Bạn đang đọc Khi Phúc Hắc Gặp Biến Thái – Chương 35: Vĩnh viễn nhìn ngươi
Kim tiêu xuyên qua câydương, xuyên thủng hai gốc cây nhỏ, cuối cùng gắt gao cắm vào một thân cây lớn.Thiếu niên nho nhỏ một thân huyền y, đón gió mà đứng, động tác tao nhã thảnnhiên, lại mang theo một chút tàn nhẫn. Thấy công lực tăng lên không ít, nhưngkhông biểu lộ vui sướng. Trái lại giữa đôi lông mày ẩn chứa bi thương, cho dùai nhìn thấy cũng không khỏi không đành lòng.
Bách Lý Thiên Phát Kim Diệp Tiêu, mỗi một phát tiêu đều ổn định, thiếu niênkhông bôi nhọ danh hiệu này, nhưng cũng không khiến cho người sau lưng vui vẻ.
“Kim giáo chủ.” Nghe thấy tiếng bước chân tiến gần, hắn vội vàng xoay ngườilại, ôm quyền cung kính làm lễ.
“Lấy ra.” Thân ảnh nam nhân cao lớn cơ hồ che đi nửa bầu trời.
Thiếu niên bất động.
“Ta bảo ngươi lấy ra.”
Thiếu niên cụp mắt xuống, từ trong ngực lấy ra một con châu chấu còn sống.
Nam nhân thu lấy.
Ngay sau đó, châu chấu liền hóa thành chất lỏng, từ khe hở ngón tay hắn nhỏgiọt chảy xuống.
Thiểu niên vẫn bất động, lại nhận được một cái tát thật mạnh: “Không được lộ raloại biểu tình này! Tiện nhân, cùng một dạng với nương ngươi, giống như trờisinh liền chịu ủy khuất.”
Thiếu niên bất động thanh sắc, vẫn nhẫn nhịn nói: “Nương không sai.”
Nam nhân giọng căm hận: “Thứ đồ lẳng lơ kia căn bản không xứng đáng để ngươigọi là nương. Ngươi là nhi tử của ta, là ma quân tương lai nắm toàn bộ quyềnlực Kim Diệp giáo, là ma tôn muốn xưng bá toàn bộ giang hồ võ lâm, nghe rõkhông!”
Thiếu niên cũng không giương mắt. Hắn còn nhớ rõ, còn nhớ rõ đêm đó, mẫu thâncùng đại hộ pháp hoan ái bị bắt gian tại giường. Phụ thân giết đỏ mắt, mẫu thâncầu xin, đại hộ pháp kêu gào, thanh âm hỗn loạn, vô cùng khó nghe. Hắn chẳngqua là nhìn, lẳng lặng nhìn, thẳng đến khi hai cỗ thi thể huyết nhục mơ hồ, xíchlõa ở trước mặt. (Tácgiả: nhằm vào điểm này, ta thực bất đắc dĩ.)
Đêm đó, hắn quỳ gối bên giường cho đến bình mình, coi như là lần cuối cùng đưatiễn nương.
Cũng trong đêm đó, hắn bị phụ thân xé nát quần áo, ở lưng châm mười cái ngânchâm.
Thống khổ, căm hận, chán ghét, suy sụp, thậm chí là yêu, hết thảy cảm xúc đềubị chôn dấu hoàn toàn, hắn yên lặng chịu đựng tất cả. Cho đến chết lặng.
“Thật xin lỗi, ta đã tìm được bảo vật quan trọng nhất trong đời.” Tiếng cườithật thấp, bất đắc dĩ lộ ra hạnh phúc, “Ta không bao giờ muốn nhường nàng chongười khác.”
“Cho dù phải chết?”
“Đúng vậy, cho dù phải chết.”
Trong ánh sáng lung linh bay múa, tất cả cảnh tượng biến ảo thành trống không,xa lạ, quen thuộc cũng trở nên mơ hồ, đầy trời chỉ còn dư lại cánh hoa nhài,thiếu niên tiện tay bắt lấy một cánh hoa, rốt cục lộ ra tươi cười hiếm thấy:“Đây cùng chính là điều ta muốn nói.”
