Khi Phúc Hắc Gặp Phải Biến Thái

Chương 36


Đọc truyện Khi Phúc Hắc Gặp Phải Biến Thái – Chương 36

Khí huyết dâng trào, mặt
của Mạc Phỉ rất nhanh liền nhuộm một rặng mây đỏ. Bị gắt gao vây trong lồng
ngực, không động không giãy cũng không nói chuyện, tin tưởng bất luận là người
nào, cũng sẽ lầm tưởng nàng là chấp nhận.

Vì vậy nên cũng không khó hiểu, tại sao ngay sau đó Diệp Cẩn chọn lựa thủ đoạn
muốn khẽ hôn lên gương mặt nàng. Nhưng Mạc Phỉ lại đột nhiên đả kích hắn: “Ta
làm không được.”

Diệp Cẩn khẽ nhếch miệng, còn chưa kịp mở miệng liền bị nàng lần nữa cắt ngang:
“Chuyện lừa gạt tâm ý của mình, ta làm không được.”

Lắng đọng hồi lâu, Diệp cẩn cuối cùng xả giận: “Ngươi chính là nghĩ tới hắn?”

“Đúng, hơn nữa ta còn muốn hiểu rõ.” Về phần phương pháp làm sao hiểu rõ, nàng
lại không nói cụ thể.

Nhưng đáp án đã rõ ràng rồi, không phải sao? Diệp Cẩn không thể không thừa
nhận, trước mặt người đó, hắn quả thật thua tâm phục khẩu phục: “Hiện tại liền
lấy ra ngân châm, để cho ta lại một lần nữa làm người.”

Mạc Phỉ khẽ gật đầu, tràn đầy chân thành cười: “Cám ơn ngươi, lại một lần nữa
bao dung tùy hứng của ta.”

Loại chuyện nhỏ lấy ngân châm này, thì tương đương với chuyện Tiểu Long Nữ cùng
Dương Quá luyện công, không thể nào tùy tùy tiện tiện ngồi ở trên cây to liền
bắt đầu kéo áo lên, tất nhiên là phải tìm một nơi vừa kín đáo vừa thích hợp một
chút. Mà nơi vừa kín đáo vừa thích hợp một chút chính là một hang động nằm trên
sườn núi ngoại ô trấn Thu Thủy.

Hết thảy đều phải lạy tạ nhãn lực siêu cường của Mạc Phỉ, nếu không hồi lâu
thật đúng là tìm không ra. Dĩ nhiên những thứ này, cũng không thể khiến cho Diệp
Cẩn giật mình, giống như phỏng đoán lúc trước của Mạc Phỉ, từ khoảnh khắc tiến
vào Đệ nhất sơn trang, hắn vẫn cố ý âm thầm quan sát động tĩnh của Mạc Phỉ.

Bao gồm cả mấy lần Đường Lăng xung đột với Mạc Phỉ, không rõ nguyên nhân tại
sao mỗi lần Đường Lăng đều bảo hắn ra tay. Mặc dù kết quả đều là thất bại, cũng
chưa có người phát hiện, võ công của hắn có thể so sánh với Tiêu Duyệt, chỉ có
hơn mà không thua. Từ khi mới bắt đầu, điểm xuất phát của hắn đều hướng về Mạc
Phỉ.

Dĩ nhiên, người cân nhắc lợi hại như thế cũng sẽ có thời điểm không lợi hại. Tỷ
như những hành động khi đối mặt với Mạc Phỉ, hắn cũng không phải là ngu ngốc
đơn thuần.

“Nhất định phải cởi?” Sắc mặt hắn đỏ bừng túm vạt áo, liên tiếp tháo chạy.

Nhưng Mạc Phỉ vẫn từng bước từng bước ép sát: “Ngươi không cởi ta làm sao giúp
ngươi lấy? Ăn thạch hoa quả còn phải xé màng, uống sữa tươi còn phải đâm lỗ,

huống chi là giúp ngươi lấy ngân châm.”

Diệp Cẩn vội vàng thu mắt, giống như đếm xem một bông hoa có mấy cánh, từng
chút từng chút cởi ra: “Tự ta có thể.”

Mạc Phỉ không nhịn được, sát lại gần đã giúp hắn xé hơn phân nửa vạt áo: “Làm
sao ngươi bà già như vậy, một chút tiến bộ cũng không có!”

“…” Lặng yên.

