cậu mất phương hướng, ngã thẳng xuống.
Lâm Tự vò nắm đấm lại đi ra ngoài, như một con thú bị chọc giận mất hết mọi lý trí.
Anh ghét phải bị người khác làm phiền, mà đám lưu manh không ai dạy dỗ này hết lần này đến lần khác chọc ghẹo anh hai ngày nay.
Anh ra ngoài, lần này cầm thẳng con dao bếp chưa bao giờ dùng qua ra.
Lâm Tự đi ra từ cửa chính, bọc ra ngoài đằng sau, nhìn thấy kẻ cầm đầu.
Ngoài ý muốn và cũng là trong ý muốn đó là, làm vỡ kính nhà anh không phải là mấy thằng ngày hôm qua mà là tên sau đó vòi tiền anh ấy.
Như nhau cả.
Trong mắt Lâm Tự, họ không ai hơn ai cả.
Cậu ta té xuống từ vách tường trật chân, đang ngồi dưới đất cắn răng chịu đau.
Gương mặt Lâm Tự lạnh lùng, chỉ dao về hướng cậu.
“Chỉ vì năm đồng tiền thôi sao?”
“Hả?”
“Cảnh cáo cậu, cút đi chỗ khác.” Lâm Tự nói “Không là tôi sẽ giết người đấy.”
“Câu này anh nói với tụi nó đi chứ!” Chàng trai bị dao chỉ vào ấy cũng tức giận đứng dậy.
“Ra oai gì với tôi ở đây chứ!”
Lâm Tự vẫn cầm dao chỉ về phía cậu, không nhúc nhích.
Người con trai ấy xoa mắt cá chân cả buổi trời, sau đó càng lúc càng đau, rõ ràng đã bị sưng lên rồi.
Cậu buồn bực mắng mấy câu, sau đó chống lấy tường đứng dậy định đi.
“Chân anh chảy máu rồi.”
Lâm Tự nghe thấy lời của cậu, cúi đầu nhìn mình.
Lúc nãy khí thế bừng bừng, ra ngoài khong mang dép.
Thì ra cảm giác chân không đạp trên đất mùa thu là cảm giác này, lạnh lẽo truyền thẳng từ dưới lòng bàn chân lên tới trái tim, sau khi được nhắc nhở mới phát hiện rằng không chỉ lạnh, mà còn đau nữa.
Nhưng Lâm Tự không trả lời cậu, vẫn là dáng vẻ ấy, không biểu cảm gì, không tiếng nói nào, chỉ là cầm dao chỉ về phía cậu.
“Mẹ nó đúng là quái nhân.” Tên côn đồ bật cười một tiếng, lưng tựa vào tường đánh giá Lâm Tự.
“Ê.” Cậu nói “Lúc nãy anh đánh tôi làm gì.”
“Nếu như cậu còn tới ghẹo chọc tôi, tôi sẽ giết luôn cậu đấy.”
“Ai chọc ghẹo anh?” Chàng trai không vui vẻ ngay.
“Mẹ nó anh đúng là lòng lang dạ sói.”
Lâm Tự đột nhiên bị mắng, gương mặt kiểu: không hiểu kiểu gì.
“Ông đây giúp anh đuổi tụi chó đó, kết quả anh thành chó cắn tôi một cái.”
“…chó nào?” Lâm Tự hỏi.
Chàng trai chỉ về phía xa, muốn giải thích gì đó, sau đó lại từ bỏ.
“Đệt, thôi vậy.” Chàng trai nói.
Lâm Tự nhìn cậu, đến khi cánh tay mỏi rồi mới bỏ cánh tay đang cầm dao bếp xuống.
Hai người giằng co với nhau, đôi bên đều im lặng.
Lâm Tự cũng không hiểu mình tại sao phải đứng ở đây như thế này, giống như đang đợi gì đó vậy.
Qua một lúc, Lâm Tự vẫn chưa nghĩ ra được bản thân đang đợi cái gì, đã có một đứa quơ lấy gậy đi về hướng này.
Sáu bảy thằng con trai mới lớn, trong đó có vài đứa Lâm Tự từng gặp qua, chính là mấy đứa hôm qua đến quậy phá nhà anh.
Đám đó giống như thổ phỉ, tuổi trẻ mà vẻ mặt đầy hung tợn.
“Đệt.” Người con trai tựa vào tường phơi nắng nhìn thấy đám người đó, lại chửi tục vài câu, sau đó nói với Lâm Tự: “Anh vào nhà nhanh đi.”
Lâm Tự nhìn đám người đó, trong đầu vốn dĩ không phản ứng kịp.
Chàng trai gấp lên, khập khiễng lại gần Lâm Tự, hùng hổ kéo người vào trong sân.
Nhưng chân cậu bị trật, đi đứng không tiện, hai người lôi lôi kéo kéo nhau suýt nữa cùng ngã xuống.
Những người đó đến rất nhanh, không nói nhiều nhào vô đánh chàng trai.
Ba bốn đứa vây lại đè cậu xuống đập gậy lên người chào hỏi, Lâm Tự bị dọa, anh chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này.
Chàng trai cuộn người lại, gào lên bảo Lâm Tự nhanh chạy vào nhà đi.
Đợi đến khi Lâm Tự phản ứng lại, anh đã xông vào rồi, quơ múa dao bếp trong tay mình..