——————————
Chim hót líu lo, đảo mắt trời đã sáng choang. Vừa tỉnh mộng, Mạc Phỉ liền pháthiện bên người chỉ còn Diệp Cẩn, “tơ hồng” buộc trên ngón tay cũng đã sớm khôngthấy.
Rõ ràng lại bị xếp đặt. Hồi tưởng lại lời nói ngày hôm qua “Vô luận chặt đứtbao nhiêu căn tơ hồng, ràng buộc vẫn như cũ tồn tại. Bởi vì ràng buộc từ tâm màsinh.”, nàng hơi uể oải cười rộ lên: “Thân cây so với dây thừng còn thô hơn, tangủ không nổi nữa, Tiểu Long Nữ thật sự rất cố chấp.”
Diệp Cẩn cầm tay nàng: “Không cần lại miễn cưỡng.”
Mạc Phỉ nhất thời hiếu kỳ, vừa vươn tay thử dò xét hướng gió, vừa nói: “Hôm naygió thổi thế nào, Diệp Cẩn cư nhiên chủ động.”
Diệp Cẩn cười nhưng không nói.
Rất nhiều lời, không nói ra là không cách nào truyền đạt đến nội tâm đốiphương. Mạc Phỉ cũng không cảm kích, chỉ cần đối tượng là nàng, Diệp Cẩn vẫnluôn thực chủ động.
“Mặt trời cũng không mọc từ hướng tây. Làm sao ngươi chịu khó cười như vậy?”
“Không nên chịu đựng nữa, muốn vứt bỏ.”
Mạc Phỉ cảm thấy hài lòng cười to: “Cuối cùng cũng thông minh hơn, đáng ănmừng.”
Diệp Cẩn hồi mâu: “Cảm tạ, giúp ta lấy ra ngân châm trong cơ thể.”
Nghe vậy tim Mạc Phỉ bỗng đập nhanh hơn: “Ngươi thật có thể nghĩ thông suốt làtốt rồi.”
Lập tức cười xấu xa: “Không nghĩ tới ngoài Tiêu Duyệt, Mạc Đạo Hồn còn an bàicho ngươi như vậy, lúc trước ngươi nói ngươi biết, nhất định là nhận thức chínhxác rồi mới nói?”
Diệp Cẩn gật đầu.
“Bối cảnh xuất thân của ta ngươi cũng biết toàn bộ?”
“Không phải là hiểu lắm. Nhưng có thể như thế nào?” Diệp Cẩn không hề báo trướcvạch ống tay áo lên, lộ ra vết thương, “Quá khứ của ta, ngươi cũng không để ý.”
Không đợi Mạc Phỉ đáp lời, hắn bắt đầu gỡ băng gạc ra…
Trời xanh biển rộng, người thiếu niên ẩn nhẫn năm đó phi như bay ẩn mình kínđáo sau tàng cây chỉ vì một câu nói của cha hắn: “Súc sinh. Muốn vì con tiệnnhân kia báo thù, vậy thì giết ta!”
Không, hắn không phải là nhi tử của hắn. Mẫu thân chính là tân nương bị cướpđoạt, căm ghét cùng oán giận. Tầm hoan tác nhạc (tìm hoan mua vui)đồng thời không ngừng phát tiết, cũng tổn thương chínhbản thân nàng.
Mặc dù biết rõ như thế, khi bụng nương ngày một to lên, người nam nhân này lạicực kì vui mừng. Mặc dù thấy rõ Diệp Cẩn ngày ngày lớn lên càng giống nam nhânmà nương tư tình, hắn vẫn giả vẻ nhượng bộ, giống như thâm trầm của hắn, nghiêmkhắc của hắn.
“Ngươi là nhi tử của ta, ngươi đúng là nhi tử của ta.” Trước khi chết, ngườinam nhân ấy đã nói như vậy. Giống như ngày đó hắn điên cuồng cắn xé thân thểmẫu thân điên cuồng khóc.
“Làm sao vậy?” Mạc Phỉ thấp giọng thức tỉnh hắn.
Diệp Cẩn hoàn hồn, hít một hơi thật sâu: “Ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn.”