“Rất tốt, ngươi cũng không nói nam nữ thụ thụ bất thân cái gì gì đó.”

“…” Lặng yên độ hai.

Nhìn hắn còn có chút ý tứ phản kháng, Mạc Phỉ tiếp tục lôi lôi kéo kéo: “Sợ cái
gì, ngươi đây chỉ là nửa thân trần, ta từng còn xem qua Tiêu Duyệt lõa toàn
bộ.”

“…” Lặng yên độ ba.

“Sớm chết sớm siêu sinh.” Mạc Phỉ rất nghiêm túc lột chiếc áo phòng tuyến cuối
cùng của hắn, có chút cảm khái nói, “Mười cây châm bạc nhiều năm ở trong người
như vậy, đã sớm sinh ra độc tố khổng lồ, khiến cho ngươi mặt của cũng nghiêm
trọng táo bón rồi. Cho nên nếu còn để mặc như vậy sẽ khiến cho mặt ngươi co
quắp.”

“…” Đây là cái lý luận gì. Diệp Cẩn nhìn nàng thật sâu, hoàn toàn lặng yên.

Đang thời điểm trầm mặc đó, đại hôi lang [1] Mạc Phỉ tựa như nhân cơ hội lượn
tới phía sau hắn, chuẩn bị lợi dụng “Hấp Tinh Đại Pháp” loại bỏ khốn nhiễu
nhiều năm cho hắn, một ít đất ở sườn núi lại bắt đầu lay động: “Gian ca ca dâm
tỷ tỷ, còn không mau chút nạp mạng đi!”

[1]: con sói xám lớn

“Hả? Cởi vài cái y phục cũng có thể nói thành gian phu dâm phụ?” Mạc Phỉ rất là
khó chịu, một cước đá lên vách tường bên cạnh: “Tiểu Thạch Đầu, Mạc Đạo Hồn lại
kêu ngươi tới giả thần giả quỷ sao?”

Tiểu Thạch Đầu không cưỡng được sự thô bạo của Mạc Phỉ, vội vàng hiện hình, vừa
buồn bã vừa tức giận, mãnh liệt ưỡn bộ ngực: “Sư phụ vì sao có thể có ý tứ như
thế, là chủ trương của Tiểu Thạch Đầu ta!”

Mạc Phỉ thuận tay nắm được hắn: “Vậy ngươi có biết hay không bị người hiểu lầm
là một chuyện rất đau đầu?”

“Vậy thì thế nào!” Tiểu Thạch Đầu cố gắng tạo ra chút mị mị nhãn, quyết định
đem hiểu lầm giải thích ngọn nguồn, “Cho dù Tiểu Thạch Đầu thích tiểu tam ca,

cũng thích tiểu tỷ tỷ, hai người các ngươi tuyệt đối cũng không thể ở chung một
chỗ! Sư phụ hắn, sư phụ hắn, chính là vì tiểu tỷ tỷ…” Thanh âm nghẹn ngào đến
cơ hồ nói không nổi.

Mạc Phỉ khó có khi gặp được nam nhân khóc, ngay tại chỗ rất phiền rất xúc động:
“Đúng vậy a, hắn vì ta thật sự là vắt hết óc làm rất nhiều. Trước tiên đem ta
quăng đến cổ đại, lại an bài cho ta số mạng thật nhiều tương phùng. Mỹ nam vô
số, tài phú dùng không hết, ta còn chiếm được tuyệt thế võ công, làm người, ta
thật sự nên viên mãn, còn có thể có cái gì bất mãn? Quả thực là rất thích sư
phụ của ngươi rồi, cũng mau thích đến trình độ phát điên. Hắn chính là Bồ Tát
sống tái thế, minh quân thế hệ mới, khai sơn chi tổ vĩ đại, vì ta tạo ra tiền
đồ vô lượng. Tương lai, một mảnh phong quang thật tốt!”

Tiểu Thạch Đầu nghe vậy thương tâm: “Tiểu tỷ tỷ, đây mới là lời thật lòng của
ngươi sao?” Lại nhìn ngắm Diệp Cẩn, không cam lòng như thế, “Các ngươi thật…
Thật…”

“Mạc Đạo Hồn tự nguyện nhường cho ta.” Ngoài ý liệu trả lời.

Lần này không chỉ có Tiểu Thạch Đầu, ngay cả Mạc Phỉ cũng có chút ngu: “Có ý tứ
gì?”

