Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 12: Minh Tranh Ám Đấu ( 2)


Bạn đang đọc Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn: Chương 12: Minh Tranh Ám Đấu ( 2)


Tô Giáng Thần kìm chế phẫn nộ trong lòng ,cong khóe miệng cười nói: “ Ma ma nói đẹp, tất nhiên là đẹp . Bất quá, chọn váy màu gì mới hợp đây?”
“Không bằng mặc váy chấm hoa xếp li dài màu đỏ bạc như thế nào?” Hương ma ma trước mắt sáng ngời, lại cầm lấy váy khoa tay múa chân , Tô Giáng Thần khẽ gật đầu, nói: “Không sai. Bất quá, ma ma cảm thấy cái váy Nguyệt Hoa thêu hoa lan này như thế nào?”

Hương ma ma vừa thấy, quả nhiên là váy Nguyệt Hoa càng thích hợp, nhẹ giọng nói: “Cái này cũng không tệ , tiểu thư liền chọn cái mà mình thích thì được rồi.”
“Vậy thì khó rồi, cả hai kiện đều không tệ.” Tô Giáng Thần cười nói: “Vẫn là ma ma quyết định thì tốt hơn.”
Hương ma ma nghe vậy, thập phần cao hứng, cầm lấy váy Nguyệt Hoa khoa tay múa chân nói: “Hồng hải đường phối với màu này có vẻ hợp hơn. Tiểu thư mặc cái này đi.”
Chọn xong quần áo, Hương ma ma phái Phỉ Thúy đi bưng nước rửa mặt , sau đó thừa dịp trong phòng không ai, mụ liền nói với Tô Giáng Thần : “Tiểu thư, đám nha hoàn này, người nhưng đừng dung túng quá . Lúc lão nô vừa mới đến , đứa nào đứa nấy đều ngủ giống như lợn chết ấy, đây đâu phải là kẻ hầu hạ , đêm khuya, tiểu thư nếu như cần người thân cận hầu hạ, một nửa người cũng tìm không thấy . Lão nô thấy liền đau lòng. Không bằng người liền làm theo ý tứ của phu nhân , tìm cái lí do đem toàn bộ đánh phát ra, ngày sau lại tuyển vài người thông minh , có như vậy mới làm cho lão gia cùng phu nhân đều yên tâm.”
Xem ra, mẫu thân đã quyết định muốn Phỉ Thúy các nàng đi rồi, Tô Giáng Thần hé môi nói: “Việc này, ta làm sao biết được, còn không phải toàn dựa vào phu nhân cùng ma ma quan tâm, về phần thông minh lanh lợi , ta thật nhìn không ra , chẳng bằng ma ma giúp ta xem thử , thế nào?”

“Tiểu thư cứ yên tâm đi, phu nhân thế nhưng ngày ngày đều đem việc này để ở trong lòng, sợ tiểu thư mất hứng, làm tổn hại hòa khí giữa hai mẹ con, vì đám hạ nhân này, thật không đáng. Ma ma lắm miệng, thưa chuyện trước mặt tiểu thư , tiểu thư không giận ma ma, ma ma liền a di đà Phật.” Hương ma ma vừa nói hai tay vừa tạo thành chữ thập, Tô Giáng Thần bĩu môi, xoay người đi đến trước gương trang điểm .
Ngay lúc Tô Giáng Thần từ trong gương nhìn thấy một đôi giầy thêu ở bên ngoài rèm cửa , trong đầu bỗng nhiên nảy ra kế, vì thế nàng bất động thanh sắc đối với Hương ma ma nói: “Những người khác cũng thôi đi, bất quá Phỉ Thúy luôn luôn trung thành, hầu hạ cũng không tệ, ma ma, ngươi nên thay nàng ở trước mặt phu nhân nói giúp vài câu mới được. Hơn nữa, Phỉ Thúy là gia sinh tử(* người giúp việc có bố mẹ đều là người hầu trong phủ ), những người khác không thể so được , không xem mặt tăng cũng phải nể mặt Phật a.”
Lời nói của Tô Giáng Thần , ý rõ ràng là vì Phỉ Thúy biện hộ , kỳ thật, cũng là đạp đúng vào cái chân đau của Hương ma ma, Hương ma ma là nô tỳ tới từ Tống phủ , tự nhiên không thể so với gia sinh tử của Tô gia, cũng bởi vì vậy, có đoạn thời gian mụ ở Tống phủ ngày tháng vô cùng khó khăn, ngày nay Tống thị cầm quyền, Tô lão phu nhân đã sớm qua đời, mụ ta mới dựa vào sự tín nhiệm của Tống thị , trở thành ma ma quản sự đứng hàng số một số hai trong phủ, nhưng như thế không có nghĩa là mụ đã quên sỉ nhục ngày xưa, đối với gia sinh tử của Tô gia, mụ càng thêm thống hận, hận không thể đuổi hết toàn bộ đi , lại ra bên ngoài mua trở về nha hoàn mới, nhưng Tống thị không đồng ý, Tô lão gia cũng không vui, bởi vậy chỉ có thể ở sau lưng giở trò.

Lời này của Tô Giáng Thần không thể nghi ngờ là kích thích đúng vào dây thần kinh mẫn cảm nhất của mụ ta, vì thế mụ ta liền cao giọng nói: “Gia sinh tử lại làm sao? Hầu hạ chủ tử không tốt , cho dù là gia sinh tử cũng phải giống nhau cút ra ngoài. Hơn nữa, lão nô thấy Phỉ Thúy này đúng là cái dạng hồ ly tinh , chờ lớn hơn một chút nữa không biết còn loạn như thế nào nữa . Tiểu thư, người cũng không thể lưu một tai họa như vậy bên người, lão nô nghĩ, chắc chắn là Phỉ Thúy này ỷ vào thân phận gia sinh tử của mình, dung túng cho đám người phía dưới, bằng không, bảy tám đứa nô tỳ cũng chiếu cố không tốt một mình tiểu thư người, lão nô cũng không tin . Nhớ trứoc đây , lúc lão nô còn trẻ, đi theo ngoại tổ mẫu của tiểu thư, đúng là một khắc cũng không dám ngủ gật, rất sợ hầu hạ không chu toàn , chọc chủ tử bất mãn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.