Mạc Phỉ sợ run chớp mắt một cái: “Không thể tưởng tượng được ngươi nói lời ânái cũng không viết nháp trước.”
Diệp Cẩn cười mà không nói.
Chốc lát, hắn bắt đầu chỉ vào vết thương của mình, tỉ mỉ giới thiệu từng cái:“Một đạo này, là cắt khi nương của ta chết.”
“Cái này, là khi cha ta giết người.”
“Mấy đạo này, là khi Kim Diệp giáo bị diệt.”
“Đạo này, Kim giáo… khi cha ta chết.” Không hề nói nữa.
“Vậy đạo này?” Mạc Phỉ chỉ vào vết thương sâu nhất dài nhất trên tay hắn, thậpphần khó hiểu.
“Ngươi.” Không chút do dự.
Mạc Phỉ cũng không giật mình: “Ngươi là thể chất âm [1].”
[1]:là một dạng đóng vai hoặc lựa chọn lối sống giữa hai cá nhân trở lên nhằm tạosự căng thẳng, khoái cảm và giải thoát trong tình dục bằng những trải nghiệmđau đớn và quyền lực (BDSM)
Diệp Cẩn nghe không hiểu nhưng vẫn cười: “Ta thíchnhất chính là sự thẳng thắn của ngươi.”
Hắn từng cho rằng mình không thể cười, thẳng đến khi Mạc Đạo Hồn xuất hiện,thay đổi hết thảy. Ngày ấy bên bờ hồ Nguyệt Dạ, hắn nhẹ nhàng bước đi trên mặthồ lăn tăn gợn sóng. Hắn cười nói: “Đường gia tam tiểu thư Đường Lăng đangchiêu người hầu, đi theo bên cạnh nàng, bốn ngày sau lẫn vào ‘Thiên hạ đệ nhấtsơn trang’, ngươi sẽ tìm được bảo vật mà cả đời này ngươi đều muốn thủ hộ.”
“Mà bảo vật kia, tên của nàng là –”
Nghĩ đến đây, Diệp Cẩn đột nhiên cười, kkhỏi khiến cho Mạc Phỉ nói: “Ngươi hômnay choáng váng?”
Thế nhưng phá lệ Diệp Cẩn lại nói: “Nhìn thấy ngươi, ta liền choáng váng.”
Mạc Phỉ cuối cùng hiểu được vì sao đêm qua Mạc Đạo Hồn ngây ra như phỗng gậtđầu. Bởi vì giờ phút này nàng chính là trạng thái như thế: “Đúng vậy a, ta cũngchoáng váng.”
Bất quá rất nhanh nàng liền hồi thần: “Vừa rồi nhắc tới Kim Diệp giáo, là magiáo?”
Diệp Cẩn cũng không phủ nhận: “Ngươi sợ sao?”
“Sợ cái gì. Ta yêu thích là con người ngươi, chứ không phải nhìn trúng gia cảnhcủa ngươi.”
Diệp Cẩn nghe vậy, ánh mắt tự nhiên càng thêm ôn nhu: “Kim Diệp giáo là magiáo, ta rất phù hợp với ‘ba không cứu’ của Phan Đạt.
Mạc Phỉ đại khái nhớ lại nội dung ‘ba không cứu’, tiếp theo cười ra tiếng: “Tanhớ rõ một trong ba quy củ bất thành văn kia là ‘khồng phải người cảm thấy hứngthú không cứu’.”
Hoài nghi nhìn hắn: “Quả nhiên giữa ngươi và Phan Đạt…”
Diệp Cẩn đột nhiên cứng đờ.
Mạc Phỉ nói xong, vứt câu nói chưa hề nói hết qua một bên: “Ai, hiếm khi ta cảmthấy hứng thú, Kim Diệp giáo là bị ai diệt?”
Sắc mặt Diệp Cẩn không tốt lắm, tuy cùng trạng thái im lặng trong dĩ vãng khôngkhác gì nhau, nhưng rõ ràng, mặt mày lạnh lùng hơn rất nhiều.