Diệp Cẩn bình tâm nói: “Hắn bị Thiên Đế triệu hồi, có thể vĩnh viễn không trở
về.”

Tiểu Thạch Đầu im lặng.

Mạc Phỉ nói: “Cái này không thể nào.”

Không có người nói chuyện.

Một giây, hai giây, ba giây… Vô số giây trôi qua, nàng đột nhiên không cách
nào bình tĩnh được nữa, cười nói: “Ta căn bản là không có giết người, không thể
nào khiến cho thiên giới chú ý!”

Tiểu Thạch Đầu tinh thần sa sút nói: “Tiểu tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi thật không nhớ
rõ lời ngươi nói dối lúc trước lừa gạt Tiêu Duyệt sao?”

“Cái gì?” Nhất thời hồi lâu không cách nào tiếp nhận chuyện chân thực như vậy,
Mạc Phỉ tâm phiền ý loạn đến không thể nghĩ ra.

Tiểu Thạch Đầu Cục nói ra từng chữ từng câu: “Nhân tiên khác đường, một khi
động tình, ắt gặp Thiên Khiển.”

“Cho nên hắn đã tiếp nhận Thiên Khiển?”


Tiểu Thạch Đầu ngược xuôi lăn lộn hai vòng.

Mạc Phỉ âm thầm cắn răng, nhưng mặt ngoài có vẻ cực kỳ bình tĩnh: “Ta hiểu rõ
rồi. Các ngươi đã là thần tiên, có Thiên Đế tồn tại, vậy khẳng định cũng có Tôn
Ngộ Không, có đúng hay không?”

Tiểu Thạch Đầu nói: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi tìm Tôn Ngộ Không làm cái gì?”

Mạc Phỉ nhìn như không chút để ý: “Làm đồ đệ của hắn, đi theo hắn lại đạo náo
Thiên Cung. Ta nói rồi, Mạc Đạo Hồn nếu không trở lại, ta cho dù hút cũng phải
đem hắn từ ngoài không gian hút về.”

Tiểu Thạch Đầu không nhịn được càng thương tâm: “Tiểu tỷ tỷ, đây chẳng qua là
hư cấu. Thiên giới chúng ta cùng trong sách miêu tả không giống nhau. Căn bản
cũng không có Tôn Ngộ Không tồn tại.”

“Cái này không thể nào!” Mạc Phỉ lần nữa cười nói, “Hắn không trở lại ta làm
sao bây giờ, chẳng lẽ muốn ta cả đời đợi ở chỗ này sao? Xuyên qua cái chó má
gì, cái gì cuộc hành trình tìm tình yêu, hắn đùa giỡn còn chưa đủ sao? Tại sao,
tại sao cuộc sống của ta, hắn muốn tới thay ta quyết định!”

“Tiểu tỷ tỷ…”

Mạc Phỉ cái gì cũng nghe không vào, bật cười: “Hừ, không về được, cái cớ như
vậy thật đủ thối nát.”

“Đây không phải là ý nghĩ của ngươi.” Diệp Cẩn chợt mở miệng: “Trong mắt ta,
ngươi sẽ thành thực hơn.”

Mạc Phỉ ngơ ngẩn.

Tiểu Thạch Đầu cũng nhích người lên một chút, đồng ý.

Mạc Phỉ cười khan, yên lặng cúi đầu nhìn ngón tay út từng bị ‘tơ hồng’ buộc,
rốt cuộc không giấu diếm được nữa: “Đúng vậy a, ta thích hắn, ta chính là thích
hắn, ta bây giờ có thể phân rõ ràng rồi, cái này cùng thưởng thức không giống
nhau. Ta thưởng thức Diệp Cẩn ngươi, ta thưởng thức Tiêu Duyệt hắn, ta còn có
thể thưởng thức nhiều người nữa, nhưng ta duy chỉ có thích hắn…” Hơn nữa, đã
trong lúc vô tình, thích đến trình độ không người nào có thể thay thế.

Tựa hồ khi còn bé đã từng như vậy qua. Có một nam nhân vĩnh viễn là niễm kiêu
hãnh trong lòng, bất luận gặp phải trở ngại thất bại gì, hắn đều có thể mặt mỉm
cười nói: “Không sợ, cuộc sống vẫn chưa kết thúc.”

Nhưng hắn cuối cùng có một ngày vẫn là rời đi. Ngày đó lựa chọn rời đi, hắn
không cười nữa nói, không sợ, cuộc sống còn chưa kết thúc. Chỉ có ba chữ, vẫn
quanh quẩn ở bên tai của nàng — thật xin lỗi.

Cho nên từ đó về sau, Mạc Phỉ bắt đầu chán ghét ba chữ này. Qua nhiều năm như
vậy, đã nhớ không rõ trong đáy lòng gào thét qua bao nhiêu lần: lấy cớ, lấy cớ,
hết thảy đều là lấy cớ.

Thật lòng thích, liền tuyệt sẽ không lựa chọn rời đi! Lấy cớ, lấy cớ, hết thảy
đều là lấy cớ…

“Tiểu Thạch Đầu, làm phiền ngươi dùng tiên pháp giúp ta loại trừ ngân châm

trong cơ thể Diệp Cẩn.” Mạc Phỉ vẫn cúi đầu, lại lặp lại một lần, “Làm phiền
ngươi.”

Ngay sau đó, cũng không quay đầu hướng ngoài động bước đi.

“Tiểu tỷ tỷ, ngươi muốn đi đâu?” Tiểu Thạch Đầu lo lắng muốn đi chặn lại. Lại
bị Diệp Cẩn ngăn lại: “Để cho nàng đi.”

Hắn do dự hồi lâu: “Chẳng lẽ tiểu ca ca cũng không lo lắng sao?”

“Chút chuyện này, không đủ để tự vẫn.”

Tiểu Thạch Đầu miễn cưỡng kiềm chế tâm trạng, nhìn ngoài động thân ảnh Mạc Phỉ
đi xa, lúng ta lúng túng nói: “Sư phụ từng nói qua, tiểu tỷ tỷ là tiểu ca ca
thứ hai, rất nhiều tâm sự chịu đựng cũng không bộc phát, căn bản cũng không có
đủ tư cách làm thổ tào nương…”

Chưa nghe xong, Diệp cẩn đã ảm đạm nhắm mắt.

—————————

Từng có một cảnh tượng như vậy, chạm khắc vào đáy lòng. Đầy trời hoa nhài,
trước mắt tràn đầy hoa nhài, có người thấp thoáng ở trong bụi hoa, nhẹ nhàng
đẩy ra một nhánh cây, nghênh đón ánh mắt của nàng, khóe miệng câu khởi, mùi
thơm ngát bốn phía.

Lúc ấy nàng còn ngu ngốc hỏi: “Trong thế giới rộng lớn này, tại sao chỉ chọn
một mình ta.”

Nhớ được hắn cười, hình như là càng sâu, cũng càng đậm.

“Thật ra thì ngươi lúc bình thường cũng rất tốt…” Không có gì có thể giải
thích tâm tình một khắc kia, kỳ thực lời nói ngu ngốc đã sớm bán đứng nàng.

Có thể là từ ngày đó trở đi, cũng có thể là sớm hơn, cũng đã rất để ý hắn.
Chẳng qua là vẫn không có phát hiện, hoặc là không muốn thừa nhận, cái loại
khốn kiếp tự cho là đúng giống như cha này.

“Khốn kiếp, khốn kiếp!” Mạc Phỉ hai chân quỳ xuống đất hung hăng mắng, nắm chặt
đá vụn không ngừng đào bới mặt đất trước mặt, “Nếu muốn xông vào thế giới của
ta, trước khi giác ngộ tuyệt không cho rời đi!”

Nhưng vì sao không hề xuất hiện nữa, không hề nói tiếp nữa, nếu đây là ngươi
mong muốn, ta há lại chưa có đủ lý lẽ?

Rời đi sao? Rốt cuộc vẫn phải rời đi sao? Mạc Phỉ duỗi ngón nắm chăt một nắm
đất, hiện tại không chỉ có ngực nóng, ngay cả đáy mắt cũng bắt đầu nóng lên.

Rất nhiều lần đều có cơ hội, nhìn thấy thân ảnh đối phương rời đi, hoàn toàn có
thể chạy lên trước, níu lại ống tay áo của hắn, biểu lộ tâm ý thực sự của mình,
dù cho chỉ một chút, nói cho hắn biết, có thể hay không không cần đi?

Cậu bé chăn cừu cũng không đáng giận, đáng giận là rõ ràng ý thức được mình là
cậu bé chăn cừu, ngay cả một chút ý tứ tự xét lại cũng không có, tiếp tục thờ
ơ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.