Mạc Phỉ cũng không lưu tâm, lại nhớ tới lúc trước Tiêu Duyệt oán hận ma giáo,chất vấn thân phận của nàng, càng thêm lâm vào trầm tư: “Chính đạo nhân sĩ? Vậytrong đó cũng có Tiêu Duyệt? Nhưng hắn tuổi còn trẻ, cũng không nhận biếtngươi…”
Ý thức được người bên cạnh dần dần trầm mặc, cuối cùng hồi thần: “Quên đi,không nên nói những lời này.” Đứng lên, đặt chân trên cành cây, nhìn ra phươngxa: “Đi thôi. Nếu không đi, phỏng chừng lại bị lão đại nương qua đường túm lạicho đi thân cận.”
Không nghĩ Diệp Cẩn đột nhiên mở miệng: “Ta không phải tức giận…” Bệnh cũ táiphát, ngậm miệng không nói nữa.
Đợi hồi lâu, cũng không thấy hắn tiếp tục, Mạc Phỉ rốt cục nhịn không được:“Không tức giận cái gì? Nói chuyện không cần ê ê a a, đứt quãng, ngươi khôngnói rõ ràng, có một số việc người khác vĩnh viễn cũng không thể hiểu được.”
Có cái gì bất mãn, có cái gì oán hận, bí mật nghị luận ở trong lòng so với giápmặt giải quyết, càng khiến cho người nhận thêm thống khổ.
“Nhìn ta, không phải tức giận cái gì?” Mạc Phỉ thật sự không hiểu.
Ánh mắt Diệp Cẩn đang trốn tránh. Rõ ràng không phải người thích trốn tránh,nhưng đối mặt nàng thì lộ ra cái phong cách kỳ quái chưa bao giờ có này.
“Ta còn tường rằng ngươi có tiến bộ!” Mạc Phỉ cũng tức giận rồi, dứt khoáttrừng mắt thở mạnh, quay đầu chuẩn bị xoay người bước đi, lại quên mất bây giờđang đứng trên cây, sơ ý bất cẩn, bước chân hung hăng trượt một cái, chuẩn bịngã xuống.
Thời điểm này, thế nào còn dám tiếp tục trầm mặc? Diệp Cẩn vội vàng xuất thủ,trong mắt tất cả đều là Mạc Phỉ. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, bảo vật hắn thực sựcả đời muốn nắm bắt, muốn thủ hộ sẽ vĩnh viễn biến mất từ trong lòng bàn taynày!
Chuyện như vậy, hắn kiên quyết không muốn!
Diệp Cẩn nhếch khóe môi, bàn tay càng thêm dùng sức. Nói thì chậm mà xảy ra thìnhanh, cánh tay hắn cong lại ôm lấy nàng, cơ hồ dùng hết tất cả khí lực, cuốicùng khiến cho Mạc Phỉ lần nữa vững vàng ngồi lại trên cây. Nhưng hắn cũngkhông buông tay, mặc dù không có biểu tình gì, mồ hôi lạnh lại thấm đầy tay.
“Tay ngươi có thể làm thuốc bôi trơn.” Sợ bóng sợ gió một hồi, Mạc Phỉ cũng âmthầm thở phào một cái, “Buông tay đi, ngã không chết được. Ngươi đã luôn luôntheo dõi ta, hẳn là so với người khác đều biết rõ bí mật của ta — ví dụ như, sẽđột nhiên giống như hỏa tiễn bay lên trời.”
Nhưng Diệp Cẩn vẫn không buông tay, thậm chí bỗng nhiên ôm chặt lấy đầu nàng,áp ở bên má mình, cũng không nói chuyện.
Hơi thở ấm áp, Mạc Phỉ mỉm cười: “Tất cả mọi người đều không phải tiểu hài tử,không cần an ủi khoa trương như vậy.”
“Đáp án.” Lại là bất thình lình.
“Hả?”
“Nhìn ta, chỉ nhìn ta. Vĩnh viễn.” Diệp Cẩn thấp giọng nói, vẻn vẹn chỉ có thểthế, nhưng một khắc kia, Mạc Phỉ lại giống như đi vào ảo mộng, một mảnh hưkhông, ảo mộng cánh hoa nhài bay múa đầy trời.
Ngoài dự liệu, mỗi cánh hoa, đều là đỏ tươi rực rỡ.